Ngày khai giảng trôi qua cực kì mau, Thiệu Vinh rất nhanh cũng đã quen thuộc với các bạn học sinh trong lớp.
Ngồi cùng bàn với cậu là Từ Cẩm Niên, một người sáng sủa như ánh mặt trời, mỗi ngày đều cười tủm tỉm giống như không bao giờ hết chuyện vui vẻ. Thiệu Vinh ở chung lâu với cậu ta, tâm tình so với trước kia thả lỏng không ít, cười cũng cười nhiều hơn trước.
Không nghĩ tới là, Trần Lâm Lâm ngồi ở bàn trên cũng là một nữ sinh vô cùng sáng sủa. Hiểu biết của Thiệu Vinh về nữ sinh cực kì thiếu thốn, cậu vẫn cho rằng nữ sinh xinh đẹp sẽ mắt cao hơn đầu xem thường người khác, nào ngờ hoa khôi giảng đường Trần Lâm Lâm trong truyền thuyết lại không hề cao ngạo, ngược lại tính tình ôn hoà, ngôn hành cử chỉ đều rất tự nhiên hào phóng.
Lần đầu tiên trao đổi là sau khi tan học giải lao, cô nàng đột nhiên quay đầu xuống hỏi.
“Thiệu Vinh, nghe nói cuộc thi toán cuối kỳ cậu được điểm tối đa, có thể chỉ cho tớ cách giải đề cuối cùng không?” Nói xong liền đưa một quyển vở qua, mặt trên dùng nét chữ thanh tú viết xuống đề bài.
Thiệu Vinh không nghĩ tới cô bạn này sẽ chủ động nói chuyện với mình, sửng sốt một chút, lúc này mới cầm lấy bút giúp giải đề cho cô nàng.
“Đề này, cách giải của tới là nối EF, qua điểm A kẻ đường vuông góc với EF.” Thiệu Vinh dùng bút kẻ một đường trên giấy.
“À, tớ hiểu rồi.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh còn chưa nói xong, cô nàng đã mỉm cười cầm lại vở.
“Cảm ơn.”
Thật sự là một người thông minh.
Thiệu Vinh đành phải gật gật đầu, nói: “Đừng khách sáo.”
Từ Cẩm Niên ở bên cạnh chen vào, “Đề này tớ cũng biết a, Lâm Lâm sao cậu không hỏi tớ? Bất công quá đó nha.”
Trần Lâm Lâm liếc cậu ta một cái, “Vậy cậu giải như thế nào?”
Từ Cẩm Niên nhức đầu, “Tớ không làm cách đường vuông góc, tớ làm cách đường trung tuyến AC, sau đó nối tiếp AF.”
“Làm vậy cũng có thể ra được đáp án, nhưng trình tự sẽ phức tạp hơn rất nhiều.” Thiệu Vinh nói thẳng.
Trần Lâm Lâm gật đầu: “Cách giải của Thiệu Vinh là đơn giản nhất.”
“. . . . . .” Từ Cẩm Niên cảm thấy lòng tự trọng của mình nháy mắt bị hai vị bạn học này giẫm thành bùn nhão.
Thấy bộ dáng ủ rũ buồn bã của Từ Cẩm Niên, giống như tiểu hài tử bị khi dễ, Thiệu Vinh nhịn không được nhẹ giọng an ủi, “Lâm Lâm chỉ nói đúng sự thật, cách làm của tớ đúng là đơn giản nhất.”
“. . . . . .” Cái này gọi là an ủi đấy à? Cái này gọi là thêm dầu vào lửa đó bạn học!
Từ Cẩm Niên thật buồn bực.
Thiệu Vinh thấy bạn mình thối mặt không nói lời nào, biết mình đã tổn thương lòng tự trọng của cậu ta, đành phải tiếp tục an ủi: “Dùng phương pháp quanh co lòng vòng như vậy giải được đáp án cũng không dễ dàng, kì thật Cẩm Niên cậu rất lợi hại, như môn vật lý ấy, rất nhiều đề tớ cũng không biết làm.”
Lời này nghe vào tai thật thoải mái, vẻ mặt Thiệu Vinh lại rất là thành thật, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thoả mãn, nhất là lúc nghe cậu gọi hai chữ “Cẩm Niên.”
Tâm tình Từ Cẩm Niên tốt trở lại, quay đầu nhìn cậu nói: “Vật lý đề nào không biết? Anh dạy cậu!”
Thiệu Vinh trầm mặc một chút, “Tớ quên rồi.”
“. . . . . .” Từ Cẩm Niên phát điên vò đầu, sao cậu ấy có thể quên chứ, vất vả lắm mình mới có cơ hội phô diễn sức quyến rũ mà.
Nghĩ đến đây đột nhiên sửng sốt, kỳ quái, tại sao mình cứ mong muốn biểu hiện “kỳ thật tớ rất giỏi” trước mặt cậu ta nhỉ?
Loại suy nghĩ này hình như có điểm ngây thơ a.
Bởi vì chỗ ngồi gần nhau, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp nhau,a hơn nữa hai người Từ Cẩm Niên và Trần Lâm Lâm đều rất hoà đồng, Thiệu Vinh rất nhanh đã trở nên thân thiết với bọn họ.
Ba người thường xuyên tụ cùng một chỗ thảo luận bài vở, tuy rằng thỉnh thoảng cũng bất đồng ý kiến mà xảy ra tranh cãi, nhưng cuối cùng vì học được cách giải đề khác của đối phương mà được lợi rất nhiều.
Thiệu Vinh dần dần phát hiện, mình sống nhiều năm qua ỷ lại vào Thiệu Trường Canh như vậy, thật sự là quá mức phong bế. Sau khi vào lớp trọng điểm mới cảm thấy đã thoát khỏi ảnh hưởng to lớn của baba, thậm chí có loại cảm giác “rốt cuộc hô hấp được luồng không khí mới mẻ.”
Càng may mắn là, mấy ngày nay cũng không còn mơ thấy giấc mơ kỳ quái bị ba hôn.
Rất nhanh liền đến thứ sáu, Thiệu Trường Canh tan tầm trở về đã nhìn thấy Thiệu Vinh mặc tạp dề đứng trong phòng bếp nấu cơm. Thiệu Trường Canh cởi tây trang treo lên giá áo, gỡ caravat, thuận tiện cởi hai cái nút ở cổ áo cho dễ thở, xong xuôi mới đi vào phòng bếp đứng bên cạnh cậu hỏi: “Đang làm gì thế?”
Thiệu Vinh trượt tay làm một củ hành rơi xuống đất, cậu ngồi xổm xuống nhặt lên, hơi bất mãn nói: “Ba đi thế nào mà không có tiếng gì hết vậy.”
Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Là do con quá chuyên tâm.”
Thiệu Vinh nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa vặn nhìn thấy màu da khỏe mạnh lộ ra ở bộ ngực hắn, có chút mất tự nhiên dời tầm mắt, tiếp tục cúi đầu bóc hành.
“Hôm nay tan học sớm à?” Thiệu Trường Canh hỏi.
“Vâng, thầy giáo cho cả lớp về sớm một chút để thu xếp hành lý, ngày mai dọn vào trường học ở.”
Nghĩ đến cậu rất nhanh sẽ rời xa mình, trong lòng Thiệu Trường Canh không khỏi căng thẳng, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, nói sang chuyện khác: “Con làm nhiều đồ ăn như thế làm gì? Hai người chúng ta cũng ăn không hết.”
“Ngày mai phải vào trường ở rồi, về sau sẽ có rất ít cơ hội nấu cơm cho ba, vậy nên hôm nay mới làm nhiều một chút,” Thiệu Vinh vẻ mặt thành thật nói, “Dù sao sườn kho tàu để trong tủ lạnh đông cũng sẽ không hỏng, sau khi ba tan tầm trở về có thể trực tiếp lấy ra, đặt vào lò vi sóng hâm nóng rồi ăn.”
“. . . . . .” Thiệu Trường Canh đột nhiên cảm thấy yết hầu có chút khô rát.
Xúc động muốn hôn cậu lại kêu gào ở trong lòng, nhưng vẫn bị lý trí vất vả ngăn chặn. Nếu hiện tại làm thế, không khí ấm áp khó có này sẽ lập tức biến mất, Thiệu Trường Canh rất rõ ràng điểm này.
Không định lại nháo thêm một trận trước khi cậu vào trường, vì vậy đành phải. . . . . . Nhẫn nại.
Dù sao cũng đã nhịn được rất nhiều năm rồi.
tội anh, đổi sang họ Liễu đc luôn rùi đó (_ _!)
Có lẽ do sắp sửa chia tay, tối hôm đó Thiệu Vinh đối baba đặc biệt quan tâm, trong lúc ăn cơm không ngừng gắp thức ăn cho hắn, sau khi ăn xong còn thật chịu khó chạy vào phòng bếp rửa chén, đem đồ ăn còn lại phân loại bỏ vào trong tủ lạnh.
Nhìn bóng dáng bận rộn của cậu, đáy lòng Thiệu Trường Canh xuất hiện cảm giác bất an kỳ quái, loại cảm giác này không khỏi làm cho hắn nhớ tới từ ngữ “bữa tối cuối cùng của Jesus và 12 môn đồ*.”
Có lẽ là đa tâm.
Trong điện thoại di động của Thiệu Vinh có thiết bị truy tìm, trường học của cậu cũng rất an toàn, cậu mỗi ngày đều đi học cùng bạn, thái tử có thần thông quảng đại cỡ nào cũng không thể ở trước mắt bao người trà trộn vào trường học bắt cóc cậu được.
Thiệu Trường Canh bình tâm lại, xoay người lấy ra cái vali mình hay dùng dưới gầm giường đưa cho Thiệu Vinh, “Đi thu thập hành lý đi.”
Thiệu Vinh chạy vào trong phòng ngủ thu xếp này nọ, Thiệu Trường Canh cũng giúp cậu sắp xếp lại quần áo. Nhìn cái vali thật to nhanh chóng bị nhét đầy, tâm tình Thiệu Trường Canh càng trở nên mất mát.
Những người chòm sao sư tử, dục vọng khống chế và chiếm đoạt quá mạnh mẽ cũng không phải chuyện tốt.
Ngay cả tách ra bình thường như vậy mà hắn cũng cảm thấy thật khó chịu, đối với Thiệu Vinh sắp trưởng thành mà nói, kì thật là tai hại vô ích.
Cho nên, đành phải bình tĩnh kiềm chế xúc động ép buộc cậu lưu lại.
Thu thập hành lý xong, Thiệu Vinh đi ngủ, Thiệu Trường Canh trở lại phòng mình, lấy điện thoại di động ra ấn dãy số của Tô Thế Văn.
Điện thoại vừa thông, Thiệu Trường Canh liền tiến vào chính đề, “Có tin tức của thái tử chưa?”
Tô Thế Văn giảm thấp thanh âm, “Thân phận thái tử che giấu quá tốt, mấu chốt là anh cả tôi cũng không có để lại đầu mối.”
Thiệu Trường Canh kinh ngạc nói: “Cậu là nói lúc trước anh cả cậu cũng không có tra được manh mối gì?”
Tô Thế Văn gật gật đầu, “Trong khoảng thời gian này, tôi đã cẩn thận nhớ lại chứng cứ năm đó. Chứng cứ anh ấy lưu lại rất chi tiết, tư liệu của bốn thành viên trung tâm của Lam Dạ và quá trình phạm tội đều ghi lại ở bên trong, nhưng về phần thái tử anh ấy chỉ nhắc tới tên, ngoài ra chỉ nói thân phận người này thần bí, không thể điều tra rõ.”
Thiệu Trường Canh nhíu mày.
Anh cả Thiệu Xương Bình của hắn cũng nói thái tử rất ít khi lộ diện, bởi vì bọn họ buôn lậu nội tạng nên cũng không cần trao đổi quá nhiều với thái tử. Có điều, trong ba năm Tô Tử Hàng nằm vùng, nếu đã có thể lấy được bằng chứng liên quan đến thủ lĩnh tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, chứng minh bản thân anh ta cũng đã tiếp xúc qua quá trình buôn bán thuốc phiện đó, trong tay thái tử nắm giữ nguồn cung cấp thuốc phiện lớn, Tô Tử Hàng không thể nào ngay cả một chút manh mối cũng không tra được?
Sự tình có chút không đúng lắm.
Thiệu Trường Canh trầm giọng nói: “Phần ghi chép lưu lại này, hình như không giống với cá tính của anh cả cậu đi?”
Tô Thế Văn cũng gật gật đầu: “Đúng vậy, anh cả tôi là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, tra án nhất định phải tra ra toàn bộ chân tướng, tôi không tin anh ấy hoàn toàn không tra được manh mối nào về thái tử.”
“Xem ra, quan hệ giữa anh cả cậu và vị thái tử kia có lẽ không hề đơn giản như chúng ta đã nghĩ.” Thiệu Trường Canh nắm chặt di động, ánh mắt nghiêm trọng, “Nói thật, tôi ngược lại hy vọng thái tử là An Phỉ, ít nhất cô ta cũng sẽ không tổn thương con ruột của mình.”
“Không phải là An Phỉ.” Tô Thế Văn nói chắc chắn.
Thiệu Trường Canh ngạc nhiên hỏi: “Cậu khẳng định như vậy? Không phải chúng ta cũng chưa từng thấy qua thi thể của cô ấy sao? Hơn nữa năm đó sau khi Tô Tử Hàng gặp chuyện không may, cô ấy lập tức theo tôi xuất ngoại.”
Tô Thế Văn trầm mặc một lát, “Kỳ thật có một chuyện tôi vẫn chưa nói cho cậu, tư liệu của anh cả tôi ở trung tâm pháp y là do tôi xóa bỏ, mà nguyên nhân tôi xóa bỏ tư liệu của anh ấy . . . . . Là vì sợ ảnh chụp báo cáo kiểm tra thi thể bị cậu điều tra được.”
“Nguyên nhân tử vong của anh ta có vấn đề sao?”
“Nguyên nhân tử vong thì không có vấn đề, nhưng trên người anh ấy, ngoại trừ vết thương của roi, còn có dấu vết khác.” Nói đến đây, Tô Thế Văn tựa hồ rất đau khổ, thanh âm cũng trở nên càng thêm trầm thấp, “Thầy Âu Dương chỉ viết vết roi tổn thương, là do tôi yêu cầu như vậy. Kỳ thật anh cả tôi, anh ấy. . . . .”
“Còn từng bị xâm phạm qua.”
“. . . . . .” Thiệu Trường Canh hoàn toàn không dự đoán được, chân tướng so với trong tưởng tượng còn phức tạp hơn rất nhiều. Đối với người kiêu ngạo như Tô Tử Hàng mà nói, vũ nhục như vậy không thể nghi ngờ so với đạn bắn xuyên tim còn chí mạng hơn.
“Đối phương rất thông minh, không lưu lại tinh dịch cho pháp y điều tra, nhưng để lại rất nhiều dấu hôn và dấu răng đáng sợ trên người anh ấy. Tôi sợ cậu nhìn ra manh mối trong ảnh nên đã xoá bỏ toàn bộ dữ liệu về anh ấy.” Dừng một chút, “Bởi vì tôi không hi vọng. . . . . .Chuyện anh ấy bị vũ nhục trước khi chết bị công bố ra ngoài.”
Thanh âm Tô Thế Văn bởi vì tức giận mà run run, hắn ở đầu bên kia điện thoại hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai đấm để bình tĩnh lại.
Một màn năm đó lại xuất hiện trong đầu, người anh mình tôn trọng nhất, trên người lưu đầy dấu hôn, thậm chí ngay cả chỗ tư mật cũng bị người cố tình để lại dấu răng khiêu khích. Nhìn trước lúc anh mình chết còn bị xâm phạm tàn nhẫn như vậy, Tô Thế Văn chỉ cảm thấy trong lòng phẫn nộ, tim cũng muốn bạo liệt.
Chuyện này sở dĩ không nói cho bất cứ ai biết, chỉ là thầm muốn vì Tô Tử Hàng đã chết. . . . . . Giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Nghe Tô Thế Văn nói xong, Thiệu Trường Canh sau một lúc lâu cũng không nói nên lời, chỉ im lặng cau chặt mày.
Nếu là vậy, suy đoán An Phỉ là thái tử có thể hoàn toàn phủ định, ngay cả suy luận An Lạc là thái tử cũng xuất hiện rất nhiều điểm đáng ngờ. Năm đó Tô Tử Hàng vì điều tra chân tướng rất có thể đã có quan hệ gì đó với vị thái tử kia, cho nên sau khi thái tử biết anh ta phản bội mới tức giận đến vậy.
Nếu quan hệ giữa Tô Tử Hàng và thái tử không hề đơn giản, vậy có thể thái tử sẽ càng không dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của Thiệu Vinh.
Vốn dĩ hi vọng có thể tra được một chút manh mối từ di vật của An Phỉ, đáng tiếc két sắt An Phỉ để lại có cài mật mã, lại không thể bảo Thiệu Vinh đến giải mật mã này, nếu không tất cả chân tướng giấu giếm bấy lâu sẽ hoàn toàn bị bại lộ, đây chắc chắn sẽ là đả kích không thể tưởng tượng với Thiệu Vinh.
Từ khi cái tên Tô Tử Hàng xuất hiện tới nay, tất cả giống như đã bị anh ta kéo vào một cái huyệt động tối tăm nhìn không thấy đáy, khắp nơi đều là cạm bẫy và bí ẩn.
Im lặng thật lâu sau, Tô Thế Văn mới bình tĩnh trở lại, thấp giọng nói: “Tin tức thái tử về nước là thầy Âu Dương nói cho tôi biết, ông ta và tôi dù sao cũng còn chút tình nghĩa thầy trò, sợ thái tử trả thù tôi nên mới dặn tôi cẩn thận.” Tô Thế Văn dừng một chút, “Hiện tại tôi đã đem toàn bộ những gì tôi biết nói cho cậu. Tôi thật sự lo lắng sau khi thái tử trở về, chuyện năm đó sẽ tái diễn ở trên người Thiệu Vinh.”
Đồng tử Thiệu Trường Canh bỗng nhiên co rút lại, ánh mắt cũng vì vậy mà trở nên lạnh như băng.
Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh!
Vừa nghĩ tới roi đó sẽ quất lên người Thiệu Vinh, Thiệu Trường Canh liền cảm thấy trái tim như bị gắt gao bóp chặt làm người ta thở không thông.
Thiệu Vinh vô tội vì sao phải chịu vận mệnh an bài phức tạp như thế? Người cha ruột đã qua đời nhiều năm kia tại sao vẫn còn dẫn theo nhiều rắc rối như vậy, thật sự đã đủ lắm rồi!
Hít sâu một hơi, Thiệu Trường Canh cố gắng giữ bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Tôi đã đáp ứng để Thiệu Vinh trọ ở trường, hi vọng có thể giảm tính nguy hiểm của nó xuống đến mức thấp nhất.”
Tô Thế Văn đồng tình nói: “Nên cho nó trọ ở trường, nếu nó ở nhà một mình lúc không có cậu cũng có khả năng gặp chuyện không may. Gần Thập Nhất Trung có cơ sở ngầm của cảnh sát, chỉ cần Thiệu Vinh không rời khỏi phạm vi trường học quá xa, an toàn của nó có thể được bảo đảm,” dừng một chút, “Không thì tôi cho cậu số điện thoại của Tô Viễn, lúc cần thiết có thể nhờ cảnh sát ra mặt?”
“Thế thì không cần.” Thiệu Trường Canh nhíu nhíu mày, “Tôi đã mời vài vệ sĩ chuyên nghiệp bắt đầu từ ngày mai thay phiên nhau theo dõi cổng trường Thập Nhất Trung, chỉ cần Thiệu Vinh bước ra, bọn họ sẽ âm thầm đi theo bảo vệ nó.”
“Vậy tôi cũng yên tâm.”
Thiệu Trường Canh im lặng một hồi rồi nói sang chuyện khác: “Gần đây cậu thế nào? Ở châu Âu đã quen chưa?”
Tô Thế Văn nói: “Tôi thì không thành vấn đề, nhưng Tô Duy vẫn chưa quen với bên này, ăn đồ Tây thì bị đi tả. Tôi nghĩ qua một thời gian ngắn nữa sẽ dẫn anh ấy về nước, dù sao anh ấy rất tham ăn, ở nước ngoài ăn không được nhiều món như trong nước, cả ngày chỉ có hamburger và bít tết, bụng của anh ấy rất nhanh sẽ đói xẹp mất.”
Nói sang chuyện khác, tâm tình Tô Thế Văn rõ ràng thả lỏng không ít. Nhất là khi nói tới Tô Duy, thanh âm của hắn không hề âm trầm áp lực như ban nãy, giọng điệu cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Thiệu Trường Canh mỉm cười , “Vị trí chủ nhiệm khoa nhi của bệnh viện, tôi đã giữ lại giùm anh ta, tôi nói với mọi người Tô Duy đi công tác. Sau khi các cậu trở về, nếu Tô Duy vẫn còn nguyện ý làm bác sĩ, tôi sẽ rất vui lòng trả lại đơn từ chức cho anh ta.”
Tô Thế Văn gật gật đầu, “Đến lúc đó tính sau, tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy.”
“Được. Vậy hôm nay tới đây thôi, có việc gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
“Ừ, bye bye.”
Cúp điện thoại xong, Thiệu Trường Canh xoay người đi đến trước cửa phòng ngủ của Thiệu Vinh.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nương theo ánh sáng ở hành lang vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của cậu. Nhìn khuôn mặt đang ngủ mà hoàn toàn thả lỏng, mày giãn ra, bên môi còn hiện ý cười, hình như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng đi đến bên giường của cậu, đưa tay thay cậu đắp chăn tốt, nhìn khuôn mặt khi ngủ không hề phòng bị của cậu, im lặng một lát rốt cuộc nhịn không được phủ môi mình lên môi cậu.
Đôi môi mềm mại giống như trong trí nhớ thật khiến cho người ta luyến tiếc không muốn rời.
Đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng, cũng không có bị chủ nhân cự tuyệt.
Thiệu Vinh khi ngủ thật nghe lời, mặc cho Thiệu Trường Canh hôn, thậm chí còn tò mò đưa lưỡi liếm thử dị vật trong miệng, sau đó lại sợ hãi rụt trở về.
Bên môi Thiệu Trường Canh lộ ra mỉm cười, cuốn lấy đầu lưỡi muốn rụt về của cậu, nhẹ nhàng mút hôn.
Tất cả lo lắng, bất an, lo âu, vào giờ khắc này, đột nhiên toàn bộ lắng xuống.
Tâm tình cũng trở nên thả lỏng hơn rất nhiều.
Chỉ còn lại nụ hôn dịu dàng như nước ấm chậm rãi lưu động dưới đáy lòng.
—— Cũng chỉ có ở lúc này, Thiệu Trường Canh mới cảm thấy Thiệu Vinh thuộc về mình.
Sau một lần hôn sâu, thấy Thiệu Vinh tựa hồ sắp tỉnh lại, Thiệu Trường Canh lập tức thông minh lui ra ngoài.
Thiệu Vinh nửa tỉnh nửa mê mở to mắt mơ mơ màng màng nhìn Thiệu Trường Canh một cái, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại, xoay người sang chỗ khác ôm chặt gối, đem mặt vùi vào trong gối, trong cổ họng mơ mơ hồ hồ phát ra một chút thanh âm.
“Thật sự là. . . . . . Lại mơ giấc mơ này nữa. . . . .”
Nghe cậu dùng giọng mũi đáng yêu oán giận, ánh mắt Thiệu Trường Canh dần dần trở nên càng thêm dịu dàng.
—— Ngu ngốc, căn bản không phải là mơ.
Những lần trước kia, đều là ba thật sự hôn con.
Đáng tiếc là, cũng chỉ có thể ở trong mơ mới không có gánh nặng như vậy, con mới không có phản kháng nụ hôn này.
Thiệu Vinh, còn bao lâu nữa tôi mới có thể chuyển biến nhân vật “người cha” trong cảm nhận của em? Còn bao lâu nữa mới có thể thoát khỏi bóng ma Tô Tử Hàng lưu lại, chỉ còn hai người chúng ta sống vui vẻ đơn thuần như trước?
Có lẽ còn phải rất lâu nữa.
Nhưng mà, vì một tia ánh rạng đông cuối cùng, tôi nguyện ý trải qua tăm tối trước khi nhìn được ánh bình minh.
Lo lắng duy nhất chính là chờ không được kết quả mình muốn.
Thiệu Vinh, cậu không hề biết, người cha cực kỳ bá đạo trong lòng cậu, bên dưới vẻ ngoài cường ngạnh của hắn, thật ra là nỗi bất an sợ hãi mất đi cậu.