Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 203: Chương 203




Giọng ông nói nghe nghẹn ngào, mặt đầy vẻ tức tối, nước mắt ròng ròng chảy xuống, chẳng biết vì đau lòng hay vì giận dữ. Thì ra trên Quang Minh Đỉnh ông thấy Trương Vô Kỵ lấy Cửu Dương thần công và thủ pháp Càn Khôn Đại Na Di chống đỡ lại anh hào lục đại môn phái. Võ công trên thánh hỏa lệnh vốn xuất phát từ Càn Khôn Đại Na Di, nhiều ít có thể truy ra tung tích. Trương Tòng Khê cơ trí hơn người, giả vờ chết, khiến Trương Vô Kỵ quan tâm xem xét, giật miếng da che mặt kẻ địch ra.

Trương Vô Kỵ bản tính vốn thực thà, hai nữa quá lo lắng cho tứ sư bá nên không kịp đề phòng. Chàng đau khổ muốn chết, run giọng ấp úng nói:

- Tứ sư bá, không phải cháu, không phải cháu… thất sư thúc không phải cháu… không phải do cháu giết đâu…

Trương Tòng Khê cười ha ha một cách đau đớn nói:

- Giỏi lắm, giỏi lắm, mày mau mau hết anh em ta đi. Đại ca, nhị ca, lục đệ, các người nhìn rõ chưa, tên Thát tử chó má này có phải ai đâu, chính là thằng bé Vô Kỵ mà mình hết bụng thương yêu đó.

Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu, Ân Lê Đình ba người không cử động được, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ thần trí mê loạn, đang định nhặt thanh kiếm dưới đất lên cứa ngang cổ mình, Triệu Mẫn đột nhiên kêu lên:

- Trương Vô Kỵ, đại trượng phu phải biết gắng chịu oan khuất nhất thời, có gì phải gấp gáp, trên đời này chuyện gì rồi cũng có lúc rõ trắng đen. Huynh phải làm sao kiếm cho ra hung thủ thật giết hại Mạc thất hiệp, báo thù cho ông ta để khỏi phụ lòng chư hiệp phái Võ Đang thương yêu huynh như thế.

Trương Vô Kỵ rùng mình, quả thực những lời đó rất có lý bèn nói:

- Thế bây giờ mình phải làm sao?

Nói xong chàng đi đến bên cạnh nàng, đưa tay xoa bóp mấy cái nơi lưng và hông giải huyệt cho Triệu Mẫn. Triệu Mẫn nhỏ nhẹ an ủi chàng:

- Huynh đừng quá ư đau lòng. Trong Minh Giáo có biết bao nhiêu cao thủ, dưới tay muội cũng không thiếu người tài trí, thể nào mình cũng bắt được kẻ gây ra tội ác.

Trương Tòng Khê kêu lên:

- Trương Vô Kỵ, nếu ngươi còn một chút lương tâm thì mau mau giết bốn anh em ta đi. Ta không còn chịu nổi hai đứa chúng bay thông đồng, giở xấu ra nữa.

Trương Vô Kỵ mặt mày tím ngắt, không biết phải làm sao. Triệu Mẫn nói:

- Mình việc trước hết là phải cứu Hàn Lâm Nhi rồi đi cứu nghĩa phụ huynh, trên đường sẽ thăm dò xem ai là người gia hại Mạc thất hiệp, cùng kẻ làm hại biểu muội huynh.

Trương Vô Kỵ sững sờ, lắp bắp:

- Cái… cái gì?

Triệu Mẫn lạnh lùng nói:

- Mạc thất hiệp có phải do huynh giết không? Tại sao bốn vị sư bá sư thúc của huynh lại nghĩ như thế? Ân Ly có thực do muội giết không? Sao huynh lại đổ cho muội? Chẳng lẽ chỉ có huynh mới có quyền đổ oan cho người khác, chứ không chịu để cho người khác vu oan cho mình hay sao?

Mấy câu đó thực chẳng khác gì sấm ran chớp giật, xoáy thẳng vào tai Trương Vô Kỵ, cho đến bây giờ chàng mới hay rằng cuộc đời này thật khó mà lường, thấm thía cái nỗi oan tình không sao biện bạch, nghĩ thầm: "Không lẽ Triệu cô nương nàng cũng… nàng cũng… giống như ta, bị người khác đổ tiếng oan cho hay sao?".

Triệu Mẫn hỏi:

- Huynh điểm huyệt các vị sư bá sư thúc, liệu họ có thể tự mình giải khai được không?

Trương Vô Kỵ lắc đầu:

- Đây là kỳ môn công phu trên thánh hỏa lệnh, các sư bá sư thúc không tự giải được, nhưng sau mười hai giờ sẽ tự giải huyệt.

Triệu Mẫn nói:

- Ồ, vậy thì mình đem họ bỏ vào trong sơn động rồi ra đi. Trước khi tìm ra chân hung thủ, huynh không nên gặp lại họ làm gì.

Trương Vô Kỵ nói:

- Thế nhưng trong hang có dã thú, nai hoẵng ra vào, thi thể của Mạc thất thúc cũng bị dã thú cắn nát đó.

Triệu Mẫn thở dài:

- Xem chừng trong lòng huynh đang rối loạn, chẳng còn nghĩ ra được chuyện gì nữa rồi. Chỉ cần một vị nửa thân người cử động được, trong tay cầm kiếm thì nào có dã thú nào dám đụng chạm đến họ?

Trương Vô Kỵ lật đật nói:

- Đúng rồi, đúng rồi.

Chàng liền vác Võ Đang tứ hiệp lên để vào sau một tảng đá lớn để tránh gió tuyết, nhưng cả bốn người vẫn tiếp tục chửi mắng luôn miệng. Trương Vô Kỵ mắt rưng rưng, không dám trả lời. Triệu Mẫn nói:

- Bốn vị là cao nhân trong võ lâm, nhưng sao không biết gì cả. Nếu Mạc thất hiệp do Trương Vô Kỵ giết, thì lúc này chỉ mỗi người một kiếm diệt khẩu, có gì khó khăn đâu? Y đã nhẫn tâm giết Mạc thất hiệp được, không lẽ không đủ nhẫn tâm giết bốn vị hay sao? Các vị mà còn mở miệng chửi rủa nữa, Triệu Mẫn này sẽ tặng cho mỗi vị một cái bạt tai. Tôi là yêu nữ gian trá ác độc, đã nói là sẽ làm. Hôm trước ở chùa Vạn An, tôi nể mặt Trương công tử, nên đối với các vị không nửa phần làm nhục. Cao thủ các phái Thiếu Lâm, Côn Lôn, Nga Mi, Hoa Sơn, Không Động ai ai cũng bị tôi chặt ngón tay. Vậy mà tôi đối với chư hiệp phái Võ Đang có chút nào không nên không phải chăng?

Bọn Tống Viễn Kiều ai nấy bàng hoàng, nhớ tới lúc trong Vạn An tự, Triệu Mẫn đúng thật rất lễ phép với phái Võ Đang, tuy vẫn cho rằng Trương Vô Kỵ giết chết Mạc Thanh Cốc nhưng cũng sợ Triệu Mẫn ra tay đánh thật, đại trượng phu có thể bị giết mà không có thể chịu nhục, nếu như bị con yêu nữa này cho mấy cái tát tai thì quả là đại sỉ nhục, thành thử đành ngậm miệng. Triệu Mẫn mỉm cười, quay sang nói với Trương Vô Kỵ:

- Huynh đi dắt những con ngựa của họ lại đây mình chở họ đến cái hang.

Trương Vô Kỵ hơi chần chừ đáp:

- Thôi để ta ôm chư vị này đến đó cũng được.

Triệu Mẫn hiểu ngay tâm ý của chàng, cười khẩy nói:

- Huynh võ công cao cường thật, nhưng liệu có ôm cả bốn người một lượt được không? Huynh ngại một khi huynh đi khỏi rồi, muội sẽ ra tay giết hại bốn vị sư bá sư thúc, trước sau huynh vẫn chưa hoàn toàn tin muội. Được rồi, để muội đi dắt ngựa lại, huynh ở đây canh chừng.

Trương Vô Kỵ bị nàng nói trúng tim đen, mặt đỏ lên nhưng quả đúng là chàng không dám đem tính mạng bốn vị sư bá sư thúc giao cho cô gái tình tình không dễ đo lường này, liền nói:

- Thôi đành phải phiền cô đi dắt mấy con ngựa lại đây, ta đứng đây canh chừng cho bốn vị sư bá sư thúc. Thương thế của cô ra sao, đi đường có trở ngại gì không?

Triệu Mẫn cười nhạt:

- Dù huynh có ân cần tha thiết tới đâu, người ta cũng chẳng tin huynh đâu. Mình có son sắt nhiệt tình người ta cũng chỉ cho rằng lòng lang dạ thú thôi.

Nói xong nàng quay đi dắt ngựa. Trương Vô Kỵ ngẫm nghĩ mấy lời nàng vừa nói, không biết nàng nói đây là nói chàng bị các sư bá sư thúc nghi ngờ, hay nói về nàng bị chính mình nghi oan, đưa mắt nhìn theo lưng nàng đang chậm rãi bước đi, thân hình lảo đảo, quả thực bị thương rồi đi đứng khó khăn, trong bụng vừa thương xót, vừa thấp thỏm.

Triệu Mẫn đi chưa được bao xa, bỗng nghe có tiếng chân ngựa từ trên đường mạn bắc đổ xuống, một con đi trước, hai con đi sau, cả thảy ba người. Triệu Mẫn nghe thấy tiếng chân ngựa, vội vàng chạy trở về nói:

- Có người đến kìa.

Trương Vô Kỵ giơ tay vẫy, Triệu Mẫn vội chạy đến sau tảng đá, nằm nép vào bên cạnh chàng, thấy Du Liên Châu một nửa người còn ở bên ngoài liền kéo ông ta vào.

Du Liên Châu hầm hầm nhìn nàng, quát lên:

- Đừng động vào ta.

Triệu Mẫn cười đáp:

- Tôi cứ kéo ông xem ông làm gì tôi nào?

Trương Vô Kỵ quát lên:

- Triệu cô nương, không được vô lễ với sư bá ta.

Triệu Mẫn le lưỡi, nhăn mặt trêu Du Liên Châu. Ngay lúc đó, một con ngựa đã chạy tới không còn cách bao xa, còn hai con ngựa ở đằng sau cũng đang đuổi tới, chỉ còn cách nhau chừng hai ba chục trượng. Con ngựa chạy trước tới gần hơn, Trương Vô Kỵ hạ giọng nói:

- Đó là Tống Thanh Thư Tống đại ca.

Triệu Mẫn nói:

- Mau ngăn y lại.

Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:

- Sao thế?

Triệu Mẫn đáp:

- Đừng hỏi nhiều, huynh quên những gì đã nghe thấy trong miếu Di Lặc rồi sao?

Trương Vô Kỵ chợt động tâm, nhặt dưới đất một mảnh băng, bắn vụt ra, nghe vèo một tiếng, mảnh băng bay ra trúng ngay đùi trước con ngựa Tống Thanh Thư đang cưỡi. Con ngựa đó đau quá, nằm khuỵu xuống ngay.

Tống Thanh Thư nhỏm dậy, đang toan đỡ con ngựa lên nhưng con ngựa đó bị ngã đã gãy chân trái. Y thấy những kẻ đuổi theo càng lúc càng gần, vội vàng chạy về đằng trước. Trương Vô Kỵ lại cầm một mảnh băng khác bắn ra, trúng ngay huyệt đạo trên đùi y. Còn Triệu Mẫn vung tay ra liên tiếp bốn lần, đã điểm trúng á huyệt của Võ Đang tứ hiệp, kịp thời ngăn chặn Tống Viễn Kiều lên tiếng gọi con. Chỉ thấy Tống Thanh Thư "A" lên một tiếng, nằm lăn ra đất.

Sau hai lần ngăn trở ấy, hai người cưỡi ngựa phía sau đã đuổi đến nơi, chính là Trần Hữu Lượng và Chưởng Bát long đầu của Cái Bang. Trương Vô Kỵ trong bụng hơi lạ: "Ba người này đi đến núi Trường Bạch tìm độc vật để chế thuốc, sao lại một người chạy, hai người đuổi đến nơi này là sao?". Chàng lại nghĩ ngay: "Đúng rồi, chắc là thiên lương của Tống đại ca nổi lên, không chịu làm hành vi bất hiếu bất nghĩa kia, cũng may là gặp phải tay mình nên có dịp cứu cho".

Trần Hữu Lượng và Chưởng Bát long đầu nhảy xuống, hai người vẫn tưởng con ngựa Tống Thanh Thư đang cưỡi chạy lâu nên hụt hơi bị trượt chân, hất y ngã xuống. Thế nhưng Tống Thanh Thư võ công cao cường, có ngã cũng chỉ bị thương nhẹ nên họ đến gần lập tức rút binh khí ra chỉ thẳng vào người y.

Trương Vô Kỵ nhặt một miếng băng lên, đang định bắn vào Trần Hữu Lượng, Triệu Mẫn liền nắm tay chàng xua xua tay. Trương Vô Kỵ quay lại nhìn nàng. Triệu Mẫn liều giơ tay khum khum để bên tai, rồi chỉ vào Tống Thanh Thư, ý nói chàng nên lắng tai nghe bọn họ nói gì. Chỉ nghe Chưởng Bát long đầu hung hăng nói:

- Họ Tống kia, ngươi đêm hôm len lén bỏ chạy là cớ làm sao? Có phải định đi thông báo tin tức cho cha ngươi biết phải không?

Tay y múa một thanh tử kim bát quái đao, nhứ như trên đầu Tống Thanh Thư, làm như định chém xuống. Tống Viễn Kiều nghe thấy tiếng thanh bát quái đao vùn vụt, lo lắng cho an nguy của đứa con yêu, càng thêm bồn chồn. Trương Vô Kỵ ngẫu nhiên quay lại, thấy ánh mắt ông từ vẻ lo lắng biến thành khẩn cầu, liền gật đầu, ý muốn nói: "Sư bá yên tâm, cháu không để cho Tống đại ca bị tổn thương đâu". Chàng nghĩ thầm: "Lòng cha mẹ thương con quả thật như trời như bể, đại sư bá đang oán ghét, tức giận không băm vằm được mình ra hàng trăm nghìn mảnh, vậy mà khi thấy Tống sư ca gặp nguy nan, liền quay qua mình nhờ vả ngay. Nếu phải như chính đại sư bá bị nguy khốn, ông là người anh hùng can đảm, nhất định không bao giờ tỏ ra yếu đuối phải cầu đến ai đâu". Trong một giây ngắn ngủi, chàng mủi lòng nghĩ đến Tống Thanh Thư có người lo lắng, yêu thương, còn mình chỉ là một đứa con côi không cha không mẹ, trong lòng không khỏi đau xót.

Lại nghe Tống Thanh Thư nói:

- Ta không chạy đi báo cho cha ta đâu.

Chưởng Bát long đầu nói:

- Bang chủ sai ngươi đi với ta đến núi Trường Bạch hái thuốc, ngươi lại bỗng dưng bỏ đi không cáo biệt là sao?

Tống Thanh Thư nói:

- Ai ai cũng có cha có mẹ, các người lại tàn nhẫn ép ta phải làm hại cha ta là sao? Ta quyết không thể nào làm chuyện tồi tệ của loài cầm thú như vậy được.

Chưởng Bát long đầu gay gắt nói:

- Ngươi quyết tâm chống lại hiệu lệnh của bang chủ chăng? Tội phản bang bị trừng trị thế nào, ngươi có biết không?

Tống Thanh Thư đáp:

- Ta là kẻ có tội vốn đã không còn muốn sống làm gì. Mấy hôm nay mỗi khi ta vừa chợp mắt là thấy Mạc thất thúc hiện ra đòi mạng, hồn ma ông ta vất vưởng, lúc nào cũng lẩn quẩn bên tôi. Chưởng Bát long đầu, ông một đao chém ta chết đi cho xong, ta xin đa tạ ông đã thành toàn cho.

Chưởng Bát long đầu giơ cao thanh bát quái đao quát lớn: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

- Được, để ta thành toàn cho ngươi.

Trần Hữu Lượng liền xen vào:

- Long đầu đại ca, Tống huynh đệ nếu như không bằng lòng, có giết y cũng vô ích, thôi mình để cho y đi.

Chưởng Bát long đầu ngạc nhiên:

- Ngươi bảo tha cho y đi ư?

Trần Hữu Lượng đáp:

- Đúng vậy. Y chính tay giết chết sư thúc y là Mạc Thanh Cốc, ắt sẽ có người trong môn phái của y thanh toán, việc gì phải để máu của những tên bất nghĩa làm bẩn binh khí của người trong hiệp đạo chúng ta.

Hôm trước nơi miếu Di Lặc Trương Vô Kỵ từng nghe Trần Hữu Lượng và Tống Thanh Thư nói đến Mạc Thanh Cốc, cái gì mà "kẻ dưới phạm người trên", đã nghi Tống Thanh Thư đắc tội với Mạc sư thúc, nhưng không thể nào ngờ rằng ông ta lại bị y giết chết. Bọn Tống Viễn Kiều bốn người tuy mục quang bị tảng đá che khuất, nhưng những gì Tống Thanh Thư nói đều lọt vào tai khiến cho ai nấy đều chấn động. Chỉ có Triệu Mẫn dường như đã đoán được vài ba phần nên khóe miệng nhếch một nụ cười khinh miệt.

Lại nghe Tống Thanh Thư run run nói:

- Trần đại ca, đại ca từng lập lời thề, quyết không tiết lộ chuyện cơ mật đó ra, nếu như đại ca không nói thì cha ta làm sao biết được?

Trần Hữu Lượng lạnh lùng cười khẩy, đáp:

- Ngươi chỉ nhớ lời thề của ta, mà lại không nhớ lời thề độc của chính ngươi. Ngươi nói từ nay về sau đều nghe lời ta sai bảo. Cái đó là ngươi hủy lời ước trước, hay là ta không chịu giữ lời?

Tống Thanh Thư trầm ngâm một lát, nói:

- Đại ca bắt ta phải bỏ thuốc độc vào đồ ăn thức uống của thái sư phụ và cha ta, ta thà chết cũng không làm, đại ca mau mau đâm ta một kiếm đi cho xong.

Trần Hữu Lượng nói:

- Này Tống huynh đệ, người đời thường nói rằng, kẻ hiểu biết thời thế mới là người tuấn kiệt, bọn ta nào có bắt ngươi thí phụ diệt tổ đâu, chẳng qua chỉ bỏ thuốc mê, để họ bị hôn trầm một phen thôi. Ở trong miếu Di Lặc ngươi đã chả bằng lòng là gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.