Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 15: Chương 15: Vết thương trên cổ




  Chiếc xe sang trọng chầm chậm lái vào khuôn viên biệt thự. Mặc Kính Đình liếc nhìn sang cô gái bên cạnh mình, cô ấy đã ngủ thiếp đi cả một đoạn đường dài. Có lẽ hôm nay cô đã rất mệt. Mặc Kính Đình ngồi yên để cô tựa vào vai mình ngủ ngon lành. Tài xế định lên tiếng đánh thức cô, nhưng Kính Đình đã ra hiệu cho ông ấy giữ im lặng.

 Tài xế rời khỏi xe theo lời của Mặc Kính Đình, trong xe chỉ còn lại hai người. Mặc Kính Đình lại tiếp tục nhìn cô gái đang tựa vào vai mình ngủ ngon lành mà không một chút phòng bị. Nhẹ đưa bàn tay lên vuốt mấy loạn tóc vươn trên trán cô, hắn bất giác cong môi cười nhìn cô bằng ánh mắt đầy cưng chìu.

“Lúc cô im lặng không xù lông cãi lại tôi, trông cô cũng rất đáng yêu đấy chứ!”

...****************...

  Diệp Lan Vy thức dậy vào sáng hôm sau, thấy mình nằm ngay ngắn trên giường thì ngạc nhiên ngồi bật dậy. Nhìn quanh thấy đây là phòng mình thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong đầu cô lại thắc mắc.

  ”Hôm qua vì mệt quá nên đã chợp mắt một chút, sao bây giờ tỉnh lại đã ở trong phòng rồi? Mình về phòng bằng cách nào sao mình chẳng nhớ gì hết thế nhỉ?”

  Trong đầu toàn những dấu chấm hỏi, nhìn lại đồng hồ thì cô phát hoảng. Vội vã vệ sinh thân thể rồi xuống nhà chuẩn bị bữa sáng cho tên ác ma kia. Nhưng khi cô bước xuống phòng bếp đã thấy Mặc Kính Đình ngồi ở bàn ăn cùng bữa sáng đã dọn sẵn. Ai đã chuẩn bị bữa sáng thế nhỉ? Nhìn thấy thiếu gia ác ma kia đang chăm chú xem báo mà không ngó ngàng tới mình, cô bước đến nở nụ cười thương mại hỏi.

  ”Tôi... mệt quá nên ngủ quên mất, bữa sáng là ai chuẩn bị cho anh vậy?”

  Mặc Kính Đình liếc nhìn cô rồi lại hướng mắt về phía phòng bếp. Một người phụ nữ trung niên đang loay hoay dọn dẹp, Lan Vy nhìn người phụ nữ kia rồi lại nhìn hắn. Mặc Kính Đình đặt tờ báo xuống nhàn nhạt nói.

  ”Từ hôm nay việc nấu nướng cô không cần phải làm nữa, cô chỉ cần chăm sóc và tập luyện cùng tôi là được.”

  ”Nhưng trong hợp đồng thì tôi phải làm tất cả những việc này. Anh bớt việc cho tôi vậy...”

  ”Cô yên tâm, tiền lương của cô tôi không bớt đi đâu mà lo. Qua ăn sáng đi.”

  ”Cảm ơn đại thiếu gia.”

  Lan Vy nghe hắn nói thế thì mừng rỡ vội ngồi vào bàn dùng bữa sáng của mình. Ánh mắt cô vẫn chú ý đến Mặc Kính Đình, trong lòng cô cảm thấy hôm nay ông chủ của cô cực kỳ tốt, vô cùng soái. Ông chủ hôm nay thật sự rất tuyệt vời. Vừa thầm tán thưởng người trước mặt vừa thưởng thức bữa sáng của mình, cô cảm thấy hôm này tâm trạng thật tốt. Chợt cô nhìn thấy trên cổ Mặc Kính Đình có một vết thương nhỏ, cô tò mò nhìn kỹ hơn thì Mặc Kính Đình liền lên tiếng.

  ”Cô có thể đừng nhìn tôi như thế không?”

 ”Ồ... Tôi... tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện.”

  ”Là chuyện gì?”

  ”Đêm qua... Tôi về phòng mình bằng cách nào vậy? Tôi nhớ lúc lên xe mệt quá nên tôi đã chợp mắt một chút, nhưng khi thức giấc thì đã là sáng hôm nay rồi.”

Mặc Kính Đình im lặng một lúc rồi chậm rãi lên tiếng.

  ”Là Lưu quản gia đưa cô lên.”

  ”Vậy sao, sao tôi không hay biết gì thế nhỉ? À mà... cổ anh bị sao vậy? Anh bị thương sao?”

  Mặc Kính Đình ngừng ăn ngước lên nhìn Lan Vy, cô cũng thế dùng ánh mắt ngây thơ nhìn hắn. Trong lòng Mặc Kính Đình tức đến muốn phát hỏa, cô ta thật sự không biết hay là giả vờ đây? Mặc Kính Đình chợt nhớ đến chuyện tối qua, khi vừa đặt cô ấy xuống giường thì hắn nghe cô lào bào gì đó. Hắn liền điều khiển xe đến gần hơn cúi đầu xuống hỏi.

  ”Cô nói gì thế? Nói to hơn đi tôi không nghe thấy gì cả.”

  Chợt Lan Vy xoay người choàng tay kéo hắn sát vào rồi cắn một cái thật mạnh vào cổ hắn. Mặc Kính Đình đau điếng cố cắn răng chịu, Lưu quản gia thấy thế định bước đến kéo cô ra thì hắn liền ngăn ông lại. Lan Vy cắn xong còn mấp mấp môi tán thưởng.

  ”Ngon thật đấy!”

  Cứ thế cô xoay người vào bên trong ngủ ngon lành. Mặc Kính Đình đưa tay sờ lên cổ mình, vết cắn của cô khá sâu đến rớm máu. Lưu quản gia lo lắng nói.

  ”Thiếu gia cậu chảy máu rồi, để tôi lấy hộp cứu thương đến.”

  Lưu quản gia vội vã chạy ra ngoài. Mặc Kính Đình nhìn vết máu lấm tấm trên tay rồi lại nhìn sang cô nói.

  ”Dám cắn tôi, món nợ này tôi nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.”

  Mặc Kính Đình giật mình quay về với thực tại khi nghe Lan Vy gọi lớn tiếng.

  ”Mặc thiếu gia! Sao anh lại thừ người ra vậy? Trên cổ của anh sao lại có vết thương vậy? Để tôi xem giúp anh được không?”

  ”Không cần đâu. Chỉ là đêm qua sơ xuất nên bị... mèo cắn thôi.”

  ”Mèo??? Biệt thự này cũng nuôi mèo sao?”

  ”Mèo hoang.”

  ”Mèo hoang??? Vậy anh đã tiêm ngừa chưa? Mèo hoang cắn nguy hiểm lắm đấy! Tôi đưa anh đi tiêm phòng nhé?”

  ”Không cần đâu, chú mèo hoang này... tôi đang thuần chủng. Không cần tiêm phòng đâu.”

  ”Anh không thể chủ quan thế được, để tôi đưa anh đi nhé!”

  Diệp Lan Vy một mực kéo Mặc Kính Đình ra ngoài để tiêm phòng, nhưng còn chưa rời khỏi bàn ăn đã nghe giọng nói vang vọng từ bên ngoài làm cô khựng lại.

  ”Kính Đình, tôi đến thăm cậu đây!”

  Sau câu nói, một người thanh niên dáng hình cao ráo với gương mặt điển trai đậm chất lãng tử bước vào. Mặc Kính Đình nghe giọng nói thì thừa biết là ai, hắn nhàn nhạt nhìn ra cửa đón vị khách không mời. Tống Từ Liêm vừa bước vào thấy Mặc Kính Đình đã không ngừng huyên thuyên.

  ”Đình Đình của tôi, tôi nhớ cậu đến sắp chết rồi.”

 Tống Từ Liêm dang rộng vòng tay định lao đến ôm lấy, nhưng Mặc Kính Đình đã đưa tay ra hiệu cho hắn dừng lại nói.

  ”Cậu đừng dùng mấy trò này với tôi, tôi buồn nôn lắm. Thế nào, mất tích ba tháng trời đến giờ thì chịu xuất hiện rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.