Thiệu Trường Canh quyết định lưu lại trong nước một thời gian ngắn, chờ An Phỉ làm xong phẫu thuật mới quay về London.
Thiệu gia vốn là một gia đình y học, trong ngành y có giao thiệp rất nhiều. Thiệu Trường Canh rất nhanh đã liên lạc với một vị giáo sư nổi tiếng chuyên khoa ung thư vú nhờ ông mổ cho An Phỉ, rồi mang cô đến bệnh viện làm xét nghiệm kiểm tra tỉ mỉ. Trong suốt quá trình, Thiệu Trường Canh luôn ở bên cạnh tận tình quan tâm.
Thiệu Trường Canh người này nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng ở thời khắc quan trọng đều có thể xuất hiện làm chỗ dựa vững chắc cho bạn. Được hắn giúp đỡ như vậy, tất cả những cảm xúc phản cảm của bạn sẽ hoàn toàn biến mất, ngược lại đối với hắn còn sinh lòng cảm kích.
Thủ đoạn thỏa đáng như vậy làm cho An Phỉ sợ hãi, cô sợ chính mình nhất thời xúc động làm ra quyết định sai lầm, cô thậm chí bắt đầu lo lắng có nên cùng hắn ly hôn sớm một chút hay không, để Thiệu Vinh tránh xa khỏi người đàn ông tâm cơ khó lường này.
Cô hiểu hắn, nhưng cũng không biết hắn.
An Phỉ bí mật phẫu thuật ở một bệnh viện tư nhân, tất cả đều là Thiệu Trường Canh ra mặt an bài, giấu diếm được cả An gia và cơ sở ngầm của Thiệu gia, ngay cả y tá và bác sĩ cũng đều là người quen của hắn.
Phẫu thuật trị tận gốc ung thư vú, cắt toàn bộ vú bên trái, nhân tiện nạo toàn bộ hạch bạch huyết* ở nách. Sau khi phẫu thuật xong, ngực An Phỉ bị bao một tầng băng gạc thật dày, nhìn qua hệt như xác ướp. Bác sĩ đề nghị cô thuận tiện làm luôn phẫu thuật chỉnh hình, nhưng An Phỉ lại một mực từ chối. Tuy rằng bác sĩ nói đã phẫu thuật thành công, An Phỉ vẫn cảm thấy có dự cảm không tốt, ngoại hình đối với cô mà nói đã không còn là vấn đề quan trọng nữa.
*hạch bạch huyết hay còn gọi là hạch lympho, có ý nghĩa quan trọng trong việc chẩn đoán bệnh. Chúng nóng hoặc sưng lên trong những tình trạng khác nhau, từ nhẹ như viêm họng đến nguy hiểm như ung thư. Ở bệnh nhân ung thư, tình trạng của hạch bạch huyết đáng chú ý đến mức nó được dùng để xác định ung thư đang ở giai đoạn nào. Trong ung thư vú, nạo hạch bạch huyết vùng nách rất cần cho đánh giá tiên lượng.
Loại dự cảm này, cùng với dự cảm bất an vào cái đêm An Dương qua đời rất giống nhau.
Sau phẫu thuật ba ngày, An Phỉ xuất viện, Thiệu Trường Canh lập tức mua vé máy bay quay về London. Vốn dĩ An Phỉ tính nhờ hắn đem Thiệu Vinh về London chăm sóc, nhưng lúc ở sân bay cô lại đổi ý.
“Em nghĩ em sẽ ở với Thiệu Vinh, không thể cứ phiền anh chăm sóc con mãi, anh quay về Anh cũng sắp phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp rồi, sẽ rất bận rộn. . . . .” An Phỉ nói ra những lời này trong lòng có chút không yên, dù sao Thiệu Trường Canh ghét nhất là những người lật lọng.
Không nghĩ tới hắn cư nhiên cũng chẳng để ý, thản nhiên nói, “Tùy em vậy.”
Hắn đối với đứa bé Thiệu Vinh này, cũng không có gì phải lưu luyến.
Đáng tiếc Thiệu Vinh lại thật sự đem hắn coi như ba, luyến tiếc hắn đi, ở sân bay lôi kéo tay hắn không buông: “Baba, baba muốn đi đâu?”
Ở trong nước vài ngày, Thiệu Vinh đã đem xưng hô sửa lại, không còn kêu ‘daddy’ nữa, đổi lại gọi ‘baba’, bởi vì tiếng Trung vẫn chưa lưu loát nên lúc kêu ‘baba’ miệng giống như ngậm kẹo, khuôn mặt tròn tròn làm cho người ta liên tưởng đến bánh gạo nếp.
An Phỉ vội vàng kéo tay con trai về, nhẹ giọng dỗ bé: “Baba muốn đi mua đồ chơi cho con.”
Thiệu Vinh cái hiểu cái không gật đầu, “Là thành phố đồ chơi chỉ có người lớn mới có thể vào sao?”
Lý do lần trước Thiệu Trường Canh lừa bé, không ngờ bé vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy.
Thiệu Trường Canh mỉm cười sờ sờ đầu bé nói: “Đúng rồi, Tiểu Vinh thật thông minh.”
Thiệu Vinh do dự trong chốc lát, bắt lấy tay hắn, trông mong nhìn hắn nói: “Con không cần đồ chơi.”
“Baba đừng đi được không. . . . . .”
Thiệu Trường Canh khẽ nhíu nhíu mày.
“Ba ơi. . . . . .”
Một đôi tay nhỏ bé lay lay góc áo, tựa hồ thật sự luyến tiếc hắn, đôi mắt to ngập nước làm cho người ta có chút không đành lòng.
Thiệu Trường Canh nghĩ mãi cũng không hiểu, trên người hắn chắc hẳn là không có cái khí chất dịu dàng thân thiết hấp dẫn trẻ con đi, vậy mà Thiệu Vinh lại thật sự rất là mê dính hắn. Có lẽ Thiệu Vinh không quen biết nhiều người, ngoại trừ An Phỉ và hắn ra.
Nhưng độ nhẫn nại của hắn dù sao cũng có giới hạn, đứa bé này đã tạo ra khá nhiều phiền phức cho hắn. Giống như lời An Phỉ nói, sau khi quay về London, hắn phải chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp, thời gian tiếp theo nhất định sẽ bận tối tăm mặt mũi, thật sự không có khả năng mang theo Thiệu Vinh tự cấp cho mình thêm phiền toái.
Thiệu Vinh còn đang nắm vạt áo hắn không buông, vẻ mặt ủy khuất, “Baba. . . . . .”
Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ, đành phải khẽ cười cười, nhẹ nhàng đẩy ra ngón tay đang liều mạng nắm góc áo mình của bé con, thấp giọng nói: “Mấy ngày nữa baba trở về nhìn con.”
Lúc này Thiệu Vinh mới cao hứng chút, nghiêm túc hỏi: “Thật sao?”
“Thật.”
“Vậy. . . . . . Mấy ngày nữa là mấy ngày? Con chờ baba trở về.”
“. . . . . .” Thiệu Trường Canh có chút đau đầu.
May là An Phỉ đúng lúc ra mặt giải vây, đem Thiệu Vinh bế lên, “Được rồi, Tiểu Vinh, ba con có rất nhiều việc quan trọng phải làm, có thời gian rảnh ba nhất định sẽ trở về thăm con.”
Thiệu Trường Canh cũng nói: “Tiểu Vinh nghe lời, đừng chọc ba giận.”
Thật lâu sau, Thiệu Vinh mới ngoan ngoãn gật gật đầu, lôi kéo tay Thiệu Trường Canh nói, “Baba nhất định phải trở về xem con.”
Thiệu Trường Canh mỉm cười nhéo nhéo mặt bé con, “Ừ, biết rồi.”
Trong radio truyền đến tiếng nhắc nhở chuyến bay tới London bắt đầu kiểm vé, An Phỉ liền thức thời nói: “Anh mau vào đi, coi chừng lỡ máy bay”, tiếp theo lại sờ sờ đầu Thiệu Vinh, “Tiểu Vinh ngoan, nói hẹn gặp lại với baba đi.”
Thiệu Vinh nghe lời nói: “Baba hẹn gặp lại.”
***
Hẹn gặp lại cũng là hai năm sau.
Mùa đông hai năm sau, Thiệu Trường Canh về nước ăn tết âm lịch. Do chỉ có một tuần nghỉ đông nên hắn sắp xếp thời gian vô cùng nhanh, đặt chuyến bay giữa trưa 30 tết, anh cả Thiệu Xương Bình đi sân bay đón hắn, khi về nhà đã gần 9 giờ tối, tiết mục cuối năm đã diễn ra được gần một giờ, mọi người trong nhà đều đang chờ hắn cùng ăn cơm tất niên, chuẩn bị sẵn một bàn rượu và thức ăn phong phú.
Mọi người cùng nhau vây quanh một cái bàn ăn cơm tất niên, rất có cảm giác ấm áp cùng nhau đón năm mới. Mệt mỏi suốt một năm, về đến nhà chợt cảm thấy thật thoải mái, Thiệu Trường Canh trên mặt cũng tươi cười nhiều hơn.
Cơm ăn được một nửa, em gái Thiệu Hân Du đột nhiên hỏi: “Anh, sao anh không mang chị hai trở về cùng qua năm a, còn có Tiểu Thiệu Vinh nữa, em còn chưa thấy qua nha. Chị ấy còn ở Anh sao? Trường chị hai không được nghỉ à?”
“. . . . . .” Thiệu Trường Canh trầm mặc.
—— Hắn thiếu chút nữa quên mất người phụ nữ và đứa trẻ kia.
Hắn chưa từng có ý định mang An Phỉ về nhà mừng năm mới, bởi vì địa vị của người phụ nữ ấy trong lòng hắn nhiều nhất chỉ xem như là bạn bè.
Tháng trước, An Phỉ ủy thác luật sư gửi đơn ly hôn, hắn không chút do dự ký gửi về, hai người chính thức ly hôn, từ nay về sau hắn cùng với hai mẹ con đó hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ.
Kế hoạch trước kia của hắn chính là bốn năm sau ly hôn với An Phỉ rồi một mình về nước tập trung cho sự nghiệp; nay bốn năm đã hết, luận văn tốt nghiệp cũng đã chuẩn bị tốt, lúc này ly hôn thật sự là không thể tốt hơn.
Thiệu Hân Du hiển nhiên không rõ ràng quan hệ của anh hai và chị hai, cô không thấy anh hai nói lời nào lại tiếp tục hỏi: “Anh hai, anh có ảnh của Thiệu Vinh không? Em muốn xem bé lớn lên có giống anh không nha? Nghe mẹ nói đứa bé kia rất đáng yêu. . . . . .”
“Không có.” Thiệu Trường Canh bình tĩnh cắt lời cô.
“A?” Thiệu Hân Du hiển nhiên có chút bất ngờ, nhìn qua thấy anh cả nháy mắt với mình đành phẫn nộ ngậm miệng lại, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Cô len lén liếc trộm biểu tình của anh hai, trên mặt của hắn lại thủy chung không có chút gợn sóng.
Không biết vì sao, tiếp sau đó Thiệu Trường Canh luôn luôn cảm thấy trong lòng có chút không yên, tiệc tối vô cùng náo nhiệt xem thế nào cũng không vào. Hắn không khỏi nghĩ tới đứa bé kia, hai năm trước, bé con đứng ở sân bay nước mắt lưng tròng kéo góc áo hắn, dùng tiếng Trung không lưu loát ấp a ấp úng nói: “Con không cần đồ chơi, baba đừng đi được không. . . . . .”
“Baba nhất định phải trở về thăm con. . . . . .”
Bé con từng kêu hắn là ba, hiện tại đã sắp 4 tuổi.
***
Buổi tối hơn mười giờ, Thiệu Hân Du bê một đống pháo hoa ra ban công bắn. Thiệu Trường Canh bị cô làm cho đau cả đầu, liền đi phòng tắm ngâm nước nóng, sau đó về phòng ngủ ở lầu hai của mình.
Trên giường trải drap giường màu xám mà hắn thích, ngay cả rèm cửa sổ cũng là màu đó, bố trí như thế có thể giúp hắn càng thêm bình tĩnh.
Màn hình di động lóe lên, là tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn bè trong và ngoài nước, bởi vì mạng điện thoại bị tắc, rất nhiều tin nhắn gửi từ 8 giờ mà 10 giờ mới nhận được. Thiệu Trường Canh viết một tin nhắn tượng trưng gửi lại cho từng người: “Chúc cậu năm mới vui vẻ”, sau đó lại nhanh chóng đảo qua các tin khác.
Trong đó bạn tốt Tô Thế Văn có gửi tới một tin: “Nghe nói cậu chuẩn bị về nước?”
Thiệu Trường Canh gửi lại: “Ừ, nếu không có gì bất ngờ thì sang năm trở về.”
Tô Thế Văn rất nhanh gửi lại một chữ: “Ồ.”
Thiệu Trường Canh cũng không để ý đến hắn nữa.
Không lâu sau, màn hình lại sáng lên, là tin nhắn của An Phỉ: “Bây giờ anh có thể nghe điện thoại được không?”
Thiệu Trường Canh cảm thấy có chút kỳ lạ, từ sau khi ly hôn cho tới bây giờ An Phỉ cũng chưa từng chủ động liên lạc với hắn. Người phụ nữ kia vừa thông minh lại hiểu chuyện, cũng không dây dưa gì cả, lúc này lại đột nhiên liên lạc hắn là vì cái gì? Chẳng lẽ Thiệu Vinh lại nuốt chìa khóa nữa rồi?
Hắn nghi hoặc gọi lại, thấp giọng hỏi: “An Phỉ, có chuyện gì?”
An Phỉ sửng sốt một chút mới nói: “Thật xin lỗi đã quấy rầy anh. . . . . Là Tiểu Vinh, vừa rồi lúc dự tiệc tối có rất nhiều đứa bé chúc tết ba mẹ. Con nó vẫn luôn nhớ thương anh, cứ quấn lấy em hỏi tại sao qua năm rồi mà anh cũng không trở về, em lừa con nói anh ở Anh bề bộn nhiều việc, con liền muốn gọi điện thoại chúc tết anh.”
“Chúc tết?” Thiệu Trường Canh nhíu nhíu mày, hắn nghĩ đứa bé kia chắc đã sớm quên mình rồi chứ, không nghĩ tới bé con kia tới bây giờ vẫn còn nhớ tới hắn, thậm chí còn đem lời hứa “Nhất định sẽ về thăm con” lúc trước tin là thật.
—— Trẻ con quả nhiên là ngu ngốc.
Nghĩ đến hình ảnh Thiệu Vinh dùng đôi tay nhỏ xíu gắt gao nắm chặt góc áo hắn không buông, ở sân bay lưu luyến chia tay nước mắt lưng tròng, da đầu Thiệu Trường Canh liền run lên. Nói sao đi nữa thì đó cũng chỉ là một đứa bé xa lạ không có quan hệ máu mủ, cho dù bé có đáng yêu thế nào, nhưng nếu cả ngày cứ quấn lấy mình kêu ‘baba’. . . . . . Cũng sẽ làm cho người ta không kiên nhẫn.
Nếu không phải được dạy dỗ tốt làm cho hắn giỏi khống chế cảm xúc, nói không chừng đã sớm nổi giận rồi.
—— Bé muốn tìm baba chúc tết thì liên quan gì đến hắn? Đúng là kì lạ!
Những lời này hắn cũng nhịn lại, vẫn không thể nói ra miệng, dù sao gần sang năm mới, Thiệu Trường Canh cũng không định ầm ĩ trong điện thoại với An Phỉ, đành phải ngăn phiền muộn ở đáy lòng, giọng điệu bình thản nói: “Được rồi, em đưa điện thoại cho con đi.”
Điện thoại rất nhanh liền chuyển đến trong tay Thiệu Vinh, bên tai truyền tới một thanh âm ngọt ngào: “Baba! Là baba sao?”
. . . . . . Chậc, màng nhĩ sắp vỡ luôn rồi, có cần phải hưng phấn như vậy không?
Thiệu Trường Canh nhu nhu huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, thấp giọng đáp lại: “Ừ, là ba.”
“Đúng là baba thật rồi!”
Đứa bé đã 4 tuổi, đọc nhấn từng chữ so với trong trí nhớ của hắn đã rõ ràng hơn rất nhiều, thanh âm không còn mềm mại như kẹo giống trước đây, bây giờ nghe cao và thanh thúy hơn nhiều, thậm chí có thể liên tưởng đến bộ dáng bé vừa cười vừa nhảy nhót.
“Baba, chúc ba tết âm lịch vui vẻ!”
Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ, “Ừ, con cũng vậy.”
“Baba, ba bây giờ còn ở Anh sao? Bên kia có tiệc tối xem không?”
“Có, baba đang xem.”
“Ồ!” Thiệu Vinh tựa hồ thật cao hứng, “Vậy ba ăn cơm tất niên chưa? Có ăn qua sủi cảo chưa?”
*Sủi cảo là món ăn dân gian ở Trung Quốc. Vào đêm 30 Tết, các gia đình Trung Quốc đều quây quần ăn bữa cơm đoàn tụ, và một món ăn không thể thiếu đó là sủi cảo. Vỏ sủi cảo được làm bằng bột mỳ. Nhân bánh thường là rau hẹ trộn thịt, tượng trưng cho sự sung túc, may mắn.
“Vừa ăn rồi.”
“A!” Thiệu Vinh dừng một chút, đột nhiên chuyển đề tài, thanh âm trở nên mềm nhũn: “Baba. . . . . . Không thể trở về xem con sao?”
“. . . . . .” Sao tự nhiên lại nhớ tới chủ đề làm cho người ta đau đầu này.
“Baba đã gần hai năm không trở về xem con. . . . . .” Thanh âm Thiệu Vinh có chút ủy khuất, hình như sắp khóc luôn rồi, “Mẹ nói ba rất bận, lại không cho con gọi điện thoại cho ba. . . . . . Con biết ba bề bộn nhiều việc, nhất định rất vất vả, nhưng là, nhưng là. . . . . .”
“Con rất nhớ ba, ba ơi. . . . . .”
“. . . . . .”
“Baba có thời gian thì đến xem con. . . . . . Được không?”
“. . . . . .”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu làm cho Thiệu Vinh có chút sợ hãi, nhẹ giọng nói, “Baba có phải tức giận không?”
“Không có”, Thiệu Trường Canh trầm mặc một lát, “Ngày mai ba tới xem con.”
Thiệu Vinh hưng phấn kêu to: “Thật sao?”
“Ừ.”
“Tốt quá tốt quá!”
Tiểu Thiệu Vinh hình như kích động quá nên ném di động lên giường luôn rồi, bên tai Thiệu Trường Canh truyền đến một trận tạp âm khủng bố, sau mới truyền đến giọng An Phỉ, “Được rồi Tiểu Vinh, đừng phiền ba, ba buồn ngủ rồi.”
“Nha. . . . . .” Thiệu Vinh ngoan ngoãn đem điện thoại đưa cho mẹ, An Phỉ cầm điện thoại đi đến ban công, lúc này mới hạ giọng nói: “Ngày mai anh có thật sự đến đây không?”
“Ừ, anh đang ở trong nước.” Ngữ khí Thiệu Trường Canh thật bình tĩnh, “Dù sao ngày mai cũng có thời gian, thuận tiện ghé thăm hai người một chút.”
“Cám ơn anh. Đứa bé này có chút bám người.”
Thiệu Trường Canh đáp: “Không có gì.”
Cúp điện thoại xong, Thiệu Trường Canh thậm chí không thể tin được mình đã làm ra một quyết định chẳng lý trí như thế.
Lần này về nước chỉ có một tuần nghỉ đông nên hắn sắp xếp thời gian tương đối gấp gáp, mùng 1 tết hôm nay vốn định cùng vài người bạn trong ban giám đốc bệnh viện gặp mặt; hắn sắp về nước vào bệnh viện An Bình nhậm chức, cho nên việc giao thiệp thiết lập quan hệ với những người này đương nhiên không thể thiếu.
Nhưng là, chỉ vì một cuộc điện thoại đơn giản như vậy, đã làm cho hắn mềm lòng.
Hắn không nghĩ tới đứa bé Thiệu Vinh kia vẫn còn tin tưởng như vậy, cư nhiên thật sự yên lặng chờ hắn hai năm.