Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 32: Chương 32: Đánh gấu




Thần thú chính nghĩa Batman Vi Nhất Tiếu cùng nam tử thần bí gợi cảm ngẫu nhiên hội ngộ nơi ôn tuyền, hai người một câu cũng chưa nói, đủ loại gian tình khoa trương giả tạo khiến người khác hiểu lầm bay đầy trời, hai vị sắc mặt xanh mét, mắt bốc hỏa cùng giằng co…

Khói thuốc súng ngập trong mùi dấm chua lan tỏa khắp không khí. Hai nam nhân vô tội bị liên lụy muốn sống mái với nhau, hai kẻ đầu sỏ háo sắc gây nên chuyện lại tránh sau lưng bọn họ, thần sắc hoảng loạn nhưng không cách nào mở miệng giải thích, ánh mắt hung tợn phóng ra nhìn chằm chằm nhau.

Lâm Nhất Tần gần phát điên, lấy lửa giận của Vi Nhất Tiếu cùng tiêu chuẩn đạo đức thời đại này, không kể nói cho hắn là đứa nhỏ kia phi lễ nàng hay nàng rình xem người ta ngâm ôn tuyền đều không có HE (happy ending) hài hòa nồng thắm.

Trong giới võ lâm, tay không đem người đánh tới hộc máu, một chưởng quy thiên không hiếm lạ gì, nhưng dùng quần áo đánh người bay ra hai ba trượng mà không làm người ta bị thương cũng không phải công phu tầm thường.

Trẻ nhỏ có thể đánh đòn, đậu hũ ngoài ý muốn có thể ăn (đương nhiên là nàng ăn), nhưng đến trình độ đánh nhau vì thứ cỏn con này, thật không đáng.

Lâm Tiểu Tiên nhìn nhìn rừng tùng rậm rạp xung quanh cùng vệt tuyết đọng đa hình dị dạng, liền cân não, liều mạng dự thi ‘người trí tuế’, nhanh chóng nghĩ ra một lời nói dối hoàn mĩ.

‘Vi Vi, đừng nóng giận, đây là hiểu lầm. Ta vừa mới ở trong ao, thấy một con gấu đi tới, nhất thời kích động không mặc quần áo chỉnh tề liền bỏ chạy tìm ngươi, không nghĩ tới gặp phải vị…vị tiên sinh này…Ân, hẳn là ta nên giải thích mới đúng.”

Lâm Tiểu Tiên nắm chặt tay Vi Nhất Tiếu, lộ ra thần sắc áy náy hối hận.

Vi Nhất Tiếu sắc mặt vừa hoãn, nhẹ nhàng trách:

“Thấy gấu sao không gọi ta, lỗ lỗ mãng mạng lo chạy đến.”

Lâm Nhất Tần trong lòng hơi dịnh, giả bộ nghĩ đến mà sợ:

“Ta nhìn thấy nói, nó không thấy ta. Nếu lên tiếng gọi ngươi, không chừng gọi nó tới ăn ta trước.”

Trên núi Trường Bạch đầy những vết chân thú, động vật hoang dã rất nhiều. Gấu ngủ đông đã bắt đầu ra ngoài kiếm ăn. Khi hai người lên núi đã nhìn thấy rất nhiều dấu chân vĩ đại. Lâm Nhất Tần vừa mới nhìn xung quanh, rừng tùng đầy những vết kì lạ mới có thể nói dối gặp gấu.

Kì thực gấu được xem như ‘tay săn mồi mù’, thị giác quả thật rất kém nhưng khứu giác vô cùng nhạy bén, hơi mười dặm có thể ngửi thấy mùi con mồi. Bởi vậy khi con người thấy nó, nó đã sớm ngửi được mùi của ngươi. Tri thức trên kênh Discovery hiển nhiên Vi Nhất Tiếu chưa xem qua, vì thế lời nói dối này xem như thiên y vô phòng (không có lấy một sơ hở.)

Huống chi hắn lấy an toàn của Lâm Nhất Tần làm trọng, thấy nàng gặp gấu mà không bị thương thì vui sướng cùng nghĩ lại mà sợ, về phần quần áo không chỉnh bị người ngoài nhìn thấy cũng chỉ là việc nhỏ. Lúc này hướng nam tử kia chắp tay nói:

“Chuyện tình đã rõ, mạo phạm các hạ, xin bao dung.”

Nam nhân kia cũng không phải lòng dạ hẹp hòi, thầm nghĩ nữ tử này có lẽ bị gấu dọa choáng váng mới vô lễ thế, tức thời gật đầu, lôi kéo con thu dọn đồ đạc quanh ao, chuẩn bị rời đi.

Lâm Nhất Tần nhìn Vi Vi, thấy ắn quần áo chỉnh tề, cả tóc cũng chưa ướt, căn bản không giống người mới từ ôn tuyền bước ra. Lúc này hỏi:

“Ngươi đi đâu vậy? Ta vừa mới nhìn thấy ngươi từ hướng kia lại, căn bản là ngươi không xuống nước.” Cơ hội rình coi cũng không cho, xem như ngươi lợi hại.

Vi Vi cười bỡn cợt nói:

“Ta thấy dấu chân, liền đi xung quanh vài vòng. Ta tuy rằng không sợ gấu, nhưng lại rất sợ sói mắt xanh xinh đẹp nha…”

Lâm Tiểu Tiên phồng má nói:

“Ta xém chút làm điểm tâm cho gấu, ngươi còn chê cười ta, mong ngươi bị sói xé thành bột phấn luôn đi” Đương nhiên sói này phải là bổn đại tiên ta.

Vi Vi cười nói:

“Được rồi, ta cùng ngươi đi lấy quần áo, nhìn xem con gấu kia còn không, cắt tay nó làm điểm tâm cho ngươi là được rồi.”

Lâm Nhất Tần lắc đầu nói:

“Ta không dám đi qua, ngươi sang đó cầm giúp ta tốt lắm, ta ở chỗ này chờ ngươi.”

Vi Nhất Tiếu vừa nhìn xung quanh một lần, không phát hiện động vật nguy hiểm gì, thấy đôi cha con kia cũng đã thu thập xong đồ đạc muốn đi, liền đáp ứng nàng, xoay người rời đi.

Lâm Nhất Tần chờ bóng hắn biến mất trong làn hơi nước, liền nhặt lên một hòn đá nhỏ ném vào ao, nước bắn tung tóe lên ướt người bé trai kia. Đứa nhỏ tự biết đuối lí, trừng mắt nhìn nàng cũng không dám nói gì.

Đây đương nhiên chỉ là lời cảnh tỉnh, cha không biết dạy con, nó còn nhỏ đã đùa giỡn thủ đoạn lưu manh, lớn lên không biết biến thành bộ dạng vô sỉ gì nữa.

Nam tử kia biết con từ trước nay ngang ngược không chịu quản giáo, nay chịu thiệt lại không kêu một tiếng, trong lòng kì quái, ngẩng đầu nhìn nàng kia, thấy nàng tiến về trước hai bước, mắt sáng quắc nhìn hắn, thấp giọng nói:

“Ta vừa mới nói dối. Ta không phải gặp gấu, mà là bị con ngươi chui vào nước phi lễ, mới cuống quýt chạy đi tìm người. Hắn không tính nhỏ, không biết xấu hổ làm ra loại chuyện này, không biết có phải người làm cha dạy hay không.”

Nam tử kia trong lòng kinh ngạc nhìn con, thấy trên mặt nó đầy xấu hổ, mũi chân di tới di lui trên mặt đất, không nói một tiếng, khác hẳn bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng quái đản hàng ngày.Biết nàng không nói sai, nhất thời lửa giận công tâm, giận tím mặt.

Thê tử hắn mất sớm, chỉ để lại một trai một gái, trong lòng hắn tất nhiên yêu thương mười phần. Chỉ là công việc bôn ba nhiều việc, hắ thật sự không rảnh hỏi nhất cử nhất động của đứa nhỏ, chỉ sao gia nô thủ hạ chiếu cố tốt. Bọn họ sao giám quản giáo thiếu gia nghiêm khắc?

Hắn đã sớm phát hiện đứa nhỏ này có chút dáng vẻ lưu mạnh, chỉ là yêu ai yêu cả đường đi, chỉ làm bộ nhìn không thấy mà cho qua.

Nhưng xã hội lễ giáo thâm nghiêm, nam nữ bảy tuổi đã phân phòng khác biệt, nhân sĩ giang hồ dù không cổ hủ như phu tử, nhưng làm ra bậc chuyện phi lễ nữ tử đã sớm vượt qua giới hạn vốn có rồi.

Tục ngữ nói hơn ba tuổi đã xem là lớn. Năm nay nó đã bao tuổi, còn dám làm ra việc vô sỉ hạ lưu như thế, lại nghĩ đến bản thân kì vọng tha thiết đều hóa thành mây trôi, hắn vừa bi vừa giận, giơ chưởng phất vào gáy con.

Lâm Nhất Tần bổn ý chỉ muốn ba ba thất trách này quản giáo con cho tốt, quở trách một chút, đánh đòn một chút là được, hoàn toàn không nghĩ tới trong thời đại này, chuyện phi lễ lại nghiêm trọng như thế, nàng cảm thấy võ lâm nhân sĩ cũng thật hung bạo.

Tiểu Lâm thấy hai mắt hắn đỏ đậm, vẻ mặt kích động, một chưởng giáng xuống như muốn lấy mạng đứa nhỏ, nhất thời kinh hãi, cất giọng ngăn cản:

“Đừng! Đừng kích động! Nó là con ngươi, hơn nữa nó còn nhỏ, vẫn còn giáo dục được nha! ! !’

Nam tử này chẳng phải muốn đánh chết con, chỉ là nhất thời kích động máu nóng lên não, nghe thanh âm này, tay giơ lên giữa không trung không hạ xuống nổi nữa.

Đứa nhỏ kia biết phụ thân trước nay nghiêm túc, xuống tay tuyệt không khoan dung, nước mắt rưng rưng, cúi đầu không dám lên tiếng.

“Nghịch tử! Nói! Sao ngươi dám làm ra chuyện vô sỉ này?”

Nam tử lần đầu mở miệng, thanh âm trầm thấp hùng hậu. Hắn tâm thần kích động sử dụng nội lực, thanh âm cũng không lớn, đủ chấn động rặng tùng xung quanh, vài khối tuyết động rơi xuống, quả nhiên là nội lực kinh người.

Đứa nhỏ nước mắt rơi như mưa, nhỏ giọng thì thầm:

“Phụ thân…Nàng, nàng trông rất giống mẹ…”

“Nàng trông rất giống mẹ…”

Xong rồi, một nam nhân trọng tình trọng nghĩa, một trượng phu tưởng niệm vong thê, tưởng niệm cả đời. Bằng chứng sao, không thấy người ta ngây ngốc đứng đó, giận cũng không xong sao, nước mắt lã chã rơi xuống…

Không có khả năng.

Nam nhân cúi đầu, nâng tay xoa thái dương đã nổi gân xanh:

“Dã Vương… con nghĩ rằng cha sẽ tin lời nói dối thái quá đó sao? ! Nàng nơi nào so bằng mẹ con! ! ! ! ! !”

Bạn học Tiểu Lâm tuy có tuy tự mình hiểu lấy, cũng biết nam nhân này có lẽ thật sự thương vợ hắn, nhưng nàng chưa từng gặp mặt đã bị chế nhạo như vậy, sắc mặt nhất thời vô cùng phức tạp, như bảng pha màu thau đổi n lần, trong lòng buồn rầu vô hạn, nghĩ thầm:

“Con ngươi công kích thân thể ta, ngươi công kích tâm hồn ta, hai ngươi đều độc ác như nhau, quả thật là cha con ruột. Được, được, ngươi dáng người đẹp, vợ ngươi khí chất đẹp, con ngươi làn da đẹp, cả nhà ngươi đều đẹp, ai bảo ta đầu thai sai không nhận được DNA tốt như thế đâu.”

Lâm Tiểu Tiên khóe miệng không ngừng run rẩy, trong lòng thật không thú vị, xoay người đi tìm Vi Vi

Thấy xa xa một bóng dáng màu xanh chậm rãi đi tới, trong tay xách một cục bông đen tuyền gì đó, thì ra là một con gấu nhỏ, giương nanh múa vuốt khua loạn tứ chi, cẳng chân vừa béo vừa ngắn giãy dụa kìa.

Không nghĩ tới lời nói dối trở thành sự thật, Vi Nhất Tiếu thực sự bắt được một con gấu ở bên kia.

Lâm Nhất Tần thần nghĩ:

“Tục ngữ nói người Sơn Đông miệng tà, nói gì trúng đấy. Tiểu mập mạp kia ẩn nấp thật không sai, chỉ là bị gấu con đáng yêu mê người gấp mười lần Teddy kia dọa, ta thật mất mặt quá!”

Lâm Tiểu Tiên thích nhất vài động vật nhỏ có lông, thấy gấu nhỏ mập mạp phi thường đáng yêu, sẽ đón nhận chơi đùa một chút.

Nào biết bên tai đột nhiên nghe tiếng “Ô oa” gầm rú, cạnh ao bên rừng, một con gấu lớn hai mắt đỏ đậm rít gào xông ra, nhe hàm răng sắc nhọn đầy nước bọt, hướng thẳng tới Lâm Nhất Tần, phi nước đại mà đến, đạp đất động tuyết bốn phía.

Thì ra Vi Nhất Tiếu bắt được gấu nhỏ này là con của gấu mẹ kia, dù là động vật ăn cỏ, nhưng để bảo vệ đời sau, chúng có thể tổn thương tính mạng, huống gì con gấu nặng hơn nghìn cân này.

Chúng nó thoạt nhìn vụng về, nhưng cũng không thiếu khả năng sinh tồn. Gấu mẹ thấy gấu nhỏ bị bắt, lúc này liền hướng Lâm Nhất Tần yếu nhất bắt đầu công kích, đây là mưu lược cực cao minh vây Ngụy cứu Triệu.

(Năm 353 TCN, Bàng Quyên được Ngụy Huệ vương giao chức đại tướng cầm quân đi đánh nước Triệu. Tài năng của Bàng Quyên khiến quân Triệu thua liên tục, vua Triệu phải cầu cứu nước Tề.

Nghe theo kế "vây Ngụy cứu Triệu" (圍魏救趙) của Tôn Tẫn, Điền Kỵ thay vì cứu Triệu lại dẫn quân tức tốc tiến thẳng đến kinh đô Đại Lương của nước Ngụy, buộc Bàng Quyên phải bỏ việc tấn công Triệu để quay về cứu nước rồi bị quân Điền Kỵ đánh cho đại bại trong trận Quế Lăng. Sau khi bắt được Bàng Quyên, Tôn Tẫn vì nể tình bạn học xưa nên đã tha chết cho Bàng Quyên mà còn thả ông quay về nước Ngụy.)

Gấu mặc dù thân hình cồng kềnh nhưng chạy rất nhanh, 50 thước chỉ cần 5 giây, nhanh hơn so với người bình thường rất nhiều.

Lâm Nhất Tần đứng bên cạnh ao, gấu trong chớp mắt liền bổ nhào vào nàng, nàng đứng sững, khoảng cách gần, mùi hôi tanh từ miệng nó đều đập vào mặt nàng.

Biến cố bất ngờ không kịp phòng tránh, Tiểu Lâm căn bản chưa kịp phản ứng lại đã bị bao phủ trong bóng dáng của con gấu to lớn, ngửi thấy mùi tanh hôi từ nó.

Vi Nhất Tiếu lúc này ném gấu nhỏ sang bên, nhanh chóng bay tới. Nhưng dù hắn khinh công tuyệt thế vô cùng, khoảng cách bốn năm mươi trượng xa không có khả năng bay một lần liền tới, trái tim cơ hồ muốn bay khỏi lồng ngực.

Đúng lúc này, nam nhân răn dạy con kia đã bay qua. Dù khinh công hắn không bằng Vi Nhất Tiếu, thắng ở khoảng cách gần, hô rống một tiếng, bàn tay tạo thành ưng trảo đẩy mạng tay gấu ra.

Nhưng súc sinh đâu biết hắn lợi hại, chỉ nghiêng ngả một chút, tay kia hạ xuống, kém chút nữa đã chụp lên đầu Lâm Nhất Tần, muốn đem nàng quật chết.

Ai ngờ nam nhân này duỗi tay phải ra, không biết như thế nào, vươn thẳng nửa thước, cường ngạnh bắt được tay gấu.

Đây là võ lâm trác tuyệt hơn trăm năm qua, đương thời có một không hai ưng trảo cầm nã thủ. Hắn nội lực hùng hồn, thể lực hùng cường, sức mạnh cơ hồ có thể xé ngựa thành mảnh nhỏ, đối đầu với gấu, đem con gấu lớn nặng gấp bội hắn đánh cho lảo đảo.

Trong lúc đó, Vi Nhất Tiếu đã đuổi kịp đến nơi, ôm lấy Lâm Nhất Tần, hoàn toàn không thấy rõ động tác chân tay hắn thế nào, trong giây lát liền lui ra sau vài trượng, cứ như có ai lấy dây thép từ sau kéo hắn vậy, thật là bay tới bay lui như thần.

Nam tử này thấy Lâm Nhất Tần thoát li nguy hiểm, trong lòng hơi định, nhấc tây phải, nhắm ngay gáy con gấu cho một chưởng, thanh âm rắc vang lên. Gấu kia đau đến rung người, rống giận, lại bổ nhào vào hắn.

Kỳ thực đây là khai bi liệt thạch chưởng lực, ngay cả cao thủ thành danh chốn võ lâm cũng bị đánh cho vỡ óc, thất khống đổ máu mà chết. Nhưng gấu dù sao cũng khác người, da lông dày, xương cốt cứng, một chưởng này chỉ khiến nó đầu choáng não trướng, đau đớn phi thường, nhưng không hại đến tính mạng.

Hắn than một tiếng: ‘Thật là lợi hại!” liền thu chưởng thành chộp, muốn dùng nó thử xem công lực võ công của mình, ai ngờ một tiếng kinh hoàng vang lên: “Phụ thân ! ! ! !”

Hắn nhìn lại, không ngờ còn một con gấu lớn khác xông về phía con, muốn nhào lên cứu, nhưng thế nào cũng không kịp rồi. Tâm thần kích động lại không chú ý con gấu phía sau chưa chết, bị nó chụp lên trán, may mà nó chụp hút, chỉ bị thương da thịt, nếu không thì ngay cả sọ cũng bị bẻ xuống rồi.

Lại nghe một tiếng cực kì thảm thiết “Phụ thân! !”

Nam nhân nghĩ con đã vào miệng gấu, máu tươi đổ xuống làm mờ ánh mắt, nhưng hắn không dám lau đi, chỉ sợ quay đầu nhấy thi thể con huyết nhục mơ hồ.

Kỳ thực Vi Nhất Tiếu không kịp buông tay Tiểu Lâm đã vội một bước chạy qua, một tay xách cổ áo đứa nhỏ này, thân hình nhoáng lên một cái tránh khỏi tay gấu, luồn qua nách nó chui ra sau lưng.

Tiếng gọi phụ thân thứ hai là đưa nhỏ thấy phụ thân bị gấu chụp, đầy mặt đầy cổ là máu tươi, vội vàng quan tâm mới kêu lên.

Vi Nhất Tiếu khinh công thật sự là đương thời có một không hai, trên người xách theo hai người vẫn chạy như bay, so với nam tử kia mau hơn.

Hắn đề khí, mũi chân điểm hai lần liền nhảy đến cây tùng cao gần đó, đem hai người buông trên cây, lập tức quay người về sau.

Lâm Nhất Tần thở nhẹ một tiếng, nhìn xuống phía dưới, thấy hắn một tay xanh đặt trên đầu gấu, một tay sờ trước ngực, chờ khi tay gấu phất qua, hắn lại xoay người nhảy trên đến đất, chân không thấy rõ xoay người dạo quanh con gấu một vòng, vòng một đường đen quanh cổ nó, sau đó lui về sau hai trượng đứng nhìn.

Chỉ thấy con gấu này hai tay vẫn khua loạn, nhưng lại không rống lên được tiếng nào nữa, qua hai ba giây sau, phù một tiếng, đầu gấu rơi xuống đất, máu đỏ phun ra ba thước cao như suối.

Thì ra Vi Nhất Tiếu dùng chủy thủ, đâm xung quanh cổ gấu sáu bảy đao, đem vết thương mở rộng. Chỉ là hắn đao pháp cực nhanh, vết thương nhìn bên ngoài thì cực kì bằng phẳng, ngay cả con gấu kia cũng chưa phát hiện bản thân đã bị chặt đầu, đến khi đầu rơi xuống, sợ rằng bản thân nó còn chưa biết nó chết như thế nào.

Bên bờ kia, nam nhân thấy con trên cây bình yên vô sự, liền dang tay chộp tới bụng gấu. Bụng gấu là nơi mềm yếu dễ bị tổn thương nhất. Ưng trảo cầm nã thủ thành danh mười phần khí lực, hai tay xuyên qua ngực gấu, đem cả tim gan nó móc ra, đợi khi nó đau nhức xoay người, lại ra tay đem cổ họng bóp nát. Con gấu nặng hơn ngàn cân quay cuồng trên mắt đất vài giây liền tắt thở.

Hai người động tác mau lẹ, đối thủ dù không phải quá mạnh, nhưng quan hệ đến tính mạng người quan trọng nhất, quả nhiên là nóng ruột nóng gan, ngay cả hô hấp tim đập đều quên.

Vi Nhất Tiếu cùng nam tử này đều sử dụng tuyệt kĩ của bản thân, chủ động cứu hộ người của đối phương, lúc này nhìn thoáng qua nhau, đối với đối phương võ công phẩm cách đều thêm phần kính nể, không khỏi có ý nghĩ làm quen.

(Lời tác giả:

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Được rồi, nam tử thần bí chính là Ưng Vương, ta đem cả Pháp Vương cùng lôi đến, mời các bạn học tùy ý xem.

Kỳ thực cẩn thận quay đầu nhìn, ta cũng không viết hắn là soái ca, chỉ nói hắn dáng người khí chất đều tốt lắm, là đại thúc có khí khái mà thôi.

Hắc hắc, kì thật YY Ưng Vương thành nam chính cũng không có gì sai, dù sao người ta cũng là dân tư bản đấy. Chúng ta xem nguyên văn viết thế nào:

Trong một trận chiến đỉnh Quang Minh, hắn liên tiếp đánh bại Hoa Sơn cùng ba gã cao thủ Thiếu Lâm, lại áp đảo Võ Đang tam hiệp, một chút cũng không chịu thế dưới. Ân Thiên Chính thật là một vị kì nhân trong chốn võ lâm, tuổi tuy lớn (lúc ấy hơn 70), tinh lực không thua kém gì thiếu niên, nội lực như nước, như cơn sóng lại cơn sóng tràn triền miên không dứt, hướng Trương Khê Tùng va chạm qua.

Áp đảo…thế dưới…như nước…triền miên không dứt…va chạm…cỡ nào…Khụ, khụ… … Thế giới này thật không thuần khiết… …

Hắc hắc, có ai muốn viết Ưng Vương thành nam chính xin nhanh nhanh hành động a, vô luận là BG hay BL, với lão Ân tuyệt đối không thành vần đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.