Lão ni cô đáp:
- Ta tên Tĩnh Già. Vị đại hiệp trong túi chui ra kia khoa chân múa tay để làm gì thế?
Hạ Trụ buồn bã nói:
- Họ Hạ này học nghệ chưa tinh nên để cho các ma đầu của Minh Giáo lăng nhục. Đó chẳng qua chỉ vì mình bản lĩnh chẳng bằng ai, nhưng cũng không làm tổn cái danh một đời hiệp nghĩa. Tĩnh Già sư thái, bà độc ác như thế, chẳng có lỗi với tổ sư quý phái Quách Tương Quách nữ hiệp hay sao?
Quần đệ tử phái Nga Mi nghe thấy nói đến tên húy sáng phái tổ sư đều cùng đứng phắt dậy. Đôi lông mày dài của Tĩnh Già nhướng lên, quát lớn:
- Danh húy tổ sư bản phái, đâu phải để cho ngươi bạ đâu nói đó được?
Hạ Trụ đáp:
- Đệ tử Nga Mi các ngươi hành sự bất nghĩa làm điếm nhục tên tuổi của tổ sư. Không nói gì Quách nữ hiệp, ngay cả Diệt Tuyệt sư thái lúc sinh tiền, dẫu có ra tay tàn ác nhưng cũng chưa dùng kiếm giết người vô tội. Những kẻ lạm sát như các ngươi mà người chưởng môn để yên không ước thúc, hừ hừ, phái Nga Mi liệu từ nay có còn chỗ đứng trên giang hồ nữa hay chăng?
Tĩnh Già đáp:
- Ngươi còn nói láo nửa câu nữa thì cũng sẽ không khác gì tên tửu quỷ kia đâu?
Hạ Trụ nét mặt đằng đằng chính khí, oai vệ bước lên ba bước dõng dạc nói:
- Người chưởng môn phái Nga Mi nếu không thanh lý môn hộ, anh hùng thiên hạ từ nay chẳng coi phái Nga Mi ra gì.
Mấy nghìn con mắt của mọi người cùng đệ tử phái Nga Mi đều quay sang nhìn Chu Chỉ Nhược, chỉ thấy nàng nhìn Tĩnh Già chầm chậm gật đầu. Đùng đùng hai tiếng thật lớn, Tích Lịch Lôi Hỏa Đạn trong tay Tĩnh Già bắn ra, trên ngực và dưới bụng Hạ Trụ liền thủng hai cái lỗ lớn, áo quần bén lửa ngay. Thế nhưng y cực kỳ bất khuất, tuy đã chết rồi mà vẫn đứng sừng sững, trên vai còn khiêng cái xác của Tư Đồ Thiên Chung.
Quần hùng ai nấy bàng hoàng, kinh hãi đến sững sờ. Một lúc sau, mấy trăm người mới nhao nhao la ó, cùng trách mắng phái Nga Mi không ra gì. Vi Nhất Tiếu và Thuyết Bất Đắc hai người nhìn nhau, cùng gật đầu, rồi chạy ra trước thi thể Hạ Trụ, quỳ xuống vái lạy. Thuyết Bất Đắc nói:
- Hạ lão anh hùng, chúng tôi không biết ông anh hùng nhân nghĩa nên đã đắc tội, khiến huynh đệ tôi thật là hổ thẹn.
Hai người giơ tay lên, bốp bốp bốp bốp mấy tiếng liền, mỗi người tự vả cho mình mấy cái, hai bên má liền sưng tấy lên. Hai người dập tắt lửa trên hai cái xác, ôm về lều của Minh Giáo.
Trương Vô Kỵ thấy Chu Chỉ Nhược đột nhiên biến thành tàn nhẫn như thế, trong lòng không khỏi hoang mang.
Trong tiếng hò la của mọi người, Chu Chỉ Nhược ghé tai nói nhỏ với Tống Thanh Thư mấy câu. Tống Thanh Thư gật đầu, chậm rãi bước ra giữa khu đất, dõng dạc nói:
- Hôm nay quần hùng tụ tập nơi đây, chẳng phải là đến để ngâm thơ uống rượu, gẩy đàn dạo nhạc, bình luận văn chương câu đối. Nếu đã sử dụng binh khí quyền cước, không thể nào không có kẻ chết người bị thương. Vị Hạ lão anh hùng kia mới nói, Tư Đồ tiên sinh trước nay không làm điều gì xấu, oán trách Tĩnh Già sư thái của bản phái lạm sát người vô tội. Các vị anh hùng nghe thế đều nhao nhao phụ họa, dường như có chiều không bằng lòng. Vậy kẻ này thử hỏi một câu: chúng ta hôm nay tỉ võ tranh tài, liệu có cần phải tra xét trước xem kẻ đó hành vi phẩm đức ra sao không? Nếu là kẻ đại thánh đại hiền thì tuyệt nhiên không thể giết hại, còn kẻ cùng hung cực ác thì lúc ấy cứ thẳng tay chăng?
Quần hùng ai nấy bị chặn họng, đều cảm thấy y nói không phải là không có lý. Tống Thanh Thư lại tiếp:
- Nếu nói thanh đao Đồ Long kia phải là người có đức mới được giữ, chúng mình việc gì phải tỉ võ so tài làm gì nữa? Chi bằng tất cả cùng đi Sơn Đông, đến Khúc Phụ thăm văn miếu bậc Đại Thành Tiên Thánh Khổng Phu Tử, cung thỉnh con cháu bậc thánh nhân ra nhận cho xong. Còn như nói đến chữ "võ" thì khi so tài chỉ nói đến chết sống thắng bại, chứ nói gì đến đối phương "vô tội" hay "có tội"?
Trong đám người lập tức có kẻ tiếp lời:
- Đúng thế! Đao thương không có mắt, chúng ta đã nói trước là không được đi tìm nhau để trả thù.
Du Liên Châu và Ân Lê Đình nghe giọng Tống Thanh Thư càng lúc càng giống, có điều y mặt đầy râu ria, lại mở miệng ra là "bản phái, bản phái", hiển nhiên là nam đệ tử của phái Nga Mi, trong bụng không khỏi thắc mắc. Du Liên Châu đứng lên hỏi:
- Thỉnh giáo tôn tính đại danh các hạ là gì?
Tống Thanh Thư thấy nhị sư thúc, xưa nay vốn sợ ông ta nên trong lòng không khỏi hoảng hốt, chết điếng một hồi mới ấp úng:
- Kẻ hậu bối vô danh, chẳng dám phiền Du nhị hiệp hỏi đến.
Du Liên Châu gay gắt nói:
- Các hạ luôn luôn nói đến "tỉ võ so tài", hẳn là võ nghệ phải có tài ba hơn người. Sư phụ ta lúc trẻ đã chịu đại ân từ Quách nữ hiệp của quý phái cho nên nghiêm huấn rằng đệ tử Võ Đang không được động thủ với đệ tử phái Nga Mi. Tại hạ muốn hỏi cho rõ ràng, các hạ có thực là đệ tử phái Nga Mi chăng, họ gì tên gì? Đại trượng phu quang minh lỗi lạc, có điều gì mà phải dấu diếm?
Chu Chỉ Nhược phẩy nhẹ chiếc phất trần nói:
- Du nhị hiệp, bản tọa cũng chẳng cần phải dấu ông làm gì. Người này là phu quân của bản tọa, họ Tống tên Thanh Thư, vốn gốc từ phái Võ Đang, nay đã chuyển sang gia nhập môn hạ phái Nga Mi. Du nhị hiệp muốn gì thì cứ việc nói chuyện với ta là xong.
Nàng nói mấy câu đó giọng trong trẻo lạnh lùng, nghe như tiếng băng chạm nhau, gió thổi khánh ngọc, lại thêm dung mạo xinh đẹp, tay cầm phất trần phe phẩy như một nàng tiên, mấy nghìn hào kiệt trên quảng trường không ai nói một lời, lặng yên chú tâm lắng nghe.
Tống Thanh Thư giơ tay xoa mặt một cái, bóc hết các chất hóa trang và râu ria đi, sửa lại áo quần, lập tức thành ra một thanh niên anh tuấn mặt như quan ngọc ngay. Quần hùng vừa nhìn thấy thế, ai nấy khen thầm: "Quả là một đôi đẹp như thần tiên".
Du Liên Châu nghĩ đến tội y giết Mạc Thanh Cốc, lửa giận bốc lên bừng bừng, thế nhưng ông tính vốn thâm trầm, gần đây tuổi đã lớn, trình độ tu tập càng cao, tuy trong lòng cuồng nộ nhưng trên mặt vẫn bình thản đưa đôi mắt sáng như điện lướt qua mặt đứa phản đồ. Tống Thanh Thư trong lòng hổ thẹn, vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
Chu Chỉ Nhược nói:
- Ngoại tử thoát ly phái Võ Đang, gia nhập phái Nga Mi, hôm nay chính thức công bố trước mặt chư vị anh hùng. Du nhị hiệp, Trương chân nhân nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ, không cho đệ tử đối địch với bản phái, đó là nghĩa khí của lão nhân gia, nhưng cũng là chỗ sáng suốt của người muốn bảo toàn uy danh cho phái Võ Đang đó.
Ân Lê Đình nghe thế không còn nhịn nổi, nhảy vọt ra, chỉ mặt Chu Chỉ Nhược nói:
- Chu cô nương, cô lúc nhỏ gặp nguy nan được sư phụ ta ra tay cứu giúp, tiến dẫn vào làm môn hạ phái Nga Mi. Dẫu rằng sư phụ ta làm ơn chẳng mong ai phải báo đáp, nhưng cô nương trong lời ăn tiếng nói hôm nay có ý ám chỉ phái Võ Đang chỉ có hư danh, kém xa các vị nữ hiệp phái Nga Mi, thế đó… cô… cô chẳng phải là bạc bẽo với sư phụ ta ư?
Chu Chỉ Nhược cười nhạt, nói:
- Võ Đang chư hiệp uy chấn giang hồ, người nào chả có chân tài thực học. Tống đại hiệp lại là bố chồng tôi, bản tọa lẽ nào lại dám bảo các vị chỉ có hư danh? Còn như Võ Đang, Nga Mi hai phái phái nào cũng có sở truyền, sở học, khó mà nói bên nào cao, bên nào thấp được. Năm xưa Quách tổ sư bản phái có ơn với Trương chân nhân, Trương chân nhân sau này lại có ơn với bản tọa, hai bên qua lại, chúng ta chẳng bên nào nợ bên nào một món ân tình. Du nhị hiệp, Ân lục hiệp, cái quy củ đệ tử Võ Đang không được động thủ với đệ tử Nga Mi, chúng ta từ nay bỏ đi là xong.
Trong những căn lều nơi quảng trường, quần hùng nghe thấy thế đều xôn xao bàn tán, đều nói:
- Vị chưởng môn trẻ tuổi này xem ra bạo mồm bạo miệng quá, nghe cô ta nói thì ý dường như cho rằng phái Nga Mi thể nào cũng hơn phái Võ Đang. Du nhị hiệp nội ngoại công đều đã đạt đến mức thượng thừa, trên đời hiện nay rất ít ai có thể là địch thủ của ông ta. Chẳng lẽ phái Nga Mi chỉ ỷ vào một món ám khí độc địa mà đã mong độc bá giang hồ hay sao?
Ân Lê Đình tâm thần khích động, nghĩ đến cái chết thê thảm của thất sư đệ Mạc Thanh Cốc, nhịn không nổi nước mắt ứa ra, kêu lên:
- Thanh Thư… Thanh Thư! Ngươi… ngươi sao lại giết chết… thất thúc…
Hai tiếng "thất thúc" vừa ra khỏi miệng đột nhiên ông khóc òa lên. Quần hùng ai nấy ngơ ngác, thấy thật lạ lùng: "Ân lục hiệp của phái Võ Đang thanh danh lớn lao đến thế, sao lại khóc rống lên trước mặt mọi người là thế nào?". Du Liên Châu tiến lên nắm cánh tay sư đệ, lớn tiếng nói:
- Tất cả anh hùng thiên hạ nghe đây, phái Võ Đang chẳng may có một đứa đệ tử phản nghịch Tống Thanh Thư. Thất sư đệ của tại hạ Mạc Thanh Cốc, đã bị tên nghịch đồ…
Đột nhiên có hai tiếng vút vút rít lên trong không khí, hai viên Tích Lịch Lôi Hỏa Đạn nhắm ngay ngực Du Liên Châu bắn tới. Trương Vô Kỵ kêu lên "Ối chà", đang toan vọt lên cứu viện nhưng viên đạn đó bay nhanh quá, vừa bắn ra đã tới ngay, chàng vốn không nghĩ rằng phái Nga Mi lại dám tấn công trộm như thế, thân pháp tuy nhanh, nhưng cũng không kịp nữa rồi.
Việc đó xảy ra ngoài dự liệu của Du Liên Châu, nếu như ông nghiêng mình tránh né, hai viên lôi hỏa đạn ắt trúng các đệ tử Cái Bang. Ông nghĩ hai viên đạn này dùng để đối phó với mình, cốt giết người bịt miệng, để ông khỏi công khai nói cho mọi người nghe cái tội giết chú phản cha của Tống Thanh Thư, nên không muốn hại người vô tội. Ý nghĩ vừa nảy ra thì hai viên đạn trước sau đã đến trước mặt, song chưởng của Du Liên Châu liền lật lên, sử dụng chiêu Vân Thủ trong thái cực quyền, hai bàn tay mềm mại đến cực điểm tưởng như không còn gì nữa nhẹ nhàng hóa giải kình lực của hai viên Tích Lịch Lôi Hỏa Đạn. Chỉ thấy song chưởng của ông ngửa lên trời, giữ ngay trước ngực, hai viên Tích Lịch Lôi Hỏa Đạn vẫn quay tít ở trong lòng bàn tay.
Tất cả mọi người đứng vụt dậy, mấy nghìn đôi mắt đổ dồn vào hai tay ông ta, trái tim ai cũng như ngừng đập, chỉ sợ hai viên đạn này nổ tung lúc nào không biết.
Nhu kình của thái cực quyền là công phu chí nhu trong võ học, đúng như là "một chiếc lông cũng không thêm vào được, một con ruồi cũng không đậu lên được, tưởng như dính chặt mà rỗng không, vừa cuộn vào lại duỗi ra ngay, hình mạo như người già mà thắng được người trẻ, đạt tới chỗ không ai hơn được mình".
Du Liên Châu những năm gần đây cần tu khổ luyện, đã thâm đắc chân truyền của Trương Tam Phong, vừa rồi thấy Tư Đồ Thiên Chung và Hạ Trụ chết vì lôi hỏa đạn, biết rằng loại ám khí này đụng vào đâu là nổ liền, thật là lợi hại, không còn cách nào khác hơn đành phải giở bình sinh tuyệt học ra đỡ, quả nhiên nhu có thể khắc cương, hai viên đạn bị nhu kình nơi lòng bàn tay ông ta giữ lại, chẳng khác gì bị rơi vào một khối dẻo, chỉ còn nước quay tít nhưng không nổ được.
Lại nghe tách tách hai tiếng nữa, phái Nga Mi lại bắn ra thêm hai viên lôi hỏa đạn nữa. Ân Lê Đình đứng bên cạnh sư huynh, lập tức giơ song chưởng ra, đón lấy hai viên đạn, đợi đến khi lòng bàn tay sắp sửa bắt được ám khí mới sử dụng thức Lãm Tước Vĩ (nắm đuôi chim sẻ), ghì lấy hai viên đạn, sử dụng thế Kim Kê Độc Lập, chân trái dưới đất, chân phải co lên, toàn thân xoay tít chẳng khác gì một con quay.
Ông tinh thông kiếm thuật, công phu thái cực quyền so với sư huynh thì không thâm hậu bằng, thấy Du Liên Châu đón hai viên lôi hỏa đạn rất tốn hơi sức, chưởng lực chỉ hơi lệch một tí là loại ám khí độc địa kia nổ tung ngay. Ông toàn thân quay tít, hai tay giữ hờ hai viên đạn, trong không trung xoay mấy vòng đã hóa giải được kình lực bắn tới. Du Liên Châu dùng chưởng tâm hóa giải kình, Ân Lê Đình ở trên không hóa giải kình, tuy về phương diện võ công thì kém một mức nhưng nhìn từ ngoài vào, thân pháp của ông trông đẹp mắt hơn. Ông xoay đến hơn ba mươi vòng thì chung quanh bốn phương tám hướng tiếng khen vang dậy, sức của lôi hỏa đạn cũng hết rồi.
Ngờ đâu nghe tách tách mấy tiếng nữa, lại thêm tám viên lôi hỏa đạn bắn tới. Du Liên Châu và Ân Lê Đình cùng quát lên một tiếng, ném luôn mấy viên ám khí đang giữ trong tay ra. Đệ tử phái Võ Đang luyện một môn tuyệt kỹ gọi là tiếp khí đả khí, đón lấy ám khí của địch thủ rồi ném trả lại, có thể dùng một đỡ hai hay dùng hai chống ba. Hai người ném trả lại bốn viên Tích Lịch Lôi Hỏa Đạn, viên nọ đụng viên kia, trúng cả tám viên ám khí của địch bắn tới. Trên khu đất tiếng bùng bùng điếc cả tai, khói đen mù mịt, ai nấy mũi ngửi thấy mùi diêm sinh thuốc pháo.
Du Ân hai người ném lôi hỏa đạn ra rồi, lập tức tung mình nhảy vọt về sau, lùi xa hơn mươi trượng đề phòng phái Nga Mi bắn liên châu tiếp theo khiến hai người khó có thể chống đỡ.
Quần hùng thấy lôi hỏa đạn lợi hại như thế đều thất sắc, nghĩ thầm trên đời ngoài hai cao thủ phái Võ Đang ra, ít người có thể đón được, tuy người có khinh công thật giỏi có thể né tránh nhưng nếu người ném ra dùng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ, dùng viên nọ bắn vào viên kia cho phát nổ thì dù thân pháp có nhanh đến thế nào cũng không sao tránh được.
Trong căn lều của phái Hoa Sơn một người cao to đứng lên, dõng dạc nói:
- Phái Nga Mi muốn tỉ võ với người khác lại lấy cái trò ỷ nhiều thắng ít hay sao?
Người này chính là một trong hai ông già của phái Hoa Sơn năm xưa trên đỉnh Quang Minh đã liên thủ với vợ chồng Hà Thái Xung để đấu với Trương Vô Kỵ.
Tĩnh Già của phái Nga Mi liền nói:
- Đạo võ công thiên biến vạn hóa, ai mạnh thì thắng ai yếu thì thua. Chúng ta có phải bọn hủ nho đâu mà việc gì cũng phải giở quy củ đạo lý ra, trên đời này làm gì có lắm lề luật đến thế?
Mọi người thấy phái Nga Mi tuy phần lớn là đàn bà, nhưng bất chấp lý lẽ so ra còn ngang ngược hơn cả đàn ông. Ông già cao của phái Hoa Sơn cãi nhau với họ nhưng không dám đến gần, chỉ đứng trong lều của mình, ở xa xa nói chõ ra, sợ họ sử dụng môn ám khí độc địa Tích Lịch Lôi Hỏa Đạn bắn tới:
- Xem ra phái Nga Mi sau này nên sửa lại tên, chi bằng lấy tên là "bạo trượng phái", sét đánh đùng đoàng, hoặc gọi là "lão thiên gia phóng đại tí phái"!
Quần hùng cười ha hả, đám đệ tử Nga Mi rất tức giận, nhưng hắn đứng quá xa, không làm gì được hắn. Ông già cao này cả đời này cũng không dám đến gần phái Nga Mi mười trượng.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Chỉ Nhược lấy Tống sư ca không phải thực tâm muốn thế, nhớ đến hôm nào mình cùng nàng lưu lạc nơi biển khơi, sống chung trên hoang đảo thân ái biết là chừng nào? Hai người đã thề non hẹn biển, không bao giờ phụ phàng nhau, lời còn văng vẳng bên tai, lẽ nào lại một buổi mà dứt tuyệt? Chẳng qua cũng vì mình đối với nàng chẳng ra gì. Ai đời ngay giữa ngày hai bên làm lễ tơ hồng, nhà đầy tân khách, nắm tay Mẫn muội bỏ đi. Chỉ Nhược là chưởng môn của một phái, cái thân thiên kim, ta lại làm nhục coi thường nàng đến thế, làm gì nàng chẳng oán hận? Hôm nay phái Nga Mi làm điều ngang ngược trái lẽ, cũng là từ chính ta mà ra".
Chàng trong lòng càng lúc càng thấy bất an nên từ trong lều đi ra, đến trước phái Nga Mi nói với Chu Chỉ Nhược:
- Chỉ Nhược, mọi việc đều do ta đối với nàng không ra gì. Còn việc Tống sư ca giết chết Mạc sư thúc thể nào cũng phải giải quyết cho xong. Ta mong Tống sư ca hãy theo Du nhị bá, Ân lục thúc quay về núi Võ Đang chịu tội với Tống sư bá là hơn cả.
Chu Chỉ Nhược cười khẩy nói:
- Trương giáo chủ, trước đây ta vẫn tưởng giáo chủ là người đàng hoàng, chỉ vì hành sự hồ đồ mà thôi, không ngờ lại là kẻ tiểu nhân hèn hạ. Đại trượng phu đã làm thì phải chịu, giáo chủ giết hại Mạc thất hiệp, tại sao lại đổ tội lên đầu ngoại tử là sao?
Trương Vô Kỵ choáng váng nói: Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
- Nàng… nàng bảo ta giết Mạc thất thúc ư? Làm gì… làm gì có chuyện ấy được?
Chu Chỉ Nhược nói:
- Việc giết Mạc thất hiệp tất cả đều do phủ Nhữ Dương Vương của triều đình sắp đặt, sao giáo chủ không gọi cô ta ra cùng tất cả anh hùng thiên hạ đối chất?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Mẫn muội đắc tội với lục đại môn phái, trên khu đất này kẻ thù e rằng so với nghĩa phụ ta còn đông hơn, làm sao có thể để nàng xuất hiện được? Chỉ Nhược bắt được cái thóp đó, nên giở giọng vu hãm ta và Mẫn muội. Ôi, trăm điều nghìn chuyện cũng chỉ vì hôm làm lễ cưới ta bỏ nàng mà đi".
Chàng bậm môi nghiến răng, quay mình trở về. Bỗng nghe từ phái Nga Mi có tiếng người nói lớn:
- Có ngờ đâu Trương giáo chủ của Minh giáo lại hèn hạ nhút nhát đến thế, thấy Tích Lịch Lôi Hỏa Đạn lợi hại liền cụp đuôi bỏ chạy ngay.
Trương Vô Kỵ dừng bước nhưng không quay đầu lại, nghĩ thầm: "Ta cũng chẳng cần xem ai là người nói câu đó, phái Nga Mi dẫu có làm nhục ta cách nào, cũng chẳng qua để trả đũa đấy thôi".
Chỉ nghe đằng sau tiếng cười càng lúc càng vang lên, Trương Vô Kỵ làm như không nghe thấy, lầm lũi đi về lều của mình.
Dương Tiêu cười khẩy nói:
- Tích Lịch Lôi Hỏa Đạn chẳng qua chỉ là trò lặt vặt, có đáng gì? Nhị hiệp phái Võ Đang đã không coi vào đâu thì làm được gì với người đích truyền của môn phái là Trương giáo chủ? Phái Nga Mi các người có thứ khí giới đó đã hùm hùm hổ hổ, vậy cho các ngươi xem khí giới của Minh Giáo chúng ta.
Y giơ tay phất một cái, một tiểu đồng mặc áo trắng hai tay bưng lên một cái giá gỗ, trên đó cắm đến trên một chục lá cờ nhỏ đủ màu. Dương Tiêu rút một lá cờ trắng, vung tay một cái, lá cờ đã bay ra giữa quảng trường, cắm ngay xuống đất.
Quần hùng thấy lá cờ đó cả cán cũng chỉ dài chưa đầy hai thước, trên thêu một ngọn lửa dấu hiệu của Minh Giáo, không biết y định làm gì. Ngay lúc đó, đằng sau Dương Tiêu một người ném lên trên trời một mũi tên lửa, mũi tên lên đến lưng chừng nổ tung ra thành một đám khói trắng.