Trong nước, nhà lớn An gia.
An Lạc lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem văn kiện, trên khuôn mặt lạnh băng không có bất kì biểu tình nào.
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện nhìn hắn một cái, lo lắng mở miệng nói: “An tổng, chúng tôi đã lục soát khắp căn biệt thự này nhưng vẫn không tìm được món đồ mà ngài nói, có khi nào. . . . . Đã bị người ta lấy đi rồi không?”
An Lạc nhíu nhíu mày, một lát sau mới lạnh lùng đáp: “Biết rồi, đi xuống đi.”
Sau khi tất cả thuộc hạ đều lui ra, An Lạc đứng dậy, thuận tay cầm cái áo khoác trên giá áo, xoay người đi ra cửa, nói với tài xế: “Chuẩn bị xe, tôi muốn ra ngoài.”
Tài xế lái xe ra khỏi ga-ra, cung kính hỏi: “An tiên sinh, trễ thế này ngài muốn đi đâu?”
An Lạc cúi đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên đi tới chỗ ngồi của tài xế, mở cửa xe, nhàn nhạt nói: “Về đi, tôi tự lái.”
Tài xế nghi ngờ nhìn hắn một cái thì nghe hắn lạnh lùng nói: “Không nghe thấy à?”
“Vâng.” Tài xế vội vàng xuống xe, nhường lại vị trí cho người kì quặc này.
Rất ít khi An Lạc tự mình lái xe, bởi vì nhiều về năm trước, hắn từng bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng.
Cái ngày An Dương xảy ra tai nạn, chính An Lạc là người ngồi trên ghế lái làm tài xế. Lúc ấy hắn vừa thi lấy bằng lái không bao lâu, An Dương cho hắn mượn xe, thuận tiện ngồi bên ghế phó hướng dẫn hắn cách lái xe.
Một giây trước khi tai nạn xảy ra, An Dương còn đang mỉm cười giải thích cho hắn ý nghĩa của các loại biển báo giao thông.
Nếu như lúc ấy. . . . . . Không phải mình lái xe. . . . .
An Lạc ngồi trên ghế lái, thắt chặt dây an toàn, nhìn khuôn mặt cứng ngắc của mình phản chiếu trong kính chiếu hậu.
Trận tai nạn xe cộ kia đã ám ảnh hắn nghiêm trọng, thậm chí mấy năm nay hắn cũng không dám tự mình lái xe. Sau đó hắn đến gặp bác sĩ tâm lý thì tình hình mới khá hơn được một chút, bây giờ cũng có thể vượt qua áp lực tự mình lái xe rồi.
Chẳng qua hiện giờ thân phận của hắn là người nắm quyền của An thị, không còn là tam thiếu gia không có tiếng tăm gì ngày xưa, hắn không cần mình tự mình lái xe, nhiều khi cũng lười lái, vì vậy chuyện lái xe được giao cho tài xế chuyên nghiệp, hắn chỉ việc ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.
Chỉ khi nào liên quan đến việc riêng, An Lạc mới tự mình lái xe ra ngoài.
Ngồi trên ghế lái im lặng một lúc lâu, An Lạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, điều chỉnh tinh thần rồi xoay chìa khóa khởi động xe, lái ra khỏi An gia.
Chiếc BMW màu đen chạy băng băng trên đường phố đêm khuya, ánh đèn ven đường chiếu xuyên qua cửa kính, soi sáng khuôn mặt lạnh như băng của An Lạc.
Hắn không có nói cho ai biết nguyên nhân xảy ra vụ tai nạn xe cộ hôm đó.
Về phần tất cả báo cáo tai nạn, An Lạc đã cố tình giấu hết, truyền thông cũng không có nhiều tin tức để báo lại vụ việc chấn động đó, chỉ hời hợt nói cho có: tai nạn xe cộ xảy ra trên xa lộ cao tốc, người thừa kế An thị An Dương bỏ mạng ngoài ý muốn.
Thật ra vụ tai nạn xe cộ kia vốn dĩ không phải là chuyện ngoài ý muốn, An Dương cũng không có chết.
Tài xế gây tai nạn đã chết tông xe rất có kĩ thuật, khống chế tốc độ xe rất tốt, đụng vào sườn xe An Lạc. Lúc cảnh sát đến điều tra sự việc chỉ có thể đoán rằng vụ việc này là tai nạn ngoài ý muốn.
An Lạc không tin đó là chuyện ngoài ý muốn.
Hắn và An Dương rất ít khi cùng ngồi chung xe, nhưng ngay đúng cái ngày mà hai người ngồi chung thì lại xảy ra chuyện, suýt chút nữa là cả hai đã mất mạng. . . . . .
Chuyện này không phải là trùng hợp.
Tài xế lái xe có kĩ thuật kia, hiển nhiên là do người nào đó sai khiến.
Mà kẻ chủ mưu phía sau rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu, diệt trừ hậu hoạn, ngoại trừ Âu Dương Lâm và Thiệu An Quốc . . . . . Thì còn ai vào đây?
Cho tới bây giờ, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng vụ tai nạn năm đó, An Lạc vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Hắn còn nhớ, ngay giây phút chiếc xe kia đụng tới, bên tai vang lên thanh âm khiếp sợ của An Dương.
“—— An Lạc —— Cẩn thận!”
An Lạc đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ lao về phía mình, sau đó thân thể được ai đó ôm vào trong ngực.
Xe bị đụng văng ra khỏi đường cái, lăn từ trên sườn núi lăn xuống. An Lạc chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt xoay mòng mòng, thân thể được An Dương ôm vào trong ngực cũng không cảm thấy quá đau, nhưng hắn có thể nghe rõ ràng tiếng kêu rên phát ra từ cổ họng của An Dương.
Cuối cùng khi xe dừng lại ở phần đất bằng dưới sườn núi, An Lạc ngửi thấy mùi xăng tỏa ra nồng nặc, lúc này hắn mới kịp phản ứng, nhanh chóng mở cửa xe rồi tháo dây an toàn ra, sau đó cố hết sức lôi An Dương từ trong xe ra ngoài.
Xe nổ tung ầm ầm ở phía sau, âm thanh chấn động đến mức muốn rách cả màng nhĩ.
Dưới ánh lửa, gương mặt đầy máu của An Dương hiện lên vô cùng rõ ràng.
“Anh hai. . . . . .” An Dương bị đập trúng đầu, máu tươi không ngừng trào ra. An Lạc lo lắng đưa tay lau máu trên mặt hắn, nhưng càng lau thì máu càng ra càng nhiều, thanh âm cũng trở nên run rẩy: “Anh, tỉnh lại đi. . . . . . Anh hai. . . . .”
An Dương giật giật mở mắt, nhẹ nhàng nắm tay An Lạc, thấp giọng nói: “Tiểu Lạc, em không sao. . . . . . Là tốt rồi. . . . . .”
An Lạc ôm chặt lấy hắn, “Anh đừng lo, em không sao. . . . . . Em, em gọi xe cứu thương cho anh. . . . . . Anh cố gắng lên, anh. . . . . Anh sẽ không sao đâu, anh hai. . . . . .”
Nói đến câu sau, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.
Năm đó An Lạc chỉ mới hai mươi tuổi.
Trong suốt hai mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên An Lạc không nhịn được rơi lệ.
Cũng là lần rơi lệ duy nhất.
Nhiều năm sau, câu nói “Tiểu Lạc, em không sao là tốt rồi” của An Dương. . . . . . Từng chữ, từng chữ một đều khắc sâu vào lòng hắn.
Rất nhiều lần, rất nhiều đêm, thanh âm của An Dương cứ văng vẳng ở bên tai.
Hình ảnh An Dương nhào đến dùng thân thể che chở cho hắn, nhiệt độ ấm áp trên người anh, còn có máu tươi chảy đầy mặt. . . . . . Cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ của An Lạc.
Thật ra An Lạc hiểu rất rõ, An Dương bảo vệ mình là bởi vì anh ấy xem mình như em trai.
Chỉ là em trai mà thôi. . . . . .
Nhưng dù vậy, một khắc đó, An Lạc vẫn khắc sâu trong tim, nhớ đến tận bây giờ.
Nhiều năm sau, khi một mình hắn chịu áp lực cực lớn thu hồi cổ quyền của An gia, khi hắn nắm quyền cao nhất đứng trên đỉnh tập đoàn An thị, khi hắn nhìn xuống đám nhân viên hối hả dưới lầu và hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ. . . . . .
Mỗi khi vào thời điểm gian nan nhất, cô độc nhất, hắn luôn nhớ đến khoảnh khắc năm ấy.
Nhớ An Dương không màng nguy hiểm, không chút do dự nhào về phía trước, dùng thân che chở cho hắn.
Nhớ An Dương nhẹ nhàng nắm tay hắn, thấp giọng nói: “Tiểu Lạc, em không sao là tốt rồi.”
Những năm gần đây, mỗi khi nhớ tới cảnh tượng đó, An Lạc sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Hắn biết tình cảm An Dương dành cho hắn không phải là tình yêu, hắn cũng biết trong lòng An Dương, vĩnh viễn không ai có thể thay thế vị trí của Tô Tử Hàng.
Nhưng mà. . . . . . An Dương có thể chết vì hắn.
Trong lòng An Dương, hắn có vị trí rất quan trọng.
Cho dù chỉ là em trai. . . . .
Như vậy, cũng đủ rồi.
Chiếc xe màu đen từ từ chạy khỏi đường cao tốc, quẹo vào một con đường lạ lẫm.
Cảnh đêm ở đây vô cùng thơ mộng, giữa ngã tư đường còn có suối phun, dưới ánh đèn màu rực rỡ trông giống như cảnh trong mơ.
Trên đường phố thưa thớt người đi đường, hầu như đều là xe, trên đường có không ít xe xịn nhãn hiệu nổi tiếng, người sống ở đây hiển nhiên không phải người thường.
Cuối cùng xe An Lạc dừng trước cửa một ngôi nhà lớn.
Ngôi nhà năm tầng có kiến trúc đặc biệt, trông giống như một tòa lâu đài cổ điển của châu Âu, dưới ánh đèn càng trở nên lộng lẫy và rực rỡ.
—— Chỗ này là của An Lạc.
Trước kia An gia vẫn hợp tác với xã hội đen, buôn lậu nội tạng, buôn bán ma túy, thậm chí cả mại dâm, lĩnh vực ngầm nào cũng có phần của An gia, thế nên tiêu diệt Lam Dạ đối với An gia mà nói là một đả kích nặng nề, An lão gia cũng vì vậy mà bệnh liên miên không dậy nổi, sau đó An Dương lại xảy ra tai nạn xe cộ, tất cả trên dưới An gia đều do An Lạc mới vừa hai mươi gánh vác.
Bách túc chi trùng tử nhi bất cương*, ngoại trừ những sản nghiệp bên ngoài của An gia, bên dưới còn có rất nhiều cơ sở ngầm.
*rết trăm chân, chết vẫn đứng vững
Câu lạc bộ này chính là một trong số đó.
An Lạc ngẩng đầu nhìn bảng hiệu lấp lánh trước cửa lớn, trên bảng hiệu có một dòng chữ tiếng Anh viết bằng đèn neon, “Binary Star”, Song Tử Tinh (sao đôi), đây là tên do An Lạc đặt sau khi tiếp nhận câu lạc bộ.
Sao đôi được tạo thành bởi hai ngôi sao chuyển động xung quanh nhau, bọn chúng giống như anh em, vĩnh viễn sẽ không chia lìa.
An Lạc im lặng đứng trước cửa hồi lâu, sau đó mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi đi vào trong đại sảnh câu lạc bộ.
Phục vụ đứng ở cửa nhiệt tình chào đón: “Chào ngài, xin hỏi ngài cần gì?”
Nơi này có rất nhiều phòng VIP do khách đặt trước, hội viên không có thẻ VIP không thể lên lầu ba, mặc dù cảnh sát nghi ngờ nơi này là ổ mại dâm trá hình, nhưng khổ nổi không thể thu được đủ chứng cớ.
An Lạc lấy ra một thẻ hội viên màu đen, thản nhiên nói: “Phòng số 501, đưa một chai rượu đỏ lên đó.”
Thẻ đen, đây là thẻ hội viên cao cấp nhất của câu lạc bộ, chỉ dành cho khách đặc biệt. Phục vụ lập tức đổi thái độ, cung kính nói: “Tiên sinh, mời ngài đi bên này.”
Phục vụ vội vàng bấm gọi thông báo cho quản lý, “Giám đốc Lâm, có vị tiên sinh gọi một chai rượu đỏ lên phòng 501.”
Đầu bên kia truyền đến thanh âm dễ nghe của một cô gái, “OK, biết rồi.”
Một lát sau, cửa phòng số 501 bị gõ, An Lạc nhìn ra lỗ mắt mèo* thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám màu đỏ in hình hoa mai đang mỉm cười đứng bên ngoài.
*lỗ nhỏ ngay trước cửa
An Lạc mở cửa cho cô ta vào, sau đó đi tới ghế sô pha ngồi xuống, trên khuôn mặt không có biểu tình gì.
Người phụ nữ cười hì hì nói: “Ông chủ, sao rảnh tới đây vậy? Tới xem tình hình công việc hả? Gần đây làm ăn không tệ, buôn bán lời không ít, có phải ông nên phát chút tiền thưởng cho tôi không?”
An Lạc thấp giọng cắt ngang, “Lina, chuyện tôi dặn cô làm sao rồi?”
Lina tiếp tục trêu chọc nói: “Hiếm khi anh mới tới đây một chuyến, không bằng ăn chút đồ rồi từ từ nói?”
An Lạc im lặng liếc cô ả, ánh mắt lạnh như băng.
Lina nhìn hắn một lúc lâu, phát hiện hắn không có phản ứng gì, đành phải bất đắc dĩ cười cười, “Được rồi, nói thật với anh, chuyện lần này không được thuận lợi lắm.”
An Lạc khẽ cau mày, “Cô cũng không làm được?”
Lina gật đầu, “Lão hồ ly Âu Dương Lâm kia rất là gian xảo, lần này lão ta về nước vẫn trốn trong khách sạn Kim Sa, gần khách sạn đó có rất nhiều tai mắt của cảnh sát, muốn xử hắn thật sự không dễ.”
An Lạc im lặng trong chốc lát, sau đó thấp giọng nói: “Cố tìm cơ hội đi, tôi biết cô làm được.”
“Đó là chuyện đương nhiên.” Lina tự tin cười cười, “Chỉ cần thái tử muốn, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, anh cứ chờ tin tốt của tôi.”
“Được, vậy cô làm mau đi.”
Lina cười cười, xoay người đi ra cửa, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang theo nhịp điệu.
—— Lina, trên tiếng Trung là Lâm Na, là một trong những sát thủ nổi tiếng của giới xã hội đen, gọi một chai rượu đỏ lên phòng 501 chính là ám hiệu gọi cô ta.
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, dáng chuẩn như người mẫu, lúc nào cũng cười rất ngọt ngào, thế nhưng lòng dạ lại vô cùng ác độc, thân thủ nhanh nhẹn, còn là một tay súng cừ, thông thường đều một phát chí mạng.
Bởi vì cha mẹ Lina từng nhận ân huệ rất lớn của An gia, thế nên những năm gần đây cô ta luôn trung thành làm việc cho An gia.
Từ nhỏ cô ta đã sống ở An gia, xem như cùng lớn lên với An Lạc. An Lạc che giấu tình cảm sâu đậm với anh trai, thật ra cô ta đã sớm nhìn ra nhưng không muốn nói.
Nhìn bóng lưng Lina từ từ biến mất, An Lạc khẽ nhíu mày.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình hắn trong căn phòng quen thuộc này, hồi tưởng lại những chuyện đã trở thành quá khứ kia.
Phòng 501 xa xỉ ở câu lạc bộ này thật ra chính là phòng riêng của thái tử.
An Lạc cầm một điếu thuốc trên bàn, đi tới trước cửa sổ, im lặng đốt.
Đã nhiều năm trôi qua, hắn cũng đã quen với việc một mình đối mặt với khó khăn, quen với việc tỉnh lại trong đêm khuya chỉ thấy chút ánh sáng yếu ớt trong căn phòng tối đen này.
Đó là một cái bật lửa tinh xảo, năm hắn mười tám tuổi, An Dương đã bỏ nhiều tiền đặt làm riêng tặng cho hắn, phía trên có khắc một chữ “Lạc”. An Lạc xem nó như trân bảo đặt ở đầu giường, tới bây giờ cũng không nỡ dùng.
Giữa cái bật lửa có khảm một viên ngọc, trong bóng tối sẽ phát ra ánh sáng.
Mỗi khi một mình tỉnh lại giữa đêm khuya, lúc bị chìm trong bóng tối đáng sợ, An Lạc sẽ cầm cái bật lửa kia, nhìn chút ánh sáng yếu ớt đó, cảm giác lạnh lẽo của bật lửa bằng kim loại dường như có thể giúp hắn thêm tỉnh táo.
Đã qua rất nhiều năm rồi.
Hắn không còn là Tiểu Lạc nhìn thấy An Dương hút thuốc thì tò mò muốn hút, sau đó bị sặc đến ho không ngừng.
Hắn không còn là Tiểu Lạc len lén giấu bật lửa của anh trai vào túi áo.
Hắn cũng không còn là Tiểu Lạc im lặng đi sau anh trai, bội phục nhìn anh trai phong độ ngời ngời.
Hôm nay, hắn là người nắm quyền ở An gia.
Hắn nắm quyền cao nhất, hai tay của hắn cũng dính đầy máu tanh.
Trước mặt người ngoài hắn luôn trưng lên một vẻ mặt lạnh lùng, nhưng không ai biết, mỗi khi trở lại căn phòng này, trên mặt của hắn sẽ xuất hiện loại biểu tình yếu ớt đến cỡ nào.
Hắn vĩnh viễn nhớ kĩ, anh trai luôn luôn dịu dàng của mình, sau khi biết tin Tô Tử Hàng chết, bởi vì quá đau khổ mà đã trở nên âu sầu như thế nào. . . . . .
Lúc Tô Tử Hàng chết, tâm của An Dương cũng đã chết theo rồi.
Thế nên bấy lâu nay, bất kể mình làm cái gì, bất kể mình giao ra bao nhiêu cũng không thể thay thế Tô Tử Hàng.
—— Em có thể cho anh tất cả mọi thứ em có, thậm chí cả cái mạng này. Nhưng mà, em không thể trả lại cho anh Tử Hàng mà anh yêu thương nhất.
Người sống, mãi mãi cũng không thể tranh giành với người chết.
An Lạc nhìn cảnh đêm lấp lánh ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ.
Hắn cầm cái bật lửa tinh xảo kia, nhẹ nhàng nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó nằm nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Hắn nghĩ, tối nay chắc có lẽ mình lại mơ thấy vụ tai nạn xe cộ năm đó, mơ thấy An Dương liều mạng bảo vệ mình.
Cũng chỉ có vào lúc đó, hắn mới cảm thấy. . . . . . Trong lòng có một chút cảm giác có thể gọi là “hạnh phúc”.
Mặc dù hiểu rất rõ suốt đời này cũng không thể nhận được tình yêu của hắn, nhưng An Lạc chưa bao giờ hối hận những gì mình đã làm.
Chỉ mong. . . . . .
Nếu có kiếp sau, hi vọng chúng ta không còn là anh em.