Trong căn phòng tối, Mặc Kính Đình ngồi im trên chiếc xe lăn nhìn qua khe cửa sổ. Khung cảnh bên ngoài kia thành phố náo nhiệt bao nhiêu, thì cuộc đời hắn lại tăm tối bấy nhiêu. Kể từ sau vụ tai nạn thảm khóc ba năm về trước đến nay, hắn chưa từng rời khỏi căn phòng này. Đôi chân tật nguyền này cũng chưa hẳn đủ làm hắn tự ti đến vậy. Phải nói đúng hơn là từ lúc Lạc Dao thanh mai trúc mã với hắn từ hôn và ra nước ngoài, thì với hắn mới đích thực là địa ngục.
Tình cảm bao năm tưởng chừng như không thay đổi, cứ ngỡ sẽ bên nhau đến cuối cuộc đời. Không ngờ khi biến cố vừa xảy ra cô ta lại nhẫn tâm ra đi không một lời từ biệt. Hắn hận cô ta. Hắn hận sự đời cay nghiệt, hận lòng người mau thay đổi. Hắn từ bỏ tất cả những thứ tốt đẹp của thế giới ngoài kia, tự nhốt mình trong căn phòng không quan tâm đến chuyện gì nữa.Tiếng gõ cửa vang lên làm tâm trí của Mặc Kính Đình như được kéo về thực tại. Gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc hắn nhìn về phía cửa lên tiếng.
”Vào đi.”
Lưu Chính An nhẹ đẩy cửa bước vào, mái tóc đã bạc hơn quá nữa, gương mặt chứa vài nếp nhăn. Ông cúi người cất giọng vừa nghe.
”Thiếu gia, phu nhân cho người đưa y tá mới đến để chăm sóc cho cậu. Cô ấy đang ở dưới lầu ạ.”
”Chẳng phải tôi nói không cần y tá chăm sóc nữa sao? Đuổi cô ta đi đi.”
”Nhưng thưa thiếu gia, phu nhân có dặn nếu thiếu gia không nhận người này, thì phu nhân vẫn sẽ đưa nhiều người khác đến ạ.”
Mặc Kính Đình khẽ thở dài như chịu đựng, đưa ánh mắt bất cần nhìn Lưu quản gia nói.
”Nếu như mẹ tôi đã nói vậy thì cứ để cô ta ở lại. Tôi sẽ có cách khiến cô ta tự giác rời đi.”
Lưu quản gia bước xuống nhà, Diệp Lan Vy vội đứng lên nhìn ông nỡ nụ cười lịch sự. Lưu quản gia nhìn cô vui vẻ nói.
”Cô Diệp, từ hôm nay cô sẽ ở lại đây. Tôi sẽ chỉ dẫn và nhắc nhở mọi chuyện của thiếu gia cho cô. Hy vọng cô sẽ trụ vững hơn những người khác.”
Nghe câu nói của Lưu quản gia, Diệp Lan Vy khó hiểu hỏi.
”Trụ vững... Là thế nào ạ? Tôi chưa hiểu lắm ý của Lưu quản gia?”
”Rồi cô sẽ hiểu thôi, cô mang hành lý theo tôi.”
Lưu quản gia quay lưng đi, Diệp Lan Vy khó hiểu nhìn ông. Ông ấy nói thế là thế nào nhỉ? Nghe nói vị thiếu gia này từ sau vụ tai nạn ba năm trước đã bị liệt mất nửa người, không thể đi lại nữa. Nhiều lần cố gắng nhưng không có kết quả gì nên anh ta không muốn tập trị liệu trong suốt ba năm qua, suốt ngày giam mình trong phòng không màn đến chuyện gì nữa. Còn trẻ tuổi sao lại dễ nản chí như vậy chứ! Diệp Lan Vy lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ vội bước theo sau Lưu quản gia.
Lưu quản gia đưa cô lên phòng, phòng của cô và phòng của Mặc Kính Đình ở cạnh nhau để tiện việc chăm sóc. Dọn dẹp hành lý xong, cô lại phải ngồi nghe Lưu quản gia nhắc nhở quy tắc trong nhà, phải nói nếu ghi lại chắc hẳn còn dài hơn nội quy của hoàng cung thời cổ đại. Diệp Lan Vy ngáp dài ngao ngán, Lưu quản gia nhìn cô nhấn mạnh vài điều.
”Ngoài thời gian kiểm tra sức khỏe hàng ngày cho thiếu gia, cô Diệp còn phải lo việc ăn uống và vệ sinh cho thiếu gia. Cô Diệp lưu ý, thiếu gia không ăn được cay. Cậu ấy bị dị ứng rất nặng với ớt, cho nên khẩu phần ăn của thiếu gia không được có ớt. Cô đã nhớ hết rồi chứ?”
”Tôi nhớ rồi.”
”Còn một việc nữa, vì không thể đi lại nên tính tình thiếu gia có phần khó chịu và dễ kích động. Cô Diệp nên chú ý hành động cũng như cữ chỉ trước mặt cậu ấy.”
”Tôi có thể hỏi một điều không?”
”Cô Diệp cứ hỏi.”
”Lúc nãy cháu nghe chú nói đến một quy định là không được xem các tin tức giải trí trong khuôn viên biệt thự. Tại sao vậy ạ?”
”Vì thiếu gia không thích. Cô Diệp chỉ cần nhớ như vậy là được.”
Diệp Lan Vy gật gù như đã hiểu. Lưu quản gia nhìn cô gật đầu nói.
”Nếu không còn việc gì nữa tôi xin phép ra ngoài. Cô Diệp có thể tự do đi tham quan một vòng khu biệt thự trước khi bắt tay vào công việc.”
”Cảm ơn chú Lưu.”
Lưu quản gia rời khỏi phòng, Diệp Lan Vy cũng nhanh chóng dọn dẹp hành lý rồi bước xuống nhà. Cô đi tham quan một vòng khu biệt thự, từ nhà bếp phòng khách rồi đến vườn hoa, tất cả đều khiến cô ngạc nhiên thích thú. Khuôn viên bên ngoài khu biệt thự rộng rãi và thoáng mát. Gây chú ý với cô chính là vườn hoa Cẩm Tú Cầu, những bông hoa Cẩm Tú Cầu trắng tinh khôi đang rung rinh trong gió làm Lan Vy nhẹ công môi cười nhanh bước đến. Cô thích thú chạm nhẹ vào từng cánh hoa, đưa mũi ngửi lấy mùi hương ngào ngạt của chúng mà nhẹ cười.
Từ trên cao trong căn phòng tối. Mặc Kính Đình khẽ nhíu mày nhìn theo từng hành động của cô gái nhỏ. Cô ta là ai? Lão Lưu tuyển thêm người làm từ khi nào sao hắn không biết vậy? Mặc Kính Đình ấn chuông gọi Lưu Chính An, ông ta nhanh chóng có mặt trong phòng. Ánh mắt vẫn dán chặt về phía góc sân, nơi cô gái nhỏ đang thích thú ngắm những bông hoa Cẩm Tú Cầu, hắn hỏi.
”Cô ta là ai vậy?”
Lưu quản gia bước đến nhìn xuống, nhận ra người đó là Diệp Lan Vy ông nhẹ giọng.
”Cô ấy là Diệp Lan Vy, y tá mới mà phu nhân vừa đưa đến sáng nay.”
”Ông không nói với cô ta không được đến khu vực này sao?”
”Thưa tôi quên mất, tôi sẽ xuống nhắc nhở cô ấy.”
”Không cần, gọi cô ấy lên đây gặp tôi.”
”Vâng.”
Một lúc sau, Diệp Lan Vy đã có mặt trước của phòng của Mặc Kính Đình. Đưa tay lên gõ cửa mà trong lòng cô dâng lên một chút tò mò. Người đàn ông trong căn phòng này trông ra sao? Anh ta đáng sợ đến mức nào mà nhiều người không chịu được phải bỏ việc dù lương cao gấp mấy lần làm ở bệnh viện nhỉ? Âm thanh lạnh lùng từ bên trong vọng ra.
”Vào đi.”
Lan Vy nhẹ đẩy cửa bước vào, căn phòng thiếu ánh sáng đến mức cô không nhìn rõ được người trước mặt cô trông như thế nào? Tất cả rèm cửa đều được kéo lại, không khí trong phòng rất âm u. Cô đưa mắt quan sát xung quanh rồi đưa tay bật công tắc, đèn trong phòng sáng lên. Đập vào mắt cô là một ánh mắt lạnh băng và một gương mặt điển trai như tạc tượng.
Đôi lông mày tướng rậm đen, sống mũi cao thanh thoát cùng nước da trắng tự nhiên làm tôn lên từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt. Đôi môi mỏng đỏ tự nhiên của hắn làm cô thầm ganh tị. Đã là đàn ông có cần phải quá soái như thế không? Cứ chuẩn đến từng đường nét thế này phụ nữ chúng tôi sống sao đây chứ! Đang say đắm ngắm nhìn nam thần trước mặt, chợt cô nhận ra đôi mắt phượng dài hẹp lạnh lùng kia đang nhìn cô như muốn giết người làm cô giật mình cúi đầu. Sắc mặt khó coi đến cực điểm, Mặc Kính Đình lạnh lùng gắt giọng.
”Cô nhìn đủ chưa?”