Y Sinh Thế Gia

Chương 41: Chương 41




Cha con hai người đúng 10 giờ sáng đến nơi tổ chức hôn lễ.

Thân thích của Từ gia và thân bằng hảo hữu của Thiệu gia, toàn bộ khách sạn đầy ắp người, vô cùng náo nhiệt.

Thiệu Thần vừa thấy Thiệu Vinh liền nở nụ cười xáp đến: “Tiểu Vinh hôm nay lại mặc tây trang cơ đấy, thật đẹp trai.”

Thiệu Vinh nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: “Anh cũng rất đẹp trai.”

Hôm nay Thiệu Thần cũng mặc âu phục, khuôn mặt sáng lạn, được em trai khen một câu lập tức đắc ý cười rộ lên, “Chứ sao nữa, đâu thể nào làm cô của chúng ta mất mặt.”

“Cô còn chưa tới?”

“Đoán chừng còn đang trang điểm đi, cô dâu mới nhất định phải xuất hiện cuối cùng, quy định mà.”

Tầm mắt Thiệu Vinh đảo qua toàn bộ hội trường, phát hiện hôm nay người tham dự tiệc cưới đều mặc trang phục lộng lẫy, vừa rồi lúc tiến vào thấy trước cửa khách sạn đậu rất nhiều xe xịn, hiển nhiên bối cảnh Từ gia cũng không phải tầm thường.

Thiệu Thần hưng phấn nói: “Tiểu Vinh em nhìn này, bàn bên trái hàng thứ nhất đều là người của Từ gia, anh mới biết được chú Từ còn có hai người anh, anh họ chị họ thì không đếm được. Cô của chúng ta thật đáng thương, nhiều thân thích như vậy, gả đi còn phải vác gia phổ. . . . . .”

Hai người đang trò chuyện, đột nhiên nghe được phía sau truyền tới một thanh âm quen thuộc: “Thiệu Vinh?”

Thiệu Vinh quay đầu lại, thấy người trước mặt không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt.

Cậu trai trước mặt hôm nay ăn mặc vô cùng nghiêm túc, quần tây màu đen và giày da, áo sơmi trắng sạch sẽ, thắt caravat màu xanh đậm, tóc hiển nhiên đã có đi tiệm chỉnh sửa qua, tóc chải sang một bên, lộ ra cái trán trơn bóng, cả người nhìn cực kì đẹp trai, hơn nữa trên mặt luôn nở nụ cười, giống như ánh mặt trời sáng lạn.

Thiệu Vinh ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó mới mở miệng hỏi: “Cẩm Niên? Sao cậu lại ở đây?”

Hỏi xong mới cảm thấy mình thật sự quá ngu xuẩn, cậu ta họ Từ, hôm nay xuất hiện ở đây hiển nhiên là thân thích của Từ gia. Có điều, so với ở trường học luôn mặc đồng phục học sinh, Từ Cẩm Niên hôm nay mặc chính trang nhìn qua hấp dẫn hơn, làm cho Thiệu Vinh thiếu chút nữa nhận không ra.

Từ Cẩm Niên cười cười ngồi xuống bên cạnh Thiệu Vinh: “Tớ bị chú chộp tới làm phù rể, dĩ nhiên là ở chỗ này. Đúng rồi, sao cậu cũng ở đây?” Dừng một chút, vỗ đầu một cái, “A, đã quên mất cậu họ Thiệu, thật không nghĩ tới cậu lại là thân thích của thím ba tớ.”

“Thím ba?” Thiệu Vinh nghi ngờ nghĩ nghĩ, “Cậu là nói cô tớ?”

“Cô dâu hôm nay là cô cậu sao? Chú rể là chú ba của tớ, nói như vậy, hai chúng ta trở thành thân thích rồi?!” Từ Cẩm Niên nói xong lại nở nụ cười, “Mỗi ngày ngồi cùng một bàn, ngủ cùng một phòng ký túc xá, không ngờ ở đây mà cũng còn có thể gặp mặt, duyên phận của hai chúng ta quả thật vô địch.” Cậu ta hiển nhiên đối với chuyện “trở thành thân thích của Thiệu Vinh” cực kì vui vẻ.

Thiệu Vinh cũng mỉm cười: “Ừ, thật là trùng hợp.”

Cũng không lâu sau, xe hoa của chú rể rốt cục dừng ở cửa khách sạn.

Thiệu Hân Du mặc áo cưới màu trắng bước xuống từ trong xe, kéo tay cha Thiệu An Quốc đi trên thảm đỏ, trên mặt cô dâu xinh đẹp vừa ngượng ngùng vừa tươi cười hạnh phúc, chú rể Từ Nhiên đã sớm chờ ở cửa, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn về phía cô dâu.

Rất nhanh đã đi hết thảm đỏ trước khách sạn, Thiệu An Quốc cầm tay con gái đặt vào trong tay Từ Nhiên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Về sau phải chiếu cố con bé thật tốt, biết không?”

Từ Nhiên mỉm cười: “Yên tâm đi, baba.”

Nói xong liền nắm tay Thiệu Hân Du, dẫn cô bước vào trong khách sạn, xung quanh lập tức vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Con trai út của Từ gia cùng con gái út của Thiệu gia kết hôn, lại vừa vặn tổ chức vào ngày lễ mồng một tháng năm, thân bằng hảo hữu toàn bộ đều có mặt, hội trường hôn lễ vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hoan hô ầm trời.

Trong nhà hàng tây đối diện khách sạn, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau uống cà phê, so với hội trường hôn lễ náo nhiệt, nơi này hiển nhiên có chút yên lặng quá mức.

“Thiệu Hân Du quả nhiên là con gái mà Thiệu An Quốc thương yêu nhất. Lại nói tiếp, năm đó Thiệu Trường Canh kết hôn ở London, người tham dự tiệc cưới chỉ sợ ngay cả một phần tư hôm nay cũng không bằng đi?” Một người vừa khuấy cà phê vừa nói chuyện, thanh âm nghe qua vô cùng dịu dàng, giống như đang nói đến một đoạn chuyện cũ tốt đẹp nhiều năm về trước.

“Đó là đương nhiên, biết con dâu là An Phỉ, Thiệu An Quốc đồng ý đã là chuyện khó như lên trời, anh còn hi vọng ông ta mang khuôn mặt tươi cười đến tham dự tiệc cưới sao?” Giọng người đàn ông đối diện thì bình tĩnh rất nhiều, “Chỉ là không nghĩ tới, Thiệu An Quốc cư nhiên chịu để Tiểu Vinh theo chân Thiệu gia bọn họ, còn đồng ý cho Thiệu Trường Canh mang theo đứa bé kia bên người, ông ta không sợ quả bom hẹn giờ này có thể tuỳ thời hủy diệt Thiệu gia bọn họ.”

“Mỗi lần ông ta nhìn thấy Thiệu Vinh, trong lòng nhất định rất khó chịu.” Người nọ cười khẽ, kẹp một viên đường bỏ vào trong cà phê.

“Anh uống cà phê không phải không thêm đường sao?”

“Thói quen là do làm dần mà ra.” Dùng thìa chậm rãi khuấy đường đều đặn, người nọ múc một muỗng cà phê lên uống, mỉm cười nói, “Cà phê không đường, uống rất đắng.”

Tiệc cưới của Thiệu Hân Du mãi cho đến lúc xế chiều mới chấm dứt, chú rể lái xe hoa mang cô dâu rời đi, thân bằng hảo hữu còn lại ăn uống no đủ đều tự trở về.

Một khắc Thiệu Vinh đi ra khách sạn, đột nhiên bị một đạo ánh sáng chói mắt làm cho hoa mắt. Ngẩng đầu, phát hiện ánh sáng đến từ gương của lầu hai quán cà phê lầu đối diện. Thiệu Vinh dời tầm mắt, lại cảm giác có người tựa hồ đang nhìn mình.

Lúc lại ngẩng đầu lên, bỗng nhiên trông thấy một đạo ánh mắt thâm thúy.

Đó là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, mặc quần áo thuần trắng thoải mái, ngồi ở vị trí gần cửa sổ lầu hai nhàn nhã uống cà phê. Sau khi nhìn thấy ánh mắt Thiệu Vinh, người nọ nhẹ nhàng giơ lên tách cà phê trong tay, cười cười với cậu.

Rõ ràng là người xa lạ, nhưng khi nhìn thấy người nọ qua lớp cửa sổ thủy tinh, nụ cười của hắn lại khiến cho đáy lòng Thiệu Vinh đột nhiên sinh ra một loại bất an rất kỳ quái. Đó là một loại cảm giác . . . . . . Bị thợ săn nhìn thẳng mà sởn gai ốc.

Theo bản năng quay đầu lại đi tìm bóng dáng baba, thấy hắn bước ra từ trong khách sạn, Thiệu Vinh vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, giống như trước đây cảm thấy sợ hãi mà nhẹ nhàng giữ chặt tay hắn, “Baba.”

“Làm sao vậy?” Thiệu Trường Canh cầm ngón tay hơi lạnh lẽo của Thiệu Vinh, dịu dàng hỏi, “Không thoải mái ở đâu à?”

Thiệu Vinh lắc đầu: “Không, chúng ta trở về đi.”

Ngồi vào xe lại ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người đàn ông trong quán cà phê đối diện đã sớm không thấy bóng dáng.

Sau lễ cưới của Thiệu Hân Du không lâu, Thiệu Trường Canh liền dựa theo kế hoạch định từ trước, đưa Thiệu An Quốc ra nước ngoài chữa bệnh.

Ngày mồng một tháng năm đúng là ngày nghỉ của học sinh, Thiệu Thần cùng bạn học đi du lịch ở ngoại ô, Thiệu Trường Canh lo lắng Thiệu Vinh ở nhà một mình đành phải trước khi xuất ngoại đưa Thiệu Vinh sang nhà bạn tốt Tô Thế Văn.

Thiệu Vinh cảm thấy baba lo lắng có chút quá độ, nhưng Thiệu Trường Canh quá cố chấp nên căn bản không nói lí lẽ, Thiệu Vinh đành nghe lời của hắn, thu thập hành lý đến nhà chú Tô kia ở tạm vài ngày.

Chạng vạng hôm nay, Thiệu Trường Canh mang Thiệu Vinh đến Tô gia, cùng Tô Thế Văn nói vài câu liền vội vàng ra sân bay.

Trước khi đi, Thiệu Trường Canh gọi Thiệu Vinh tới cửa, thấp giọng dặn dò: “Mấy ngày nay trước ở tạm nhà chú đi, sau khi tựu trường chú ấy sẽ đưa con đi học. Còn có, di động nhất định phải sạc pin đầy đủ, có việc liền gọi điện thoại cho ba, biết không?”

Thiệu Vinh gật gật đầu: “Đã biết.”

Thiệu Trường Canh vươn hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Thiệu Vinh, “Nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt.”

Thiệu Vinh ôm lại hắn, đầu vừa vặn chạm đến cổ của hắn, Thiệu Vinh theo thói quen giống như trước đây nhẹ nhàng cọ cọ cằm Thiệu Trường Canh, nói: “Baba bảo trọng.”

Thiệu Trường Canh sờ sờ đầu cậu, bên môi lộ ra nụ cười dịu dàng.

Nhìn hình ảnh cha con hai người lưu luyến chia tay ở cửa, Tô Thế Văn nhịn không được khẽ nhíu mày.

Tô Duy hoàn toàn không nhận thấy điểm dị thường, chờ Thiệu Trường Canh đi rồi, vội vàng nhiệt tình đem Thiệu Vinh kéo vào trong phòng khách, “Tiểu Vinh, trước ăn một chút trái cây. Đúng rồi, cơm chiều cháu muốn ăn cái gì, chú vô làm cho cháu. Thích ăn sủi cảo không? Hay là muốn ăn lẩu?”

“Ách, không cần phiền phức như vậy, tùy tiện là được rồi.” Bị đãi ngộ giống như khách quý làm cho Thiệu Vinh có chút thụ sủng nhược kinh.

Tô Duy mỉm cười nhìn Thiệu Vinh, càng xem càng thích, “Cháu còn nhớ không, lúc cháu còn nhỏ sinh bệnh nằm ở bệnh viện, chú còn là bác sĩ chủ quản của cháu. Khi đó cháu gầy lắm, vóc dáng cũng thật nhỏ, đảo mắt một cái đã cao lớn như vậy.” Dừng một chút, nhìn chằm chằm Thiệu Vinh trong chốc lát, không khỏi cảm thán, “Bộ dạng cháu thật sự rất giống Tử Hàng. . . . .”

“Tô Duy.” Tô Thế Văn nhíu mày cắt ngang, “Đừng mải lo tám chuyện nữa, nước trong phòng bếp sôi rồi đấy.”

“A, chết rồi!” Tô Duy vội vàng quay đầu chạy vào phòng bếp.

Đem người nào đó không dùng đầu óc nói chuyện đuổi đi, Tô Thế Văn ngồi ở một bên trên sô pha, trầm mặc nhìn Thiệu Vinh.

—— Thật sự rất giống.

Cặp mắt đen nháy trong suốt như có thể nhìn thấu lòng người, giống như Tô Tử Hàng nhiều năm trước tái sinh vậy.

Sóng mũi thật cao, đôi môi mỏng mà hồng nhuận, cùng với màu da trắng nõn và tấm lưng gầy, nhìn qua lãnh lạnh nhạt nhưng trong tâm thật ra ấm áp hơn bất kì ai.

Tô Tử Hàng còn chưa vào trường cảnh sát đã là người đẹp trai nổi tiếng ở trường, sau khi trải qua vài năm huấn luyện gian khổ ở trường cảnh sát, làn da rám đen một chút, tính cách cũng tăng thêm vài phần trầm ổn và bình tĩnh. Thiệu Vinh hiện tại, hoàn toàn là một bộ dáng Tô Tử Hàng thời trung học. Nhìn mặt Thiệu Vinh không khỏi làm cho Tô Thế Văn nhớ lại dáng vẻ đơn thuần thẳng thắn của Tô Tử Hàng trước khi chưa vào trường cảnh sát. . . . .

“Ngốc quá, em đang ở đây lo lắng cái gì? Tô gia của chúng ta trước giờ đều làm cảnh sát không có nghĩa là em cũng phải thi vào trường cảnh sát. Em muốn làm pháp y thì làm pháp y, loại chuyện kế thừa tâm nguyện của cha dĩ nhiên phải do anh cả em làm rồi. . . . .”

Giữa trưa một ngày mùa hè ấm áp, người cầm thông báo trúng tuyển trường cảnh sát kia ngồi trong quán cà phê mỉm cười ôn hòa với mình.

“Có anh làm cảnh sát là đủ rồi, em đương nhiên phải chọn sự nghiệp em thích, hai cảnh sát không khỏi rất dư thừa đi.”

“Nhưng mà, làm cảnh sát rất nguy hiểm. . . . . .”

“Cũng rất uy phong a! Lấy súng trong túi ra hù bọn người xấu sợ đến xanh mặt, nghĩ tới liền cảm thấy rất thành tựu đúng không?”

“Anh à. . . . .”

“Được rồi, em không cần khuyên anh, từ nhỏ anh đã muốn làm cảnh sát, hơn nữa đây cũng tâm nguyện của baba. Yên tâm đi, nhiều cảnh sát như vậy, người gặp chuyện không may hằng năm có bao nhiêu người? Anh của em sẽ không xui xẻo như vậy.” Tô Tử Hàng ngẩng đầu lên, một ngụm uống sạch cà phê đắng không bỏ thêm đường, mỉm cười vỗ vỗ bả vai Tô Thế Văn, “Anh cam đoan với em, anh nhất định sống đến tám mươi tuổi.”

Ngày đó anh ấy rời đi, lưng thẳng tắp.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, người thanh niên mặc áo trắng rảo bước nhẹ nhàng, tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ bồng bột, tràn đầy niềm tin và ý chí chiến đấu.

Không ai nghĩ tới, vài năm sau anh sẽ trải qua một cái chết thê thảm như vậy.

Anh ấy chưa có sống đến tám mươi tuổi, chỉ mới sống được một phần ba đã vội vàng ly khai nhân thế. Thời gian bình thường ở cùng một chỗ quá ít, ngay cả hiện tại muốn hoài niệm cũng tìm không được bao nhiêu kỉ niệm để nhớ lại.

“Chú Tô?” Thiệu Vinh có chút nghi ngờ nhìn người trước mặt cau mày vẻ mặt đau buồn, quanh thân hắn bao trùm không khí trầm trọng, làm Thiệu Vinh còn nghĩ hắn sắp khóc.

Tô Thế Văn bị cắt đứt suy nghĩ, khẽ nhắm lại mắt, đem cảm xúc đau đớn ép trở vào.

“Chú. . . . . Làm sao vậy?” Thiệu Vinh có chút nghi ngờ hỏi.

Tô Thế Văn ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Vinh, thấp giọng nói: “Về chuyện của ba ruột cháu, cháu biết được bao nhiêu?”

Thiệu Vinh giật mình, “Cháu chỉ biết ba làm cảnh sát, lúc thi hành nhiệm vụ thì hi sinh.”

“Anh ấy hi sinh vì nhiệm vụ thế nào, cháu biết không?”

Thiệu Vinh lắc đầu.

Trong lòng Tô Thế Văn nổi lên một trận chua xót. Thiệu Trường Canh thật sự bảo hộ Thiệu Vinh quá tốt, chuyện không nên biết, hắn một chữ cũng chưa nói, còn thật thông minh dẹp bỏ tâm hiếu kỳ của Thiệu Vinh.

Như vậy cũng tốt, dù sao biết được ba của mình trước khi chết còn bị người ta hành hạ cũng không phải chuyện vui sướng gì.

“Nhiệm vụ đó. . . . . . Có vấn đề sao?” Thiệu Vinh hỏi.

Tô Thế Văn nhìn Thiệu Vinh, bình tĩnh đáp: “Chỉ là nhiệm vụ bình thường mà thôi, ba cháu chết vì bị súng bắn.”

“Nha.” Thiệu Vinh dừng một chút, tò mò hỏi, “Ba là người thế nào?”

Tô Thế Văn nhất thời không biết trả lời cái gì, im lặng một lát mới nói: “Người rất tốt.”

—— Người rất tốt?

Tốt ra sao? Tốt tới trình độ nào?

Thiệu Vinh không hiểu lắm đáp án mơ hồ thế này. Chẳng qua cảm thấy cảm xúc bi thương của người trước mặt bị đè nén làm cho mình hít thở không thông.

Lúc nhắc tới tên người kia, trong lòng mình cũng sẽ có một chút chua xót và khổ sở.

Dù sao cũng là ba ruột, cho dù chưa từng gặp mặt, nhưng nghe qua một ít chuyện, trong lòng vẫn khổ sở như cũ.

Vị cảnh sát ưu tú còn trẻ như vậy đã phải chết, người bên ngoài nghe qua cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc, huống hồ người nọ còn là ba ruột của mình.

Nhất định có rất nhiều người đang yên lặng tưởng niệm người ấy đi?

Thậm chí có rất nhiều người, sẽ nhớ lại một ít chuyện khó quên năm đó thông qua một khuôn mặt tương tự.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tô Tử Hàng chính là cái đại bi kịch

Bất quá, xin tin tưởng tôi, xem đến cuối cùng các bạn sẽ biết, kỳ thật trong văn của tôi không có người xấu hoàn toàn và bi kịch hoàn toàn.

Tô Tử Hàng (nội tâm: tôi thật sự thật sự rất muốn đầu thai nhanh chút, có thể đừng đẩy tôi ra viết nữa hay không?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.