Diệp Lan Vy nấu ăn xong định lên lầu gọi Mặc Kính Đình, nhưng nghĩ đến chuyện lúc nãy thì cô bỗng khựng lại. Ngộ nhỡ lên trên đó anh ta lại nhắc lại chuyện kia thì làm sao đây? Tốt nhất nên tránh mặt anh ta trước đã. Nghĩ thế, Diệp Lan Vy bước đến bên cạnh Lưu quản gia nhẹ gượng cười nói.
”Chú Lưu, chú giúp tôi gọi thiếu gia xuống ăn tối được không ạ!”
”Chẳng phải mọi ngày cô Diệp đều tự mình gọi thiếu gia sao?”
”Tôi... à, tôi có việc gấp phải ra ngoài một chút. Chú giúp tôi gọi anh ấy nhé, tôi đi đây.”
Vừa nói Lan Vy vừa vội vã ra khỏi nhà. Lưu quản gia không hiểu sao cô lại gấp gáp như vậy, ông cũng theo lời cô trở lên phòng gọi Mặc Kính Đình. Tiếng gõ cửa vang lên, bên trong liền lên tiếng.
”Vào đi!”
”Thiếu gia, bữa tối xong rồi mời cậu xuống ăn tối ạ.”
”Diệp Lan Vy đâu?”
”Thưa, cô ấy nói là có việc quan trọng nên vừa ra ngoài rồi ạ!”
”Việc gì quan trọng hơn gọi tôi ăn tối chứ?”
Mặc Kính Đình bổng dưng tâm trạng trở nên không tốt khi nghe Diệp Lan Vy ra ngoài vào giờ này. Trời đã tối như vậy, cô ấy còn đi đâu chứ!
“Ông cho người mang chiếc điện thoại phiên bản mới nhất đến đây cho tôi.”
”Thiếu gia muốn đổi điện thoại sao?”
”Chuyện này tôi cũng cần phải thông báo với ông sao?”
”Xin lỗi thiếu gia, tôi sẽ cho người mang đến ngay.”
Không mất quá nhiều thời gian Lưu quản gia đã mang đến cho hắn chiếc điện thoại hắn yêu cầu. Sau bữa tối chẳng mấy ngon miệng vì tâm trạng không vui, hắn bảo Lưu quản gia đưa hắn ra ngoài hóng mát. Hắn cầm chiếc điện thoại còn nguyên trong hộp nhìn ngó rồi lại đưa mắt về phía cổng. Trời càng về khuya sương càng xuống lạnh, hắn vẫn ngồi đó ánh mắt vẫn hướng về phía cổng như đang chờ đợi. Lưu quản gia thấy hắn ngồi đó đã khá lâu, ông chậm rãi bước đến lên tiếng hỏi khẽ.
”Thiếu gia, cũng trễ rồi tôi đưa cậu vào nghỉ ngơi nhé!”
”Tôi không buồn ngủ, tôi muốn ngồi đây thêm chút nữa.”
”Nhưng bên ngoài sương xuống nhiều rồi, cậu cứ ngồi như vậy sẽ cảm lạnh đấy ạ.”
”Tôi yếu ớt như vậy sao?”
”Tôi không có ý đó. Thiếu gia... đang đợi cô Diệp sao?”
”Ông không còn việc gì làm sao? Hỏi chuyện linh tinh gì thế! Tại sao tôi phải đợi cô ta, cô ta có chân đi thì tự khắc có chân về. Tôi không dư hơi ngồi đây đợi.”
Mặc Kính Đình bổng dưng nổi giận đùng đùng rồi điều khiển xe lăn trở vào nhà. Lưu quản gia khó hiểu không biết lý do gì khiến thiếu gia của ông bỗng dưng khó chịu như vậy. Ông vừa định quay vào nhà thì đã thấy Diệp Lan Vy về đến, nhìn thấy ông cô nở nụ cười vui vẻ hỏi.
”Chú Lưu, chú đang đợi tôi sao?”
”Sao cô Diệp về trễ vậy? Lúc nãy thiếu gia ngồi đây rất lâu, dường như là đợi cô đấy.”
“Đợi tôi sao? Nhưng anh ta đợi tôi làm gì?”
”Tôi cũng không biết, cậu ấy vừa trở về phòng.”
”Chắc anh ta chỉ ngồi đây hóng mát thôi, không phải đợi tôi đâu. Thôi tôi về phòng đây ạ.”
Nói bình thản là thế, nhưng trong lòng Lan Vy bỗng dưng thấp thỏm không yên. Anh ta đợi mình sao? Chẳng lẽ lại muốn tranh luận với mình chuyện lúc chiều sao? Mãi lo suy nghĩ, Lan Vy mở cửa bước vào phòng đóng nhẹ cửa lại như sợ hắn phát hiện cô về vậy. Nhưng khi cô vừa quay mặt lại đã thấy Mặc Kính Đình ngồi trên xe lăn cạnh giường ngủ của cô, Diệp Lan Vy giật mình hét toáng lên.
”Aaaaa... anh... sao anh lại ở đây?”
”Cô đi đâu giờ này mới về?”
“Tôi... tôi đi đâu làm gì thì can dự gì đến anh chứ! Sao anh lại tự ý vào phòng người khác như vậy hả?”
“Đây là nhà tôi, tôi không có nghĩa vụ xin phép cô. Trả lời tôi, cô đi đâu đến giờ này mới về?”
”Tôi đi đâu cũng là quyền tự do riêng tư của tôi, anh lấy quyền gì mà tra hỏi tôi như vậy?”
”Dựa vào tôi là chủ nhà này và cũng là ông chủ của cô. Cô đang ở trong nhà tôi, muốn đi đâu làm gì cô cũng đều phải nói với tôi.”
”Anh...”
Diệp Lan Vy tức phồng má nhưng không sao cãi lại Mặc Kính Đình. Đồ thiếu gia ác ma đáng ghét, anh tưởng tôi thích ở đây lắm chắc! Chẳng qua vì trách nhiệm công việc thôi, nếu tôi biết trước anh vô lý tính khí thất thường thế này, còn lâu tôi mới đến đây làm.
”Cô đang chửi thầm tôi sao?”
”Đâu... đâu có.”
“Trả lời tôi, rốt cuộc cô đã đi đâu?”
”Tôi... ra ngoài hóng gió chút thôi.”
”Thật sao? Hay là cô đi hẹn hò?”
”Tôi còn chưa có bạn trai, hẹn hò gì chứ!”
Mặc Kính Đình tâm trạng có vẻ tốt hơn một chút. Hắn điều khiển xe lăn về phía cô, ném vào người cô chiếc hộp có chứa điện thoại bên trong nói.
”Cầm lấy.”
Lan Vy giật mình vì động tác ném của hắn nên vội chụp lấy, khó hiểu không biết tên ác ma này lại muốn giở trò gì, cô vừa mở ra vừa liếc mắt nhìn hắn. Nhìn thấy chiếc điện thoại cô ngạc nhiên nhìn hắn hỏi.
”Đây... đây là gì thế?”
”Cô bị ngốc rồi sao, nhìn điện thoại cũng không biết!”
”Nhưng sao anh lại đưa nó cho tôi.”
”Coi như... tôi bồi thường chiếc điện thoại của cô lúc sáng tôi làm hỏng.”
”Là tôi có lỗi trước sao dám nhận đồ anh bồi thường chứ! Với lại chiếc điện thoại của tôi không đắt tiền bằng chiếc này đâu, anh giữ lại đi!”
”Bảo cô giữ thì cô cứ giữ, nói nhiều thế không biết. Tôi mệt rồi về ngủ đây!”
Nói rồi Mặc Kính Đình điều khiển xe lăn rời khỏi phòng. Diệp Lan Vy vẫn dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn, cô còn chưa kịp nói gì hắn đã bỏ đi. Cô nhìn chiếc điện thoại rồi nhìn về phía phòng đối diện.
”Anh ta... uống nhầm thuốc sao? Đột nhiên lại tốt như vậy!”
Mặc Kính Đình trở về phòng, không hiểu sao tâm trạng của hắn bỗng dưng tốt lên khá nhiều. Nhớ đến câu Lan Vy nói “tôi vẫn chưa có bạn trai” hắn lại nhẹ công môi lên cười.
”Tự dưng cô ấy lại thông báo với mình là cô ấy chưa có bạn trai, ý là gì nhỉ? Cô ấy đang giải thích vì sợ mình hiểu lầm sao?”