Y Sinh Thế Gia

Chương 77: Chương 77: Phiên ngoại 1




Sang năm mới, công việc chuyển giao bệnh viện bắt đầu được tiến hành, Thiệu Trường Canh chính thức giới thiệu Thiệu Thần với mọi người. Sau cuộc họp hằng năm, mỗi ngày Thiệu Trường Canh đều dẫn Thiệu Thần đến chỗ làm, thuận tiện bàn giao một ít công việc cho Thiệu Thần.

Mặc dù Thiệu Thần không có khí phách như Thiệu Trường Canh năm đó, nhưng may là cậu rất thông minh, tiếp thu cũng nhanh, đi theo bác hai một tháng cũng hiểu được đại khái cách quản lí các loại công việc trong bệnh viện, nhưng dĩ nhiên cũng mệt gần chết.

Trưa hôm nay, Thiệu Vinh đột nhiên nhận được tin nhắn của Thiệu Thần, nói rằng có hai vé khuyến mãi của nhà hàng buffet mới mở, muốn rủ Thiệu Vinh đi ăn thử. Thiệu Vinh luôn cảm thấy thân thiết với người anh lớn lên cùng mình, vì vậy cậu liền đồng ý.

Lúc tới nhà hàng buffet, Thiệu Vinh liếc mắt một cái liền thấy Thiệu Thần đang ngồi chờ.

Nhiều ngày không gặp, trông Thiệu Thần chững chạc hơn rất nhiều. Người anh trai luôn cợt nhả trêu chọc người khác trong trí nhớ, hôm nay mặc âu phục trông rất oai phong lịch lãm, chỉ là sắc mặt nhìn có chút mệt mỏi.

Thiệu Vinh đi tới ngồi xuống ghế đối diện, hỏi: “Anh, dạo này anh bận lắm hả?”

“Đúng vậy, bận đến sắp điên rồi.” Thiệu Thần khẽ thở dài, nhìn Thiệu Vinh rồi nói, “Hồi đó bác hai làm viện trưởng, anh cũng không biết tại sao bác lại bận rộn như vậy, giống như cả ngày đều có chuyện để làm. Mấy ngày qua đi theo bác, anh mới phát hiện thì bác còn bận hơn anh tưởng tượng, thật sự không biết sao trước kia bác lại có thể tìm được thời gian rảnh.”

Nghe Thiệu Thần nói vậy, trong lòng Thiệu Vinh khẽ rung động.

Thật ra Thiệu Vinh hiểu rất rõ tại sao dù bận rộn như vậy nhưng Thiệu Trường Canh vẫn dành chút thời gian cho cậu, bởi vì Thiệu Trường Canh xem cậu là người quan trọng nhất. Suốt mười hai năm, dù bận rộn bao nhiêu, hắn vẫn tham dự mỗi buổi họp phụ huynh đúng giờ; mỗi lần thầy giáo đến thăm gia đình học sinh, hắn cũng sẽ cố gắng tranh thủ thời gian ở nhà; thậm chí lúc Thiệu Vinh sắp thi, hắn còn đích thân xuống bếp làm một bữa cơm ngon cho cậu. . . . . .

Sự quan tâm dịu dàng kia, bây giờ Thiệu Vinh vẫn còn nhớ rõ.

Có thể gặp được người cha nuôi này thật sự là chuyện may mắn nhất trong đời cậu.

“Tiểu Vinh, anh thật sự rất phục ba của em. Lúc bác về nước nhận chức viện trưởng cũng bằng tuổi anh, sao bác có thể làm được tốt như vậy? Nếu đổi lại là người vụng về như anh, chắc không biết làm gì luôn.” Thiệu Thần ủ rũ nói.

Thiệu Vinh sửng sốt một chút, lúc này mới bắt được điểm mấu chốt trong lời của Thiệu Thần, cậu ngạc nhiên hỏi: “Nếu đổi lại là anh? Anh nói anh phải làm viện trưởng của bệnh viện An Bình sao?”

“Đúng vậy.” Thiệu Thần nghi ngờ nhìn Thiệu Vinh, “Ba em chưa nói với em sao? Anh tưởng em biết lâu rồi chứ.”

Thiệu Vinh đột nhiên im lặng.

Thiệu Thần nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của em trai, vội vàng giải thích: “Thật ra anh cũng biết mình không có tư cách làm viện trưởng, nhưng bác hai cứ một mực muốn giao nó lại cho anh. Anh đã nói với bác khoảng vài năm nữa rồi hẵng giao chức viện trưởng cho anh, nhưng bác nói bác đã quyết định dẫn em ra nước ngoài, vì vậy. . . . . .”

Nghe lời giải thích của Thiệu Thần, tâm tình Thiệu Vinh vô cùng phức tạp, không biết nên nói gì cho phải.

Khó trách mấy ngày qua hắn lại bận rộn như vậy, tối khuya mới về tới nhà, mình còn tưởng hắn đang bận rộn chuyện tang lễ của Thiệu An Quốc, không nghĩ tới hắn đang bận chuyển giao chức viện trưởng.

Thiệu Vinh biết hắn làm viện trưởng không hề dễ dàng.

Lúc còn bé theo hắn dọn ra khỏi Thiệu gia, hai cha con sống cùng nhau, bao nhiêu cực khổ và vất vả của hắn Thiệu Vinh đều nhìn thấy hết. Lúc đó bệnh viện An Bình chỉ là một bệnh viện tư nhân quy mô nhỏ, sau khi Thiệu Trường Canh nhậm chức đã cải cách rất nhiều, tốn không ít công sức mới đưa bệnh viện An Bình đến được vị trí ngày hôm nay.

Thành quả nỗ lực hơn mười năm cứ nhường cho người khác dễ dàng như vậy sao?

Cho dù làm vậy để hai người có thể ở cùng nhau, nhưng cũng không cần phải bỏ đi nhiều như thế. . . . . .

Nghĩ đến cảnh tượng Thiệu Trường Canh thu dọn đồ đạc rời khỏi bệnh viện An Bình, Thiệu Vinh liền cảm thấy đau lòng.

“Thôi đừng nói mấy chuyện này nữa, chúng ta ăn trước đi, nửa tiếng sau anh phải về bệnh viện rồi, chiều nay có một cuộc họp.” Thiệu Thần cười cười, bưng dĩa đi lấy đồ ăn.

Thiệu Thần đứng dậy muốn đi, đột nhiên có vật gì đó rơi xuống đất. Thiệu Vinh nhìn thấy, vội nói: “Anh, hình như anh làm rớt gì kìa.”

“Vậy sao?” Thiệu Thần cúi người tìm dưới đất, “Tìm được rồi! May quá may quá, lỡ như mất chắc mẹ anh càm ràm chết anh luôn.”

Thấy Thiệu Thần thở phào nhẹ nhõm, Thiệu Vinh tò mò hỏi: “Là cái gì vậy? Quý lắm à?”

Thiệu Thần mở lòng bàn tay ra: “Là cái này.”

Trong lòng bàn tay của Thiệu Thần là một sợi dây chuyền, ở giữa là một miếng ngọc trong suốt, phía trên có khắc chữ Thần.

Thiệu Thần cười cười, nói: “Anh đã đeo cái này từ nhỏ rồi, xem nó như là bùa hộ mệnh vậy. Mẹ anh bảo miếng ngọc này rất quan trọng, không thể vứt, sau này sẽ tặng cho người yêu.” Nói tới đây, Thiệu Thần bất đắc dĩ nhún vai, “Anh cũng không tin ba cái chuyện mê tín này, nhưng ngọc này đúng là có lợi cho cơ thể nên anh vẫn đeo tới bây giờ.”

“. . . . . .” Tặng cho người yêu?

Thiệu Vinh đột nhiên nhớ hôm sinh nhật mười tám tuổi đó, Thiệu Trường Canh có đưa cho mình một miếng ngọc, phía trên có khắc chữ “Thiệu”, rất giống cái của Thiệu Thần.

Chẳng lẽ là cùng một loại ngọc sao?

Nói vậy, năm đó hắn đã có tâm tư như thế với mình rồi à? Đêm hôm đó bắt buộc mình cũng không phải phát tiết cơn giận hay đòi báo đáp, mà là vì. . . . . . Yêu mình sao?

Nghĩ tới đây, mặt Thiệu Vinh đột nhiên đỏ lên.

Cậu thật sự không ngờ miếng ngọc này lại có ý nghĩa đặc biệt với người Thiệu gia như vậy. Lúc ấy còn hiểu lầm hắn, tưởng hắn đưa miếng ngọc này cho mình giống như xích khóa trên cổ vật cưng, sau đó giận quá nên trả lại cho hắn luôn rồi.

Ách. . . . . . Lúc bị trả lại chắc hắn cảm thấy rất khó chịu đi?

Cũng tại lúc đó hắn không chịu nói rõ ràng. Nếu như hắn nói rõ, mình nhất định sẽ cẩn thận suy nghĩ xem có nên giữ lại miếng ngọc này hay không, nhưng hắn chẳng nói gì cả, mình cũng không hiểu ý nghĩa nên đã thẳng tay trả lại luôn.

Bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ mặt dày đi xin lại sao?

Da mặt Thiệu Vinh hiển nhiên không có dày đến vậy, nhưng vẫn cảm thấy nếu có thể đeo loại ngọc có ý nghĩa như thế sẽ rất hạnh phúc. . . . . .

Tâm tình đột nhiên có chút mâu thuẫn, Thiệu Vinh bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể lấy lại miếng ngọc này.

Do không có nhiều thời gian ăn trưa, Thiệu Thần không hề để ý hình tượng ăn ngấu nghiến như hổ đói. Sau khi giải quyết một đống thức ăn, Thiệu Thần cúi đầu nhìn nhìn bề ngoài một chút rồi vội vàng đứng lên nói, “Tiểu Vinh, em cứ từ từ ăn đi, anh có việc bận phải đi trước!”

“. . . . . .”

Sau khi nói xong những lời này, bóng lưng của Thiệu Thần đã nhanh chóng biến mất ở cửa nhà hàng. Thiệu Vinh trợn mắt há mồm im lặng trong chốc lát, sau đó quay đầu lại, nhìn một đống thức ăn chất đầy trên bàn, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cầm đũa từ từ giải quyết.

Xế chiều về đến nhà, một mình nhàn rỗi nhàm chán không có việc gì làm, Thiệu Vinh liền đi luyện bút.

Lúc Thiệu Trường Canh về đến nhà chỉ thấy Thiệu Vinh đang ngồi viết ba chữ “Thiệu Trường Canh”!

Bên cạnh bỏ rất nhiều giấy nháp, hiển nhiên đã viết rất nhiều lần, chữ bút lông của cậu rất sắc sảo và ngay ngắn, có thể nhìn ra được mỗi nét đều viết rất nhập tâm. . . . . .

Nhìn trên bàn lớn chất đầy giấy ghi ba chữ “Thiệu Trường Canh” to tướng, Thiệu Trường Canh cảm thấy hô hấp của mình như muốn dừng lại.

Không thể khống chế tình cảm và dục vọng dành cho Thiệu Vinh được nữa!

Thiệu Trường Canh không nhịn nữa, dứt khoát vươn tay ra ôm lấy eo Thiệu Vinh từ phía sau.

“Ách. . . . . .”

Thiệu Vinh đang chăm chú vùi đầu luyện chữ, vốn không có chú ý tới Thiệu Trường Canh, đến khi đột nhiên bị một vòng tay quen thuộc ôm lấy mới giật mình.

Nguy rồi, nếu bị hắn nhìn thấy. . . . . .

Thiệu Vinh vội vàng muốn che lại thì nghe Thiệu Trường Canh thấp giọng cười: “Nhớ ba không?”

“. . . . . .” Thiệu Vinh đỏ mặt, không biết nên giải thích như thế nào.

“Sao lại viết toàn tên của ba thế này, hả?”

Thiệu Trường Canh đột nhiên vén áo len của Thiệu Vinh lên.

Tuy bây giờ đang là mùa đông nhưng trong nhà có máy sưởi, sau khi đi ăn về, Thiệu Vinh liền cởi áo khoác dày ra, chỉ chừa một cái áo len màu trắng. Thiệu Trường Canh vén áo lên là có thể trực tiếp chạm vào làn da bóng loáng trên bụng cậu.

Đầu ngón tay tiếp xúc với thân thể ấm áp mềm mại, xúc cảm tốt như vậy khiến Thiệu Trường Canh lưu luyến không muốn rời, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng bằng phẳng của cậu, vuốt thẳng một đường lên phía trước, sau đó nắn điểm nổi lên trước ngực.

“Ách. . . . . .”

Đầu ngực nhạy cảm bị hắn xoa nắn trêu đùa, rất nhanh liền trở nên cứng rắn, khoái cảm xa lạ như dòng điện xông thẳng lên não khiến mặt Thiệu Vinh đỏ bừng.

“Đừng. . . . . Đừng. . . . . .”

Cậu bối rối muốn giãy dụa, nhưng phần eo đã sớm bị tay kia của hắn giữ chặt. Phía trước là bàn đọc sách, phía sau thì bị hắn chặn, Thiệu Vinh vốn không còn đường trốn.

“A. . . . .”

Dưới kĩ thuật của hắn, thân thể Thiệu Vinh trở nên mẫn cảm lạ thường, ngực vừa tê dại vừa ngứa, cảm giác xa lạ khiến Thiệu Vinh không biết nên ứng phó như thế nào. Bên ngực phải đã cứng rắn đến sưng đau nhưng bên trái lại không có người nào hỏi thăm, hai bên khác biệt quá nhiều khiến Thiệu Vinh khó chịu run rẩy, thân thể có vẻ rất mong muốn sự đụng chạm của hắn.

“Mấy ngày nay có nhớ ba không?” Thiệu Trường Canh thấp giọng hỏi.

Sau buổi tối hôm nọ, liên tục hơn nửa tháng không có chạm vào cậu. Thứ nhất là gần đây bận quá, thứ hai là sợ tổn thương cơ thể cậu, dù sao Thiệu Vinh vẫn chưa quen với việc này cho lắm.

Nhịn lâu như vậy, mỗi ngày đều ôm cậu ngủ nhưng không làm được gì, thật ra Thiệu Trường Canh cũng rất khổ sở. . . . . .

“. . . . . .” Câu hỏi quá thẳng thắn khiến Thiệu Vinh không biết nên trả lời như thế nào, đành phải ngậm chặt miệng.

Thiệu Trường Canh áp sát lại gần, hôn nhẹ lên lỗ tai Thiệu Vinh, ngón tay cũng chuyển qua bên kia, nhẹ nhàng ma sát đầu ngực đáng thương.

Thiệu Trường Canh hiểu rõ thân thể Thiệu Vinh như lòng bàn tay, vành tai chính là một trong những điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể cậu, quả nhiên vừa đụng nhẹ, cả lỗ tai Thiệu Vinh đã ửng đỏ, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

“Có muốn không?” Thiệu Trường Canh hỏi.

“. . . . . .” Thiệu Vinh cắn chặt môi, liều mạng hít sâu, cố gắng chịu đựng sự trêu chọc của hắn.

Hắn hiểu thân thể này rất rõ, có khi còn hiểu hơn thân thể của hắn nữa, Thiệu Vinh hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, dưới môi lưỡi của hắn rất nhanh liền có phản ứng.

Quần jean từ từ nổi lên lều trại, mặt Thiệu Vinh đã đỏ đến sắp nhỏ ra máu.

(để tiết kiệm tiền cho mọi người, nội dung tiếp theo cho vào phần lời tác giả, đừng trách chỉ có ít thịt nhé, cảm ơn!!)

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thiệu Trường Canh thấy phản ứng của cậu, mỉm cười một chút rồi ôm eo Thiệu Vinh, dùng ngón tay nhẹ nhàng kéo khóa quần jean, bàn tay thọc vào trong quần cầm lấy phần cứng rắn kia, bắt đầu thành thạo chuyển động lên xuống.

“Đừng. . . . .”

Dù trong miệng nói không nhưng thân thể mới là thành thật nhất, Thiệu Vinh hiển nhiên rất muốn được đụng chạm thân mật như vậy, bộ vị mẫn cảm nhất bị hắn cầm trong lòng bàn tay, dịu dàng vuốt ve, khoái cảm mãnh liệt xông từng đợt lên não. . . . . .

Thiệu Vinh há miệng thở hổn hển, thân thể càng ngày càng nóng, ngón tay của hắn như có ma lực, mọi dây thần kinh trên cơ thể cơ hồ đều tập trung vào đầu ngón tay của hắn.

Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, bụng dưới Thiệu Vinh đột nhiên co rút lại.

“A a. . . . . .”

Cùng với tiếng rên rỉ không thể kiềm chế, một dòng chất lỏng nóng rực bắn hết vào lòng bàn tay Thiệu Trường Canh.

Sau cao trào, trong đầu Thiệu Vinh trống rỗng một lúc lâu.

Chờ đến khi hô hấp trở lại bình thường và tinh thần tỉnh táo trở lại, Thiệu Vinh phát hiện quần jean đã bị hắn tuột xuống dưới đầu gối, ngay cả quần lót cũng bị lột ra. Thiệu Vinh dùng hai tay chống trên bàn làm việc, tư thế đưa lưng về phía hắn, cả cái mông lộ rõ trước mắt hắn.

Thiệu Vinh vừa muốn chạy trốn liền bị Thiệu Trường Canh nhanh tay lẹ mắt ôm chặt, thân thể hắn cũng áp lên người cậu.

Cảm giác được vật cứng rắn chống ở phía sau mình, Thiệu Vinh biết không thể trốn được nữa, đành phải đỏ mặt thương lượng với hắn, “Đừng. . . . . . Đừng ở đây. . . . . .”

Nói có một câu mà muốn xoắn cả lưỡi.

Thế nhưng Thiệu Trường Canh lại cảm thấy thư phòng rất tốt, không muốn vào phòng ngủ, vì vậy không đồng ý với lời đề nghị kia.

“Cứ ở đây đi.” Thiệu Trường Canh mỉm cười, nâng eo Thiệu Vinh lên, tách hai chân cậu ra, dùng chất lỏng trắng sữa trong lòng bàn tay làm dầu bôi trơn thạm thời, bôi nhẹ lên hậu huyệt đang khẩn trương co rút lại.

“. . . . . .” Da đầu Thiệu Vinh tê dại, toàn thân cũng đỏ ửng.

Trước mặt chất đầy một đống giấy Tuyên Thành và bút lông, rèm cửa sổ đối diện cũng chưa thả xuống, ánh sáng chạng vạng chiếu vào nhuộm một màu vàng ấm áp lên cả căn phòng. . .

Ban ngày ban mặt làm chuyện như vậy trong thư phòng, đối với Thiệu Vinh đơn thuần mà nói có chút quá mức.

“A. . . . . Đừng ở đây. . . . . . Con. . . . . . Chúng ta. . . Vào. . . . . . Vào phòng ngủ.”

Thiệu Vinh vẫn còn muốn tiếp tục thương lượng vấn đề địa điểm.

Thiệu Trường Canh tiếp tục không để ý đến lời đề nghị đổi địa điểm của cậu, hai tay giữ chặt eo Thiệu Vinh, dùng sức một cái, phần sưng đến không nhịn được nữa đâm thẳng vào trong cơ thể cậu.

“A. . . . . .” Thiệu Vinh sợ hãi kêu ra tiếng, nhưng tiếng ra khỏi miệng lại trở thành tiếng rên rỉ mê người.

Thiệu Trường Canh gần như lập tức tìm được điểm mẫn cảm, vị trí xâm nhập đúng là gần tuyến tiền liệt có thể khiến đại não Thiệu Vinh trống rỗng. Sự xâm nhập đột ngột như vậy làm cho thân thể Thiệu Vinh lập tức cảm nhận được đau đớn và khoái cảm cùng với hưởng thụ cực độ.

Toàn thân Thiệu Vinh run rẩy kịch liệt, hai tay chống lên bàn dùng sức nắm chặt, đầu ngón tay cũng trở nên tái nhợt.

Toàn thân cậu chuyển sang màu đỏ ửng đẹp mắt, hậu huyệt bắt đầu không tự chủ được co rút lại.

“Ngoan, thả lỏng.” Thiệu Trường Canh vuốt ve thân thể Thiệu Vinh để cậu từ từ bình tĩnh lại.

Phân thân bị hậu huyệt chặt chẽ của cậu bao lấy, cảm giác tuyệt vời như vậy khiến người ta sắp phát điên. Thiệu Trường Canh hít sâu một hơi, sau đó giữ chặt eo cậu, bắt đầu chuyển động kịch liệt.

“A a a. . . . . .” Dưới khoái cảm quá lớn, đại não Thiệu Vinh đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

“A. . . . . Đừng. . . . . . Sâu quá. . . . . .”

Tiếng rên rỉ không khống chế được, hai tay dùng sức chống đỡ thân thể, há miệng ra cố gắng hô hấp, Thiệu Vinh hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.

“Chậm. . . . . . Chậm thôi. . . . . . A. . . . . .”

Cậu lắc đầu lung tung, mồ hôi trên gương mặt nhỏ nhắn rơi xuống giấy Tuyên Thành, ba chữ Thiệu Trường Canh trên giấy rất nhanh đã bị thấm ướt, chữ viết nhòe đi không còn nhìn ra gì cả.

Ngón tay đột nhiên mò tới xấp giấy trên bàn, nguyên một xấp giấy Tuyên Thành bị Thiệu Vinh vò thành một cục.

Thư phòng bị quậy thành một đống ngổn ngang hỗn độn. . . . . .

Thiệu Vinh cũng không còn cách nào khác.

Dưới sự tấn công kịch liệt của Thiệu Trường Canh, Thiệu Vinh cảm thấy thân thể của mình như một chiếc thuyền lá nhỏ xíu trên biển rộng, không ngừng lên xuống theo động tác của hắn, dục vọng đã phóng thích một lần lại thức tỉnh lần nữa dưới sự kích thích từ phía sau, sau đó bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Ư. . . . . .” Tiếng rên rỉ quyến rũ không kiềm chế được phát ra từ trong cổ họng.

Kích thích cả trước lẫn sau mang đến khoái cảm khổng lồ khiến Thiệu Vinh như rơi vào trạng thái thất thần. . . . . .

Cậu không thể làm gì khác hơn ngoài việc thuận theo dục vọng của bản thân, học cách phối hợp với động tác của hắn, nhẹ nhàng đong đưa eo, để cả hai được hưởng thụ nhiều hơn.

Thiệu Vinh hoàn toàn không ngờ mình chủ động nghênh hợp sẽ làm Thiệu Trường Canh càng thêm hưng phấn, động tác cũng càng lúc càng nhanh, khi chuẩn bị đạt đến cao trào thì điên cuồng chạy nước rút như muốn đẩy nội tạng người ta ra khỏi cơ thể. Thiệu Trường Canh dùng sức đẩy một cái, bắn toàn bộ tinh dịch nóng hổi vào trong cơ thể Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh bị nóng đến co quắp cả người, phản ứng đáng yêu như vậy khiến Thiệu Trường Canh nhịn không được xoay cằm cậu qua hôn thật sâu.

Thiệu Vinh mới vừa thở phào nhẹ nhõm vì “cuối cùng cũng xong,” lại không ngờ sau khi bắn một lần Thiệu Trường Canh vẫn chưa thỏa mãn, hắn vung tay lên, gạt hết giấy Tuyên Thành và bút lông trên bàn xuống đất, tiếp theo cởi quần cậu ném sang ghế sô pha bên cạnh.

Thiệu Vinh đỏ mặt nói: “Không. . . . . . Không muốn nữa. . . . . .”

Thiệu Trường Canh mỉm cười, ôm Thiệu Vinh đặt lên bàn, nâng hai chân cậu lên, tiến vào cơ thể cậu một lần nữa. . . . . .

“A. . . . . .”

Hậu huyệt bị ma sát nhiều lần đã trở nên mềm mại, lần này có thể dễ dàng dung nạp vật cứng rắn nóng rực kia.

Thiệu Vinh nằm ngang trên bàn, nhìn vào mắt người đàn ông đang cúi người xuống hôn mình, trong mắt của hắn tràn đầy tình yêu dịu dàng, cậu còn có thể nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của mình trong đôi mắt thâm thúy ấy. . . . .

Trong lòng Thiệu Vinh đột nhiên chấn động, cậu nhắm mắt lại, run rẩy vươn tay vòng lên cổ hắn, hé miệng, chủ động đáp lại nụ hôn của hắn.

Thiệu Trường Canh được đáp lại, tâm tình vô cùng vui sướng, động tác phía dưới cũng trở nên nhiệt tình hơn.

Thiệu Vinh bị hắn liên tục xỏ xuyên qua, vừa cảm thấy lúng túng vừa cảm thấy xấu hổ, nhưng thật ra trong lòng cũng cảm thấy có chút ngọt ngào. . . . . .

Mặc dù sự nhiệt tình của hắn khiến Thiệu Vinh khó có thể chống đỡ, nhưng sự nhiệt tình này cũng chứng minh hắn yêu cậu bao nhiêu.

Sự kịch liệt này kéo dài cho đến khi trời tối, hai chân Thiệu Vinh bị hắn gác lên vai rốt cuộc cũng được để xuống, thân thể giống như bị đứt làm đôi, hoàn toàn mất cảm giác.

Ban ngày làm chuyện đó trong thư phòng, trên bàn chất đầy giấy bút, trên người chỉ mặc áo len mỏng, phần dưới hoàn toàn trần truồng, bị hắn đổi tư thế làm nhiều lần. . . . . .

Chờ đến khi mọi chuyện bình thường trở lại, thư phòng đã trở thành một đống hỗn độn. Thiệu Vinh ngượng đến đỏ chín mặt, hận không thể vùi đầu vào đống giấy kia.

Thiệu Trường Canh nhìn bộ dạng xấu hổ của cậu, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, nhịn không được cúi người hôn nhẹ lên trán cậu, dịu dàng hỏi: “Thân thể còn đau không?”

“. . . . . .” Có thể đừng hỏi quá thẳng thắn như vậy không?! Thiệu Vinh nghiêng đầu đi không muốn trả lời.

“Ba dẫn con đi rửa sạch.” Thiệu Trường Canh cười cười, bế nửa thân trần của Thiệu Vinh lên, xoay người đi vào phòng tắm.

Sau khi xả đầy nước ấm vào bồn, Thiệu Trường Canh cởi áo len bị mồ hôi thấm ướt của Thiệu Vinh xuống, nhẹ nhàng đặt cậu vào trong bồn tắm. Thiệu Trường Canh đưa tay mò về phía hậu huyệt của cậu, vừa mới chạm đến nơi đó, cả người Thiệu Vinh liền co rút lại.

Thiệu Trường Canh đau lòng hôn môi Thiệu Vinh, “Ráng nhịn một chút, lát nữa sẽ hết đau.”

“. . . . . .Ừm.” Thiệu Vinh đỏ mặt gật đầu.

Ngón tay Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng dò vào trong, chậm rãi lấy tinh dịch ở bên trong ra. Hắn dùng hai ngón tay mở rộng hậu huyệt, để nước ấm chảy vào rồi rửa đi rửa lại hai lần. Chờ đến khi dọn dẹp sạch sẽ xong, hắn lại giúp Thiệu Vinh gội đầu, sau đó bôi thuốc mỡ giảm sưng, xong xuôi tất cả mới dùng khăn tắm lớn bao cậu lại rồi ôm cậu trở về trong phòng ngủ.

Công việc giải quyết hậu quả vô cùng chu đáo, không thể bắt bẻ bất cứ chỗ nào, được hắn đối xử như bảo bối, Thiệu Vinh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Sau khi đặt Thiệu Vinh xuống giường, Thiệu Trường Canh hôn trán cậu một cái, thấp giọng nói: “Đói bụng không? Ba đi làm chút gì cho con ăn.”

Hắn vừa xoay người muốn đi thì đột nhiên bị Thiệu Vinh kéo lại.

Thiệu Trường Canh ngồi xuống giường, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

“Con. . . . . . Có lời này muốn nói với ba.” Thiệu Vinh im lặng trong chốc lát, chỉnh đốn lại suy nghĩ rồi mới nhìn hắn, hỏi, “Có phải ba định giao bệnh viện An Bình cho anh Thiệu Thần không?”

Thiệu Trường Canh hỏi: “Con gặp Thiệu Thần rồi à?”

Thiệu Vinh gật đầu, “Vâng.”

Thiệu Trường Canh cười cười, “Đúng vậy, đã bắt đầu chuyển giao bệnh viện rồi. Thiệu Thần rất thông minh, học rất nhanh, chắc qua mùa xuân này là ba có thể từ chức.”

Nghe lời nói thản nhiên của hắn, tâm tình Thiệu Vinh có chút phức tạp.

Im lặng một lúc lâu sau, Thiệu Vinh mới nhẹ giọng nói: “Nhưng không phải ba làm viện trưởng rất tốt sao? Ba có thể tiếp tục làm viện trưởng mà, học kì sau con định về nước học, theo ở bên cạnh ba, sau này tốt nghiệp sẽ đến bệnh viện giúp ba,” dừng một chút rồi nói thêm, “Bệnh viện An Bình là do một tay ba gầy dựng, ba bỏ đi dễ dàng như vậy thật sự rất đáng tiếc.”

Bởi vì việc kịch liệt ban nãy, giọng nói Thiệu Vinh bây giờ trở nên khàn khàn. Nghe giọng khuyên nhủ khàn khàn và thái độ chân thành của cậu, Thiệu Trường Canh đột nhiên cảm thấy lòng mình ấm áp.

Thiệu Vinh luôn có thể ảnh hưởng đến hắn dù chỉ bằng những việc cỏn con nhất.

Lúc đầu, chuyện chuyển giao chức viện trưởng là ý kiến của Thiệu An Quốc, sau này Thiệu Xương Bình cũng không có phản đối. Bệnh viện An Bình là tài sản của Thiệu gia, chỉ cần viện trưởng là người họ Thiệu, cụ thể là người nào cũng không quá quan trọng với bọn họ.

Nhưng lời Thiệu Vinh nói lại khác. . . . . .

Chỉ có Thiệu Vinh là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Thiệu Trường Canh, bất kể người Thiệu gia nghĩ thế nào, Thiệu Vinh chỉ biết, baba làm việc cực khổ ở bệnh viện An Bình nhiều năm như vậy, phải giao chức viện trưởng cho người khác là chuyện không công bằng.

Thiệu Vinh cũng mặc kệ cổ đông trong bệnh viện là ai, phân chia tài sản như thế nào, cậu chỉ biết Thiệu Trường Canh đã dồn rất nhiều tâm huyết vào bệnh viện này, vì vậy cậu cảm thấy tiếc thay cho Thiệu Trường Canh, cảm thấy không cam lòng.

Suy nghĩ “che chở” của cậu khiến Thiệu Trường Canh rất vui.

Nhìn ánh mắt mong đợi của Thiệu Vinh, Thiệu Trường Canh chỉ cười cười, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực.

“Đồ ngốc, ba bỏ chức viện trưởng không phải chỉ vì con, mà còn vì chính bản thân mình nữa.”

“. . . .?” Thiệu Vinh không hiểu lắm, nghi ngờ nhìn hắn.

“Những năm làm viện trưởng thật sự quá mệt mỏi, lúc đầu ba học y là vì ba rất thích làm phẫu thuật, nhưng sau khi làm viện trưởng, tất cả thời gian đều dành cho việc xử lý kiện tụng, thậm chí không có thời gian theo dõi ca bệnh mà bản thân cảm thấy hứng thú. Ba muốn nghỉ ngơi một chút, vì vậy mới nhường lại chức viện trưởng.”

Thiệu Vinh gật đầu, “Thì ra là vậy.”

Nếu hắn cảm thấy mệt, vậy thì đừng làm nữa. Nhìn hắn bận tối tăm mặt mũi cả ngày, Thiệu Vinh cũng cảm thấy xót.

Thiệu Trường Canh dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa, ở trong nước có quá nhiều người biết quan hệ cha con của chúng ta, thậm chí nhiều người còn nghĩ con là con ruột của ba. Nếu chúng ta ở chung với nhau, mọi người sẽ nghĩ chúng ta làm trái luân thường đạo lý, hai người chúng ta sẽ gặp áp lực dư luận rất lớn. . . . . . Cho dù chúng ta không để ý đến ánh mắt của người khác, chúng ta cũng không thể sống đơn độc trong xã hội này, đúng không?”

Thiệu Vinh đột nhiên hiểu ra, “Vậy nên. . . . . . Ba muốn sang nước Anh bắt đầu lại lần nữa sao?”

Thiệu Trường Canh gật đầu: “Ừ, mặc dù ở Anh ba cũng có rất nhiều bạn, có thể có người đã gặp qua con, nhưng người biết con rất ít, sau khi đến Anh rồi, chúng ta chính thức dùng thân phận người yêu ở chung một chỗ, sẽ không ai nhìn con bằng ánh mắt khác thường đâu.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh không khỏi cảm thấy động tâm vì sự tỉ mỉ của Thiệu Trường Canh.

Nhìn tới nhìn lui, vẫn là Thiệu Trường Canh suy nghĩ thấu đáo, lo mình không chịu nổi áp lực dư luận nên mới dứt khoát bỏ chức viện trưởng, dẫn mình qua nước ngoài bắt đầu cuộc sống mới . . . . .

Người như hắn, tuyệt đối phải nắm chặt không buông.

Thiệu Vinh im lặng một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thiệu Trường Canh, nói: “Con có thể theo ba qua nước Anh. Nhưng mà, con còn có một yêu cầu.”

“Ồ?” Thiệu Trường Canh ngạc nhiên hỏi, “Yêu cầu gì?”

“Con, con muốn có một thứ. . . . . .”

Thiệu Trường Canh nghi ngờ nhìn cậu.

“Cái kia. . . . . . Lúc trước không phải ba có đưa cho con một miếng ngọc sao?” Mặt Thiệu Vinh dần dần đỏ lên, “Con cảm thấy miếng ngọc đó rất đẹp, ba có thể cho con không?”

Đúng vậy, chính là nói miếng ngọc khi còn bé hắn đeo như bùa hộ mệnh, tương lai tặng cho người yêu, là tín vật đính ước gia truyền từ xưa đến nay.

Bây giờ mình lại mặt dày đòi đeo, vừa nói xong Thiệu Vinh liền cảm thấy mặt nóng như sắp nổ.

Thiệu Trường Canh hoàn toàn không ngờ Thiệu Vinh lại muốn miếng ngọc này, hắn im lặng một lát rồi hỏi: “Con có biết ý nghĩa của miếng ngọc này không?”

Thiệu Trường Canh đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến Thiệu Vinh có chút khẩn trương.

Len lén nắm chặt tay để tiếp sức cho mình, Thiệu Vinh đỏ mặt gật đầu, nói: “Con biết.”

“. . . . . .” Thiệu Trường Canh thiếu chút nữa bị vé số đột nhiên rơi trúng đầu dọa sợ.

Thiệu Vinh biết ý nghĩa của miếng ngọc này? Đã biết mà còn chủ động muốn đeo? Hắn không có nghe nhầm chứ?

“Hôm nay con thấy anh Thiệu Thần cũng có một miếng, biết đây là món đồ hai người đã đeo từ nhỏ. . . . . .” Thiệu Vinh dừng một chút, “Ba, ba không muốn cho thì thôi.”

Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cậu, Thiệu Trường Canh đột nhiên cảm thấy rất vui, hắn thấp giọng hỏi: “Thiệu Vinh, miếng ngọc này là tín vật đưa cho người yêu đầu bạc răng long, con xác định con muốn nó?”

Thiệu Vinh gật đầu, bây giờ cổ cũng đỏ luôn rồi.

Thiệu Trường Canh lấy miếng ngọc trên cổ xuống, tự tay đeo cho Thiệu Vinh, sau đó cười cười, tiến tới bên tai Thiệu Vinh, dịu dàng nói: “Đã đeo rồi thì không được làm mất đâu đấy, đây là kí hiệu của ba, biết không?”

“Vâng. . . . . .” Thiệu Vinh đưa thay sờ sờ miếng ngọc trước ngực, nó vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Thiệu Trường Canh, phía trên khắc một chữ Thiệu, quả nhiên rất giống một loại kí hiệu.

Thật ra, cho dù không đeo miếng ngọc này, kí hiệu của Thiệu Trường Canh cũng đã sớm khắc sâu vào lòng cậu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.