Trên nó đến một vị yêu mị nữ nhân tên Bách Lý Phi, Vi Vi cực không phúc hậu nhìn người ta chằm chằm không rời mắt, hơn nữa Chu Lãnh hai người, gian tình thần bí phiêu đãng tại sân viện nho nhỏ này
Đem thế giới lưu lại cho hai vị huynh đệ tình cảm tốt đến mức khiến người ta hoài nghi, Lâm Vi hai người ra khỏi phòng đóng gọn cửa. Vi Nhất Tiếu lúc này tâm tình vô cùng tốt, biểu tình trên mặt có thể dùng hai từ ‘đắc ý’ để hình dung.
Lâm Tiểu Tiên cảm thấy trong lòng như có kim châm khó chịu vô cùng.
Vì sao bão luôn được lấy tên của nữ? Vì nữ nhân phẫn nộ giống bão, khi khí áp giảm xuống, bốn phương tám hướng đều phát ra uy lực. Nhưng nếu đổi lại là nam nhân sẽ không có khả năng sinh ra hiệu quả gió lốc như vậy. Một người nam nhân khi phẫn nộ, bắt đầu trông có vẻ như rất lợi hại, nhưng trước khi tạo thành bão đã thổi hết gió đi rồi, vậy nên uy lực còn lại hoàn toàn thua xa.
Lâm Nhất Tần ăn dấm chua, lùi về phía sau, thật sự không chịu nổi loại kích thích đáng cười nhạo này, vì thế nàng như hoa sen trong nước ôn nhu cười, nhẹ nhàng nói:
“Vi Vi, em vốn không muốn hỏi chàng, nhưng chàng đều cười thành như vậy, vẫn nên giải thích chút đi, em sẽ nghe chàng nói… nếu không…”
Sau đó sắc mặt biến đổi như kinh kịch, gió lốc quanh thân tản ra mãnh liệt, chớp mắt liền hóa thân thành mẫu Dạ Xoa, hung hăng dữ tợn thấp giọng quát:
“Nếu không lão tử liền bỏ ngươi! ! !”
Vi Vi cái gì cũng không nói, cười ngặt nghẹo không ngừng, mắt híp lại nhìn như hồ ly trộm được gà, đối với nàng bạo lực gia đình vừa đánh vừa nhéo thật vui vẻ mà chịu, sung sướng vạn phần. Một người đánh một người lui, hai người trong viện nhảy điệu Tango đầy mùi thuốc súng, ngay cả lão đạo đều nhịn không được, lắc đầu mỉm cười, vuốt râu khuyên nhủ:
“Ha ha, người trẻ tuổi cơn tức thật lớn, đừng nóng giận. Ta đoán thứ hắn xem không phải người, là váy, đúng hay không?”
Vế trước là an ủi Lâm Nhất Tần, vế sau để hỏi Vi Nhất Tiếu.
Vi Vi lúc này mới thu lại nụ cười trêu chọc, nhảy đến phía sau bạn học Tiểu Lâm, vuốt mái tóc xoăn của nàng sờ sờ như vuốt thuận lông nói:
“Đúng vậy đúng vậy, hì hì, tiểu nhân thật sự không dám ai lòng. Xin đại gia tạm tha ta đi ~”
Lâm Nhất Tần nhìn, hai người một già một trẻ này ăn ý với nhau thế này từ bao giờ? Huống hồ nhìn váy cùng nhìn người có gì khác nhau? Người này già rồi mà không đáng kính…Chính lúc đang oán thầm, Vi Nhất Tiếu rốt cục mở miệng giải thích:
“Trong chốn võ lâm có nữ nhân am hiểu truy tung ám sát, ai cũng không biết diện mạo danh tính của nàng, chỉ biết nàng không phải người Trung Nguyên, khi giết người mặc váy dài gắn linh đang, người ngoài gọi ‘Dạ Ác Linh’. Bách Lý Phi này lai lịch quỷ dị, rõ ràng biết võ công, lại mặc váy kì quái này, ta mới xem nhiều hơn hai mắt, nàng không vì thế mà tức giận đi~”
Lâm Tiểu Tiên ngồi xổm trong viện vẽ vòng, mây đen buồn bực bay lượn trong phạm vi một trượng. Ghen tuông cư nhiên lại ghen lên đầu trinh nữ, thật khiến người ta xấu hổ muốn lộn nhào.
Vi Nhất Tiếu cùng lão đạo kia thấp giọng thảo luận thân phận Bách Lý Phi kia, nhưng lấy khải năng xem xét của hai người cũng không thể hoàn toàn khẳng định, huống chi lúc này còn nhờ nàng trị bệnh cứu người, vô luận có phải ‘Dạ Ác Linh’ hay không, cũng không thể tùy tiện kinh động. Vi Nhất Tiếu phát ra tấm bảng hiệu ‘Người này nguy hiểm, cấm tự đến khiêu khích’ phát cho Lâm Nhất Tần, không cho nàng tới gần Bách Lý Phi.
Tiểu viện này chỉ có Bách Lý Phi một người cùng mấy trăm con rắn, phòng trống không ít, một người liền tạm ở lại. Căn cứ vào vết xe đỏ bi thảm của Chu Điên, mọi người tận lực không chạm vào bình bình ống ống của nàng.
Người Minh Giáo cùng ‘người nhà’ Minh Giáo sớm đoán được thân phận của lão đạo. Dù sao võ học tu vi sâu khôn lường vang dội cổ kim, từng ở rừng Thần Nông tu hành, trên đời này trừ Trương Tam Phong cũng sẽ không có người thứ hai.
Nhưng nếu không có chuyện gì hai phương cũng không tiếp xúc nhiều, thân phận chính trị bất đồng, nói rõ ra cũng không có ý nghĩa gì cả.
Cùng tiếp xúc lâu, mọi người đều phát hiện Trương Tam Phong tính tình khoáng đạt, khôi hài hài hước, tuy thân là nhân vật thần thoại võ lâm, lại không mang phong cách ‘thần’. Trương chân nhân người cũng như tên, là một lão nhân thích trẻ con, chân thật dễ gần. Đối với hai chữ ‘chính tà’, lão đạo tự nhiên lí giải cũng không giống thế tục.
Bởi vậy mặc dù thân là lãnh đạo phái ‘Gặp ác như thù, gặp tà tất tru (giết)’, cũng không để ý thân phận Minh Giáo của đám người Vi Nhất Tiếu.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Nhất Tần sau khi rửa mặt, liền đứng trong viện tập bài thể dục chín động tác. Từ khi mùa đông trước nàng gặp nạn, thể chất sau không bằng trước, thường xuyên phát sốt cảm mạo bệnh vặt không ngừng. Vi Nhất Tiếu thấy bạn học Tiểu Lâm khi nhàm chán làm mấy động tác này, sau bắt nàng mỗi ngày đều tập, còn muốn nghiêm chỉnh đánh giá cho điểm.
Lâm Nhất Tần cảm thán xuyên qua thế giới võ hiệp cư nhiên không thoát nổi bài thểu dục buổi sáng cùng giáo viên thể dục. May mà Vi Nhất Tiếu không bắt nàng học cái gì mà võ công phòng thân. (Đây là vì ngươi có học cũng không học nổi, người ta không muốn uổng phí công phu thôi)
Trương Tam Phong ôm tiểu Lợi Hanh đi tản bộ trong viện. Đứa nhỏ mỗi ngày dùng thuốc Bách Lý Phi đưa, lúc này độc xà đã bị khống chế, tuy vẫn không thể động đậy, nhưng có thể há mồm uống nước ăn cơm.
Trương Tam Phong đứng bên cạnh nhìn một lúc các động tác thể dục của Tiểu Lâm, cười hỏi:
“Đây không phải võ công đi, là khí công cường thân kiện thể?”
Lâm Nhất Tần nghĩ nghĩ, cảm thấy cách nói này cũng thật chuẩn xác, vì thế gật đầu xác nhận.
Lão Trương hiển nhiên tâm tình rất tốt, nhìn thấy các động tác vặn vẹo kéo thân, hít vào thở ra vô cùng có hứng thú, đem tiểu Lợi Hanh đặt vào ghế trúc, đi đến trong viện cùng Tiểu Lâm nói:
“Ta cũng có bộ khí công tương tự, nhưng xem ra bộ của ngươi cũng khá mới mẻ độc đáo rất khác biệt, để ta thử luyện nhìn xem đi!”, vì thế bắt đầu tụ khí, tập một bộ ngũ cầm diễn.
Ngũ cầm diễn tương truyền là từ danh y Đông Hán Hoa Đà bắt chước gáu, hổ, vượn, chim, bọ ngựa để sáng tác ra bộ khí công phòng chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ. Nó là một loại động tác luyện ngoại động nội tĩnh, trong động có tĩnh, chú ý lấy nhu thắng cương, lấy tĩnh chế động, là Võ Đang nội gia quyền hiệu quả kì diệu.
Tuy rằng đây là bài khí công dân gian Trung Quốc lưu truyền rộng rãi, thời gian dài, người luyện qua vô số. Nhưng đến bậc cao thủ như Trương Tam Phong, ngay cả người ngoài nghề như Lâm Nhất Tần cũng cảm nhận được khác người thường: khi ngưng trọng đoan trang, khi nhẹ nhàng vui vẻ, khi hùng hồn tráng kiện; lúc tuấn dật như gió bay, tuyết múa, lúc vững chắc như hổ ngồi, như bước, như bay khiến người ta vui vẻ thoải mái, say mê trong đó.
Lão đạo chậm rãi diễn luyện từng chiêu một. Vừa mới diễn đến loại thứ nhất – gấu, tư thế bày ra như gấu lớn, chân phải chân trái trụ chắc, khụy gối, trong trầm ổn có nhẹ nhàng, thâm thúy hơn là thính nhanh nhẹn dũng mãnh. Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng trẻ con thanh thúy:
“Đây là gấu chó!”
Trương Tam Phong nhìn lại, đúng là Ân Lợi Hanh đang nằm trên ghế không thể cử động. Lúc này hỏi:
“Đứa nhỏ, con biết ngũ diễn cầm sao?”
Ân Lợi Hanh sắc mặt đỏ lện, lắp bắp nói:
“Gia gia, con không biết, con không có ý xen mồm vào…”
Trương Tam Phong cũng không tức giận, cười nói:
“Chúng ta chơi trò chơi đi, ta diễn tiếp cho con xem, con xem giống cái gì liền nói ra được không?”
Tiếp theo bế khí, cúi đầu, hai chân quỳ gối ngồi xuống, trọng tâm dồn vào chân phải, chân trái hư bước, bàn chân nhón, dựa vào mắt cá chân phải, đồng hời hai tay giữ quyền đặt tại thắt lưng, đứng tư thế oai vũ, hai tay đề khí, nhẹ nhàng bình thản đưa khí vào bụng.
“Là lão hổ!”
Lâm Nhất Tần còn chưa nhìn ra đó là gì, đứa nhỏ liền cao giọng hô lên. Đây quả là luyện hổ quyền trong ngũ cầm diễn. Trương Tam Phong luyện tiếp vượn, bọ ngựa cùng chim, Ân Lợi Hanh đều đoán đúng, khiến lão Trương vui mừng khen hắn có thiên phú.
Ngũ cầm diễn cùng bộ thể dục chín bài trao đổi, kết quả là phát hiện ra một kì tài nho nhỏ.
Lâm Nhất Tần quay đầu vừa thấy Vi Nhất Tiếu cùng Chu Điên không biết đi ra từ lúc nào, đứng dưới mái hiên xem lão Trương luyện ngũ cầm diễn.
Người trong giang hồ rất ít khi gặp qua Trương Tam Phong biểu hiện võ công, bộ khí công này tuy chỉ dùng làm công phụ luyện tập thể hình, nhưng lão cố thủ đan điền, hình thần hợp nhất, phong thái ngưng trọng đoan ổn quả thật là phong phạm đại cao thủ, ngay cả Chu Điên cuồng nhân trước giờ không phục ai cũng không tìm được xương trong trứng gà mà bới móc, hơi giật mình hiểu ra thần vận cương nhu lưu loát.
Một ngày nắng rực rỡ, Vi Nhất Tiếu đem gan rắn ra phơi nắng trong viện. Trong tủ lạnh nhồi đầy mật gấu, nếu không đem gan rắn ra phơi khô bảo quản sẽ biến chất.
Bách Lý Phi ngồi buồn cả ngày trong phòng, mất ăn mất ngủ vội chăm sóc hai kẻ kia, trừ việc đưa thuốc cho Lãnh Khiêm cùng Ân Lợi Hanh cũng không ra khỏi phòng một bước. Hôm nay nàng ngẫu nhiên nhìn ra cửa sổ thấy trong viện phơi mấy trăm gan rắn hiếm cố, không khỏi hiếu kì, liền ra khỏi phòng.
Vi Nhất Tiếu làm bộ không thấy nàng, chính mình vẫn chuyên tâm làm chuyện của mình. Bách Lý Phi xem trong chốc lát, hất hất tóc mai, thấp giọng kêu:
“Vi công tử, vi công tử ~”
Thanh âm ôn nhu xúc động cực kì. Vi Nhất Tiếu chỉ có thể đứng dậy tiếp đón. Bách Lý Phi hỏi:
“không biết Vi công tử lấy nhiều gan rắn thế làm cái gì?”
Vi Nhất Tiếu đáp: “Làm thuốc.”
“Trị bệnh gì cần nhiều gan rắn thế nha?”
“Đau bụng kinh.”
Bách Lý Phi ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới đáp án này, đoạn phất phất tay cười nói:
“Vi công tử định trêu đùa người ta đâu, đau bụng kinh liền dùng chút dược vật tính nóng đến trị, gan mật rắn đều tính hàn, làm sao trị nổi? Các ngươi tìm lang băm nào vậy? ~”
Loại vấn đề thường thức này Vi Nhất Tiếu đương nhiên không phải không biết, cũng không nghĩ nói cho nàng nghe chuyện của Đồng Nãi, lúc này cười nói:
“Đại phu nông thôn vô danh, nói ra Bách Lý Phi cô nương cũng không biết.”
“Ai u~, nói nghe xem chút thôi ~, có lẽ ta biết thì sao?”
Bách Lý Phi nhẹ nghiêng đầu, vừa làm nũng vừa năn nỉ.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên ‘ba’ một tiếng, thì ra là Lâm Nhất Tần đá văng cửa phòng bếp, hai tay bưng một nồi canh nóng còn bốc hơi đi ra, sắc mặt phi thường không tốt.
Bách Lý Phi cười cười, nheo mắt liếc nhìn Vi Nhất Tiếu đầy tình ý, thân hình như rắn nước uốn éo, từng bước một tiêu sái quay về phòng.
Vi Nhất Tiếu lấy bát đũa đến giúp Tiểu Lâm múc canh, thấy nàng rầu rĩ không vui, cúi đầu uống một ngụm, cười nói:
“Thật chua, nàng bỏ bao nhiêu dấm?”
Lâm Tiểu Tiên rầu rĩ nói:
“Nàng cố ý quyến rũ chàng.”
“Nàng ta cố ý chọc giận nàng, không cần trúng bẫy, cái gì cũng đừng nói cho nàng ta nha.”
Kì thực Lâm Nhất Tần cũng không có biện pháp, người ta quang minh chính đại đến gần, nàng làm sao sử dụng thủ đoạn nguyên phối (vợ chính) đối phó với tiểu tam đây.
Mấy ngày kế tiếp, Bách Lý Phi luôn tìm cớ tiếp cận hai người, nhưng Vi Nhất Tiếu bế miệng cực nhanh, lại cũng không để nàng có cơ hội một mình tiếp cận Tiểu Lâm, bởi vậy không có gì ngoài ý muốn phát sinh.
Thật vất vả đợi năm ngày, Bách Lý Phi mới hoàn thành thành quả nghiên cứu khoa học sau bao vất vả cần cù khắc phục khó khăn, chính thức xuất quan.
Thành quả này chẳng phải thuốc viên cũng không phải thuốc nước, mà là một con rắn sống nho nhỏ. Trên đai thêu hoa, con rắn sặc sỡ quấn quanh không ngừng động đậy, quỷ dị phi thường, khiến người ta nhìn dựng tóc gáy.
Khi nàng đem rắn này tới gần cổ Lãnh Khiêm, Chu Điên oán khí nhịn mười ngày rốt cục khống chế không được liền nổi bão:
“Bà nội nó! Bách Lý Phi ngươi đừng quá đáng! Đây là thứ quỷ gì? Lão tử muốn là thuốc chữa bệnh, không phải là độc tiễn hắn lên Tây Thiên! ! ! ! ! ! !”
Bách Lý Phi bị hắn vũ nhục kĩ thuật dụng độc gia truyền, không bảo trì hình thái hồ ly nữa, ngay lập tức biến sắc lạnh lùng nói:
“Hừ hừ, hắn còn chưa lên tiếng, ngươi gào thét cái gì? Nhìn một cái này!”
Nói xong kéo quần áo Lãnh Khiêm ra. Mọi người thấy trên thân thể gầy giơ xương sườn của hắn, tại bả vai, cánh tay lần lượt có mười mấy dấu răng rắn nhỏ, không khỏi chân động.
Bách Lý Phi cười lạnh nói:
“Ngươi cho là trị độc dễ dàng như vậy, ăn viên thuốc liền giải hết? Nếu không phải ta một tháng qua lấy độc trị độc, hóa giải nọc độc trong máu hắn, tên gần đất xa trời này làm sao chống đỡ đến bây giờ?” Lúc này xoay người rời đi.
Lãnh Khiêm lên tiếng: “Đúng vậy”, xem như thấy trước vận mệnh bi thảm của Chu Điên rồi, hắn chỉ có thể chịu đựng mạch máu chảy ngược, chỉ để cầu xin vị cô nãi nãi độc xà tôn giá quay lại cắn thêm một ngụm.
Lâm Vi hai người cuối cùng cũng biết hắn lễ phép đến kì quái kết quả là vì cái gì.
Vật thí nghiệm thứ 1 Lãnh Khiêm sau 2 ngày khi bị con rắn nhỏ cắn, tứ chi có thể hoạt động, Ân Lợi Hanh mới trở thành vật phẩm thí nghiệm thứ 2.
Mọi người đều tán thưởng Bách Lý Phi tài nghệ thần kì, nàng lại oán trách nói bọn họ bắt được rắn hai đầu quá muộn, Lãnh Khiêm vẫn không thể tránh khỏi di chứng, tổn thương tôn nghiêm trị độc của nàng.
Chu Điên cười nói:
“Lão tử nhìn không ra nha, qủy mặt lạnh có thể động mà.”
Bách Lý Phi khinh bỉ nói:
“Tứ chi đều có thể dộng, chỉ là trên mặt không thể động, đến giờ vẫn chưa phát hiện, thế còn không biết xấu hổ xưng huynh gọi đệ.”
Chu Điên cười nói:
“Không quan hệ a, dù sau mặt hắn thối như vậy, thần tiên cũng nhìn không ra có gì khác lạ!” Thật sự siêu cấp vô tâm.
Lãnh Khiêm giống như người được nói đến không phải là hắn, nhàn nhã mặc áo ăn cơm.
Lâm Nhất Tần cuồng choáng váng, thì ra Lãnh Khiêm mặt than là vì trúng độc, đây cũng xem như di chứng phù hợp với phong cách cá nhân đi…
Lại qua hai ba ngày, vật phẩm số 2 Ân Lợi Hanh cũng khỏi hắn, Trương Tam Phong thích đứa nhỏ không cha không mẹ, quyết định mang về Võ Đang làm đồ đệ. Phải biết rằng Trương Tam Phong hơn sáu mươi tuổi mới bắt đầu thu nhận đồ đẹ, tuyển chọn cực nghiêm, nếu không có căn cốt tư chất, phẩm hạnh tính tình không tốt, tuyệt không thể làm môn hạ Võ Đang. Đứa nhỏ này vô tình lọt vào mắt xanh của Trương chân nhân, thật sự là cơ duyên khó có được, đáng được gọi là nhân họa đắc phúc (người gặp nạn trước sau sẽ gặp phúc bù lại). Trương Tam Phong tức thời dựa vào tên năm đồ đệ trước, đổi tên hắn thành Ân Lê Đình.