Tối hôm đó, Thiệu Vinh ở An gia ăn cơm, sau khi ăn xong An Lạc liền dẫn cậu đến thư phòng để thanh toán cổ phần của An Phỉ ở An thị.
Thiệu Vinh hoàn toàn không hiểu những thứ này, chẳng qua sau khi nghe An Lạc đề cập đến số tiền trong tài khoản thì có chút giật mình.
Không ngờ 5% của mẹ ở An thị qua hơn mười năm đã trở thành một khối tài sản lớn như vậy. An Lạc đưa một tấm thẻ cho Thiệu Vinh, nói đã gửi khoản tiền này vào trong đó, còn nói về sau lúc cuối năm chia hoa hồng sẽ tiếp tục gửi tiền vào thẻ này.
Thiệu Vinh cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
Tuy rằng An Phỉ là mẹ ruột cậu, nhưng bất quá cũng chỉ là nghe theo sắp đặt của anh trai mà thôi, cũng không phải thật lòng muốn sinh ra cậu, Thiệu Vinh cảm thấy mình không có tư cách thừa kế phần tài sản này.
Chẳng qua nhìn sắc mặt lạnh lùng và thái độ kiên quyết của An Lạc, Thiệu Vinh đành phải nghe lời nhận thẻ.
Đi ra khỏi An gia, trở lại biệt thự nhỏ ở ngoại thành, Thiệu Vinh bắt đầu đóng gói thu thập hành lý.
Thật ra cũng không có gì để thu thập, quần áo Thiệu Trường Canh xếp sẵn cho cậu cậu không có mang theo, trong nhà này cũng không có bao nhiêu đồ thuộc về cậu. Sắp xếp lại phiếu điểm và tài liệu trong túi văn kiện kia, còn cái khăn quàng cổ duy nhất mang theo từ nhà Thiệu Trường Canh, cất kĩ thẻ tín dụng và sổ tiết kiệm. . . . . . Đây chính là toàn bộ những gì cậu có thể mang đi.
Về phần di vật mà mẹ lưu lại. . . . .
Thiệu Vinh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó bỏ nhật kí và mớ tài liệu kia vào trong két sắt rồi khóa lại, tiếp theo ôm két sắt đi ra rừng cây phía sau biệt thự, đào một cái hố dưới một gốc cây đại thụ dễ nhận biết, vùi két sắt xuống dưới đó rồi cẩn thận lấp đất lại, dùng thêm lá cây để che ở bên trên, lúc này mới yên lòng xoay người trở về nhà.
Những tư liệu kia hết sức quan trọng nhưng cũng hết sức nguy hiểm, dù sao trong đó có cả bằng chứng phạm tội của thái tử, mang theo trên người lỡ như bị người ta phát hiện hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Hơn nữa cậu ra nước ngoài học, mang theo những thứ này cũng không thuận tiện, đành phải tạm thời chôn két sắt ở chỗ này, sau này có gì cần thì đến lấy sau.
Xử lý xong tất cả mọi việc, Thiệu Vinh xoay người trở lại phòng ngủ, ngồi trên giường gửi tin nhắn cho Trần Lâm Lâm.
“Lâm Lâm, có gì cậu ăn tối ở bên ngoài đi, tớ đã ăn rồi.”
Trần Lâm Lâm gửi lại: “Nếu thấy khuya mà tớ còn chưa về cũng không cần chờ tớ, tớ qua nhà nhỏ bạn thân tâm sự một chút.”
“Ừ, được rồi.”
Thiệu Vinh biết ngoại trừ mình và Từ Cẩm Niên ra, Trần Lâm Lâm còn có rất nhiều bạn gái thân thiết, mấy cô gái tụ chung một chỗ chắc chắn có rất nhiều chuyện để nói.
Nếu cô nàng ở nhà bạn, Thiệu Vinh cũng không cần lo lắng cho an toàn của cô nàng nữa.
Một mình cậu nhàm chán ngồi trên giường một lát, cuối cùng quyết định lấy ra tấm danh thiếp mà Alan đã đưa cho cậu, bấm gọi theo số điện thoại in trên đó.
Bên tai truyền tới một thanh âm ôn hòa dễ nghe, “A lô, ai vậy?”
Thiệu Vinh nắm chặt điện thoại di động, khẩn trương nói: “Xin chào, tôi là Thiệu Vinh.”
Bên kia hình như có chút kinh ngạc, một lát sau mới truyền đến cười nói: “Ồ, là cậu sao.”
Tuy chỉ là mấy chữ đơn giản, Thiệu Vinh lại cảm thấy lạnh cả gáy.
Dù sao người bên kia điện thoại cũng là nhân vật từng lăn lộn trong xã hội đen, cho dù thanh âm dịu dàng đến thế nào đi nữa cũng khó mà khiến cho người ta có thể bình tĩnh nói chuyện với hắn.
“Sao đột nhiên lại tìm tôi?” An Dương thản nhiên hỏi, “Gặp phải chuyện gì khó khăn à?”
Thiệu Vinh suy nghĩ một chút mới nghiêm túc nói: “Lần trước không phải chú nói nếu tôi muốn làm ăn có thể tìm chú giúp đỡ sao? Hôm qua tôi mới lấy được một triệu đồng di sản mẹ để lại, không biết nên xử lý số tiền kia như thế nào, vì vậy mới định phiền chú giúp tôi xem thử một chút. . . . . .”
“Thì ra là vậy.” An Dương hiểu rõ nói, “Cậu muốn dùng một triệu này làm vốn kiếm thêm chút tiền phải không?”
Thiệu Vinh gật đầu, “Đúng vậy, dù sao số tiền này tôi cũng không biết dùng thế nào, bỏ vào ngân hàng cảm thấy quá lãng phí.”
An Dương mỉm cười, “Đừng lo, chuyện này giao cho tôi là được rồi. Trưa mai mười hai giờ chúng ta gặp nhau ở lầu hai quán cà phê ở quảng trường Tân Ninh được chứ?”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, trái tim Thiệu Vinh không kiềm chế được đập kịch liệt.
Mặc dù chỉ là nói chuyện đơn giản mấy câu, thế nhưng vẫn làm cho Thiệu Vinh cảm thấy thật căng thẳng, trong lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Người này, có thể xem là người tạo ra sinh mạng của mình.
Nói chuyện với hắn luôn có cảm giác áp bách giống như đang nói chuyện với sếp lớn.
Giọng của hắn thật sự rất dịu dàng, cộng thêm ý cười rất rõ ràng trong lời nào, cho người ta cảm giác như đang nói chuyện với người thân trong gia đình.
Chỉ là, hắn càng dịu dàng, Thiệu Vinh càng cảm thấy bất an.
Bởi vì cậu hiểu rất rõ, hắn dịu dàng với mình hoàn toàn là do cái mác “con trai của Tô Tử Hàng.”
Ngày tiếp theo tiết trời trong xanh, Thiệu Vinh đúng hẹn đi tới quán cà phê gần quảng trường Tân Ninh, không nghĩ tới An Dương đã sớm chờ ở cửa.
Thiệu Vinh đi về phía hắn, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của hắn, nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào mới tốt, do dự một chút mới nhỏ giọng nói: “Chào chú.”
“Ừ.” An Dương đáp một tiếng, nhìn Thiệu Vinh rồi nói, “Bộ dạng cậu giống như chưa tỉnh ngủ, vừa mới rời giường sao?”
Thiệu Vinh lúng túng gật đầu: “Đúng vậy. . . . . .”
An Dương cười cười, “Mấy ngày nay mệt lắm à?”
Hắn ân cần thăm hỏi làm cho Thiệu Vinh có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu nói: “Không có, chỉ là mấy hôm trước ngủ không ngon mà thôi.”
An Dương gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, xoay người bước vào nói: “Vào đi, vừa ăn vừa nói.”
An Dương dẫn Thiệu Vinh đi tới chỗ ngồi gần cửa sổ trên lầu hai, cầm thực đơn liếc một cái, sau đó nhìn Thiệu Vinh hỏi: “Thích uống cà phê gì?”
Thiệu Vinh suy nghĩ một chút: “Latte đi.”
Cậu cũng không thích ăn cơm tây, cũng rất ít đến tiệm cà phê uống cà phê, trước kia ở cùng Thiệu Trường Canh, có thời gian hai cha con đều ở nhà nấu cơm, thỉnh thoảng đi ra ngoài ăn cũng chỉ toàn đi ăn buffet hoặc đến những nhà hàng Trung Quốc.
Thiệu Vinh cảm thấy chỉ có hai người đi ra ngoài uống cà phê giống như người yêu đang hẹn hò vậy.
Nhìn ánh mắt dịu dàng của người đàn ông trước mặt, trong lòng Thiệu Vinh có chút không được tự nhiên, không biết làm gì ngoài cúi đầu xuống im lặng xem thực đơn.
An Dương nhấn chuông trên bàn gọi phục vụ, bồi bàn rất nhanh đã có mặt.
“Chào anh, xin hỏi anh cần gì?”
“Một ly Latte, một ly Lam Sơn, thêm một phần ăn hai người.”
“Được, xin chờ một lát.”
Sau khi bồi bàn rời đi, An Dương nhìn Thiệu Vinh trước mặt, đột nhiên dịu dàng nói: “Trước kia ba của cậu cũng rất thích uống latte.”
Thiệu Vinh hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên thì thấy trên mặt hắn vẫn nở nụ cười như cũ, có điều ánh mắt có chút trầm xuống.
“Loại cà phê latte này, bên trong pha thêm một phần hai sữa tươi, mùi sữa tươi rất nồng, ba của cậu trước kia rất thích uống latte, lại chưa bao giờ thêm đường, tôi không chịu được mùi sữa nồng như thế.” An Dương ngừng một chút, “Không ngờ cậu cũng thích uống thứ này.”
Thật ra Thiệu Vinh chỉ tuỳ tiện nhìn thực đơn chọn đại mà thôi, cậu không có nghiên cứu nhiều về cà phê. Bất quá lúc này có lẽ không nên nói ra sự thật phản bác suy luận của hắn, cũng không nên cắt ngang dòng hồi ức của hắn. Thiệu Vinh chỉ đành cúi đầu, im lặng không nói gì.
An Dương tiếp tục nói: “Tôi thích cà phê Lam Sơn bởi vì các vị ngọt đắng của nó đều rất cân bằng. Có điều phần lớn Lam Sơn phải nhập khẩu từ Nhật Bản, trong nước có rất ít cà phê Lam Sơn chính gốc, đa số tiệm cà phê đều bán loại không chính tông. . . . . .”
“Tiệm mà chúng ta đang ngồi chính là một trong số ít những tiệm bán cà phê tương đối chính gốc, khai trương cũng hơn mười năm rồi.”
Thiệu Vinh ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Hơn mười năm rồi sao?”
An Dương gật đầu, “Ừ.”
“Vậy. . . . . . Chú và ba tôi, trước kia đã từng tới tiệm cà phê này sao?”
“Đúng thế.” An Dương cười cười, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ngày tiệm này khai trương trời đổ mưa rất to, hai người chúng ta vừa lúc đi ngang qua đây, ba của cậu kéo tôi chạy vào uống cà phê, thuận tiện trú mưa, kết quả thích luôn latte ở nơi này, uống liên tục ba ly, còn làm cả thẻ hội viên. . . . . .”
“Đã qua nhiều năm như vậy, không ngờ tiệm cà phê này vẫn còn ở đây.”
Nghe hắn nhắc tới những thứ này, Thiệu Vinh cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Thì ra hắn mang mình tới đây uống cà phê là vì hoài niệm Tô Tử Hàng.
Hắn gọi phần ăn hai người kia, đoán chừng cũng là năm đó thường xuyên gọi chung với Tô Tử Hàng.
Chẳng biết tại sao Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt này có chút đáng thương.
Người hắn tưởng niệm đã không còn nữa, chôn dưới đất mười tám năm chắc đã sớm thành xương trắng. Giờ phút này hắn nhìn đứa con của người kia mà đích thân mình tạo ra, nhìn khuôn mặt giống y hệt người kia. . . . . .
Chỉ có thể đắm chìm trong hồi ức chuyện ngày ấy.
Chỉ có thể tự nhắc nhở mình sự thật rằng người kia đã chết.
Có lẽ trong lòng của hắn cảm thấy rất đau khổ đi?
Nhưng mà Thiệu Vinh không hiểu nổi hắn, nếu vậy tại sao hắn lại chọn chỗ này để tự làm mình không vui?
Chuyện cũng đã qua lâu như vậy, rất nhiều tình cảm cũng nên buông xuống rồi, sống ở nước ngoài không phải rất tốt sao? Tại sao phải về đây nhớ lại những chuyện thương tâm này . . . . .
Nhìn sắc mặt An Dương, Thiệu Vinh không biết nên nói cái gì mới tốt.
May là bồi bàn rất nhanh đã bưng cà phê lên, phá vỡ bầu không khí trầm mặc khó xử giữa hai người.
Thiệu Vinh cầm ly cà phê lên uống vài ngụm, cà phê latte quả nhiên giống như lời hắn nói, rất nồng mùi sữa tươi.
Phần ăn hắn gọi ăn cũng rất ngon. . . . . .
Thiệu Vinh chưa ăn bữa sáng cho nên rất đói bụng, cầm nĩa lên liền vội vàng vùi đầu xuống ăn.
Bỏ qua ánh mắt phức tạp của người đàn ông đối diện cứ nhìn chằm chằm vào mình, Thiệu Vinh ăn thật ngon lành.
Hai người bắt đầu im lặng dùng cơm.
Sau một lúc lâu thấy hắn cũng đã ăn xong, lúc này Thiệu Vinh mới ngẩng đầu hỏi: “Chú, hôm qua tôi có nói tới số tiền kia, chú cảm thấy nên xử lý như thế nào?”
An Dương nhàn nhạt đáp: “Trong thời gian ngắn muốn kiếm được nhiều tiền, cách tốt nhất chính là đầu tư vào cổ phiếu.”
“Đầu tư vài cổ phiếu?” Thiệu Vinh hơi nhíu mày, “Tôi không biết chơi cổ phiếu.”
An Dương nói: “Thế này đi, cậu đưa số tiền đó cho tôi, tôi giúp cậu kiếm thêm thật nhiều, thế nào?”
“Được.” Thiệu Vinh không chút do dự lấy sổ tiết kiệm trong túi đưa cho An Dương.
An Dương hỏi: “Cậu không sợ tôi là tên lường gạt cầm tiền không trả lại sao?”
Thiệu Vinh cười cười, “Không đến nỗi như vậy đâu, nhìn chú cũng không phải là người thiếu tiền.”
An Dương cũng mỉm cười , “Đúng vậy, mắt nhìn người của cậu cũng không tệ.”
Thiệu Vinh nói: “Nếu không trước tiên tôi đưa cho chú một nửa đi, tôi cần chút tiền mua vài thứ, mấy ngày nữa ra nước ngoài rồi mà chưa chuẩn bị gì cả.”
An Dương cau mày: “Ra nước ngoài? Cậu ra nước ngoài làm gì?”
“Tôi định sang Anh học y, đã được trường học bên kia nhận rồi, tháng sau sẽ đi.”
Chân mày An Dương càng nhíu chặt hơn, “Học y? Cậu thích ngành y như vậy sao?”
“Phải, từ nhỏ tôi đã rất muốn làm bác sĩ.”
An Dương nhìn cậu, sau một lúc lâu mới nói: “Xem ra tầm ảnh hưởng của Thiệu Trường Canh đối với cậu cũng rất lớn.”
Thiệu Vinh cười gượng một cái, không trả lời.
An Dương im lặng trong chốc lát rồi tiếp tục nói: “Cậu hoàn toàn không có ý định kinh doanh sao? Ra nước ngoài học kinh doanh cũng không tồi, sau khi lấy được bằng rồi về nước làm ăn, cậu còn trẻ như vậy, có thể dùng tiền của mình đi gây dựng sự nghiệp, tôi cũng có thể giới thiệu nhiều đồng sự hợp tác làm ăn với cậu.”
Thiệu Vinh lắc đầu: “Tôi không biết kinh doanh, miễn cưỡng cũng chỉ phí tiền, vì vậy không cần đâu.”
An Dương nhìn cậu hỏi: “Thật sự đã quyết định chắc chắn phải không?”
“Phải, tôi suy nghĩ nhiều lắm mới quyết định như vậy.”
An Dương cúi đầu suy nghĩ một chút, một lát sau gật đầu nói, “Được rồi, nếu đây là quyết định của cậu, tôi sẽ không can thiệp. Chỉ là bên Anh tôi không có quen biết nhiều, không thể giúp cậu cái gì, một mình cậu qua bên đó phải biết tự chăm sóc mình.”
Thiệu Vinh gật đầu: “Cảm ơn chú, tôi biết rồi.”
Sau khi ra khỏi tiệm cà phê, An Dương lại dẫn Thiệu Vinh đến trung tâm mua sắm gần đó.
“Ra nước ngoài thì thuận tiện mua thêm mấy bộ quần áo mới đi.” An Dương ngồi trên ghế sô pha trong cửa hàng bán quần áo, cười nói với Thiệu Vinh, “Thích kiểu gì cứ chọn đi, để tôi trả tiền, coi như là quà ra mắt tặng cậu.”
Lúc Thiệu Vinh rời khỏi nhà Thiệu Trường Canh cũng không có mang theo quần áo, vốn định hôm nay sẽ đi mua mấy bộ, không nghĩ tới An Dương sẽ dẫn cậu tới đây, còn tặng quần áo cho cậu.
Ngoại trừ Thiệu Trường Canh, Thiệu Vinh chưa từng có nhận quần áo người khác tặng, cậu cảm thấy chỉ người thân mật mới có thể tặng quần áo cho nhau, An Dương tặng cậu quần áo làm cho cậu cảm thấy hơi lúng túng.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của hắn, Thiệu Vinh cũng không muốn từ chối thẳng thừng.
Thiệu Vinh chủ động tìm hắn chính là muốn biết tại sao vị thái tử này lại tiếp cận mình?
Khác với Thiệu Trường Canh tự tay chọn quần áo cho cậu, An Dương chỉ im lặng ngồi ở một chỗ, mặc Thiệu Vinh muốn chọn gì thì chọn, hắn chỉ chịu trách nhiệm phần trả tiền.
Nhìn qua giống như cho đối phương đầy đủ tự do.
Nhưng Thiệu Vinh lại muốn hiện tại người ngồi chỗ đó chính là Thiệu Trường Canh, muốn Thiệu Trường Canh tự tay chọn quần áo cho cậu.
Mặc dù cách làm của Thiệu Trường Canh có chút bá đạo, nhưng ít nhất cũng cho Thiệu Vinh cảm giác hắn thật sự quan tâm.
Ngược lại cách làm vừa nắm chặt vừa thả lỏng của An Dương làm cho Thiệu Vinh rất không được tự nhiên, cảm thấy mình giống như một con diều, nhìn qua có vẻ đang bay rất cao rất xa, nhưng sợi dây quyết định vẫn nằm trong tay An Dương.
Tầm mắt đảo một vòng quanh cửa hàng, Thiệu Vinh chọn một bộ quần áo màu trắng kiểu dáng đơn giản, cúi thấp đầu đi tới trước mặt An Dương.
An Dương nhìn cậu một cái, nói: “Một bộ ít quá, chọn thêm hai bộ đi.”
Thiệu Vinh lại quay đầu đi chọn thêm hai bộ.
Nhìn bộ dáng nghe lời của đứa nhỏ này, An Dương mới hài lòng gật đầu, sau đó đi tới trước quầy quẹt thẻ tính tiền.
Sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm, hai người tiếp tục đi về phía trước , bởi vì không có gì để nói nên cả hai lại tiếp tục im lặng.
Thiệu Vinh cúi đầu ngoan ngoãn đi bên cạnh An Dương, mỗi lần An Dương nghiêng đầu nhìn cậu chỉ có thể thấy một bên mặt không có bao nhiêu biểu tình của cậu.
—— Một bên mặt giống y hệt người kia.
Nhưng người kia đã sớm rời khỏi cuộc sống này, thứ duy nhất để lại chính là con trai kế thừa gen của hắn.
Con trai hắn hôm nay đã tròn mười tám tuổi, thời gian qua nhanh đến mức làm cho người ta không ứng phó kịp.
An Dương nhìn Thiệu Vinh bên cạnh cúi đầu bước đi, đột nhiên rất muốn đưa tay sờ thử mái tóc mềm mại của cậu.
Mỗi lần thấy đứa nhỏ này sẽ không nhịn được mềm lòng, dù sao trong người nó cũng chảy dòng máu của Tô gia và An gia, khuôn mặt khi lớn lên lại giống hệt Tô Tử Hàng, lúc cười lại có chút giống mình.
Đứa nhỏ này thậm chí có thể coi là con của hắn và Tô Tử Hàng.
Nếu như năm đó không có xảy ra chuyện đó, hắn và Tô Tử Hàng, cùng với Tiểu Vinh, sẽ là một gia đình cực kỳ hạnh phúc.
An Dương nhẹ nhàng vươn tay ra, trong một khắc sắp đụng phải Thiệu Vinh, Thiệu Vinh đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút nghi ngờ nhìn An Dương, “Chú. . . . . . ?”
Ngón tay An Dương đột nhiên cứng trong không khí.
—— Nó gọi mình là chú xưng hô xa lạ lại buồn cười như vậy.
Trong lòng nó chỉ có một người cha là Thiệu Trường Canh, mình đối với nó mà nói bất quá chỉ là một người qua đường không có quan hệ gì mà thôi.
Nó cũng không có xem Tô Tử Hàng là cha.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Thiệu Vinh, An Dương cười cười, thu tay lại, “Sau khi ra nước ngoài nhớ được gọi điện thoại báo bình an cho tôi biết, tôi không thể ra sân bay tiễn cậu.”
Thiệu Vinh gật đầu: “Được.”
“Tôi đi trước, một mình cậu đón xe về nhà đi.”
“Được rồi.”
An Dương xoay người rời đi, một thân quần áo màu trắng dưới ánh mặt trời trông vô cùng chói mắt, sống lưng thẳng tắp cũng có chút cứng ngắc mất tự nhiên.
—— Vừa rồi hắn nhớ tới Tô Tử Hàng cho nên mới muốn vươn tay ra sờ tóc của mình sao?
Thiệu Vinh tâm tình phức tạp đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn bóng người kí dần dần biến mất ở cuối ngã tư đường.