Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 26: Chương 26: Cuộc gặp gỡ đầu tiên




Nhận được câu trả lời của Diệp Lan Vy, sắc mặt Mặc Kính Đình bổng dưng trầm xuống. Không hiểu sao anh lại có chút buồn khi nghe câu trả lời của cô. Hắn vốn dĩ không muốn ai biết chuyện hắn đã bình phục, càng không quan tâm ai nghĩ thế nào. Nhưng từ khi cô gái này xuất hiện, đem bao nhiêu lý lẽ lẫn triết lý làm hắn đau đầu nhức óc. Cũng không biết từ lúc nào hắn lại để ý đến chuyện cô nghĩ thế nào, thích hay không. Vấn đề là hiện tại hắn vẫn chưa thể nói thật cho cô biết, đành thuận theo tự nhiên, đến đâu hay đến đó vậy.

Mặc thị.

Mặc phu nhân ngồi trong căn phòng lớn, bàn tay không ngừng nhấp chuột làm việc trên máy tính. Mỗi ngày bà đều phải xử lý rất nhiều việc, thời gian nghỉ ngơi của bà hầu như rất ít.

Từ sau khi Mặc Kính Đình gặp tai nạn, bà dường như quên mất mình là một người phụ nữ. Bà một mình chịu đựng biết bao sóng gió thương trường lẫn nỗi đau tinh thần, nhưng bà chúa một lần than vãn hay gục ngã. Đây là cơ ngơi đồ bà và chồng bà gầy dựng nên, vì thế bà không thể chỉ vì chút khó khăn mà buông xuôi tất cả được.

Tiếng gõ cửa vang lên, Từ Ân thư ký riêng đẩy cửa bước vào nhẹ khom người nói.

“Chủ tịch, cuộc họp sắp bắt đầu mọi người đã đến đầy đủ rồi ạ.”

“Mặc phu nhân ngước mắt nhìn lên đồng hồ rồi nhanh chóng thu dọn bàn làm việc. Cầm tài liệu đi thẳng đến phòng họp, ánh mắt bà lướt qua từng người một có mặt trong phòng, nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ của mình bà lên tiếng.

“Có thể bắt đầu rồi.”

“Thưa chủ tịch, đây là bản dự án quản bá giới thiệu khu đô thị mới. Mời chủ tịch xem qua.”

Mặc phu nhân nhận lấy bản kế hoạch xem tỉ mỉ, sự im lặng của bà cũng là sự hồi hộp cũng như lo lắng của nhân viên có mặt trong phòng. Bỗng Mặc phu nhân khẽ nhíu mày ném bản báo cáo lên bàn làm làm những người ngồi trong phòng thêm một phen hồn bay phách lạc.

“Đây cũng gọi là kế hoạch quản bá giới thiệu sao? Ông không thấy ý tưởng của mình đã cũ rít đến nhường nào à?”

“Thưa chủ tịch, tuy là ý tưởng của tôi không mới mẻ lắm. Nhưng tôi thấy những ý tưởng quản cáo trên thị trường bây giờ không thực tế, vã lại có phần phô trương…”

“Ông đang thuyết phục tôi về ý tưởng hay đang lý giải cho sự bất tài của mình vậy?”

“Tôi…”

“Nội trong ngày mai tôi muốn nhìn thấy một bản kế hoạch hoàn chỉnh, nếu không làm được thì ông cũng chuẩn bị thu dọn là vừa.”

“Vâng, tôi hiểu thưa chủ tịch.”

“Những bộ phận khác tiếp tục đi chứ! Chờ tôi gọi đến tên sao?”

…****************…

Phó Thư Kỳ tỉnh giấc đã đến giờ trưa. Vừa trở về nước sau nhiều năm xa cách cô vẫn chưa thể quên với múi giờ ở đây. Chiếc bụng đói meo kêu âm ỉ làm cô không thể ngủ thêm, lò mò xuống nhà để tìm gì đó lót dạ. Cô nhướng đôi mắt mệt mỏi của mình nhìn về hướng phòng khách, thấy mẹ mình đang ngồi đọc tạp chí khẽ cất giọng nũng nịu gọi.

“Mẹ, con đói. Sao mẹ không gọi con dậy?”

Phó phu nhân nở nụ cười yêu chiều bước đến nắm lấy tay cô, kéo cô đến ngồi xuống cạnh mình khẽ nói.

“Mẹ thấy con ngủ ngon quá nên không nỡ gọi, với lại đêm qua con về khuya quá nên để con ngủ bù ấy mà. Mà đêm qua con đi đâu vậy? Có biết mẹ lo lắm không?”

“Con hẹn Vy Vy đi ăn. À đúng rồi, mẹ biết con gặp ai không? Là Mặc Kính Đình đấy!”

“Mặc Kính Đình??? Con có nhìn nhầm không?”

Phó phu nhân như không tin lời Phó Thư Kỳ vừa nói. Bởi vì từ sau vụ tai nạn mà nói chính xác hơn là khi Lạc Dao bỏ đi, cậu ấy hầu như không xuất hiện bên ngoài nữa. Giống như đã bốc hơi khỏi trái đất này vậy, sao hôm nay có thể xuất hiện trước mặt con gái bà được. Phó Thư Kỳ biết bà khó tin, cô liền khẳng định lại.

“Nhầm thế nào được ạ, đêm qua con còn giúp đưa anh ta vào viện vì ăn phải thức ăn dị ứng đấy!”

“Thế cậu ấy bây giờ thế nào, đã khỏi chưa?”

“Vẫn chưa mẹ ạ. Vy Vy là bác sĩ tại nhà của anh ta. Từng là người nắm mạch kinh tế của thành phố. Cũng là người trong mộng của biết bao cô gái, vậy mà bây giờ phải sống trong tật nguyền như thế. Con thật sự thấy xót xa cho anh ta mẹ ạ.”

“Haiz … Nói đến thì mẹ vẫn thấy ái náy vì Lạc Dao đã bỏ rơi cậu ấy. Có lẽ hai người họ không phải là duyên phận của nhau.”

“…”

“À đúng rồi Kỳ Kỳ, trưa nay mẹ có hẹn với bác Tống. Con có muốn đi cùng không?”

Phó Thư Kỳ như suy nghĩ rồi nhìn mẹ mình lắc đầu nói.

“Không ạ, con định đi tìm việc làm.”

“Vội gì chứ! Bác ấy nghe con về nên bảo mẹ hẹn con ra cùng ăn cơm đấy. Nào chuẩn bị đi với mẹ một lát, sắp trễ giờ rồi.”

“Nhưng…”

“Còn nhưng sao? Coi như là mẹ con chúng ta đi thư giãn ăn uống, lâu quá rồi còn gì.”

“Cũng được ạ, vậy mẹ đợi con một lát nhé! Con chuẩn bị rồi cùng đi ạ!”

“Nhanh lên cơn nhé!”

Phó Thư Kỳ đi cùng mẹ mình đến một nhà hàng sang trọng. Vừa định bước vào thì điện thoại trong túi xách của cô reo lên. Thư Kỳ cầm điện thoại lên rồi nhìn mẹ mình cười nói.

“Mẹ vào trước đi, con nghe điện thoại rồi vào sau.”

“Ừm, con nhanh một chút nhé!”

Thư Kỳ gật đầu rồi cầm điện thoại bước sang một bên nghe điện thoại.

“Mình nghe đây!”

“Kỳ Kỳ, mình gọi báo với cậu Mặc Kính Đình không sao rồi. Bác sĩ cho xuất viện nên mình đưa anh ấy về rồi.”

“May quá, anh ta không sao thì tốt rồi. Rán chăm sóc cho ông chủ nhỏ của cậu đi, đừng cho người ta ăn ớt nữa đấy!”

“Mình xin đi, sợ chết khiếp.”

“Mình cúp máy đây, mình đang đi cùng mẹ.”

“Ừm, hẹn gặp cậu sau.”

Thư Kỳ tắt điện thoại vừa quay người lại còn chưa kịp bước đi thì ai đó đã đâm sầm vào người cô. Cảm giác như sắp ngã đến nơi thì có một vòng tay đỡ lấy cô kéo cô vào lòng ôm lấy. Phút bàng hoàng Thư Kỳ ngước mắt lên nhìn, Tống Từ Liêm đang ôm lấy cô nhướng mày nhìn cô đầy mị hoặc.

“Người đẹp, không sao chứ!”

Không giống với tình tiết phim truyền hình hay ngôn tình lãng mạn. Thư Kỳ nhanh chóng đẩy hắn ra với thái độ khó chịu. Nhưng dường như vòng tay ấy không có ý định buông tay, chẳng những thế còn nở nụ cười khiêu khích nhìn cô. Giây phút này Phó Thư Kỳ bất giác cũng nở nụ cười với hắn, bất ngờ cô giơ chân lên dùng giầy cao gót của mình dẫm lên chân Tống Từ Liêm một cái rõ mạnh. Sắc mặt đau đớn hắn vội buông Thư Kỳ ra ôm chân mình đau đớn. Thư Kỳ như hả hê nhìn hắn nở nụ cười đắt thắng.

“Giữa ban ngày ban mặt dám giở trò sàm sỡ, đụng đến tôi anh chán sống rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.