Y Sinh Thế Gia

Chương 48: Chương 48




Người trước mặt có một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, quần áo trên người cũng lộ ra khí chất cao quý khó có thể che giấu, môi mỏng giương lên nhìn như đang cười, đôi mắt đen nhánh thâm trầm mang cảm xúc phức tạp khó có thể nắm bắt.

Thấy Thiệu Vinh quay đầu lại, hắn cười cười nói: “Tôi nhận lầm người.”

Thiệu Vinh nghi ngờ hỏi: “Chú biết ba tôi?”

“Cậu nói Tô Tử Hàng?”

“Đúng vậy.”

“Dĩ nhiên là biết.” Người đàn ông mỉm cười nói, “Không chỉ biết. Tôi và người ấy chính là bạn bè thân thiết nhất.”

“Vậy sao. . . . . .” Thiệu Vinh dừng một chút, “Nhưng mà, ba tôi đã qua đời.”

“Tôi biết.” Trên mặt người nọ mặc dù đang nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt lại không có vui vẻ gì, khẽ thở dài nói, “Có lẽ do quá hoài niệm cho nên mới nhận nhầm người. Nếu như tôi không đoán sai, cậu hẳn là con trai hắn. . . . . . .Thiệu Vinh được Thiệu Trường Canh nhận nuôi, đúng không?”

Thiệu Vinh gật đầu, “Đúng vậy.”

Người nọ thu hồi nụ cười, im lặng chăm chú nhìn Thiệu Vinh một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Cậu lớn lên, rất giống ba cậu.”

Người đàn ông xa lạ khó hiểu khiến Thiệu Vinh đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm kỳ quái. Mặc dù người kia nói hắn là bạn của ba, nhưng Thiệu Vinh cũng không ngu ngốc đến mức tin tưởng ngay lập tức, cảm giác bị hắn nhìn chăm chú cũng không thoải mái, Thiệu Vinh muốn mau chóng rời khỏi tầm mắt của hắn.

“Nếu không có chuyện gì, vậy, tôi đi trước.. . . .”

Thiệu Vinh xoay người muốn đi, lại bị hắn bất ngờ chặn lại.

“Đã trễ thế này, một mình cậu ở trên đường làm gì?”

Thiệu Vinh tìm cớ nói: “Tôi tới tìm bạn học tôi.”

“Ồ? Nhưng nhìn cậu tinh thần không được tốt lắm, có cần giúp gì không?”

“Không cần.” Thiệu Vinh vẻ mặt đề phòng.

Người nọ đột nhiên nở nụ cười, “Đề phòng người khác là chuyện tốt, nhưng mà, Thiệu Vinh, cậu cảm thấy tôi rất giống bọn buôn người sao?”

Bị bóc trần suy nghĩ, Thiệu Vinh lúng túng đỏ mặt nói: “Tôi. . . Tôi không phải có ý này.”

“Được rồi, cho cậu xem cái này.” Hắn lấy ra từ trong ví một tấm hình, đưa cho Thiệu Vinh.

—— Là ảnh chụp chung của Tô Tử Hàng và người đàn ông này.

Khung cảnh là đằng trước một vườn hoa ở biệt thự, khi ấy đang là mùa hè, trong vườn hoa trăm hoa đua nở, đủ loại hoa nhiều màu sắc rực rỡ tràn đầy sức sống. . . Ánh mặt trời sáng chói, hai người đều mặc áo ngắn tay, đội mũ cùng một kiểu nhưng khác màu sắc, bên cạnh còn đặt một đôi vợt tennis, hiển nhiên là hẹn nhau đi đánh tennis trong lúc nhất thời cao hứng chụp hình.

Trong tấm ảnh, người nọ dùng tay thân mật vòng qua vai Tô Tử Hàng, trên mặt cả hai đều cười rất tươi, nhìn qua quan hệ thật sự rất tốt.

Anh em quan hệ tốt lúc chụp hình khoác vai nhau vốn là chuyện rất bình thường, nhưng Thiệu Vinh nhìn tấm hình này lại cảm thấy có cái gì không đúng.

Có lẽ là do ánh mắt. . . . . .

Ánh mắt Tô Tử Hàng có vẻ như rất quẫn bách, cộng thêm động tác ôm càn rỡ của người bên cạnh. . . . . .

Tay của hắn cũng không phải khoác nhẹ lên vai giống như anh em bình thường, mà là trắng trợn dán chặt lấy Tô Tử Hàng, ngón tay dùng sức bấu chặt, trong ánh mắt dịu dàng mang theo một tia đắc ý khó có thể che giấu.

Khi đó bọn họ vẫn còn rất trẻ tuổi, khoảng tầm hơn hai mươi, cả tấm hình đều tràn đầy nhiệt tình và sức sống của thanh thiếu niên.

Chỉ là, nhìn Tô Tử Hàng ăn mặc đơn giản trong tấm ảnh, môi nở nụ cười rực rỡ, Thiệu Vinh vẫn không khỏi liên tưởng đến di ảnh hắn mặc một thân cảnh phục mặt lạnh như băng trên bia mộ.

Tương phản thật rõ ràng, làm cho Thiệu Vinh có cảm giác ngực xiết chặt.

Thậm chí cảm thấy xót xa cho con người chết trẻ kia.

“Bây giờ tin chưa?” Người nọ thấp giọng nói, “Tôi là bạn tốt nhất của ba cậu, tôi sẽ không làm hại cậu.”

“Vâng, tôi tin tưởng chú.” Thiệu Vinh ngẩng đầu lên, đem hình trả lại cho hắn.

Người nọ đem hình cẩn thận cất vào trong ví, dịu dàng hỏi: “Ba nuôi cậu đối với cậu có tốt không?’

“. . . . . .” Thiệu Vinh nhớ tới chuyện hôm qua, không chỉ có trên người, ngay cả đáy lòng cũng bắt đầu run run.

“Sao vậy? Ông ta khi dễ cậu?”

“Không có, ông ấy đối với tôi rất. . . . . . Rất tốt.” Cơ hồ chỉ là mở miệng nói theo bản năng.

Người nọ hiển nhiên không tin, hoài nghi hỏi: “Vậy nửa đêm cậu một mình chạy ra ngoài làm cái gì?”

Thiệu Vinh có chút lúng túng, cúi đầu nói: “Tôi chỉ là tới tìm bạn tôi. . . . . .”

“Tìm bạn học mà đi giờ này sao?” Ánh mắt của người đàn ông trở nên sắc bén .

“Tôi. . . . . .”

“Xem tinh thần cậu không được tốt, đi đứng cũng khập khiễng, có phải bị thương ở chỗ nào không?”

“Không có sao hết.”

“Nếu có người khi dễ cậu, tôi sẽ làm hậu thuẫn cho cậu.”

Thiệu Vinh nói: “Thật sự không có sao mà.”

Trong giọng nói cố chấp lộ ra một tia bài xích không cho đối phương tìm hiểu sâu hơn.

Người kia trầm mặc một hồi, thản nhiên nói: “Tử Hàng và An Phỉ đều không còn, nếu cậu cần hỗ trợ cứ nói cho tôi biết, ba mẹ của cậu cũng là người thân thiết nhất của tôi, vì vậy cậu không cần khách khí đâu.”

“Được rồi. . . . . .” Thiệu Vinh gật đầu.

Người nọ đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, hỏi: “Đúng rồi, lúc mẹ của cậu qua đời không phải có để lại cho cậu một phần di sản sao? Nếu cậu muốn dùng khoản tiền đó làm ăn, tôi có thể cố hết sức giúp đỡ cậu.”

“Di sản?” Thiệu Vinh đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi, “Di sản gì?”

“Ba nuôi cậu không nói cho cậu à?”

“. . . . . .”

Nhìn biểu tình khiếp sợ của Thiệu Vinh, người đàn ông cười cười, dịu dàng an ủi: “Có lẽ tạm thời ông ấy bảo quản nó thay cậu, vào thời điểm thích hợp mới đưa cho cậu, cậu không cần lo lắng. Tôi nghĩ, ba nuôi cậu có tiền như vậy, chắc cũng không hứng thú với khoản di sản đó đâu.”

Thiệu Vinh không nói chuyện, chỉ cúi đầu nắm chặt hai tay.

“Như vậy đi, tôi cho cậu số điện thoại của tôi, lúc cần giúp đỡ có thể tùy thời tìm tôi.” Người nọ đưa cho Thiệu Vinh một tấm danh thiếp, phía trên có một dãy số cùng với một tên tiếng anh, Alan.

“Cám ơn.” Thiệu Vinh nhận lấy, nhét vào trong túi.

“Vậy, có duyên gặp lại.”

Người nọ cười với Thiệu Vinh rồi xoay người rời đi.

Bên đường đỗ một chiếc xe riêng màu đen, người nọ không có ngồi vào ghế lái mà là ngồi vào ghế phụ, hiển nhiên bên trong xe còn có người đang đợi hắn.

Sau khi hắn lên xe, chiếc xe màu đen kia liền khởi động, rất nhanh biến mất ở cuối ngã tư đường.

Thiệu Vinh đứng tại chỗ trầm mặc một hồi, nắm chặt số điện thoại trong lòng bàn tay, trong đầu một mảnh mờ mịt.

—— Người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện này có lẽ thật sự là bạn tốt của ba mẹ.

Nhưng mình có nên tin tưởng hắn không?

Cái Thiệu Vinh để ý không phải là thân phận hắn, mà là vấn đề di sản hắn đã nói.

Thiệu Trường Canh chưa từng đề cập qua di sản gì.

Ngày hôm qua vẫn còn vì chuyện không có tiền ra nước ngoài học mà tìm hắn thương lượng, không nghĩ tới lúc mẹ qua đời đã để lại đủ tiền cho mình đi học, hơn nữa còn là một khoản không nhỏ.

Lúc mình vì tiền mà buồn rầu, Thiệu Trường Canh nhất định cảm thấy rất buồn cười đi?

Nguyên nhân hắn không nói rõ số tiền này với mình nhất định là muốn làm cho mình không có nguồn kinh tế chỉ có thể dựa vào hắn, như vậy hắn càng dễ dàng cột mình vào bên người hoàn toàn khống chế.

Thiệu Vinh cũng không phải để ý đến quyền thừa kế số tiền kia, chỉ là. . . . . .

Thiệu Trường Canh cố tình che giấu, khiến cậu rất đau khổ.

Người mình tin tưởng như vậy, rốt cuộc che giấu mình bao nhiêu chuyện đây?

Có phải hắn cho rằng mình rất ngu ngốc, vĩnh viễn cái gì cũng không biết, vĩnh viễn cũng sẽ bị hắn khống chế?

Xoay người đi vào cư xá, thân thể giống như mệt rã rời, mỗi một bước đi đều vô cùng đau.

Nỗi đau thể xác so ra chẳng là gì so với nỗi đau tinh thần.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cậu và Thiệu Trường Canh lại trở nên xa lạ và xa cách như thế.

Một lần rồi lại một lần, không để ý đến cảm nhận của người khác bắt buộc chiếm đoạt. . . . . . Tất cả đều làm cho Thiệu Vinh cảm thấy mình chẳng qua chỉ là con thú cưng mà Thiệu Trường Canh nuôi, không có nhân quyền.

***

Bên trong xe, tầm mắt thâm thúy của người đàn ông nọ vẫn nhìn Thiệu Vinh qua kính chiếu hậu.

Thiếu niên mặc áo sơ mi yên lặng xoay người đi vào cư xá, bóng lưng nhìn qua thật cô độc, bộ dáng cúi thấp đầu giống như một con mèo lang thang đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ.

Khiến cho người ta cảm thấy. . . . . . Đau lòng muốn bảo vệ cậu.

Phải chăng do quá giống người kia?

Gương mặt tương tự lộ ra biểu tình khổ sở, chỉ sợ qua thêm nhiều năm nữa cũng vẫn làm cho người ta không thể quên.

Bất quá, loại cảm xúc trẻ con yêu ai yêu cả đường đi này không nên xuất hiện trên người mình.

Người nọ nhếch miệng cười, “Lái xe đi.”

Người lái bên cạnh khởi động xe, mặt không đổi sắc nói: “Ban nãy anh đột nhiên xuống xe, em còn tưởng rằng anh muốn bắt cóc nó.”

“Cái loại thủ đoạn bắt cóc thấp hèn này không phải là tác phong của anh. Nhìn con mồi chủ động tự sa vào lưới so với mình chạy đi săn có ý tứ hơn. . . . . . Không phải sao?”

Đối phương im lặng không đáp.

Người nọ tựa lưng vào ghế ngồi, giọng nói nhàn nhã: “Nó sẽ chủ động tới tìm anh, anh không vội.”

Người bên cạnh lạnh lùng nói, “Chia rẽ tình cảm của cha con bọn họ, thủ đoạn của anh cũng đủ hèn hạ.”

Người nọ cũng chỉ cười cười, “Trước giờ anh chưa từng nhận mình là người tốt.” Dừng một chút, “Bất quá. . . . . . Thiệu Trường Canh tốt hơn anh chỗ nào? Ít nhất anh sẽ không giống hắn, đi cường bạo đứa nhỏ kia.”

“Anh là nói, Thiệu Trường Canh hắn. . . . . .”

“Không sai.” Người nọ gật đầu, ánh mắt mang theo ý cười dần dần trở nên thâm trầm, “Thiệu Vinh hiển nhiên là vội vàng bỏ trốn, dấu hôn trên cổ cũng không biết che lại. Đứa nhỏ này, ngay cả một nửa trí tuệ của Tô Tử Hàng cũng không có. . . . . . Anh thật sự cảm thấy đáng tiếc.”

***

Thiệu Vinh rốt cuộc theo địa chỉ trong tin nhắn của Từ Cẩm Niên tìm được khu đông lầu 11, đi thang máy lên lầu, ấn chuông cửa, Từ Cẩm Niên rất nhanh liền chạy ra mở cửa, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Thiệu Vinh, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: “Thiệu Vinh, cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao nửa đêm lại chạy đến nhà tớ?”

Thiệu Vinh miễn cưỡng cười một cái, “Tớ muốn tá túc ở chỗ cậu mấy ngày, có được không?”

“Tá túc dĩ nhiên không thành vấn đề, nhà tớ có phòng cho khách. Nhưng mà cậu. . . . . .” Từ Cẩm Niên còn muốn hỏi, đã nghe phía sau truyền tới một thanh âm quen thuộc.

“Thiệu Vinh? Sao con lại tới đây!?”

Là Thiệu Hân Du.

Thiệu Vinh nhìn thấy cô mình, vẻ mặt lúng túng nói: “Cô. . . . . . .”

Thiệu Hân Du cười đi tới: “A, cô đã quên con và Cẩm Niên là bạn tốt, hôm nay là sinh nhật Cẩm Niên, vốn chỉ định cùng người trong nhà náo nhiệt một chút, không ngờ con có lòng như vậy nha, tự mình chạy tới đây. Nhưng mà con cũng thiệt là, trễ thế này còn chạy đến, baba của con có biết không?”

“. . . . . .” Tình cảnh lúng túng làm cho sắc mặt Thiệu Vinh tái nhợt, cúi đầu không biết nói gì cho phải.

May là Từ Nhiên đi tới: “Hân Du, đừng ngăn thằng bé ngoài cửa, có gì vào trong hẵng nói.”

“A, em sai rồi.” Thiệu Hân Du xin lỗi cười cười, “Tiểu Vinh mau vào đây, ăn cơm tối chưa?”

“Con ăn rồi.”

Thấy Thiệu Vinh vẻ mặt lúng túng, Từ Cẩm Niên vội vàng giải vây cho cậu: “Thím ba, là con gọi Thiệu Vinh tới, con dẫn cậu ấy vào phòng trước.”

Nói xong liền kéo Thiệu Vinh vào trong phòng ngủ của mình, trở tay đóng cửa lại.

“Xin lỗi, tớ không biết hôm nay là sinh nhật cậu, đi ra ngoài vội quá nên chưa có mua quà. . . . . . .” Thiệu Vinh lúng túng cúi đầu.

Từ Cẩm Niên cười, “Đừng nói lời khách sáo như vậy, hai chúng ta cần gì mấy loại quà cáp này nọ. Hôm qua sinh nhật cậu tớ hình như cũng chưa tặng quà nhỉ?”

Nghe cậu ta nói như thế, tâm tình Thiệu Vinh lúc này mới khá hơn một chút.

Có điều, tầm mắt Từ Cẩm Niên đột nhiên dừng lại ở trên cổ Thiệu Vinh, ngưng tại đó, không hề rời đi nữa.

“Thiệu Vinh.” Từ Cẩm Niên đột nhiên nghiêm túc nói, “Nói cho tớ biết tại sao nửa đêm cậu lại chạy tới nhà tớ? Còn nữa, những vết trên cổ cậu là cái gì?!”

Trong đầu đột nhiên xẹt qua hình ảnh Thiệu Trường Canh cột mình vào giường hôn lên cổ, mức độ hôn cắn kịch liệt, khẳng định để lại không ít dấu vết. . . . . . .

Sắc mặt Thiệu Vinh lập tức trở nên trắng bệch.

Im lặng chốc lát, cậu mới cứng ngắc đáp: “Cẩm Niên, là tớ không cẩn thận bị thương.”

“Cậu cho tớ là trẻ con ba tuổi sao?” Từ Cẩm Niên đột nhiên đưa tay kéo hai nút áo sơ mi của cậu, nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên người bạn mình, không khỏi hít một hơi. . . . . . .

Thiệu Vinh vẫn chưa có bạn gái, hơn nữa, con gái cũng không thể bá đạo lưu lại nhiều dấu hôn ở trên người cậu ta như vậy. Lực độ như thế, dĩ nhiên chỉ có thể do đàn ông gây ra.

Sắc mặt Từ Cẩm Niên bỗng nhiên tối sầm, “Là ai làm?”

Sắc mặt Thiệu Vinh tái nhợt, đem quần áo cài lại, “Không liên quan tới cậu.”

“Mẹ nó!” Từ Cẩm Niên tức giận nắm vai Thiệu Vinh, “Đêm hôm khuya khoắt cậu chạy tới nhà tớ ở nhờ, sắc mặt khó coi toàn thân đầy dấu hôn còn nói là không liên quan đến tớ? Là ai khi dễ cậu? Mau nói cho tớ biết, tớ con mẹ nó đi chém thằng đó!’

“. . . . . . Đừng hỏi nữa.” Thiệu Vinh cúi đầu, tay nắm thật chặt.

“Chẳng lẽ cậu cứ im thin thít như vậy sao?” Từ Cẩm Niên kéo cổ tay Thiệu Vinh, “Đi, đi đến sở cảnh sát báo án! Mẹ kiếp, không bỏ tù tên khốn kia tớ con mẹ nó không nuốt trôi được cục tức này!”

Thiệu Vinh dùng sức hất ra tay của cậu ta, “Đủ rồi!”

“Cái gì gọi là đủ rồi?! Hả? Cậu bị người khi dễ, chẳng lẽ tớ có thể xem như không có gì ngồi nhìn thôi sao?!”

Thiệu Vinh đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt của cậu ta, nói từng chữ một: “Cẩm Niên?

“Thiệu Vinh. . . . . .”

“Coi như tớ van xin cậu.”

“. . . . . .”

Nhìn Thiệu Vinh sắc mặt tái nhợt nắm chặt tay khẽ phát run, nhìn cặp mắt tràn đầy tơ máu bởi vì ngủ không đủ của cậu. . . . Từ Cẩm Niên đột nhiên không nói được gì.

Ngực giống như bị một cục đá to đè nặng, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Đồng tình, đau lòng, tức giận. . . . . . Đủ loại tâm tình đan vào chung một chỗ, trái tim giống như muốn bạo liệt rồi.

Nhưng mà, nhìn bộ dáng mệt mỏi của cậu ta, nghe cậu ta cố chấp nói không được nhắc lại, Từ Cẩm Niên chỉ còn biết không cam tâm nắm chặt hai tay, hít sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

Im lặng kéo dài sau một lúc lâu, Từ Cẩm Niên lúc này mới vươn tay, đem Thiệu Vinh nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.

“Thiệu Vinh . . . . .” Giống như muốn cho đối phương nhiều ấm áp, ôm cậu thật chặt, “Không sao. . . . . . Cậu không muốn nói thì tớ không hỏi nữa. . . . . Bất kể hôm qua xảy ra chuyện gì, cứ xem nó như một cơn ác mộng đi. . . . . .”

“Quên nó đi, Thiệu Vinh.”

“Ừ. . . . . .” Thiệu Vinh ôm chặt cậu ta, đem mặt chôn vào ngực cậu ta, khẽ gật đầu một cái.

Từ Cẩm Niên dĩ nhiên nhìn ra được, Thiệu Vinh đã bị đàn ông cường x rồi.

Thân là con trai, cậu đương nhiên càng rõ ràng, nỗi đau bị người cùng giới cường x không chỉ là đau đớn thể xác, quan trọng hơn là sỉ nhục và hành hạ tinh thần.

Nếu đổi lại là cậu, cậu nhất định đã phát điên rồi, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào cầm dao tới băm đối phương thành thịt vụn mới có thể hả giận. . . . . .

Cho nên cậu cũng không biết nên an ủi Thiệu Vinh như thế nào.

Loại chuyện này, thậm chí không biết nên an ủi như thế nào, bởi vì nỗi đau của Thiệu Vinh người khác căn bản không thể hiểu được.

Từ Cẩm Niên chỉ có thể đau lòng ôm Thiệu Vinh đang run rẩy trong ngực mình chặt thêm một chút. . . . . . Lại chặt thêm một chút.

Thiệu Vinh chỉ im lặng, không nhúc nhích mặc cho Từ Cẩm Niên ôm, nhắm mắt lại, hai mắt khô khốc cũng không chảy ra một giọt nước mắt.

Lúc này may là có Từ Cẩm Niên người bạn đáng tin cậy như vậy. Nếu không phải còn có cậu ta chống đỡ, Thiệu Vinh nghĩ, có lẽ mình đã không đứng nổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.