Diệp Lan Vy tỉnh giấc khi đêm đã khá khuya. Tuy cô vẫn rất buồn ngủ nhưng chiếc bụng đói lại không để cô ngon giấc, cô với tay tìm chiếc điện thoại bật lên để xem giờ. Đã một giờ hơn rồi sao? Mình ngủ lâu như vậy à? Cô lòm còm ngồi dậy ôm chiếc bụng đói, gương mặt vẫn chưa tỉnh ngủ đưa mắt nhìn quanh. Thấy mình nằm ngay ngắn trên giường còn đắp chăn rất kỹ lưỡng, cô có chút thắc mắc về bản thân.
“Mình tự đắp chăn bao giờ vậy nhỉ!”
Tuột khỏi giường bước vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi lại lọ mọ xuống phòng bếp tìm thức ăn. Cả căn biệt thự chỉ có một ánh đèn mờ ảo nơi cầu thang bởi giờ này không còn ai thức. Lan Vy lần mò đến phòng bếp, vừa đi ra đến phòng khách chợt cô phát hiện gì đó bên cạnh bàn rượu. Hai bàn tay cô xiếc chặt lấy vạt áo chầm chầm đưa mắt nhìn về cái bóng đen xì kia. Lá gan chuột nhắt cùng trí tưởng tượng phong phú của cô bắt đầu hoạt động. Cô cứ ngỡ là giữa đêm gặp ma liền hét toáng lên, chợt cô nghe thấy giọng nói trầm trầm quen thuộc.
“Cô hét cái gì thế?”
Lan Vy như hoàn hồn lại một chút, cô vẫn chưa dám nhìn về bóng đen kia. Trong đầu cô nhận thức được, giọng nói này không phải là Mặc Kính Đình đấy chứ! Cô mạnh dạng bước đến bật đèn lên. Mặc Kính Đình đang ngồi bệch dưới sàn bình thản nâng ly rượu lên uống cạn, nhìn dáng vẻ của hắn khá say. Lan Vy chợt thở phào nhẹ nhõm, cô liền thay đổi sắc mặt bước đến ngồi xuống trước mặt anh cáu gắt.
“Anh định dọa chết người sao? Nữa đêm nữa hôm ngồi đây uống rượu, lại còn không bật đèn. Anh định làm ác ma trong bóng tối đấy à?”
“Thế cô thì sao? Giờ này cô xuống đây làm gì?”
“Tôi… tôi khát nước. Tôi xuống uống nước không được sao?”
Mặc Kính Đình không nói gì, lại tiếp tục rót rượu uống tiếp. Diệp Lan Vy nhận thấy có gì đó không ổn ở tên ác ma này, hôm qua chẳng phải tâm trạng vẫn rất tốt sao? Sao giữa đêm lại ngồi đây uống rượu rồi! Cô vội cướp lấy ly rượu trong tay Mặc Kính kính đưa ra xa, ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh nói.
“Không được uống nữa. Uống rượu rất có hại cho sức khỏe anh không biết sao?”
“Cô thích quản chuyện người khác như vậy sao?”
“Đúng, tôi cứ thích quản đấy! Ai bảo tôi là bác sĩ của anh, cho nên tôi phải quản. Anh không thích cũng phải thích, không chịu cũng phải chịu.”
“… Đương nhiên là tôi thích.”
“Hả?”
Mặc Kính Đình im lặng nhìn vào mắt Lan Vy, ánh mắt ấy muốn bảo nhiêu ôn nhu đều có. Cô gái trước mặt hắn giờ này cứ giống như một nàng tiên bé nhỏ vừa đến cứu rối cho cuộc đời hắn. Từ Liêm nói rất đúng, hắn đã thích cô mất rồi. Sao trái tim của hắn lại dễ xa ngã trước cô thế chứ!
Hắn uống rượu không phải vì hay tin người phụ nữ kia trở về làm xáo trộn tâm trạng, mà là hắn uống rượu vì đang khó nghĩ không biết nói thế nào về chuyện đôi chân hắn đã bình phục. Hắn không muốn dấu cô nữa, nhưng hắn lại không biết phải bắt đầu từ đâu.Càng uống hắn lại càng khó nghĩ hơn, cứ thế mà uống đến say khướt thế này.
“Này, anh không sao đấy chứ? Sao lại thừ người ra rồi.”
Tôi nói tôi thích được cô quản, thích được cô quan tâm. Nói đơn giản hơn là tôi thích cô rồi. Những lời đến cửa miệng lại không thể thốt ra được.
“Cô còn trẻ tuổi như thế mà đã lãng tai rồi sao? Đáng tiếc thật đấy!”
“Anh… Mặc Kính Đình anh đúng là đồ quá đáng, ác ma khó gần. Anh không đã công kích người khác thì anh ăn cơm không ngon sao?”
Mặc Kính Đình với tay choàng qua eo cô kéo cô sát vào lòng mình. Diệp Lan Vy bị hành động bất ngờ của hắn làm cho im bặt. Hai mắt cô mở lớn nhìn người đàn ông trước mặt, có chút men rượu vào làm hai bên má hắn có chút đỏ làm cho vẻ đẹp nam tính càng thêm ma mị. Khoảng cách của hai người gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở mang theo mùi rượu vang đang phả vào mặt cô rất nồng. Bàn tay Lan Vy xiếc chặt ly rượu trong tay. Mặc Kính Đình nhẹ cuối đầu tiến gần đến gương mặt đang nóng bừng của cô hơn. Diệp Lan Vy bối rối không biết phải làm gì, trong đầu cô không nghĩ được gì ngoài câu “Anh ta đang làm gì thế? Chẳng lẽ muốn hôn mình sao?”
Mặc Kính Đình càng đưa mặt đến gần, Lan Vy càng căng thẳng nhắm mắt lại. Nhìn thấy cô căng thẳng như thế khóe môi Mặc Kính Đình khẽ công lên, lướt qua mặt cô vươn tay cướp lấy ly rượu trong tay cô. Lan Vy như bừng tỉnh vì hành động của hắn, đôi mắt cô nhìn hắn có chút hụt hẫng làm Mặc Kính Đình càng hài lòng hơn công môi chế giễu.
“Sao vậy? Tưởng tôi muốn hôn cô sao?”
Bị hắn nói trúng suy nghĩ, Lan Vy thẹn quá hóa giận liền đẩy hắn ra. Chẳng những thế cô còn đưa mắt lườm hắn một cái đầy vẻ cáu kỉnh. Mặc Kính Đình đưa ly rượu lên môi uống cạn rồi lại với tay đặt lên sau gáy cô kéo vô về phía mình, trực tiếp đặt đôi môi vẫn còn men rượu lên môi cô hôn thật sâu. Diệp Lan Vy trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang càng quấy trên môi mình. Phút hoàn hồn cô đưa tay lên ngực hắn đẩy hắn ra, nhưng đôi tay anh cứ như gọng kìm càng xiếc chặt lấy cô hơn. Không thể cưỡng lại nụ hôn đầy mê hoặc kia, Lan Vy dần dần thuận theo hắn mà không phản kháng nữa. Nụ hôn ấy càng lúc càng nồng nhiệt, càng lúc càng sâu khiến Lan Vy không thể nào thoát ra được. Hơi thở dần trở nên khó nhọc vì thiếu dưỡng khí, Mặc Kính Đình nhận thấy điều đó nơi cô mới luyến tiếc buông tha cho cô. Nhìn sắc mặt của cô bị hôn đến tình mê ý loạn làm Mặc Kính Đình rất hài lòng. Hắn khẽ nói vào tai cô.
“Em nghĩ rất đúng, là tôi muốn hôn em.”