Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 36: Chương 36: Đêm nghỉ tại núi hoang




Trên nói đến việc Vi Nhất Tiếu ở rừng Thần Nông đánh một ‘Big foot’ có vẻ rất có chỉ số thông minh cùng tính người

--- ------ --------

Lâm Nhất Tần tránh ở sau cây, không nói gì nhìn một sinh vật không biết có phải người không trong cơn mưa đá đang mắng chửi.

‘Big foot’ này không những có thể nói, miệng còn thật thối, suốt buổi ‘Bà nội nó, khốn khiếp, đồ rùa,…” làm một tràng dài, nhưng so với Vi Nhất Tiếu thật kém xa. Một kẻ không nói lời thô tục mà từng câu từng chữ lại hàm ý mỉa mai châm chọc nham hiểm ác độc cuồn cuộn tuôn ra, khiến ‘người rừng’ kia nổi trận lôi đình, dựng lông, nhặt đá ném lại.

Trong lúc đó, mấy hòn đá cùng bay qua bay lại, cộng thêm tiếng mắng chửi hòa thành một bức tranh náo động ‘tuyệt sắc’

Vi Nhất Tiếu né tránh vài lần, liền hiểu rõ người rừng này võ công không kém, tiếng hòn đá xé gió rất mạnh, có thể thấy dùng lực rất lớn, nhưng thủ pháp ám khí không thuần thục lắm, hắn đeo ba lô cũng tránh được dễ dàng. Đã đánh một trận, người rừng cũng phát hiện ra vấn đề chênh lệch thực lực, lại không lãng phí khí lực nữa, mắng:

“Tên nhát gan chỉ biết trốn, lão tử nếu không phải không có cách nào thoát ra, nhất định đem ngươi nghiền thành thịt vụn! !”

Lúc này Lâm Vi hai người đều nhìn ra đó là một người mặc áo da lông giả làm người rừng.

Nơi hoang sơn dã lĩnh này (núi hoang rừng sâu), ngay cả tránh thù địch cũng không cần trang điểm như thế chứ, lại chẳng biết hắn mặc thế làm gì.

Vi Nhất Tiếu cười hì hì nói:

“Ta vừa định nói ngươi đi ra đây chúng ta đánh một phen, ai ngờ ngươi ra không được, thế mới biết ai là kẻ nhát gan~”

Lâm Nhất Tần không muốn nghe bọn hắn tiếp tục đấu võ mồm, liền nhỏ giọng nói Vi Vi:

“Được rồi, là chàng đánh hắn trước.”

Từ sau cây ló đầu ra, liền hướng người rừng gọi:

“Thật xin lỗi, vừa rồi không biết ngươi là người nên mới đánh nươi, không biết ngươi ở trong này làm gì?”

Người rừng chưa hết tức giận, thở phì phì nói:

“Ngươi quản lão tử ở trong này làm gì, ta còn muốn hỏi các ngươi tới đây làm gì đó.”

“Chúng ta tới bắt rắn.”

Được rồi, bạn học Tiểu Lâm thật sự rất ngạc nhiên, không lẽ ‘big foot’ trong truyền thuyết chính do người này tạo nên?

“Cái gì? Ai bảo các ngươi tới? Lãnh Khiêm đã chết sao?”

‘Người rừng’ từ giận dữ chuyển sang kinh ngạc, đột nhiên hỏi một câu làm hai vị không hiểu gì

“Lãnh Khiêm?” Lâm Nhất Tần vừa suy nghĩ, liền hỏi:

“Ngươi là người trong Minh Giáo?”

“Ngươi biết Lãnh Khiêm sao có thể không biết ta? Lão tử là Chu Điên! Hắn rốt cuộc có chết không?!”

Chu Điên muốn biết tình hình của Lãnh Khiêm, liền bốc hỏa, éo le là hắn nói chuyện hỗn loạn lùng bùng một đám không rõ ràng, chờ làm sáng tỏ ngọn nguồn cũng mất khí lực lớn.

Thì ra hơn một tháng trước Lãnh Khiêm vào rừng Thần Nông tìm dược liệu phụ trợ việc luyện công, không khéo bị con rắn hai đầu kì quái cắn liền trúng độc, liều mạng chạy đến trấn Tùng Bách phát tín hiệu cầu cứu liền té xỉu. Cũng may trong trấn nhỏ có kỳ nhân nuôi rắn chuyên giải xà độc, mới nhặt được về một cái mạng.

Nhưng xà độc này rất kì quái, dư độc trong cơ thể hắn còn không tiêu hết, vài ngày rồi không thể động đậy. Kì nhân kia nói nếu có thể bắt được con rắn hai đầu về nghiên cứu, không chừng có thể chế thuộc trị cho hắn.

Chu Điên vì huynh đệ mới tiến vào rừng Thần Nông tìm loài rắn kì lạ này. Nhưng hắn chẳng phải người chuyên nghiệp, khu vực này to lớn như thế, muốn tìm một con rắn, không khác gì mò kim đáy bể. Chu Điên tìm hơn một tháng cũng không thấy bóng dáng, bất đắc dĩ mới đột phát ý tưởng kì cục, đóng giả ‘dân bản xứ’ hi vọng có thể dụ rắn ra khỏi hang.

Nghe Tiểu Lâm nói bọn họ cũng tới bắt rắn, còn tưởng rằng tính mạng Lãnh Khiêm bị đe dọa, lại tìm thêm người đến hỗ trợ mới sốt ruột như thế.

Nếu đều là người Minh Giáo, chút mâu thuẫn nhỏ cũng không cần để tâm. Vi Nhất Tiếu cùng Chu Điên làm quen một hồi, ba người tới đây đều vì bắt rắn luyện thuốc liền quyết định kết bạn cùng đi.

Chu Điên hơn một tháng đều là màn trời chiếu đất, ăn quả dại hái rau dại, sớm chưa thấy lương khô, nhận lấy lương khô hai người đưa cho liền ăn mãnh liệt, giúp ba lô Vi Nhất Tiếu nhẹ bớt bao nhiêu.

Bạn học Chu Điên vẫn không chịu cởi bộ trang phục ‘người rừng’ đầy cá tính. Tiểu Lâm nhìn kĩ, thì ra vài miếng da ố màu ghép lại với nhau thành áo vắt ngang vai, hơn nữa hắn nhiều ngày không cắt tóc cạo râu, làm COSER (cosplay) thật siêu cấp chuyên nghiệp.

Chu Điên không biết bao lâu rồi chưa tắm rủa, cả người đầy mồ hôi, mùi thối hoắc vô cùng khó ngửi, ngẫm lại cũng đủ khó chịu. Lâm Vi hai người lại kính nể hắn vì huynh đệ có thể làm đến như thế, liền không nói lời gì châm chọc.

Tiếp tục vào sâu rừng Thần nông, căn bản không có đường để đi, trên đất vô cùng ẩm ướt, phủ trên đó là tầng lạ rụng dày đã thành mùn, đi không tốt sẽ bị lún sâu vào. Rất nhiều nhánh cây khô đâm ra, nếu không để ý va phải liền bị xước thành mấy vệt. Mỗi một tảng đá, mỗi một nhánh cây đều không thể tin tưởng được.

Chu Vi hai người luyện võ thường xuyên, đường khó đi như vậy cũng không khác gì đi trên đất bằng. Lâm Nhất Tần cơ hồ nửa bước đều khó đi, Vi Nhất Tiếu đi trước thử độ nông sâu, mỗi nhánh cây đều bị hắn nắm thử xem độ chắc chắn, để nàng dẫm lên dấu chân của mình mà đi.

May mà ba người vì bắt rắn chứ không phải vì chạy trốn mà đến, biết dục tốc bất đạt (làm quá vội vàng sẽ không được kết quả như mong muốn) nên cũng không nóng nảy. Tiểu đội bắt rắn ngày đầu tiên thu được rất phong phú, đáng tiếc vẫn không thấy con rắn hai đầu. Địa hình này phức tạp, trời tối mờ sẽ không thể nhìn phía trước, ba người tìm chỗ bãi đá chuẩn bị ăn ngủ.

Vừa mới buông ba lô, Chu Điền liền ồn ảo phải đi, thì ra hắn đơn độc một mình vào núi, không người gác đêm, ban đêm đều ngủ trên cây, bây giờ không quen cắm trại.

Lâm Nhất Tần giữ hắn lại, Chu Điên xem ra vẫn kiêng kị Vi Nhất Tiếu độc miệng, nhăn mặt nghiêm mày nói với Lâm Nhất Tần:

“Ngươi thật ra rất sảng khoái, mà ta chán ghét tên âm trầm cổ quái kia. Lão tử mới không cần cùng hắn ngủ.”

Nói xong liền chạy mất, tự như một cánh chim bay giữa trời chiều, đảo mắt liền biến mất giữa rừng rậm.

Mười dặm núi lớn, rừng sâu mờ mịt, đêm đó sau khi nuốt xong miếng lương khô cuối cùng, cảm giác hưng phấn tìm kiếm cái lạ dần dần chuyển thành một loại suy diễn thê lương mờ mịt. Trong đêm đen, không biết loài vật nào “A —— a ——” thống khổ kêu to, khiến người ta rởn cả da gà,

Lâm Nhất Tần chỉ cảm thấy bản thân như chiếc lá nhỏ cô độc phiêu bạt nơi biển lỡn, mãi không thấy bờ. Nàng rúc vào người Vi Nhất Tiếu, tay nắm chặt không buông.

Ban ngày khi ba người nhiều thấy báo săn mồi, Vi Nhất Tiếu đốt lửa trại, cười hì hì chê cười nàng, nhưng trong tay áo lại âm thầm đem chủy thủ giấu kín, chuẩn bị tùy thời phóng ra.

Rừng Thần Nông toàn cây thân cao, đêm tháng tư cũng thật rét lạnh, Lâm Nhất Tần mặc mất lớp quần áo đều thấy hàn khí bức người, nhìn Vi Nhất Tiếu chỉ mặc áo đơn vẫn cười nói tự nhiên không khỏi hâm mộ.

Một ngày vượt núi băng rừng, Tiểu Lâm đã thấy thật mỏi mệt. Hai người hàn huyên không đến một nén nhang, hai mí mắt nàng liền đánh nhau.

Vi Nhất Tiếu rời thảm khuyên nàng đi ngủ, Lâm Tiểu Tiên ngồi trên thảm, nhìn ánh lửa bập bùng hóa ra bóng dáng đơn bạc của Vi Vi (ảo giác a ảo giác), lại không cam lòng cứ thế mà ngủ.

Người ngoài hành tinh vô sỉ nảy ra ý tưởng hay, lúc này làm dáng ôm quần áo lạnh run, gọi một tiếng “Vi Vi”

Vi Nhất Tiếu nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt tinh thuần như suối nước, đáng thương như nai con, mê mông như sương mù nhìn hắn, một tiếng gọi đơn thuần đáng yêu, tuyệt không quỷ kế vang lên:

“Em rất lạnh nha~”

Kết quả là —— Lâm Tiểu Tiên gò má ửng hồng, cả người đổ mồ hôi nằm trên thảm quay cuồng

Vi Nhất Tiếu dời đống lửa đến gần thảm, cho nên nàng ngủ vô cùng vô cùng ấm áp = =

Lâm Tiểu Tiên trong mộng còn trách móc: “NDD, rốt cuộc là ai cho hắn xem qua ‘Đạo mộ bút ký’? ! (Thượng đế đáp: Tất nhiên là Phạn Ca vô lương rồi…!!!)

Vi Nhất Tiếu ngồi dưới bên đống lửa, nhìn ánh lửa chiếu sáng dung nhan đang ngủ, nhìn thật kĩ, đầy lưu luyến, phảng phất như xem thế nào cũng không đủ.

Nàng dù đang ngủ, vẻ mặt cũng vô cùng phong phú, chốc lát nhíu mày mếu máo, chốc lát lại mỉm cười, trong mộng cũng là thiên chân vô tà như thế.

Hôm nay nàng vô tình nói toạc ra thân phận Chu Điên, sau lại hối hận, ánh mắt lảng đi nói chuyện không đâu, còn tưởng rằng chính mình giấu diếm tốt lắm.

Được rồi, ai chưa từng nói dối? Ai không có bí mật? Cho dù nàng ngôn ngữ hành động cổ quái, lai lịch quỷ dị bất minh, chỉ cần nàng ở bên ta, ta liễn vĩnh viễn không hỏi.

Lâm Nhất Tần giật giật đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:

“Thịt dê nướng…” Lại bắt đầu thói quen mỗi bữa nằm mơ một món. Nhưng giấc mộng hôm nay tình tiết tương đối phức tạp, nàng vừa chép chép miệng, nở nụ cười vừa lòng: “Ăn ngon…”, vừa cười đến đáng khinh nói:

“Vi Vi, chàng liền ngoan ngoãn theo ta đi ~~”

Vi Nhất Tiếu đầu đầy vạch đen cùng mồ hôi lạnh, không biết nàng nói thịt dê ngon hay là…

Được rồi, không theo cũng là có chút lí do…Nghĩ đến lí do này, Vi Vi lại thấy mặt có chút nóng.

Ân, khẳng định là do lửa nóng, đúng vậy.

Bạn học Tiểu Lâm không ngừng cố gắng, nói tiếp:

“Thạch Phá Thiên theo…Ăn cũng tốt”

Sắc mặt Vi Nhất Tiếu lại thay đổi, thầm nghĩ: “Thạch Phá Thiên? Chẳng lẽ là một loại thức ăn? nhưng mà theo…”

Đống lửa tí tách nổi lên phừng phừng, tựa như có mùi chua ngập tràn không khí.

Vi Nhất Tiếu bỗng nhiên nhớ tới có người nói người nằm mơ tuyệt không nói dối, nghĩ nghĩ không khỏi tự giễu mình đa nghi nông cạn, nhưng trằn trọc không yên, vẫn là không an tâm, đứng lên đến gần nàng, cúi người nhẹ nhàng hỏi bên tai:

“Thạch Phá Thiên là cái gì?”

Lâm Tiểu Tiên không đáp, chỉ ngủ chảy nước miếng.

Vi Nhất Tiếu dùng tay nhẹ chọc gò má mềm yếu của nàng, lại hỏi một lần

“Thạch Phá Thiên là cái gì?”

Lần này trong mộng nàng rốt cục nghe thấy, thì thào đáp:

“Là Cẩu…” (Cẩu Tạp Chủng)

Vi Nhất Tiếu nhất thời tâm tình cực tốt, quyết định sau khi ra khỏi nơi này phải đưa nàng đi dạo phường chó mèo.

(p/s: thực ra trong nguyên tác là ‘đi ăn lẩu thịt chó’, nhưng editor là người yêu động vật, hưởng ứng tích cực phong trào ‘nói không với thịt chó’ nên quyết định sửa đổi một chút, chắc không có vấn đề gì đâu…)

Ai biết tiểu phiền toái này tuyệt không để người ta an tâm trong chốc lát, lập tức thêm một câu chú giải:

“Thật tuấn tú…thật khốc…”

Vi Nhất Tiếu thật sự rối rắm, hỏi đi hỏi lại cũng không nghe thêm được gì, lại không muốn đánh thức nàng, chỉ có thể tự mình buồn bực.

Một đêm này rất dài rất dài, ngay cả hắn cũng thiếp đi trong chốc lát, mơ một giấc mơ hi hữu đầy cổ quái.

Trong một có một con chó hư hư thực thực tròn tròn, trông cũng thật được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.