Y Sinh Thế Gia

Chương 34: Chương 34




Sau đó Thiệu Vinh mới biết được nguyên nhân Thiệu Thần đột nhiên muốn gói sủi cảo.

Bởi vì phải liên tục thi gần nửa tháng, thức thâu đêm suốt sáng làm cho công năng dạ dày của Thiệu Thần bị ảnh hưởng nghiêm trọng, để kích thích dạ dày nên mới muốn ăn món sủi cảo mà mình thích nhất.

Thiệu Thần tin tưởng, dựa vào đầu óc thông minh của mình, làm sủi cảo hoàn toàn không thành vấn đề. Ai ngờ đâu gói sủi cảo so với trong tưởng tượng khó hơn rất nhiều, nhào bột mì thì khó càng thêm khó, may là có Thiệu Vinh đúng lúc tới cứu vớt.

Thiệu Vinh nghe Thiệu Thần khoa trương tự thuật, nhịn không được mỉm cười, “Anh thích ăn sủi cảo như vậy à?”

Thiệu Thần cười híp mắt đáp: “Em không biết sủi cảo là món ăn rất có ý nghĩa sao? Mở lớp da mỏng manh bên ngoài có thể nếm được hương vị thơm ngon bên trong.”

“. . . . . .” Sao cái món sủi cảo đơn giản vào miệng anh ta lại trở nên sắc tình như thế.

Thiệu Vinh mặt không đổi sắc cắt ngang, “Anh, lấy giùm em một cái thìa.”

“Ừ,” Thiệu Thần ngoan ngoãn làm trợ thủ cho em họ, cầm một cái thìa đặt ở trước mặt cậu. Thấy Thiệu Vinh cúi đầu nghiêm túc khuấy nhân sủi cảo đã băm tốt, Thiệu Thần đột nhiên hỏi sang chuyện khác: “Đúng rồi, Thiệu Vinh em học cấp mấy vậy?”

“Cấp hai.”

“Vậy là gần lên cấp ba rồi, cũng sắp phải thi đại học, có nghĩ tới học chuyên ngành nào chưa?”

“. . . . . .” Thiệu Vinh do dự không biết nên trả lời như thế nào.

Tuy rằng sự thật Thiệu Trường Canh không phải ba ruột cũng chứng minh Thiệu Thần không phải anh họ cậu, nhưng cảm tình nhiều năm từ nhỏ tới lớn khiến cậu cảm thấy. . . . . . Ở chung với Thiệu Thần có loại cảm giác thoải mái giữa anh em với nhau. Rất nhiều điều không dám nói với baba lại có thể cùng Thiệu Thần trao đổi, chắc là vì cả hai đều cùng một lứa tuổi.

Thiệu Vinh nghĩ nghĩ, mới quay đầu lại hỏi: “Anh, em định thi vào học viện y, anh thấy thi trường nào tốt?”

Thiệu Thần kinh ngạc nhìn cậu, “Không phải chứ? Thiệu gia toàn là bác sĩ mà em còn muốn làm bác sĩ?”

Thiệu Vinh nghiêm túc gật đầu.

Thiệu Thần nghĩ nghĩ rồi nói: “Bác hai sẽ đồng ý sao?”

Thiệu Vinh giọng điệu cứng ngắc đáp: “Đây là chuyện của em, không cần ba phải đồng ý.”

Hai người đang nói, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Thiệu Thần xoay người đi mở cửa, chỉ thấy Thiệu Trường Canh cầm giỏ trái cây đứng ở ngoài.

“Bác hai, tan tầm sớm vậy.” Thiệu Thần nhận giỏ trái cây từ tay hắn, vẻ mặt cung kính.

“Ừ, hôm nay bệnh viện không có chuyện gì.” Thiệu Trường Canh vào trong nhà, tầm mắt đảo qua phòng bếp, quả nhiên thấy Thiệu Vinh đang cúi đầu nghiêm túc gói sủi cảo, bộ dáng mặc tạp dề nhìn qua rất chuyên nghiệp.

Thiệu Trường Canh nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Sao đột nhiên các con lại muốn ăn sủi cảo?”

“Ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm nên tính cải thiện thức ăn.” Thiệu Thần nghiêm chỉnh đáp.

“Gói được không?”

“Vừa bắt đầu thôi ạ, mới gói xong hai mươi mấy cái.”

Mỗi lần Thiệu Thần trả lời đều giống như học sinh trả lời câu hỏi của thầy giáo, Thiệu Trường Canh nhịn không được nhướng nhướng mày, “Thiệu Thần.”

“Con đây.”

“Con rất sợ bác sao?”

“Đúng vậy.” Thiệu Thần theo bản năng trả lời, tiếp theo vội vàng lắc đầu, “Không đúng không đúng, bác hai sao lại nói chuyện này.”

Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ, “Là lần đó bác đánh Thiệu Vinh làm con bị ám ảnh à?”

Thiệu Thần trầm mặc một chút, rốt cuộc gật gật đầu.

Trong trí nhớ của Thiệu Thần, tối hôm đó bác hai cực kỳ đáng sợ, ánh mắt lạnh như băng làm cho người ta căn bản không dám đối diện. Hắn trầm mặc lôi Thiệu Vinh vào phòng đánh bốp bốp bốp, Thiệu Thần thậm chí hoài nghi Tiểu Vinh đáng thương sẽ bị đánh chết luôn. . . . . .

Kể từ đó về sau, Thiệu Thần liền đối với người bác hai bình thường luôn luôn mỉm cười nhưng vừa lật mặt liền mưa rền gió dữ sinh ra một loại cảm giác cực kì “kính sợ.”

Thiệu Trường Canh liếc Thiệu Thần một cái, nói: “Bác chỉ đánh nó có một lần đó.”

Thiệu Thần đối với cái này rất là hoài nghi.

Thiệu Trường Canh cũng không giải thích gì thêm, nhún nhún vai, “Bác vào phòng bếp xem nó đang làm gì.”

“Vậy con đi tắm rửa trước.”

Thiệu Trường Canh mỉm cười gật đầu, “Đi đi.”

Thiệu Vinh đang ở trong phòng bếp gói sủi cảo, đột nhiên cửa bị đẩy ra, một loại hơi thở quen thuộc tới gần.

“Ba tới giúp con.”

Thanh âm trầm thấp vang lên ngay sát lỗ tai, giống như tiếng sét đánh ngang tai làm đầu óc người ta hỗn loạn.

Thiệu Vinh cả người căng thẳng, tay cầm da sủi cảo trơn trợt làm nhân thịt rơi xuống mặt bàn, cậu vội vàng làm như không có việc gì thu dọn mặt bàn bừa bộn, một bên nhỏ giọng nói: “Không cần giúp.”

Thiệu Trường Canh nhìn cậu vẻ mặt cứng ngắc, trầm mặc một lát, cười cười, phối hợp cầm một miếng da sủi cảo trên mặt bàn, động tác thuần thục gói sủi cảo, một bên còn vờ như không có việc gì hỏi, “Da sủi cảo không tệ, là con làm sao?”

“. . . . . .” Thiệu Vinh không trả lời.

Cái người bá đạo này, vẫn quen thói không để ý đến lời nói của người khác như vậy.

Lại còn luôn trưng ra cái biểu tình như không có việc gì làm người ta vừa bực mình lại vừa bất đắc dĩ.

“Đã nói là không cần giúp.” Thiệu Vinh giảm thấp thanh âm.

Thiệu Trường Canh đem một cái sủi cảo gói kỹ đặt lên bàn, dừng lại động tác, nghiêng đầu im lặng nhìn cậu.

Im lặng như vậy làm cho Thiệu Vinh cảm thấy có chút xấu hổ, bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, giống như con mồi bị thợ săn nhìn chăm chú, thậm chí da đầu còn sinh ra một loại cảm giác tê dại.

Nhìn cái gì mà nhìn?

Nhìn lâu như vậy, cũng không nói một câu.

Im lặng nhìn chằm chằm như vậy làm người ta không khỏi cảm thấy hoảng hốt.

Thiệu Vinh rốt cuộc chịu hết nổi không khí kỳ quái giữa hai cha con, xoay người nói: “Con đi tìm anh Thần.”

Cánh tay đột nhiên bị giữ chặt.

Vị trí bị chạm vào truyền tới độ nóng thật quỷ dị.

Muốn giãy dụa, lại phát hiện căn bản giãy không thoát nổi, cổ tay bị đại lực nắm đến hồng lên, cả người cũng bị hắn vây ở vách tường, trong mũi truyền đến mùi nước hoa thản nhiên trên người hắn, chỉ cần vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của hắn.

Cảnh tượng quẫn bách này làm cho Thiệu Vinh chịu không nổi.

Hình ảnh đêm qua bị hắn gắt gao chế trụ ót, hôn thật sâu. . . . . Không khỏi lại trở về.

Bị hắn nhìn chăm chú như vậy, ngay cả lưng cũng đều tê dại . . . . . .

“Con là đang trốn ba? Bởi vì ba hôn con?” Thiệu Trường Canh thấp giọng hỏi.

“. . . . . .”

Suy nghĩ xấu hổ dưới đáy lòng đột nhiên bị người ta gợi lên, khiến Thiệu Vinh hận không thể đem mình biến thành nhân thịt bọc vào trong da sủi cảo luôn.

—— Đã biết rồi còn hỏi, bảo người ta phải trả lời như thế nào đây?

Đúng, là con trốn ba, bởi vì con không muốn đối mặt với ba, không muốn nhớ lại hình ảnh tối hôm qua bị ba cưỡng hôn.

Loại chuyện vi phạm luân thường này so với ác mộng còn đáng sợ hơn, căn bản không nên nói lại đi?!

So với Thiệu Vinh bối rối hận không thể chui xuống sàn, Thiệu Trường Canh vẻ mặt vẫn như không có việc gì, nhẹ nhàng cười, dịu dàng nói: “Chúng ta cũng không phải cha con ruột, cho dù tối hôm qua ba thật sự đã hôn con, con cũng không cần có loại áp lực tâm lý ‘vi phạm luân thường’.”

“. . . . . .”

“Hơn nữa tối qua ba uống rượu, không khống chế được cảm xúc, vậy nên mới làm ra loại hành vi không lý trí như vậy. Lúc ấy quá xúc động, không có bận tâm đến cảm nhận của con, là lỗi của ba.”

“. . . . . .”

Ý nghĩ trong lòng hoàn toàn bị hắn nhìn thấu, tâm tình Thiệu Vinh chợt trở nên thật phức tạp.

Baba thật sự là. . . . . . Người hiểu mình nhất trên đời này.

Tuy rằng lúc hôn đã ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, nhưng hắn hiển nhiên chưa có uống say, cái này rõ ràng là lấy cớ, nhưng cũng là bậc thang tốt nhất để hoá giải vấn đề giữa cha con hai người.

Thiệu Vinh hiện tại đúng là cần một cái bậc thang.

Nếu không cũng chỉ có thể tiếp tục xấu hổ chiến tranh lạnh với Thiệu Trường Canh như vậy. . . . . .

“Thiệu Vinh,” Thanh âm Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng, “Đừng giận.”

Thanh âm dịu dàng, có loại lực lượng trấn an lòng người.

“Ba cũng không phải không để ý đến tự ái của con, chỉ là tối qua kích động quá, không có suy nghĩ chu đáo.”

“. . . . . .”

“Con cũng không thể cứ trốn tránh, không nhìn mặt ba đi?”

“. . . . . .”

“Hay là, con muốn ba viết một bản kiểm điểm nhận lỗi?”

“. . . . . .”

Nếu hắn đã xin lỗi rồi, dù sao cũng là đàn ông với nhau, hôn một chút cũng chẳng có tổn thất gì. Hơn nữa, cẩn thận ngẫm lại lúc đó mình nói chuyện thật sự có hơi quá đáng chọc giận hắn. Người đang mất đi lý trí làm ra mấy hành động quá khích cũng có thể lượng thứ.

Hiện tại hắn đã đặt sẵn bậc thang, theo đi xuống, coi như chuyện này chưa từng xảy ra có phải là lựa chọn tốt nhất không?

Thiệu Vinh suy nghĩ lung tung, không hề phát giác Thiệu Trường Canh nghĩ hết trăm phương nghìn kế tìm lý do để cậu tha thứ chỉ vì không muốn mất đi cậu mà thôi. Mà Thiệu Trường Canh, trong lúc bất tri bất giác, đã lược bỏ xưng hô “baba” này.

Mặc dù cũng là cãi nhau rồi giảng hòa giống mọi ngày, nhưng có cái gì đó đã âm thầm thay đổi.

“Thiệu Vinh?”

“Nha,” Thiệu Vinh lúng túng quay đầu sang chỗ khác, “Tối hôm qua con cũng quá kích động . . . . . . Chuyện đã qua coi như bỏ đi, đừng nhắc tới nữa.”

Đây chính là đứa con một tay Thiệu Trường Canh nuôi lớn, tính tình cậu có thể nói hắn đã rõ như lòng bàn tay.

Lần đầu tiên hôn môi rất nhanh đã được tha thứ, về sau tiếp tục từ từ xâm nhập nội tâm, để Thiệu Vinh chậm rãi tiếp nhận thêm nhiều mức nữa, việc này đối với người hiểu rõ tính cách cậu mà nói tin chắc cũng không phải việc gì khó.

So với Thiệu Trường Canh thư thả, trong lòng Thiệu Vinh có chút không được tự nhiên. Nếu đổi thành bị tát một bạt tai chắc còn dễ tiếp nhận hơn, loại hành động hôn môi này có chút hơi vượt mức.

Bất quá. . . . . . Cũng không thể vì vậy mà cứ giận hắn mãi, dù sao hắn cũhg là người thân duy nhất của mình.

Thiệu Vinh nghiêm mặt rút cánh tay mình khỏi tay hắn, “Con đi tìm anh Thần.”

“Thiệu Thần đi tắm rồi.” Thiệu Trường Canh mỉm cười nói, “Không bằng ở đây giúp ba gói sủi cảo đi.”

Thiệu Vinh đành phải kiên trì đứng ở bên cạnh hắn tiếp tục gói sủi cảo.

Thiệu Trường Canh nhìn cậu gói sủi cảo, trên mặt bàn sắp một hàng thật chỉnh tề, hơn nữa đều là đứng thẳng, hệt như binh lính đang xếp hàng, nhìn qua đặc biệt uy phong.

Mà một cái mình gói kia, lại mềm nhũn gục ở một bên như người bệnh nặng sắp chết.

Thiệu Vinh hiển nhiên cũng liếc mắt nhìn thấy cái sủi cảo khó coi của hắn, khóe miệng nhịn không được cong cong, nói: “Kỳ thật ba không biết gói phải không?”

Thiệu Trường Canh nhướng nhướng mày, “Đem nhân đặt ở giữa, sau đó bao lại, nắm cùng một chỗ không phải sao.”

Nghe giọng điệu không thèm để ý của hắn, Thiệu Vinh nghiêm túc nói: “Gói sủi cảo như ba, lát nữa thả vào nồi sẽ bị bung ra.”

“Vậy sao?” Thiệu Trường Canh nghi hoặc, “Vậy con dạy ba đi.”

Thiệu Vinh gật gật đầu, nghiêm túc cầm da sủi cảo, từng bước từng bước một dạy hắn, “Trước tiên đem nhân bánh đặt ở giữa, sau đó nén chặt trong lòng bàn tay, dùng hai ngón tay diềm theo hình bán nguyệt, như vậy sẽ không bị bung ra. . . . . .”

khúc này nói gì chẳng hiểu (_ _!) ghi theo cách dạy nấu ăn trên mạng

Thiệu Vinh thật kiên nhẫn làm mẫu từng động tác.

Thiệu Trường Canh nhìn thấy ngón tay thon dài trắng nõn của cậu, linh hoạt giống như làm ảo thuật, rất nhanh liền gói xong một cái sủi cảo.

Có lẽ là do Thiệu Vinh tự mình gói, sủi cảo kia ở trong mắt Thiệu Trường Canh trở nên thật đáng yêu. cái này gọi là mù quáng

Thiệu Vinh mặc tạp dề vẻ mặt nghiêm túc làm cho Thiệu Trường Canh đột nhiên có chút dời không được tầm mắt.

Thiệu Vinh giống như thầy giáo nhỏ kiên nhẫn dạy mình gói sủi cảo, Thiệu Trường Canh thậm chí có loại xúc động nhào tới hung hăng hôn cậu . . . . . .

Yết hầu thậm chí còn phát khô.

Bất quá, hôm qua chỉ mới hôn một cái mà đã nháo thành như vậy, hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm được một tấc lại muốn tiến một thước. Hơn nữa, nguy cơ thái tử về nước làm cho Thiệu Trường Canh không rảnh đi lo loại sự tình này, trước mắt trấn an Thiệu Vinh thật tốt, bảo đảm an toàn của cậu mới là quan trọng nhất.

Thiệu Trường Canh thật lý trí kiềm chế xúc động, vẻ mặt như không có việc gì đứng bên cạnh kiên nhẫn cùng Thiệu Vinh học gói sủi cảo.

“Là thế này phải không?” Thiệu Trường Canh rốt cuộc gói xong một cái sủi cảo nhìn ra hồn.

Thiệu Vinh im lặng một chút rồi mới đánh giá nói: “Tạm được, nhưng vẫn còn hơi khó coi.”

Thiệu Trường Canh tiếp tục cầm một cái da sủi cảo, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Để gói thêm một cái.”

Vẻ mặt kia, quả thật so với đứng trước bàn mổ còn muốn nghiêm túc hơn.

Có lẽ không ai tưởng tượng nổi, người đàn ông ngày thường cường thế, gặp biến động không sợ hãi luôn trấn định – viện trưởng Thiệu, cư nhiên sẽ ở trong phòng bếp với con trai, vì một cái sủi cảo gói không tốt mà rối rắm nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.