Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 23: Chương 23: Cảm cúm lãng mạn




Được rồi…chuẩn xác mà nói là hai con gà đã chết nằm còng queo

Trong trường hợp này đối với một cặp đôi vừa thoát khỏi sinh li tử biệt mà nói, thật sự không lãng mạn chút nào…

Lâm Tiểu Tiên dật dờ ở Quỷ Môn quan cả một đêm, vừa mới được Vi Nhất Tiếu cứng rắn đoạt lại từ tay Diêm Vương gia, đầu óc quả có chút đông cứng, trong lúc mơ mơ màng màng thấy cảnh tượng chấn động này, phản ứng đầu tiên là:

“Cúm gia cầm?” (H5N1 đó)

Vi Nhất Tiếu mặt không biểu tình, nhìn chằm chằm nàng chừng 3 phút mới mở môi khô khốc , giọng trầm thấp khàn khàn như người mới từ dưới đất chui lên:

"【 ngươi nói cái gì? 】 "

Lâm Nhất Tần nhất thời bị thanh âm này làm kinh hãi, nhìn mắt hắn đầy tơ máu, lại liên hệ con gà chết trên đất, cuối cùng cũng nhớ ra tối hôm qua xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến nhất định là Vi Vi cả đêm không ngủ ngồi bên, lại hao tổn nội lực cứu nàng mới biến thành bộ dạng thế này, lúc này cảm động lại thấy thật có lỗi, đôi mắt đỏ ửng nói:

“Khụ, ta, ta nói…À, vất vả ngươi.”

"【 ta nghe thấy sao không giống ba chữ này. 】 "

"Chính là, ngươi nghễnh ngãng."

"... 【 được rồi, ngươi có đói bụng không? 】 "

"Không đói bụng, ngươi đâu?"

"【 này nhất đều là ta ăn , ngươi nói ta có đói bụng không? 】 "

Lâm Nhất Tần nghĩ thầm: về sau ngươi nên đổi loại động vật để hút máu đi, không gọi là Thanh Dực Gà Vương liền buồn bực đấy.

Vì thế, tuy tác giả khổ tâm an bày tình huống thoát y cực độ khoa trương lại giả tạo, nhúng vào nước, cứu người,…những từ mấu chốt đều phát sinh.

Nhưng một đêm ‘gặp gỡ hết sức chân thành’ Lâm Tiểu Tiên không hề hay biết, mà con dơi này đậu phụ đông cũng không ăn được, trái lại thể xác và tinh thần mệt mỏi đến mức nội thương, cuối cùng cũng có cơ hội diễn màn hoa hoa lệ lệ anh hùng cứu mĩ nhân phần ‘Ngươi cuối cùng cũng tỉnh’ đầy kinh điển lãng mạn nhưng lại bị người, không, là gà chết tiệt phá hư.

Lâm Nhất Tần tuy tỉnh, nhưng toàn thân tổn thương do giá rét làm sao một đêm liền khỏi hẳn được. Cả người nàng làn da sưng đỏ, hai cánh tay không nhấc nổi. Vi Nhất Tiếu sai tiểu nhị mang một chén canh nóng đến, dùng thìa múc, chậm rãi đút nàng ăn. Nhưng Tiểu Lâm chỉ uống hai miếng, liền cảm thấy ăn không vào nữa.

Tuy Lâm Nhất Tần miễn cưỡng cười vui làm bộ không có chuyện gì, cười nói, Vi Nhất Tiếu làm sao nhìn không ra nàng đau đớn mức run rẩy.

Vài lần cưỡng bức lợi dụ, nói bóng nói gió hỏi nàng là ai làm, Tiểu Lâm chỉ nói không thấy rõ thì trả lời qua loa tắc trách.

“Hắn có lưu lại danh tính? Hắn có ép hỏi ngươi cái gì?”

“Hừ, làm chuyện xấu còn muốn lưu lại danh tính địa chỉ sao? Chẳng lẽ hắn về còn chờ mong ta viết thư cảm ơn.”

“Hắn có bộ dạng gì?”

“Trời tối như thế, hắn mặc đồ đen lại che mặt, làm sao ta thấy rõ”

“Được rồi, không thấy rõ mặt, vậy thân hình hắn thế nào?”

“Thân cao năm thước, lưng còng hói đầu, vừa nhìn đã biết là xấu nam đáng khinh”

(Dương Tiêu, ta cố ý đấy, ngươi làm gì được)

“…Ngươi nhìn cũng cẩn thận đấy nhỉ…”

Vi Nhất Tiếu thấy nàng ngôn ngữ lộn xộn, trái phải đều thêm một câu, đã biết nàng nói dối. Chính là vô luận hỏi thế nào, Lâm Tiểu Tiên cắn răng chết cũng không nói.

Lâm Nhất Tần biết Dương Tiêu võ công trí tuệ đều trác tuyệt, mà Vi Nhất Tiếu vì cứu nàng đã hao tổn chân khí, người lại bị hàn độc nội thương, làm sao có thể khai báo ra.

Huống chi Dương tả sứ tương lai là người lãnh đạo trực tiếp của Vi Nhất Tiếu, hiện tại trả thù dù không sao, sau này vào giáo lại bị quản giáo vô duyên vô cớ chèn ép.

Lâm Nhất Tần là người nhát gan sợ phiền phức, không có cốt khí. Vì bảo vệ tính mạng có thể hạ thấp bản thân, mặt không đổi sắc a dua ninh nọt.

Nhưng tượng đất cũng có tính năng của đất, vì không để Vi Nhất Tiếu rơi vào cạm bẫy, cũng vì tránh tranh chấp sau này, nàng bị treo trên cao cơ hồ đông chết cũng không mở miệng kêu cứu.

Lần này tuy xém chút bị Dương Tiêu hại tính mạng, nhưng chung quy không chết, làm sao có thể để Vi Nhất Tiếu lại đi mạo hiểm.

Nàng bướng bỉnh cố chấp, vô luận Vi Vi hung ác bức bách cũng không chịu để lộ danh tính kẻ thù.

Thù này tuy nhớ, nhưng có lẽ cả đời cũng chẳng báo được.

Nhưng Vi Nhất Tiếu từ trước đến nay cơ mưu đa đoan, tâm tư nhẵn nhụi, gia nhập Minh Giáo liền quan sát ngôn sắc (ngôn từ cùng sắc mặt), trước sau cân nhắc, sao có thể đoán không ra là Dương Tiêu ra tay?

Hai người đều có địa vị cao trong giáo, vì đại cục chỉ có thể ẩn nhẫn không bùng nổ.

Trên dưới Minh Giáo đều biết Vi Bức vương cùng Dương tả sứ cả đời bất hòa, nhưng không biết thù này bắt đầu từ đâu.

Vi Nhất Tiếu nội thương chưa khỏi, liền liều mạng hao hết chân khí cứu Lâm Nhất Tần, hao tổn mất mấy năm tu vi. Tuy hắn tự lập tự cường, nhưng âm hàn chi độc ăn sâu vào cốt tủy, từ nay về sau mỗi lần kích dẫn nội lực không uống máu tươi máu sẽ đông lại, toàn thân đông cứng. Khó khăn sống bị hàn độc tra tấn gần bốn mươi năm, nếu không phải hắn trời sinh ẩn nhẫn, sao sống nổi một ngày như một năm, sống không bằng chết.

Trong Ỷ Thiên, nhân vật chính Trương Vô Kỵ khi còn bé bị Huyền Minh thần chưởng âm hàn chi độc, hai ba năm sau suy yếu đến ăn cơm cũng không tự ăn được, mới nảy sinh loại tình cảm đút cơm uống nước với Chu Chỉ Nhược.

Tuy rằng khi ấy tuổi nhỏ, sức chống cự kém cũng đủ biết hàn độc nhập thể cỡ nào hao tổn sinh mệnh khiến người thống khổ.

Vi Nhất Tiếu vốn nội lực thâm hậu, so với tiêu dao nhị tiên khác cùng Pháp Vương không kém bao nhiêu, chỉ là hắn nửa đời thương tật tra tấn, không kể cùng người so nội lực hay khinh công đường dài bôn chạy cũng không thể duy trì lâu, bởi vậy mới đành chịu thấp nhất trong tứ đại Pháp Vương.

Cũng may hắn trước giờ xem thường hư danh, nếu không chắc cũng tiếc nuối cả đời.

Cái gọi là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, Lâm Tiểu Tiên tổn thương nghiêm trọng do giá rét, lại gặp một vấn đề nghiêm trọng nữa: thân thích duy nhất theo nàng xuyên qua.

Nữ thân thích này có thể nói đầy tàn nhẫn cùng ác độc, mỗi lần đến nhà lại khiến người ta tâm tình buồn bực. Nhưng nếu nàng không đến, hay đến không đều càng làm người ta hết hồn hơn. Nàng ta soi mói lại nghiêm cẩn, mỗi lần đại giá quang lâm đều cần cố sức dụng tâm hầu hạ, tuyệt không thể để bị mệt nhọc cảm lạnh. Nếu không nịnh hót chiêu đãi sẽ bị nàng hung tợn ngược đãi đến nằm trên giường không dậy nổi, thống khổ.

Vị thân thích cần thiết lại BT (biến thái) này chính là ‘Đại di mụ’ (đến tháng đó)…

Bạn học Tiểu Lâm đã không dám chạm vào nước lạnh hay ăn vụng kem, vậy mà trước ngày dì tới trực tiếp lộ bụng dưới nhiệt độ âm mười mấy độ, treo ngoài thành cả một đêm, đem tôn nghiêm dì mạo phạm thương tích đầy mình, bởi vậy bị trả thù đời trời sụp đất nứt.

Lâm Tiểu Tiên bị tra tấn hơn cả khổ hình chém eo, đau đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, tứ chi lạnh như băng, cơ hồ muốn ngất, chỉ kém lấy máu viết chữ thảm lên đất. Cuộn mình trên giường, trằn trọc rên rỉ không yên.

Vị nữ thân thích này 80% là mẹ kế ngược đãi cao cấp nhất trong cả quá khứ cùng tương lai, phạm tội ác chồng chất, cả thuốc cùng châm cứu đều khó chữ khỏi.

Vi Vi tuy võ công cao cường, cơ trí đa đoan cũng bó tay chịu trói, liền mời mấy vị đại phu, rễ hoa cùng cùng bạch thược vô số, cuối cùng đem bếp lò nấu thuốc chuyển hẳn vào trong phòng.

Nhưng Lâm Nhất Tần uống thuốc nôn thuốc, ăn cơm nôn cơm, nước không uống được, mật xanh mật vàng nôn ra hết, chỉ có thể ôm gối giữ ấm cùng chui chăn bông năm run run.

Ban đêm nhân khí trệ huyết ứ, lạnh lẽo cũng ẩm ướt ngưng trệ dẫn đến sốt cao, sốt đến thần chí không rõ nói mê sảng.

Chứng bệnh này không thể dùng chân khí để chuyển biến, Vi Nhất Tiếu chỉ có thể cả đêm ôm nàng an ủi.

Tới ngày thứ ba, Lâm Tiểu Tiện tiều tụy, hai gò má cũng lõm xuống, ngẫu nhiên mở mắt, ánh mắt mê mang vô thần, hiển nhiên không biết chuyện gì xung quanh, một câu cũng nói không nên lời.

Vi Nhất Tiếu khổ sở không cách nào, biết nếu chậm trễ nữa nhất định nguy hiểm tính mạng, lúc này lôi nàng từ chăn bông ra, cưỡng bức uống thuốc.

Lâm Nhất Tần một ngày trước nôn đến mức dạ dày cũng muốn nôn ra, sao chịu há mồm.

Vi Nhất Tiếu suy nghĩ, uống một chén nôn nửa chén, vẫn còn được nửa chén, chí ít so với nước thuốc không uống được thì vẫn tốt hơn nhiều. Tức thời cũng không quản

Tiểu Lâm kháng cự, dùng chiêu tiểu cầm nã thủ, ngón trỏ cùng ngón cái giữ chặt, dùng thế long trảo bóp má, kiên quyết ép nàng mở miệng rót thuốc vào. Bát thuốc lớn, uống ba lần nôn hai lần, chí ít cũng ép nàng uống được ít thuốc.

Lâm Nhất Tần bệnh nặng nằm trên giường gần hai mươi ngày. Lúc đứng lên được đã gầy giơ xương, tới gần cảm giác ‘mình hạc xương mai’ của mĩ nhân. Nếu nàng không mở miệng nói chuyện, thật có vài phần tư chất Đại Ngọc nhược liễu phù phong nhăn mặt nhăn mày (Lâm Đại Ngọc của Hồng Lâu Mộng), chỉ tiếc bản thân quay cuồng, đứng không xong liền phải ngồi xuống.

Lần ép buộc này, ngay Vi Vi cũng gầy đi trông thấy, may mắn hắn cơ bắp rắn chắc hàm lượng mỡ thấp, không cần mua lại xiêm y.

Lâm Tiểu Tiên vốn chu kì thuận theo tự nhiên tự tại, nhưng đắc tội đại dì dễ mang thù, về sau nhiều lần thống khổ, hàng tháng đều phải nằm hai ba ngày.

Nàng đối Dương tả sứ oán hận, đã ngược dòng ân cần thăm hỏi đến tổ tông xã hội vượn người thời viễn cổ của hắn.

Lần ép buộc này, hai người về thể xác lẫn tinh thần đều lưu lại rất nhiều di chứng. Một người hàn độc, một người đau bựng kinh, nói đến cũng thật xứng đôi.

Vi Nhất Tiếu về sau càng phát huy nguyên tắc ‘Cùng nhau hành động’ một cách tuyệt

đối, mặc kệ đi dạo tản bộ, trộm đạo, đả kiếp luyện công, rình coi dự thính đều hận không thể cột dây trên cổ Lâm Tiểu Tiên rồi nắm chặt đầu dây kia trong tay.

(Editor: Không hiểu tác giả vô tình hay cố ý, thực sự đến đây có chút liên tưởng bạn học Tiểu Lâm giống con gì gì đó cần dắt hàng ngày…><) -_-!

Lần đau khổ này hoàn toàn do Dương Tiêu gây nên, có thể coi như tai bay vạ gió, nhưng Vi Nhất Tiếu trong lòng luôn tự trách không bảo vệ tốt nàng. Sau này bước chân vào giang hồ, bề ngoài xem ra vẫn không kiêng nể gì, nhưng âm thầm cẩn thận, thề nhất định phải bảo hộ nàng chu toàn.

Lâm Tiểu Tiên sinh ra ở quốc gia tự do, hành động cho tới giờ không bị hạn chế như thế, tự nhiên khó chịu dị thường. Nhưng nàng biết tâm ý Vi Vi, chưa bao giờ oán giận ra miệng.

Hai người đã ở trong thành hơn một tháng. Xuân đến tuyết tan, đã có thể lái xe lữ hành. Lâm Tiểu Tiên đã sớm không muốn lưu lại nơi có đoạn trí nhớ thống khổ này, vội vã rời đi.

Chỉ là Wild Boar chỉ có Tiểu Lâm mới lái được, mà nàng tạng phủ rã rời, nguyên khí suy yếu, đứng lên mạnh chút đều thiếu máu choáng váng đầu hoa mắt, trạng thái rõ ràng không thích hợp lữ hành đường dài. Bởi vậy Vi Nhất Tiếu lại bắt buộc tu dưỡng nửa tháng.

Lâm Nhất Tần vừa mới đứng lên được liền vội vã hỏi tiểu nhị tình huống của Phương nữ hiệp. Ai ngờ tiểu nhị nói nàng đã sớm trả phòng đi hơn nửa tháng rồi. Tiều Lâm nhất thời không biết làm sao, mờ mịt trống vắng.

Vi Nhất Tiếu hai tay ôm ngực, cười hì hì nói:

“Ngươi sinh bệnh nằm giường, nàng cũng không tới thăm lấy một lần. ngươi lúc nào cũng nhớ nàng, nàng không nhất định phải để ý đến ngươi.”

Lâm Nhất Tần trong lòng mất mát, cảm thấy dù gì cũng từng là bạn, không nên tuyệt tình thế mới phải, nhất thời ủ rũ như cải trắng ngâm nước.

Vi Nhất Tiếu nhìn nàng thương tâm khổ sở, thu lại nụ cười, từ trong áo lấy ra một phong thư nhỏ đưa nàng:

“Được rồi, ta lừa ngươi đó. Nàng đi thật vội, không biết chuyện ngươi sinh bệnh, chỉ nhờ ta đưa thư này cho ngươi.”

Tiểu Lâm nhanh chóng mở phong bao, bên trong là một vòng tay chim trả cùng một lá thư.

Nàng nhận ra vòng tay này là vật Phương nữ hiệp luôn mang bên người, nhẹ để sang một bên, mở thư đọc:

“Sư huynh bại trận thân vong, lòng ta đã chết. Nay vì chí bảo sư môn bị mất, ta quyết tìm đến cùng. Muội thiện tâm lương trí, là tri kỉ của ta. Không biết đời này còn được gặp lại, nguyện muội cùng người hữu tình bạc đầu giai lão, nắm tay đến già”

Nét bút họa cứng rắn như kiếm, hình như cây khô cổ mộc. Giấy trắng mực đen, số chữ ít ỏi lại lộ ra ý kiên quyết mạnh mẽ.

Tháng trước hai đôi uyên ương quyến luyến, giờ một đôi sinh tử gắn bó, đôi kia lại là âm dương cách biệt.

Lời tác giả: Tháng trước có bạn học cường hãn oán giận, ‘con dơi’ bị ngược đến nỗi thương thế nghiêm trọng quá đi, thế nên ta liền viết thêm đoạn bổ sung cho Tiểu Tiên, hai người liền công bằng như nhau rồi~, hơn nữa so với Diệt Tuyệt cùng sư huynh, họ luôn ở cùng nhau, vậy là hạnh phúc đó chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.