Mặc phu nhân đứng trước phòng tập nhìn qua kính, thấy con trai mình đang tập trung cố nhất chân lên khỏi bàn đạp máy tập để đứng lên. Cô gái đứng kế bên liên tục khuyến khích tinh thần cho hắn nhưng lại không một động thái giúp đỡ. Bàn chân hắn vừa đặt chạm đất, trái tim của Mặc phu nhân như vở òa trong hạnh phúc. Hắn nhõm người chống tay đứng lên, nhưng do sức lực quá yếu nên còn chưa đứng lên được đã ngã xuống. Diệp Lan Vy vội đỡ lấy hắn, tuy hắn có gầy nhưng đối với cô hắn vẫn vô cùng nặng. Cũng vì thế mà cả hai ngã nhào xuống sàn, kẻ trên người dưới tạo nên khung cảnh ám muội, làm người đứng ở bên ngoài không lo hắn ngã đau mà còn vui như mở cờ trong bụng.
Hai ánh mắt chạm nhau ở khoảng cách gần làm trái tim Lan Vy đập rộn ràng lên, cô vội đẩy hắn sang một bên ngồi bật dậy. Cố gắng định thần lại nhìn sang thấy Mặc Kính Đình vẫn nằm im không động tĩnh gì cô vội gọi.
”Này mau dậy đi!”
”Cô cũng thấy tôi không thể tự đứng dậy mà, cô không đỡ làm sao tôi ngồi dậy được chứ!”
Diệp Lan Vy thấy hắn nói cũng đúng, cô xoay người đứng dậy rồi đỡ hắn lên xe lăn nói.
”Hôm nay tập đến đây thôi, do anh đã ba năm rồi không tập luyện nên thời gian hồi phục sẽ lâu hơn người khác. Nhưng không có nghĩa là không thể hồi phục, dù sát xuất thành công chỉ mười phần trăm anh cũng phải cố gắng không được nản chí, càng không được suy nghĩ tiêu cực có biết không?”
Mặc Kính Đình không nghe lọt tai lời Diệp Lan Vy, điều hắn chú ý là gương mặt đỏ bừng và ánh mắt lúng túng của cô không dám nhìn thẳng hắn. Hắn hỏi.
”Sao mặt cô đỏ thế?”
”Có... có sao? Có lẽ do anh nặng quá nên tôi dùng sức hơi nhiều nên đỏ mặt thôi. Tôi đưa anh về phòng.”
Vừa rời khỏi phòng tập đã thấy Mặc phu nhân đứng bên ngoài hành lang chờ đợi. Diệp Lan Vy chưa từng gặp mặt bà nên không biết bà là ai, vừa định mở miệng hỏi thì Mặc Kính Đình đã lên tiếng.
”Mẹ đến khi nào thế?”
Mẹ sao? Nói vậy bà ấy là Diệp phu nhân chủ tịch tập đoàn Mặc thị, người phụ nữ quyền lực của thành phố này và cũng là người bỏ tiền ra thuê mình sao?
”Mẹ vừa mới đến thôi.”
Ánh mắt đầy ý cười của bà nhìn về phía Diệp Lan Vy, bà nhìn từ đầu đến chân thầm đánh giá. Cũng khá đấy chứ! Diệp Lan Vy thấy bà đang nhìn mình thì vội gật đầu chào hỏi.
”Chào Mặc phu nhân.”
”Cô tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
”Dạ thưa phu nhân, tôi tên Diệp Lan Vy, hai mươi lăm tuổi ạ.”
”Sao hôm nay mẹ rảnh rỗi đến đây giờ này vậy? Còn nữa, cô ta không phải là do mẹ thuê sao? Sao lại không biết tên tuổi cô ta?”
”Chẳng phải vì con một tháng đổi quá nhiều y tá chăm sóc đến nỗi mẹ không nhớ được tên sao?”
Mặc phu nhân nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Mặc Kính Đình, ngồi xuống nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến nói.
”Cuối cùng mẹ cũng chờ được ngày này, ngày con bước chân về tương lai từ bỏ quá khứ. Con có biết mẹ vui như thế nào khi thấy con phấn chấn trở lại không? Kính Đình, mẹ vui lắm, thật sự rất vui.”
Khóe mắt của Mặc Kính Đình chợt hoe đỏ, nhưng cũng nhanh chóng quay đi tránh né ánh mắt của bà. Hắn ấn xe đi về phía trước vừa nói.
”Hôm nay mẹ bị trúng tà sao? Nói gì thế không biết. Con mệt rồi con về phòng trước đây.”
Mặc phu nhân nhìn theo bóng hắn trở về phòng mà khẽ cười. Thằng bé này, cuối cùng cũng trở lại rồi. Bà đứng lên quay sang nhìn Diệp Lan Vy nói.
”Diệp tiểu thư, chúng ta xuống nhà nói chuyện một chút.”
Ngồi đối diện Mặc phu nhân ở phòng khách, Diệp Lan Vy như không thoải mái khi thấy ánh mắt bà cứ nhìn chằm chằm vào cô như dò xét. Chợt bà lên tiếng.
”Cô tốt nghiệp được bao lâu rồi? Có kinh nghiệm làm việc lâu chưa?
”Dạ tôi mới tốt nghiệp bác sĩ, vẫn... chưa có kinh nghiệm. Tôi chỉ mới được nhận vào bệnh viện không lâu thì được đưa đến đây ạ!”
Mặc phu nhân nhẹ gật đầu rồi nhìn cô bằng ánh mắt chân thành, bà bước đến ngồi cạnh cô, nắm lấy tay cô bà nói tiếp.
”Tôi không biết cô đã dùng cách như thế nào, nhưng tôi muốn nói với cô tôi rất hài lòng về cách làm việc của cô. Gần ba năm qua chưa ai có thể bảo Kính Đình làm bất cứ việc gì, từ tập luyện ăn uống thậm chí rời khỏi căn phòng đó. Ngay cả bản thân tôi cũng không thể lay động được nó. Hôm nay chứng kiến Kính Đình tập trung tập luyện, nhìn nó nhất được bàn chân lên dù là chưa đi được, nhưng tôi đã cảm thấy vô cùng mừng rỡ. Nếu cô có thể mang Kính Đình trở lại như nó của ba năm trước, cô có bất cứ yêu cầu gì tôi cũng sẽ đáp ứng cô.”
”Mặc phu nhân bà đừng nói vậy, tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của mình mà thôi. Liệu trình tập luyện là do bác sĩ có kinh nghiệm trước đây đưa ra, tôi chỉ theo đó mà làm không dám kể công lao.”
”Đã có rất nhiều y tá bác sĩ chăm sóc nó, nhưng rồi tất cả đều bỏ việc vì tính ương bướng của nó. Hôm nay thấy nó chịu nghe lời cô tập luyện như vậy thật sự đó có thể nói là một kỳ tích rồi.”
”Chỉ hy vọng anh ấy sẽ giữ được ý chí này, thì ngày hồi phục hoàn toàn sẽ không xa đâu ạ.”
”Tôi tin cô Diệp đây sẽ có cách để giữ vững ý chí của nó, giống như cách cô đã vực dậy ý chí của nó từ nơi tuyệt vọng nhất.”