Trương Vô Kỵ và Tạ Tốn không dám ngừng tay, nếu như trên đất liền gặp ba sứ giả Ba Tư đuổi tới còn liều tử chiến một phen, bây giờ nơi biển cả mênh mông này, địch nhân chỉ cần bắn một phát đại bác, dẫu chỉ cách chiếc thuyền vài trượng thôi, sóng ụp vào thể nào cũng lật. Cũng may hai người nội lực thâm hậu, chèo đến nửa đêm cũng chưa tỏ vẻ gì mỏi mệt.
Đến khi trời sáng lại thấy mây đen kéo đầy trời, bốn bề sương mù xám xịt. Trương Vô Kỵ mừng rỡ nói:
- Sương mù này thật tốt, chỉ thêm nửa ngày nữa, kẻ địch không thể nào kiếm thấy chúng ta được.
Nào ngờ đến quá trưa hôm đó, gió bỗng thổi mạnh, rồi mưa như trút. Chiếc thuyền nhỏ bị gió thổi trôi giạt về hướng nam. Lúc này trời đang vào mùa đông, quần áo ai nấy ướt đẫm, Trương Vô Kỵ và Tạ Tốn nội lực thâm hậu không đến nỗi nào, còn Chu Chỉ Nhược và Tiểu Chiêu mỗi lần gió bấc thổi đến, lại run lập cập hàm răng đánh vào nhau lách cách. Thế nhưng trên thuyền chẳng có gì khác không ai có thể nghĩ được cách nào cho bớt lạnh. Khi đó mấy chiếc giầm không ai chèo nữa, bốn người cởi giày làm gàu tát nước mưa trong thuyền ra.
Tạ Tốn nay gặp được Trương Vô Kỵ trong lòng hết sức vui mừng, tuy trước mắt đầy hiểm nguy nhưng chẳng coi vào đâu, trong mưa gió vẫn nói cười như không. Tiểu Chiêu tính tình ngây thơ, cũng cười đùa vui vẻ. Triệu Mẫn nhận ra khuôn mặt nàng trong lúc đó đầy vẻ lo âu, đoán là nàng bỗng nhiên thấy Chu Chỉ Nhược xinh đẹp thanh tú nên không vui. Chỉ riêng Chu Chỉ Nhược vẫn lặng yên không nói lời nào, thỉnh thoảng ánh mắt chạm phải Trương Vô Kỵ, lập tức quay đầu sang chỗ khác. Tạ Tốn nói:
- Vô Kỵ, năm xưa ta cùng cha mẹ con dong thuyền ra biển xuất dương, giữa đường bị một trận bão, so với trận bão hôm nay ghê gớm hơn nhiều. Bọn ta về sau lên được băng sơn, bắt hải cẩu ăn thịt. Có điều hồi đó là gió nam, thổi chúng ta đến miền cực bắc băng sơn tuyết địa, còn hôm nay lại là gió bắc, không lẽ ông trời thấy Tạ Tốn này không hợp nhãn, nên đày ta đến chỗ Nam cực tiên ông, sống ở đó thêm hai chục năm nữa hay sao? Ha ha, ha ha!
Ông ta cười một tràng rồi nói tiếp:
- Năm xưa cha mẹ con một nam một nữ, trai tài gái sắc, đúng là duyên trời se, còn nay con lại mang theo tới bốn cô gái, thế là thế nào đây? Bốn cô gái này đối với con rất tốt, ta biết rõ, nhưng ta nhìn không thấy người nào đẹp nhất, có điều đẹp hay không đẹp không quan trọng, nhân phẩm tốt mới là quan trọng. Ha ha, ha ha!
Chu Chỉ Nhược mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, còn Tiểu Chiêu vẫn bình thản nói:
- Tạ lão gia tử, cháu chỉ là con tiểu a đầu hầu hạ công tử thôi, không tính vào trong đó được.
Triệu Mẫn tuy bị thương nặng nhưng cũng đã tỉnh, đột nhiên nói:
- Tạ lão gia tử, ông mà còn nói nhăng nói cuội nữa, đợi tôi khỏi rồi, tôi sẽ nắm tai ông đánh cho một trận.
Tạ Tốn le lưỡi, cười nói:
- Gớm cô này ghê thật.
Ông ta bỗng ngừng lại không cười nữa, trầm ngâm rồi nói:
- Ồ, đêm qua cô đánh thí mạng ra ba chiêu, chiêu thứ nhất là chiêu Ngọc Toái Côn Cương của phái Côn Lôn, chiêu thứ hai là chiêu Nhân Quỷ Đồng Đồ của phái Không Động, còn chiêu thứ ba, hừ, lão già này quê mùa dốt nát, không nghĩ ra là chiêu nào.
Triệu Mẫn trong bụng kinh hãi thầm: "Thảo nào Kim Mao Sư Vương năm xưa danh chấn thiên hạ, đại náo một phen khiến chốn giang hồ nghiêng trời lệch đất. Hai mắt ông ta không nhìn thấy, thế mà cũng đoán ra được hai chiêu ta sử dụng, quả đúng là danh bất hư truyền".
Nàng liền nói:
- Chiêu thứ ba có tên là Thiên Địa Đồng Thọ của phái Võ Đang, hình như là chiêu số mới sáng tác lão gia tử không biết là phải.
Giọng nàng lúc này thật là cung kính. Tạ Tốn thở dài:
- Cô hết sức cứu Vô Kỵ, quả thực tốt lắm, nhưng việc gì phải thí mạng như thế? Hử, việc gì phải thí mạng như thế?
Triệu Mẫn ấp úng:
- Huynh ấy… huynh ấy…
Nói đến đây nàng dừng lại, ngập ngừng không muốn nói tiếp, nhưng sau cùng nhịn không nổi nghẹn ngào:
- Huynh ấy… ai bảo huynh ấy… ôm Ân cô nương tình tứ… tình tứ đến thế, tiểu nữ cũng chẳng còn muốn sống làm gì!
Nàng nói hết câu, nước mắt ròng ròng chảy xuống. Bốn người nghe thấy cô gái trẻ tuổi này thổ lộ tâm sự không khỏi ngạc nhiên, đâu ai biết rằng Triệu Mẫn là gái Mông Cổ, yêu ai thì nói là yêu, ghét ai thì nói là ghét, không vờ vĩnh che đậy, khác hẳn gái Trung Thổ vốn thấm nhuần lễ giáo khuôn sáo. Hơn nữa đang lúc trên thuyền, chung quanh biển cả mênh mông, mưa như trút, bất cứ lúc nào thuyền cũng có thể bị đắm, sống chết chỉ còn trong đường tơ kẽ tóc, nên không còn gì để phải kiêng dè. nguồn t r u y ệ n y_y
Trương Vô Kỵ nghe Triệu Mẫn nói mấy câu đó trong lòng cực kỳ xúc động: "Triệu cô nương vốn là đại địch của ta, lần này ta theo nàng ra hải ngoại, chủ ý vốn để nghênh tiếp nghĩa phụ về, đâu ngờ nàng lại mang một mối thâm tình với ta đến thế". Chàng không cầm lòng nổi giơ tay ra nắm tay nàng, ghé miệng vào tai nói nhỏ:
- Ta đối với cô mới tình ý miên miên. Từ nay dù thế nào cũng không được làm vậy nữa, nghe chưa?
Triệu Mẫn vừa nói ra, chợt thấy ăn năn nghĩ thầm mình là con gái không biết giữ gìn lời ăn tiếng nói, những chuyện như thế lẽ nào lại chính miệng thốt ra để cho chàng coi thường mình? Bây giờ nàng nghe lời ân cần trách cứ của Trương Vô Kỵ, vừa mừng vừa sợ, vừa thẹn vừa yêu, trong lòng biết bao ngọt ngào êm ấm, cảm thấy tối qua ba lần vào sinh ra tử, hôm nay trên biển cả phiêu bạt lênh đênh cũng không phải là uổng phí.
Mưa một trận to rồi cũng tạnh dần nhưng mây đen thì mỗi lúc một nhiều. Bỗng nghe một tiếng quẫy mạnh, một con cá ước chừng ba mươi cân từ dưới nước nhảy lên, Tạ Tốn giơ tay trái ra chộp luôn vào bụng cá, bắt ngay vào trong thuyền. Ai nấy đều lên tiếng reo hò, Tiểu Chiêu rút trường kiếm đem cá ra mổ bụng đánh vảy, cắt thành từng miếng. Mọi người ai nấy đói lòng, nhưng cá sống thật tanh, cố gắng mãi mới ăn được. Riêng Tạ Tốn ăn thật ngon lành, ông ở trên hoang đảo hơn hai mươi năm, món gì cũng đã ăn qua nói gì đến cá sống? Huống chi cá sống nếu nhai lâu một chút, sau cái mùi vị tanh tanh sẽ thấy ngon ngọt lạ thường.
Sóng gió trên biển lặng dần, mọi người ăn cá xong nhắm mắt dưỡng thần, hôm qua một ngày một đêm kịch đấu, ai nấy đều cực kỳ mỏi mệt. Chu Chỉ Nhược và Tiểu Chiêu tuy không giao đấu nhưng bị kinh hãi cũng không phải là ít. Biển cả lay động con thuyền chẳng khác gì nằm võng đu đưa, trên thuyền cả sáu người trước sau đều thiếp đi.
Mọi người ngủ một giấc dài, phải đếm ba giờ sau mới dậy. Tạ Tốn tuổi già tỉnh trước, nghe tiếng thở của năm người trai gái nhịp nhàng cùng với tiếng gió biển. Triệu Mẫn và Ân Ly bị thương rồi, hơi thở xem ra dồn dập, Chu Chỉ Nhược thì nhẹ và dài, còn Trương Vô Kỵ giữa mỗi lần hô hấp, lúc đứt quãng lúc liên tục, không rõ ràng khiến Tạ Tốn ngầm kinh dị: "Thằng bé này nội lực thật là thâm hậu, ta bình sinh chưa gặp bao giờ". Riêng Tiểu Chiêu hơi thở lúc nhanh, lúc chậm, rõ ràng nàng luyện một môn võ công hết sức lạ lùng, Tạ Tốn nhíu mày, nghĩ thầm: "Quả thật là lạ lùng, không lẽ con bé này là…".
Đột nhiên Ân Ly quát lên:
- Tên tiểu tử Trương Vô Kỵ kia, sao không lên đảo Linh Xà với ta?
Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu nghe tiếng hét đó đều choàng tỉnh. Lại nghe nàng ta nói tiếp:
- Ta ở một mình trên đảo, tịch mịch cô đơn… sao ngươi không đến chơi với ta? Ta ngày đêm khổ sở nhớ thương ngươi, ngươi… ngươi ở dưới âm có biết cho chăng?
Trương Vô Kỵ giơ tay sờ đầu nàng, thấy hầm hập như một lò than, biết là nàng bị thương nặng lên cơn sốt, nói mê nói sảng. Tuy chàng y thuật tinh thâm, nhưng trong chiếc thuyền nhỏ không thuốc men cũng đành chịu bó tay, đành xé một mảnh áo, thấm nước đắp lên trán cho bớt nóng.
Ân Ly vẫn nói tiếp tục nói lảm nhảm, đột nhiên kinh hoảng kêu lên:
- Cha ơi, cha… cha đừng giết mẹ con, đừng giết mẹ con… Dì hai là do con giết đó, cha giết con đi, không liên quan gì đến mẹ con cả… Mẹ ơi, mẹ chết rồi! Con làm hại mẹ rồi! Hu hu… hu hu…
Nàng cất tiếng khóc thật là thương tâm. Trương Vô Kỵ nhỏ nhẹ nói:
- Thù Nhi, Thù Nhi, muội tỉnh lại đi. Cha muội đâu có ở đây, đừng sợ.
Ân Ly giận dữ nói:
- Cha, cha mau giết con đi, mẹ là do con hại chết, cũng chính là do cha bức tử. Tôi không sợ ông đâu. Tại sao ông lại lấy vợ hai, vợ ba? Một người đàn ông lấy một vợ chưa đủ hay sao? Cha ơi, cha thay lòng đổi dạ, có mới nới cũ, lấy hết người này đến người khác, làm khổ mẹ con quá, làm khổ lây cả con nữa! Ông không phải là cha tôi, ông là kẻ bạc tình, là đại ác nhân!
Trương Vô Kỵ bỗng giật mình kinh hoảng, sợ đến mặt mày tái mét. Thì ra mới rồi chàng mơ một giấc mơ thật đẹp, thấy mình lấy được Triệu Mẫn, lại lấy cả Chu Chỉ Nhược. Khuôn mặt sưng phù của Ân Ly cũng biến thành đẹp, luôn cả Tiểu Chiêu cũng lấy mình luôn. Ban ngày ban mặt chàng đâu có dám nghĩ tới, nhưng trong giấc ngủ lại thành sự thực, thấy cả bốn cô nào nào cũng tốt, mình không thể bỏ người nào. Khi chàng an ủi Ân Ly, trong đầu vẫn mơ màng nghĩ tới những phút giây vui sướng ấy.
Bây giờ chàng nghe Ân Ly trách mắng phụ thân, nghĩ lại chuyện kể hồi trước, nàng không chịu để cho mẹ bị khinh khi nên giết chết ái thiếp của cha, mẹ nàng vì thế mà phải tự vẫn, chính cậu chàng là Ân Dã Vương đã toan một đao giết chết con ruột mình. Câu chuyện luân thường đại biến, thảm khốc kia cũng chỉ vì Ân Dã Vương không chung tình với một người lại năm thê bảy thiếp mà ra. Chàng quay qua nhìn Triệu Mẫn, lại liếc Chu Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu một cái, nghĩ đến giấc mộng không khỏi thẹn thùng.
Ân Ly lại nằm mơ nói lảm nhảm một hồi, đột nhiên đổi giọng van xin:
- Vô Kỵ, huynh đi với muội đi, đi với muội đi. Huynh cắn lưng bàn tay muội một cái nhưng muội chẳng giận huynh chút nào. Muội nguyện một đời hầu hạ huynh, chiều chuộng huynh, coi huynh như chủ của muội vậy. Nếu huynh thấy muội xấu xí, muội sẽ hủy hết võ công để cho huynh vui lòng, bỏ hết chất nhện độc để huynh thấy muội vẫn như hồi mới gặp nhau…
Câu đó nàng nói thật dịu dàng, uyển chuyển, Trương Vô Kỵ nghĩ đến cô em họ tính khí thất thường, vui buồn thay đổi, tuy bề ngoài lạ lùng như trong lòng đầy vẻ ôn nhu. Lại nghe nàng nói tiếp:
- Vô Kỵ, muội đi khắp nơi tìm huynh, đủ mọi chân trời góc biển, nghe được tin mới biết huynh ở Tây Vực rơi xuống hang núi chết rồi, muội đau lòng không còn muốn sống nữa. Ở Tây Vực muội gặp một thanh niên tên là Tăng A Ngưu, y võ công cao cường, tính hạnh cũng tốt, anh ta bảo sẽ lấy muội làm vợ.
Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu đều biết Tăng A Ngưu chính là tên giả của Trương Vô Kỵ, không hẹn mà cùng quay lại nhìn chàng. Trương Vô Kỵ mặt đỏ như gấc chín, hết sức bối rối thấy ba cô gái nhìn mình bằng cặp mắt lạ lùng, chỉ hận không nhảy xuống biển ngay được chờ cho Ân Ly tỉnh lại mới quay trở lên.
Lại nghe Ân Ly lẩm bẩm nói tiếp:
- Cái anh A Ngưu đó nói với muội rằng: "Cô nương, tôi thành tâm thành ý, mong được lấy cô làm vợ, chỉ mong cô đừng cho rằng tôi không xứng đáng thôi". Y lại nói: "Từ nay trở đi, ta sẽ hết lòng yêu thương bảo vệ muội, lo lắng cho muội, dù ai đến gây khó dễ cho muội, dù người đó tài ba ghê gớm thế nào đến khinh khi muội, ta sẻ xả thân để bảo vệ cho muội được chu toàn. Ta mong muội được bình yên vui vẻ, quên đi những bất hạnh khổ đau từ trước". Vô Kỵ, cái anh A Ngưu đó nhân phẩm còn tốt hơn huynh nhiều, võ công giỏi hơn cả Diệt Tuyệt sư thái của phái Nga Mi. Thế nhưng trong lòng muội đã có một tên tiểu quỷ lang tâm đoản mệnh rồi, nên muội không nhận lời anh ta. Huynh chết sớm, muội sẽ ở vậy thủ tiết cùng huynh. Vô Kỵ, huynh thử xem, A Ly đối với huynh tốt hay không tốt? Năm xưa huynh coi thường muội, bây giờ trong lòng huynh có hối hận hay không?
Lúc đầu Trương Vô Kỵ nghe nàng kể lể những gì mình nói với cô ta thấy thật là xấu hổ nhưng càng nghe càng thêm cảm động, tự nhiên nước mắt ròng ròng. Lúc này sương mù cũng đã tan đi, một vầng trăng non chiếu xuống Ân Ly nằm nghiêng nghiêng, chỉ thấy thân hình thon thả của nàng. Lại nghe nàng nói nho nhỏ:
- Vô Kỵ, huynh ở chốn u minh có tịch mịch lắm không? Có cô đơn không? Muội theo bà bà đi đến Băng Hỏa đảo ở bắc hải tìm đón nghĩa phụ huynh về, sau đó sẽ lên núi Võ Đang quét dọn cúng tế mộ phần cha mẹ huynh, rồi sẽ đến Tây Vực nơi đỉnh núi tuyết huynh táng mạng nhảy xuống, để bầu bạn với huynh. Có điều muội phải đợi cho bà bà trăm tuổi rồi chứ không thể theo huynh sớm hơn để bà bà ở lại một mình lênh đênh khổ sở. Bà bà đối với muội tốt lắm, nếu không có bà bà cứu cho thì cha muội đã giết muội rồi. Muội vì nghĩa phụ của huynh mà phải phản lại bà bà, chắc là bà bà hận muội lắm. Muội chỉ muốn thật tốt với bà bà thôi, Vô Kỵ, huynh nghĩ có phải không?
Câu nói đó dường như nàng muốn trần tình với Trương Vô Kỵ. Trong lòng nàng, Trương Vô Kỵ đã là quỷ ở dưới âm, những câu nói hết sức ôn nhu dịu dàng với một hồn ma, nơi một chiếc thuyền lênh đênh trong đêm vắng, dưới ánh trăng suông, quả thật thê lương.
Nàng nói tiếp câu nọ xọ câu kia, chỗ này một câu chỗ kia một câu, lúc thì hoảng hốt kêu la, lúc thì giận dữ chửi bới, câu nào cũng nói lên tâm trạng vô cùng bi thương, thống khổ. Những câu nói mê lảm nhảm ấy nhỏ dần rồi nàng lại ngủ thiếp đi. Năm người không ai nói một câu, mỗi người một tâm sự, nghe tiếng sóng bập bềnh nơi mạn thuyền, thấy rằng chỉ có gió mát trăng trong là mãi mãi thôi, còn mối âu lo của con người không bao giờ dứt.
Đột nhiên một giọng ca thật nhẹ nhàng, thật phiếu diểu vang lên trên mặt biển:
Cõi trần kẻ trước người sau,
Cuối cùng cũng đến cái cầu xuôi tay.
Hôm nay chỉ biết hôm nay,
Trăm năm thấm thoát đã hay một đời.
Mấy ai thọ được bảy mươi,
Thời gian như nước chảy xuôi qua cầu.
Chính là tiếng hát của Ân Ly trong giấc mơ cất lên. Trương Vô Kỵ nghe xong giật mình, nhớ lại trên con đường hầm nơi Quang Minh Đỉnh khi bị Thành Côn đóng mất lối ra, không còn cách nào thoát thân, Tiểu Chiêu cũng đã hát lên khúc hát này. Chàng đưa mắt nhìn Tiểu Chiêu, dưới ánh trăng cũng thấy cô gái đang say đắm ngẩn ngơ nhìn mình, ánh mắt trong veo giống như muốn nói ra thiên ngôn vạn ngữ như trong lời hát của Ân Ly, trên khuôn mặt hé ra vẻ trẻ con dễ thương, cũng là vẻ nhu tình vạn chung.