Vi Nhất Tiếu bất hạnh khinh công rất tốt, luôn bị danh nghĩa ‘có thể chạy nhanh hơn nhiều người chạy’ phái xuống núi làm nhiệm vụ, cũng may đỉnh Quang Minh địa thế hiểm trở, cao thủ như vân, là chỗ an toàn nhất, hắn yên tâm để Lâm Nhất Tần lưu lại.
Dựa theo lý luận tiểu biệt thắng tân hôn, Bức vương mỗi lần đi công tác trở về đều phải bế quan vài ngày, sau đó mang một đôi mắt quốc bảo (gấu trúc) một mặt hạnh phúc xuất quan, trên người ngẫu nhiên còn sót lại chút dấu vết khả nghi. Trên đỉnh Quang Minh nhóm người một phen vì cúc hoa hắn rơi lệ đồng tình, lại không khỏi âm thầm hâm mộ hắn diễm phúc thật sâu.
Vi phu nhân hãn thê, lại có một tầng nghĩa khác chỉ hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời.
(Lâm Tiểu TIên: này ta thật sự oan uổng, hắn bế quan nhưng lại nằm trên a, bề ngoài chính là có thể lừa người -_-)
Một ngày nọ, Bức Vương thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ giáo chủ giao cho, trên đường về mua vài ba thứ gì đó vượt quá thể trọng trở lại núi. Đồ ăn đặc sản các nơi, hoa quả tươi non, hương liệu gia vị, tạp thư tập tranh, pháo hoa,.. làm người ta hoa cả mắt, nhằm chiếm được nụ cười của nương tử.
Đám cấp dưới nhìn thủ trưởng lưng đeo cái sọt mặt đầy kích động một đường bay thẳng lên núi, đều cúi đầu nhịn cười không dám lên tiếng.
Nhưng độc thủ khuê phòng luôn cặp đôi cùng hồng hạnh xuất tường. Vi Nhất Tiếu vừa mới đến cửa nhà đã nghe một mùi hương vị đồ ăn, trong viện còn có tiếng một nam nhân trẻ tuổi bất mãn hô to:
“Lão tử không ăn rau! Đi một chuyến thật xa đến cọ cơm, ta muốn ăn thịt, muốn uống rượu! Ngươi làm thịt hầm, thịt dê nướng, thịt băm hấp tương tất cả mang hết lên đây! Thức ăn nấu hỏng không ăn, rượu nhạt không uống!”
Cọ cơm còn đòi thực đơn quá đáng như thể, quả là vô sỉ có một không hai.
Nữ chủ nhân quả nhiên nổi giạn, một tiếng gõ nồi bang vang lên:
“Chu Điên ngươi có biết giá thị trường hay không! Nơi nau rau dưa còn khó mua hơn thịt! Ăn nhiêu thịt như vậy ngươi không sợ nóng trong người à!”
Chu Điên đắc ý dào dạt trả lời:
“Lão tử cơ bụng hữu lực, mỗi ngày thông sảng khoái, mới không sợ thượng hỏa táo bón ~~”
“Nôn…”
“Chu Điên đáng chết!”
“Lúc ăn cơm nói ba thứ này làm gì!”
Thanh âm buồn nôn oán giận cùng tiếng gõ vang lên, gian phu trong viện sợ là có năm sáu người. Vi Nhất Tiếu nhếch miệng nở nụ cười. Ngũ Tán Nhân thật là chán sống rồi.
Lại nghe một thanh âm nôn nớt nhồm nhoàm vang lên, thanh âm thật là quen thuộc:
“Lâm tỷ tỷ, ngươi không chịu nổi tịch mịch liền lập gia đình như vậy, ta luôn nghĩ rằng ngươi coi trọng phụ thân, phải làm vợ kế của cha cơ. Đáng tiếc trù nghệ tốt này, ta cũng không có cách nào để ngày ngày được ăn.”
Vi Nhất Tiếu nháy mắt đen mặt. Ân Dã Vương thằng nhóc này nói chuyện lúc nào cũng khó nghe như vậy, khi nào thì chạy đến nhà hắn trên đỉnh Quang Minh quấy rối?
Trong viện, Lâm Tiểu Tiên cũng thật bất đắc dĩ, không biết hắn đây là đáng tiếc không có đồ ăn nàng làm, hay đáng tiếc bản thân không có mẹ kế tra tấn.
Bất Đắc cười hì hì nói:
“Dã Vương, cha ngươi Ưng Vương cùng Bức Vương luận giao là ngang hàng, ngươi sao có thể xưng phu nhân Bức Vương là tỷ tỷ, này không phải là loạn bối phận sao?”
Dã Vương một mặt đắc ý, rung đùi nói:
“Là Lâm tỷ tỷ chính nàng yêu cầu ta gọi như vậy, hòa thượng ngươi không hiểu lòng dạ đàn bà, ta cùng nàng đồng lứa, như vậy không phải có cơ hội liên hệ gian tình sao?”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại quan hệ giữa bối phận và gian tình, Ân Dã Vương quay đầu liếc nhìn khiêu gợi với Lâm Tiểu Tiên:
“Qua bốn năm nữa ta làm lễ trưởng thành, ngươi liền hồng hạnh xuất tường gả cho ta tốt lắm, ta nam tử hán khoan hồng độ lượng, không ghét bỏ ngươi tàn hoa bại liễu, người đẹp hết thời.”
Nghe thấy Ân Dã Vương ngụy biện dùng mấy thành ngữ mới học, Ngũ Tán Nhân ôm bụng cười sặc sụa, Lâm Tiểu Tiên nổi gân xanh:
“Cái gì tàn hoa! Cái gì bại liễu! Tiểu tử ngươi chán sống rồi muốn đi Tây Thiên cọ cơm phải không?”
Nàng đi một vòng gõ đầu hắn. Tay chưa hạ xuống, chỉ thấy đầu tường một hình bóng màu xanh vĩ đại mau lệ vô cùng mang theo tiểu tử mở mồm không nghĩ kia đem hắn ném ra ngoài tường.
Lâm Tiểu Tiên nhìn thấy người mới vào, nhất thời sắc mặt vui mừng, làm tư thế chuột bay nhảy lên ôm cổ, một loạt vấn đề nổ ra như pháo:
“Cuối cùng đã về rồi ~ khi nào thì lên núi? Có thuận lợi hay không? Có bị thương không? Ở ngoài ăn có ngon không?”
Vi Nhất Tiếu còn chưa kịp trả lời, Chu Điên đã đứng lên:
“Này, còn có người nhìn đó liền ấp ấp ôm ôm, thực không e lệ, bọn ta thật buồn nôn!”
Không hề có ý thức rằng bọn hắn vài người rảnh rỗi đến cọ cơm đã quấy rầy vợ chồng người ta gặp gỡ. Ân Dã Vương ở bên ngoài đem cửa đập rầm rầm: “Như thế nào như thế nào? Ta cũng muồn xem! ! !”
Một đoàn hỗn loạn qua đi, nam nữ chủ nhân cùng năm vị lớn một vị nhỏ sáu vị khách nhân không mời mà đến cuối cùng cùng nhau ngồi xuống ăn cơm. Căn cứ vào nguyên tắc không thể lãng phí lương thực mới được ở lại. Khi Vi Nhất Tiếu không ở nhà, nàng nhàn đến nhàm chán, lấy thái độ nghiên cứu xuống bếp tiêu khiển, mừng rỡ lấy người cọ cơm làm vật thí nghiệm, dù sao bọn họ ăn độc dược cũng không chết được. Thịt xào cà, đồ ăn viên, thịt khô cuốn sushi, đều là sản phẩm bạn học Tiểu Lâm thành công nghiên cứu.
Chẳng qua trừ Chu Điên, còn có Bất Đắc cùng Bành Oánh Ngọc hai cái đều là hòa thượng rượu thịt, đũa đến đũa đi như đao quang kiếm ảnh, chỉ có Lâm Nhất Tần không võ công bằng năng lực bản thân căn bản ăn không đủ no, toàn dựa vào Vi Nhất Tiếu đoạt được bỏ vào chén nàng.
Trương Trung luôn không tiếng tăm gì, nhấc đũa gắp thức ăn động tác nhìn như bình thường, nhưng lại âm thầm cản Chu Điên như hổ báo đang nhào vào bát thức ăn trước mặt Lâm Nhất Tần.
Cơm nước xong, hiền phu giúp nương tử thu dọn bát đũa, lại bị Tiểu Lâm ấn ngồi xuống:
“Đám người này không thể ăn không trả tiền, chàng đi chơi đoán số với bọn họ, ai thua giúp em rửa bát.”
Vi Nhất Tiếu thấy Ngũ Tán Nhân quả nhiên vui tươi hớn hởi xắn tay áo đoán, xem ra là quy củ cũ, chỉ không biết bọn họ đã đem nhà mình thành căn tin bao lâu rồi.
Kết cục, Thiết Đạo Quan lại thua rồi. Chu Điên nói vận khí hắn quá kém, chơi mười lần có tám lần là hắn rửa bát. Trương Trung xem như không để ý, bưng bát đũa theo Lâm Nhất Tần vào phòng bếp, đồ nào đặt ở đâu xem chừng rất quen thuộc.
Lâm Nhất Tần thấp giọng nói:
“Ngày hôm qua không phải đã chỉ cho ngươi bí quyết sao, thế nào lại thua rồi? Mỗi lần đều hời cho đám Chu Điên.”
Trương Trung lắc đầu, cười nói:
“Đại khái là ta rất ngu ngốc, bốn tên kia hay lười, liền tùy bọn họ thôi.”
Thoạt nhìn chính là hắn rất có hứng thú với việc bếp núc, xem ra là cố ý thua. Vi Nhất Tiếu đứng bên nghe xong cũng không lên tiếng.
Đơi cho mọi người ăn uống no đủ quẹt miệng ôm bủng ra khỏi nhà, chỉ còn lại hai người bọn họ, Vi Nhất Tiếu mới hỏi:
“Bọn họ thường đến?”
Tiểu Lâm gật đầu:
“Biết ta nhàm chán lại không có cách nào xuất môn, cố ý đến làm loạn cho vui.
Trương Trung lần trước mang đến sơn dương còn chưa ăn hết, đáng tiếc không có tủ lạnh, chỉ có thể nhờ hắn giúp tác ra treo lên làm thịt khô.”
Nơi này rất ít thịt, muốn có chỉ có thể bắt bò heo về tự bản thân rút xương. Mặc dù có người đúng hạn đưa tận cửa, nhưng Lâm Nhất Tần sao có thể vung đao xử lý thi thể động vật, loại nhiệm vụ này từ trước đến nay đều do Vi Nhất Tiếu hoàn thành, hắn không ở nhà đành tìm người khác hỗ trợ.
Lâm Tiểu Tiên thấy Vi Vi nhìn chằm chằm hai bình đồ chua dựng góc tường, cười hì hì nói:
“Đưa cho Trương Trung một vò, đau lòng?”
“Chỉ đưa mình hắn?”
“Chỉ có hắn ăn, bọn Bất Đắc Chu Điên đều ăn không được thứ vị này.”
“…”
Vi Nhất Tiếu trước nay không kiêng ăn, không có thứ gì đặc biệt thích.
Nhưng từ khi Lâm Nhất Tần móng tay dài trở lại lần đầu xuống bếp, hỏi hắn muốn ăn cái gì, hắn chỉ chọn đồ chua. Bởi vì Tiểu Lâm đã từng duy nhất mội lần làm đò chua, đều bị để lại sa mạc. Này ba bình đồ chua hiệu ái thê, hắn đều xem như bảo bối. Ý không hiện ra lời, nhưng trong tâm ai cũng hiểu.
Lâm Tiểu Tiên thấy Vi Nhất Tiếu vẫn không vui, vỗ vỗ vai hắn an ủi:
“Yên tâm, đưa cho Trương Trung chỉ là cải trắng nhạt, hai bình cải chua còn lại vẫn để cho chàng đó.”
Vô tình không chú ý, Tiểu Bạch trì độn không biết trung khuyển này là thích ăn dấm chua, mà không phải thích ăn chua.
Một hồi về nhà liền thấy lão bà Trương Trung đến Trương Trung đi, xen vào đó lại có sự kiện ‘giả mang thai’, hơn nữa xem loại dấu hiệu này, con dơi lập tức âm thầm tìm hiểu, biết được Thiết Đạo Quan nhân phẩm đoan chính, chưa từng có tiền sử quyến rũ lừa gạt phụ nữ.
Nhưng người từ nhỏ do chị dâu góa bụa nuôi lớn, đối với loại nữ tử mang danh xưng ‘tẩu tử’ (chị dâu) có một loại hảo cảm đặc biệt, luôn cùng bốn tên còn lại đi chung, mang danh là cọ cơm, thực chất lại là đến hỗ trợ chiếu cố.
Nghĩ lại một phen, con dơi nhất thời mồ hôi lạnh, địa phương an toàn nhất cũng là nơi nguy hiểm nhất, từ Tiêu Dao nhị tiên chiếm trái tim ngàn vạn thiếu nữ từ tám tuổi đến tám mươi tuổi, đến Tạ đại miêu tóc vàng hỗn huyết sang sảng lại thân thiết, Ân Thiên Chính thoát y hùng dũng, còn có Tiểu Ưng chưa dứt sữa như hổ rình mồi, đỉnh Quang Minh thế mà khắp nơi đều có đối tượng có thể xuất tường.
Sống yên ổn nghĩ đền ngày gian nguy, Vi trung khuyển trong đầu mãnh liệt cảnh báo, lúc này đem công việc rút xương lột da linh tinh lúc hắn không ở nhà giao cho thủ hạ đáng tin cậy đã kết hôn, đã sớm quên ET nhà hắn lập chí đem thế giới vô sỉ hóa thành mục tiêu sinh tồn, trừ chính hắn, nào có nam phụ thật tinh mắt tồn tại nổi.
Ban đêm, Vi Nhất Tiếu ôm nương tử, cọ cọ hương thơm từ tóc mái tóc xoăn của nàng, thoạt nhìn như trong lòng có tâm sự, lại không nói ra. Lâm Tiểu Tiên nơi nào có nhẫn nại để đoán, trực tiếp hỏi thẳng. Vi Nhất Tiếu ánh mắt nhìn về người bên cạnh, ấp úng nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi:
“…Nàng sao không búi tóc?”
“A?”
“Các huynh đệ hỏi ta…Nàng sao luôn để tóc kiểu cô nương…”
Ở rất nhiều vùng văn hóa, tóc phụ nữ đều được cho rằng có gợi cảm sức quyến rũ, đến nỗi từ khi kết hôn về sau, tóc đều phải bị che lấp đi, tránh khiến cho người khác có dục vọng.
Nữ tử cổ đại xuất giá xong liền đem tóc quấn thành các loại búi tóc. Bởi vậy chỉ có cô nương chưa kết hôn mới buông sơ mái tóc, nữ tử đã kết hôn tóc đều búi cao. Vi phu nhân đã kết hôn vẫn không quấn tóc, cũng bị xem như chuyện kì lạ.
Lâm Tiểu Tiên choáng váng:
“Còn tưởng rằng chuyện gì trọng đại, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng đáng thảo luận, huynh đệ chàng thật bát quái.”
Vi Nhất Tiếu tuy rằng thoạt nhìn cũng thật ngượng ngùng, nhưng đang kiên trì truy hỏi sự việc kĩ càng:
“Vì sao?”
“…Bởi vì…bởi vì…Vì cái gì? Lão tử cũng không biết quấn tóc.”
Lâm Tiểu Tiên tuy đuối lí nhưng vẫn còn lộ ra sắc mặt vô sỉ vô tội, tết tóc chính là kiểu tóc phức tạp nhất nàng biết làm, làm gì biết quấn quấn, vấn vấn, thật phiền toái. Nhưng nhìn Vi Vi ánh mắt lộ ra nhiều điểm chờ mong, chỉ có thể không nề hà mà nói:
“Em không biết a, bằng không cũng không chỉ để một kiểu đầu thế này.”
“Ta đến thử xem.”
Vi Nhất Tiếu nóng lòng muốn thử, Lâm Tiểu Tiên nhớ tới hắn mười hạng toàn năng, nói không chừng thật có thể thành công, vì thế ngoan ngoãn ngồi trước gương cống hiến chải tóc.
Trương sưởng họa mi, Bức Vương vãn phát.
Chuyện tình thú nơi khuê phòng này thật đáng giá cho nhân sĩ ái thê khắp nơi truyền tụng học tập, chẳng qua…
Chẳng qua Vi Nhất Tiếu là nhân sĩ bản triều, đương nhiên biết tập tục xã hội như thế nào, kết hôn lâu như vậy, nào phải đợi có người hỏi mới thấy kiểu tóc nương tử nhà mình kì quái.
Gương đồng thau mơ hồ không rõ, bạn học Tiểu Lâm không nhìn thấy người nào đó đang ân cần chải tóc sau lưng cười đến vô cùng phúc hắc đắc ý.
Qua hai ngày, Vi Nhất Tiếu chính thức mời Ngũ Tán nhân đến nhà ăn cơm, thừa dịp Lâm Nhất Tần trong phòng bếp bận việc, đưa bọn họ vào nhà, cười hì hì nói:
“Huynh đệ, ta thường xuyên xuất môn ở ngoài, ít nhiều nhờ các vị chiếu cố nội nhân, vài món thổ sản này không tỏ hết thành ý.”
Vi Nhất Tiếu chỉ còng người ngoài nói chuyện mới khách khách khí khí, người quen mặt tuyệt đối độc miệng mà lên. Hắn cùng Ngũ Tán nhân quan hệ trước nay rất thân, nào có từng nói qua khách khí âm dương quái khí bực này?
Năm người thấy hắn cười đến âm trầm, đều sau lưng lạnh cả người, chỉ sợ hắn lấy ra thạch tín thuốc nỗ, độc xà mãnh trùng. Chỉ thấy hắn lấy ra từng lọ một chậm rãi đặt lên bàn:
“Đây là dấm chua Giang Tô Trấn Giang, Sơn Tây giấm chua, Phúc Kiến Vĩnh Xuân giấm chua, Tứ Xuyên Bảo Ninh giấm chua, Liêu Ninh Khách Tả giấm chua,…”
Chu Điên thấy vị chua liền nhíu mày:
“Làm cái gì, thế nào đều là dấm chua?”
Lãnh Khiêm đánh hắn một chút, hướng Vi Nhất Tiếu gật gật đầu:
“Đã hiểu.”
Cầm hai bình dấm chua lôi kéo Chu Điên đang không hiểu làm sao đi mất rồi.
Vi Nhất Tiếu ánh mắt chuyển tới Bất Đắc cùng Bành Oánh Ngọc, hai hòa thượng vỗ vỗ ót:
“Vi huynh yên tâm, tiểu tăng đã hiểu.”
“Ha ha, tiểu tăng cũng hiểu.” too
Hai người mỗi người cầm một bình, cười hì hì dắt tay nhau đi ra cửa.
Còn thừa lại Trương Trung, hắn vào cửa đã thấy Lâm Nhất Tần vấn kiểu tóc mới, trong lòng đã hiểu ba phần, lúc này há có thể không hiểu? Ngẩn người, lộ ra tia khổ sở, chắp tay mang dấm chua mà đi.
Lâm Nhất Tần bưng nồi thịt hầm nóng hầm hập đi ra, thấy trong viện rỗng tuếch, khách nhân một người cũng không có.
“Người đâu? Đều chạy đi đâu rồi?”
Vi Nhất Tiếu từ phòng đi ra, tiếp lấy nồi nóng trong tay nàng, một vẻ mặt nghiêm trang nghiêm túc trả lời:
“Bọn họ năm người có nhiệm vụ khẩn cấp, chúng ta ăn trước tốt lắm.”
Không biết Lãnh Khiêm trở về giải thích cho Chu Điên hàm nghĩa của dấm chua thế nào, dù sao Chu Điên vô cùng bất mãn với việc bị giảm bớt cơ hội cọ cơm, đêm đo liền viết một bộ câu đối thừa dịp tối dán ngoài cửa nhà Bức Vương.
Sáng hôm sau, ngoài cửa một đám người tụ tập vây xem thảo luận.
Vi Nhất Tiếu cùng Lâm Nhất Tần nghe âm thanh huyên náo ra cửa vừa thấy, nhất thời trán nổi gân xanh khóe miệng run rẩy, chỉ thấy ngoài cửa hai vế vĩ đại:
Vế trên: Lão bà như quần áo
Vế dưới: Huynh đệ như tay chân
Quần áo có thể đổi, tay chân không thể đứt.
Câu đối ám chỉ này nháy mắt thịnh hành khắp đỉnh Quang Minh, đáng thương chim truyền tin bị một đám giáo hữu hưng phấn không thôi sai bay đến bay đi loạn một đoàn, chuyện nhà Bức Vương quả thật kịch tính có thể so với phim nhiều tập.
Dương giáo chủ ngày thường bát quái lại vô cùng không cho câu nói này là đúng, cho rằng đây là trần trụi phỉ báng cùng làm thấp đi những cống hiến và hy sinh của phụ nữ trong cuộc cách mạng trọng đại.
Vi Nhất Tiếu sắc mặt đen như đáy nồi, nâng tay muốn hủy diệt chứng cứ, lại đi tìm người viết tính sổ.
Lâm Nhất Tần lại không thèm để ý, hắc hắc một tiếng nhe răng cười:
“Đừng xé, lão tử cùng hắn đối, muốn cho hắn biết hoa nhi vì sao lại hồng.”
Sáng sớm hôm sau, đi bộ đến nhà Bức VƯơng, người người càng phát hiện phía dưới cấu đối thêm vài chữ, ý cũng hoàn toàn thay đổi:
Vế trên: Lão bà như quần áo, quần áo qua mùa đông
Vế dưới: Huynh đệ như tay chân, chẳng khác nào chân rết.
Biểu ngữ: Ai mặc quần áo ta, ta chặt tay chân người đó.
Đỉnh Quang Minh bởi vậy mà sôi trào.
Người thuộc nhóm đại nam tử chủ nghĩa cùng người thuộc nhóm thê khống hợp thành hai mặt trận bảo vệ nghiêm mật, biện luận công kích rầm trời. Sáng ý một khi kích phát lập tức rầm rộ, trong lúc nhất thời phong cách câu đối Vi gia thành trào lưu sôi nổi.
Dưới tình huống như vậy, hữu sử Phạm Diêu trưởng quản tác phong và kỷ luật cao nhất đỉnh Quang Minh đứng ngồi không yên, lập tức ban hành văn kiện Đảng lần thứ nnn, văn bản rõ ràng nhằm ngăn cản hành vi điên cuồng này.
Chẳng qua tổng CEO Đỉnh Thiên chính lề nổi tiếng của phái thê khống, lấy tư tưởng của hắn chỉ đạo, kết cục trận này hẳn rất dễ đoán.
Một ngày này, Nhật báo đỉnh Quang Minh ban hành số đặc biệt:
“Câu đối! Câu đối! Câu đối! Vi phu nhân hành động! Vi phu nhân hành động! Vi phu nhân vĩ đại! Nàng kế thừa truyền thống lịch sử vinh quang của phái thê khống đỉnh Quang Minh! Giờ khắc này nàng không chỉ có một mình! Vi phu nhân vĩ đại vạn tuế! Nhóm heo đất đại nam tử chủ nghĩa mau cút đi.!”