Ỷ Sủng Mà Cưới

Chương 20: Chương 20: Cô ấy là bạn gái của tôi




Editor: littlesunflower05

“Tối hôm qua danh lưu đứng đầu kể chuyện để dỗ bà ngủ á?”

Giữa trưa ngày hôm sau, trong phòng trang điểm của đoàn phim, Tần Xuyên chạy tới thăm ban, vẻ mặt xẹt qua tia khiếp sợ trong chớp mắt.

Hạ Thanh Trì ngón tay nâng cái ly, uống một ngụm nước ấm, trên mặt nóng lên.

“Thế anh ta kể chuyện ru ngủ phiên bản nhi đồng, hay là phiên bản trưởng thành?”

Tần Xuyên ái muội chớp mắt với cô vài cái: “Ví dụ như công chúa điện hạ muốn trở thành Vương phi được vạn chúng quan tâm chú ý, phải sinh đứa con đầu lòng mới được í.”

Hạ Thanh Trì không phản ứng với những ám chỉ không đứng đắn của cậu, nghiêng đầu tựa lưng vào ghế, hồi tưởng nói: “Hình như là kể cho tôi nghe câu chuyện về hai cậu bé, rồi tôi ngủ thiếp đi mất.” Tối hôm qua cô nhắm mắt lại, nghe âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi của Ôn Thụ Thần, cứ như vậy đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng lúc tỉnh lại thì phát hiện điện thoại đã tự động tắt máy, chắc là hết pin.

Tần Xuyên trơ mắt nhìn Hạ Thanh Trì đỏ mặt, lông mi trong vài giây ngắn ngủn chớp chớp rất nhiều lần, giống như hiểu được gì đó: “Quan hệ giữa bà với danh lưu đứng đầu đến mức nào rồi?”

Hạ Thanh Trì quay mặt về phía cậu ta, đôi môi rõ ràng phun ra hai chữ: “Không có!”

“F*ck, Hạ Thanh Trì bà có phải là người không hả, lại còn giấu giếm chuyện tình yêu với tôi nữa?”

“Tôi nói chuyện yêu đương mà còn phải lén lút à?”

Hạ Thanh Trì cho cậu ta một ánh mắt, tự ngẫm coi.

Tần Xuyên vô cùng kích động nói: “Vậy quan hệ giữa bà với Ôn Thụ Thần tiến đến bước nào rồi? Nắm tay chưa, ôm chưa? Anh ta đã hôn bà chưa……”

Hạ Thanh Trì vừa định nói chuyện, cửa phòng trang điểm bị đẩy ra.

Ánh mắt cô nhìn sang, một mình Thư Đồng Dĩ đi vào, bên cạnh không có trợ lý đi cùng.

Tần Xuyên vừa nãy nói câu kia, tiếng nói không lớn không nhỏ, nghe được cũng rõ ràng.

Thư Đồng Dĩ đi đến bàn trang điểm của mình lấy đồ, biểu tình trên khuôn mặt mỹ nhân vẫn quạnh quẽ lạnh lùng như cũ.

Hạ Thanh Trì chậm rì rì uống ngụm nước ấm, hai người cùng ở trong đoàn phim cũng không chào hỏi, cứ coi nhau như không khí mà ở chung. Cô liếc mắt nhìn Tần Xuyên đang lên máu bát quái, đáp lại một câu, cũng không giải thích mối quan hệ với Ôn Thụ Thần: “Ông tự đi mà đoán.”



Thư Đồng Dĩ lấy đồ xong, lại rời khỏi phòng hóa trang.

Hạ Thanh Trì nhìn bóng lưng của người phụ nữ, cái nghẹn ở trong lồng ngực cũng tiêu tan ba phần. Lúc trước Ôn Thụ Thần chưa chính thức thổ lộ với cô, lúc mà quan hệ của hai người cũng còn chưa tới mức độ kia, cô đã bị Thư Đồng Dĩ kẹp vào trong, làm cô không nói được lời gì, hiện tại thiên đạo luân hồi, có thể đáp trả một lần, tâm tình rất sảng khoái.

Tần Xuyên hoàn toàn không biết những lục đục này nọ giữa phụ nữ, mở ra nhóm trò chuyện WeChat trên điện thoại, nói: “Đúng rồi, hôm nay tôi tới thăm ban tìm bà là vì việc này, trong khoảng thời gian này Khúc Bút Tâm mới vừa về nước, tối nay làm một bữa tiệc Hồng Môn Yến ở cung Bồng Lai, mời không ít người, cũng mời bà đấy.”

Hạ Thanh Trì chưa khởi động lại điện thoại, vẫn chưa biết việc này.

Cô nhìn chiếc điện thoại mà Tần Xuyên đưa ra, trên giao diện trò chuyện, trước tiên xuất hiện chân dung của một cô gái trẻ tuổi.

Tóc ngắn ngang tai, mái tóc đen nhánh chải chuốt gọn gàng ôm lấy sườn mặt tinh xảo, khóe môi lộ ra một chút má lúm đồng tiền, chớp mắt cười với ống kính.

Kiểu tóc như vậy rất kén người, ngũ quan phải nhỏ nhắn, cằm hơi nhọn một chút, cái mũi cao đẹp mới có thể để được.

Mà ảnh chân dung của người trước mắt này rất thích hợp, thoạt nhìn cực kì thanh thuần.

Hạ Thanh Trì nhìn một chút rồi dời đi, nói: “Người đàn ông của cậu ấy phát tài rồi à?”

“Vậy bà có đi hay không?” Tần Xuyên hỏi.

Hạ Thanh Trì không nói gì.

Cô và Khúc Bút Tâm sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, Hạ gia và Khúc gia đều là quan hệ thế giao, đương nhiên cũng không tránh khỏi bị trưởng bối đặt chung một chỗ mà so sánh từ nhỏ đến lớn.

Cho nên, người trong vòng quen thuộc với các cô đều biết, hai bông hoa phú quý nhân gian này cũng chỉ duy trì tình cảm plastic ở mặt ngoài.

Trên thực tế rất không vừa mắt đối phương.

Bốn năm trước Khúc Bút Tâm coi trọng một tên tiểu tử nghèo, không màng trong nhà phản đối cũng náo loạn muốn bỏ trốn. Sau đó cha Khúc thương con gái nên cũng chỉ có thể đồng ý để hai người đính hôn trước, ngày thứ hai sau khi đính hôn, Khúc Bút Tâm mang theo của hồi môn kếch xù của cô cùng vị hôn phu của mình đi ra nước ngoài phát triển, trong vòng cũng không có tin tức gì về cô.

Hiện tại đột nhiên xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Hạ Thanh Trì chính là vị hôn phu của cô ấy phát tài rồi.

Nữ nhân này cuối cùng cũng có thể trở về diễu võ dương oai rồi?

Tần Xuyên ở bên cạnh ngồi châm chọc: “Khúc Bút Tâm rõ ràng là đến khoe chồng, cũng bốn năm rồi, cô ấy đã trở thành người thắng cuộc về đời sống, bên này bà vẫn cô đơn lưu lạc đến mức bị cha bức hôn mà nói, cũng đã thua ở vạch xuất phát, không phải anh em không giúp bà, mà là kể cả có giả vờ làm người đàn ông của bà cho bà giữ thể diện, cũng chả ai tin đâu.”

“Nếu bà không đi, Khúc Bút Tâm nhất định sẽ nói, bà đường đường một danh viện của Hạ gia mà lại làm con rùa đen rút đầu.”

“Sao lại không đi chứ?”

Hạ Thanh Trì chậm rì rì tiếp tục nói: “Tôi còn chưa gặp qua cái người phát tài đó đâu đấy.”

Buổi chiều hôm nay cô còn có một cảnh diễn rất quan trọng, là cảnh diễn với Thư Đồng Dĩ.

Trong hậu trường quay phim, chung quanh có không ít người tới xem, trên gác mái cổ kính, Hạ Thanh Trì một thân sườn xám thêu hoa hải đường đỏ, cánh tay trắng ngần như ngọc ngó sen, tinh tế lười biếng dựa bên cửa sổ mà đứng, dáng người yểu điệu xinh đẹp, dưới váy lụa lộ ra đôi chân dài tinh tế, làm người ta không rời mắt được.

Trời sinh quen mặc sườn xám, khí chất cùng với dáng người đều là hạng nhất.

Ống kính đến chỗ Thư Đồng Dĩ bên kia, chỉ quay bộ phận ở phía trên.

So với dáng người và khí chất của Hạ Thanh Trì, đa số Thư Đồng Dĩ đều quay mặt, một bộ sườn xám màu trắng chỉ lộ ra nửa người trên, có điều cũng hoàn mỹ phác họa ra đường cong của người phụ nữ, mười phần gầy.

Từ lúc bắt đầu quay đến lúc kết thúc, người ở sân đều an tĩnh không tiếng động.

Phó đạo diễn nhìn hai cô gái tư sắc ngang nhau trong ống kính, nhịn không được mà tán dương: “Hạ Thanh Trì và Thư ảnh hậu trong cùng một khung hình quá đẹp mắt, tôi còn đã nghĩ tên CP cho các cô ấy! Quách đạo, chờ bộ phim này vừa công chiếu lên, đảm bảo dựa vào giá trị nhan sắc của hai người này nhan giá trị, là có thể mê đảo một đống fans.”

Quách đạo để thợ quay phim chụp lại bức ảnh hai người trong cùng khung hình, hầu như không cần chỉnh sửa lại, rất tán đồng với lời nói của phó đạo diễn.

Sau khi kết thúc quay chụp.

Hạ Thanh Trì đi vào phòng trang điểm cởi sườn xám của đoàn phim ra, thay một bộ váy dài màu lục đậm, giúp làn da của cô càng trắng hơn.

Đôi lông mày được tạo hình đẹp, trên gương mặt trang điểm tinh xảo cũng không có dấu vết cố tình chỉnh sửa. Hạ Thanh Trì nhìn mình trong gương, lại lấy son môi tô lên.

5 giờ 40 phút, Tần Xuyên gọi điện tới.



Cung Bồng Lai, trong phòng bao bên trái ở tầng 4.

Lúc Hạ Thanh Trì cùng Tần Xuyên đến, đã có không ít người xuất hiện.

Cô vừa mới đi vào, một cô gái mặc chiếc váy định chế cao cấp màu khoai môn dùng cánh tay đụng đụng Khúc Bút Tâm, nhỏ giọng ra hiệu: “Cậu xem ai tới kìa.”

Khúc Bút Tâm tay cầm ly rượu vang đỏ, xoay người lại.

Tầm mắt vừa lúc cùng Hạ Thanh Trì đối diện ――

Bốn năm không gặp, vẫn làm người ta ghét như vậy.

Tiếng lòng của hai người không khỏi giao vào nhau, trong giây lát đều rất tình cảm chị em plastic mà đi về phía đối phương.

“Hạ Thanh Trì!”

Mỗi lần Khúc Bút Tâm dùng âm thanh trẻ con trời sinh gọi ba chữ Hạ Thanh Trì, âm điệu quá mức non nớt kiều mềm, đều có một ảo giác như đang làm nũng.

“Đã lâu không gặp, nghe nói cậu bị chú Hạ bức hôn phải đến Giang Thành tị nạn à?”

(*) Xưng hô là “tớ-cậu” để nghe cho nó thật là plastic nhé nhưng hai người này cũng thân thiết thật nên tùy trường hợp tui sẽ để là “tao-mày”/ “tôi-bà”.

Được lắm, vừa mở miệng đã công kích trọng điểm rồi.

Hạ Thanh Trì ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ai bảo tớ không có bản lĩnh giống cậu, tuổi còn trẻ đã tự chọn được một người đàn ông.”

Khúc Bút Tâm mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, như là không nghe ra sự châm chọc của cô, ngọt ngào cười: “A Phục nhà tớ mấy năm nay cũng coi như là thành công trong sự nghiệp, quen biết không ít con nhà phú ông, đợi lát nữa giới thiệu cho cậu nha?”

“Sao cơ, Thẩm Phục nhà cậu cũng phất tới vòng phú thương rồi á?”

Hạ Thanh Trì ra vẻ kinh ngạc hai giây, lại hư tình giả ý mà nói: “Chúc mừng cậu nha, cuối cùng cũng có thể kết hôn.”

“Tớ đã cùng Thẩm Phục lãnh chứng rồi.”

Khúc Bút Tâm nâng bàn tay tinh xảo, giơ giơ ngón áp út đeo nhẫn cưới lên, mang theo chút trẻ con mà khoe khoang nói: “Hôn lễ của tớ cậu nhớ phải tới làm phù dâu nha, dù sao chúng ta từ nhỏ đã tình cảm, cậu nhất định sẽ chúc phúc tớ, đúng không?”

Hạ Thanh Trì chúc phúc cả nhà cô, mắt trợn trắng.

Ông chồng kia của Khúc Bút Tâm, có vẻ là một người đàn ông vô tình xấu bụng, có thể lãnh giấy hôn thú với cô ấy cũng là một kỳ tích.

Nếu nghĩ sâu hơn, chỉ sợ còn có mưu đồ với Khúc gia.

Nhưng cái con bé não chỉ có yêu đương, luôn hành động bốc đồng này, chính là nhìn không ra điểm này.

“Đúng rồi, cậu vẫn chưa chính thức gặp qua A Phục nhà tớ nhỉ.”

Khúc Bút Tâm kéo tay Hạ Thanh Trì không buông, lại bắt đầu khoe chồng.

Cô ấy chỉ về đám người phía trước, giọng điệu khi nhắc tới Thẩm Phục tràn đầy ngọt ngào, làm người ta nổi đầy da gà da vịt.

“Người mặc áo sơmi đen chính là chồng của tớ, nhìn thấy không?”

Hạ Thanh Trì nhìn theo tầm mắt của cô ấy, một người đàn ông thân hình thon dài đứng trước vách kính, ngón tay bưng ly rượu, ngũ quan sườn mặt có vẻ thâm thúy lạnh nhạt, mặt mày lười biếng, đeo cái kính mạ vàng lộ ra hơi thở cấm dục.

Đây chính là Thẩm Phục ――

Người đàn ông mà ở lễ trưởng thành 18 tuổi của Khúc Bút Tâm, đã mê hoặc cô ấy đến thần hồn điên đảo, cam nguyện bỏ xuống thân phận danh viện của Khúc gia cũng muốn cùng anh ta bỏ trốn ở bên nhau.

Mà một người đàn ông khác bên cạnh Thẩm Phục, sao Hạ Thanh Trì càng nhìn càng thấy quen mắt thế nhỉ.

“Cậu đừng nhìn nữa.” Đôi môi đánh son màu hoa anh đào của Khúc Bút Tâm gợi lên, nói: “Người đứng ở bên cạnh Thẩm Phục kia, là danh lưu đứng đầu Giang Thành. Hai năm trước Thẩm Phục bỏ ra không ít công sức và nhân mạch mới nối được mối quan hệ với anh ta, nghe nói anh ta rất kén chọn phụ nữ, cậu như vậy không lọt vào mắt được đâu……”

Lời nói của Khúc Bút Tâm dừng hai giây, tin rằng cô có thể nghe hiểu, lại ra vẻ vô tội mà nói: “Tóm lại, người ta không để cậu vào mắt đâu,”

“……” Hạ Thanh Trì.

Xin lỗi nha, danh lưu đứng đầu Giang Thành của cậu thật sự là coi trọng tớ đấy.

Khúc Bút Tâm lên tiếng, đón Thẩm Phục lại đây. Lại đột nhiên dùng âm thanh bé con của cô ấy, cắn chữ nói với Hạ Thanh Trì: “Tớ giới thiệu cậu cho Thẩm Phục biết, cậu đừng mong thông qua quan hệ của anh ấy mà đụng tới vị danh lưu đứng đầu kia, nhỡ đâu đắc tội người ta, tớ mặc kệ sống chết của cậu đấy.”

Hạ Thanh Trì còn chưa lên tiếng, Khúc Bút Tâm đã giẫm lên đôi giày cao gót 10cm chạy như bay vè phía người trong lòng của cô ấy.

Từng tiếng A Phục kia gọi thật ngọt ngào.

Chỉ sợ đã sớm quên bản thân năm đó trốn học cùng cô như thế nào, hút thuốc vắt chân dùng âm thanh trẻ con chửi bậy.

“A Phục, vị này chính là chị em tốt mà em đề cập rất nhiều lần với anh, danh viện của Hạ gia.” Thanh âm Khúc Bút Tâm mềm mại, ánh mắt ôn nhu nhìn Thẩm Phục cười, giống như hoàn toàn rơi vào bể tình.

Hạ Thanh Trì nhìn, lại là một trận nổi da gà, tình nguyện nghe Khúc Bút Tâm dùng giọng trẻ con chửi bậy trước kia hơn.

Khúc Bút Tâm cũng mặc kệ Hạ Thanh Trì có biểu tình gì, sau khi giới thiệu chồng của mình với chị em xong, không quên chiêu đãi một vị đại nhân vật khác ở đây.

“Đúng rồi ngài Ôn, người này chính là……”

“Tôi biết.” Tiếng nói trầm thấp của Ôn Thụ Thần cắt ngang lời nói của cô, thần sắc trên khuôn mặt hiện lên mấy phần ý cười ôn nhuận hàm súc, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thanh Trì cũng không dời đi một giây.

Ngón tay thon dài của anh, tự nhiên mà cầm tay cô, đảo khách thành chủ giới thiệu thân phận: “Cô ấy là bạn gái của tôi, Hạ Thanh Trì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.