Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 23: Chương 23




Thấy tay trái của Viên Tâm chộp tới, chàng vươn tay phải ra dùng chỉ đối lại, nghe soạt một tiếng đã xé rách một mảnh tay áo tăng bào. Thủ trảo của nhà sư lại toan chộp vào vai Trương Thúy Sơn, chàng liền giơ chân trái đá lên, trúng ngay đầu gối y.

Nào ngờ hạ bàn công phu của Viên Tâm rất là chắc chắn, tuy đầu gối bị trúng một cú đá mạnh nhưng y chỉ loạng choạng mà không ngã. Y rống lên như hổ gầm, tay phải lại chộp ra. Cùng lúc đó, hai thiền trượng của Viên Âm, Viên Nghiệp cũng đồng thời đánh tới, một thọc ngang hông, một trên bổ xuống.

Viên Âm khi nói luôn luôn ho sù sụ như người bị bệnh nặng, thực ra trong ba người y là người có võ công cao hơn cả. Cây thiền trượng bằng đồng đúc nặng đến mấy chục cân mà y sử dụng chẳng khác gì một món binh khí tầm thường, đâm chém đỡ gạt, nhẹ nhàng như không.

Trương Thúy Sơn gặp được hảo thủ, nghĩ thầm:

- Phái Võ Đang ta và phái Thiếu Lâm ít lâu nay cùng nổi danh trong võ lâm, thế nhưng bên nào cao bên nào thấp, chưa bao giờ có dịp so sánh. Hôm nay quả là một dịp hay để xem cao tăng chùa Thiếu Lâm đến độ nào.

Nghĩ thế chàng thi triển hai bàn tay không, giữa hai cây thiền trượng và một đôi hổ trảo tung hoành qua lại, chém phạt chộp nắm, chỉ đâm chưởng lách, tuy một địch ba, nhưng lại dần dần chiếm được thượng phong.

Thiếu Lâm và Võ Đang hai bên đều có sở trường sở đoản, phái Võ Đang có được một vị cái thế kỳ tài là Trương Tam Phong, trong khi Thiếu Lâm đã có hơn nghìn năm sửa đổi truyền thụ, không phải kém cỏi gì. Có điều lúc này Trương Thúy Sơn là loại hảo thủ bậc nhất của phái Võ Đang trong khi Viên Âm, Viên Tâm, Viên Nghiệp tuy võ công cũng có mức thành tựu, nhưng tại chùa Thiếu Lâm cũng chỉ là loại hạng nhì. Hai bên đánh càng lâu, Trương Thúy Sơn thần khí càng thêm sung túc, bỗng nhiên tay phải đánh ra, sử thế móc trong tự quyết chữ Long, chộp ngay được thiền trượng của Viên Nghiệp, thuận tay hất ra đỡ ngay thiền trượng của Viên Âm vừa đánh tới. Thế đó mượn sức đánh sức, nghe choang một tiếng lớn, tai mọi người đều lùng bùng. Lực khí Viên Âm và Viên Nghiệp đều mạnh, lại thêm lực đạo của Trương Thúy Sơn khiến cho hổ khẩu hai người đều ứa máu. Viên Tâm trong lòng kinh hãi, xông lên cứu viện. Trương Thúy Sơn đưa chân móc một cái, lật chưởng đánh vào đầu vai y, lại mượn sức y đang xông về trước, đẩy y ngã xuống.

Trương Thúy Sơn cười khẩy:

- Muốn bắt ta để đưa lên chùa Thiếu Lâm, các ngươi phải học thêm vài năm nữa.

Nói xong quay mình định đi. Viên Tâm tung mình nhảy tới, kêu lên:

- Hung đồ chớ chạy.

Kế tiếp Viên Âm và Viên Nghiệp hai người cũng chạy đến nơi. Trương Thúy Sơn nghĩ thầm: "Nếu ba gã hòa thượng này cứ luẩn quẩn không chịu buông, chẳng lẽ mình đánh chết họ". Chàng liền đề một khẩu khí, thi triển khinh công chạy vụt đi.

Viên Tâm và Viên Nghiệp kêu la rầm rĩ chạy đuổi theo. Hai người khinh công không bằng Trương Thúy Sơn nên chỉ gào lên:

- Bắt lấy tên hung thủ giết người! Ác tặc chớ có chạy!

Tiếp tục chạy theo bờ hồ không chịu bỏ.

Trương Thúy Sơn trong lòng cười thầm, nghĩ bụng các ngươi đuổi theo ta sao nổi. Bỗng nghe Viên Tâm và Viên Nghiệp ở sau lưng cùng kêu lên:

- Ối chà!

Viên Âm kế đó cũng kêu lên hình như cả ba người đều bị đau đớn. Trương Thúy Sơn kinh ngạc quay đầu nhìn, chỉ thấy ba nhà sư đều giơ tay ôm mắt phải, tựa hồ trúng phải ám khí. Quả nhiên nghe thấy Viên Nghiệp lớn tiếng chửi:

- Họ Trương kia, ngươi có giỏi thì đánh mù nốt mắt trái ta đi.

Trương Thúy Sơn cũng ngớ người ra: "Không lẽ mắt phải y đã bị người nào làm mù rồi ư? Không biết ai là người đã ám trợ mình?". Chàng chợt nghĩ ra, kêu lên:

- Thất đệ, thất đệ, đệ ở đâu đó?

Trong Võ Đang thất hiệp chỉ có người thứ bảy là Mạc Thanh Cốc phát xạ ám khí giỏi hơn cả, nên Trương Thúy Sơn nghĩ rằng y đã đến.

Chàng kêu lên mấy lần nhưng không nghe tiếng ai trả lời. Trương Thúy Sơn cử bộ chạy nhìn chung quanh mấy cây liễu lớn ở ven hồ, nhưng không thấy bóng một ai. Viên Nghiệp một mắt bị bắn mù, giận dữ điên cuồng, không còn kể sống chết nhất định xông lên cùng Trương Thúy Sơn một mất một còn. Thế nhưng Viên Âm biết rằng dù còn cả hai mắt, ba người cũng không phải là địch thủ của Trương Thúy Sơn, nên níu Viên Nghiệp lại, nói:

- Viên Nghiệp sư đệ, việc báo cừu đâu phải chỉ tại một lúc này? Chuyện này dù ta và ngươi không lý đến, lão phương trượng và hai vị sư thúc cũng bỏ qua sao được…

Trương Thúy Sơn thấy ba nhà sư không đuổi theo nữa, trong lòng đầy nghi hoặc: "Người trong bóng tối náu mình ra tay ám trợ ta, không biết là ai?". Chàng không dám ở lại bờ hồ lâu hơn nữa, rảo bước trở về khách điếm, nhưng chưa được mươi trượng thấy đám lau lách bên hồ không ngừng rung động.

Lúc này mặt hồ không có gió, lau lách xào xạc hẳn là có người nấp ở bên trong. Trương Thúy Sơn chạy đến, đang định lên tiếng hỏi, trong đám lau nhảy vụt ra một người, giơ đao nhắm đầu chàng chém xuống, quát lên:

- Ngươi không chết, thì ta chết!

Trương Thúy Sơn nghiêng người đá lên, trúng ngay cổ tay phải y. Cương đao trong tay người đó tuột ra, lấp lánh một tia ánh sáng trắng, nghe tõm một tiếng đã rơi xuống hồ. Nhìn lại người đó, mặc tăng bào, đầu trọc, cũng lại là một nhà sư chùa Thiếu Lâm. Trương Thúy Sơn quát:

- Ngươi ở đây làm gì?

Chỉ thấy trong đám lau còn ba người nữa, không biết đã chết hay chỉ bị thương. Chàng thấy nhà sư đó võ công bình bình, nên không cố kỵ, đi tới mấy bước cúi mình xuống xem, thấy ba người đó chính là Đô Đại Cẩm và Chúc, Sử tiêu đầu của Long Môn tiêu cục.

Trương Thúy Sơn kinh ngạc, kêu lên:

- Đô tổng tiêu đầu, ông… ông sao lại…

Nói chưa dứt câu, Đô Đại Cẩm đã nhảy lên, hay tay túm chặt lấy ngực chàng, nghiến răng nói:

- Ác tặc, ta bất quá để lại có ba trăm lượng hoàng kim, ngươi… ngươi cũng hạ độc thủ.

Trương Thúy Sơn nói:

- Ngươi định làm gì?

Chàng định dùng cầm nã pháp thoát ra, thấy khóe mắt, khóe miệng y đều có máu tươi, lúc này tuy là ban đêm, nhưng chỉ cách nhau không đầy nửa thước, nhìn thấy rõ ràng, kinh hãi hỏi:

- Ông bị nội thương chăng?

Đô Đại Cẩm quay qua nhà sư Thiếu Lâm kia nói:

- Sư đệ, ngươi nhìn cho rõ, người này tên gọi Ngân Câu Thiết Hoạch Trương Thúy Sơn, chính là… chính là hung thủ hại người. Ngươi mau chạy đi, chạy nhanh đi, đừng để y đuổi kịp…

Đột nhiên hai tay nắm chặt, dùng đầu đập mạnh vào trán Trương Thúy Sơn một cái, muốn cùng chàng hai bên đầu cùng vỡ toang để chết một lượt.

Trương Thúy Sơn vội vàng hai tay xoay qua, đẩy vào đầu vai y một cái, chỉ nghe soạt một tiếng, Đô Đại Cẩm đã bị hất văng ra ngoài nhưng áo chàng cũng bị rách một mảng lớn ngay trước ngực. Trương Thúy Sơn tuy rất lớn mật, nhưng hôm nay gặp bao nhiêu là chuyện khác thường, thần tình Đô Đại Cẩm lại khiến cho người ta hãi sợ, khiến chàng không khỏi tim đập thình thịch, cúi đầu nhìn xuống, Đô Đại Cẩm mắt đã trợn trắng, khí đã tuyệt rồi. Y vốn đã bị nội thương nặng, chàng chỉ đẩy nhẹ vào đầu vai y, quyết không thể nào giết y nổi.

Gã sư chùa Thiếu Lâm kêu lên thất thanh:

- Ngươi… ngươi lại giết Đô sư huynh…

Lập tức quay mình chạy trốn, vừa kinh hoảng, vừa gấp gáp, chỉ chạy được vài bước đã ngã nhào.

Trương Thúy Sơn lắc đầu, thấy hai chân của Chúc, Sử tiêu đầu chìm dưới nước hồ, chết cũng đã lâu. Nhìn lại ba xác chết, chàng không khỏi bồi hồi. Tuy với Đô Đại Cẩm không có giao tình, Long Môn tiêu cục hộ tống Du Đại Nham không chu đáo, khiến chàng một phen căm hận, nhưng một khi thấy họ bất minh bất bạch chết đi, không khỏi không thương cảm. Chàng đứng bên bờ hồ chốc lát, bỗng dưng nghĩ ra: "Đô Đại Cẩm có nói: Ác tặc, ta bất quá để lại có ba trăm lượng hoàng kim, ngươi cũng hạ độc thủ". Ta bảo y đem hai nghìn lượng vàng ra cứu tế nạn dân, có lẽ y tiếc của nên lén giữ lại ba trăm lượng. Không nói gì đến việc ta không biết, nếu có biết, cũng chỉ cười, lẽ đâu lại vì thế mà làm khó y bao giờ.

Chàng nhắc thử cái túi sau lưng Đô Đại Cẩm, quả nhiên nặng chịch, mở ra có mấy đĩnh vàng rơi xuống bên mặt xác chết. Ngay lúc đó, chàng cảm thấy cái vô thường của cõi nhân sinh, vị tổng tiêu đầu này một đời khổ sở, nghìn dặm bôn ba, trên đầu đao mũi kiếm xả thân, chỉ cốt được một mớ hoàng kim, bây giờ trước mắt vàng rơi ngay bên cạnh, nhưng y vẫn không được hưởng. Chàng mới rồi đánh với Thiếu Lâm tam tăng, tuy toàn thắng nhưng cái tiếng anh hùng nhất thời, một trăm năm sau, so với Đô Đại Cẩm có khác gì đâu. Nghĩ tới đó chàng không khỏi thở dài một tiếng.

Bỗng dưng Trương Thúy Sơn nghe thấy tiếng đàn tình tang, từ trong hồ đưa tới. Chàng ngẩng đầu lên, thấy thanh niên văn sĩ nhìn thấy bên ngoài Long Môn tiêu cục đang gẩy đàn trên thuyền. Dưới chân là ba cái xác chết, nếu để chiếc du thuyền xích lại gần bờ e ngại người nọ nhìn thấy sẽ hoảng sợ kêu lên, kinh động đội tuần quân Mông Cổ, sẽ gây thêm phiền nhiễu. Còn đang chần chừ, bỗng nghe người văn sĩ nọ gẩy nhẹ ba tiếng, quay đầu lại, nói:

- Huynh đài có nhã hứng du ngoạn bờ hồ lúc canh khuya, sao không xuống thuyền chơi?

Nói rồi đưa tay ra vẫy một cái. Phía sau có sẵn một người lái đò nhỏm dậy, đẩy hai mái chèo, đưa chiếc thuyền nhỏ bơi vào bờ. Trương Thúy Sơn nghĩ thầm: "Người này từ trước đến nay vẫn ở trên hồ, có thể y nhìn thấy gì chăng, sao mình không hỏi thăm y một chút". Nghĩ vậy chàng chãy đến bên bờ nước, đợi chiếc thuyền đến gần, nhẹ nhàng nhảy xuống đầu thuyền.

Người thư sinh trong thuyền đứng dậy, mỉm cười, chắp tay chào, đưa tay trái ra chỗ thượng thủ, mời khách ngồi xuống. Ánh sáng từ chiếc đèn lồng phất bích sa chiếu vào, tay người đó trắng còn hơn tuyết. Nhìn lại tướng mạo, thấy y mặt ngọc hơi gầy, mi cong mũi thẳng, khi mỉm cười bên má trái có đồng tiền núm vào, nhìn xa tưởng là một công tử phong lưu tuấn nhã, nhưng bây giờ đối diện, rõ ràng là một thiếu nữ mặc giả trai.

Trương Thúy Sơn tuy là người tiêu sái, phóng khoáng, nhưng quy củ sư môn, chuyện trai gái phòng phạm rất kỹ lưỡng. Võ Đang thất hiệp hành tẩu giang hồ, đối với nữ sắc lúc nào cũng rất nghiêm cẩn, nay chàng thấy đối phương là một người con gái, vừa kinh ngạc, lập tức má đỏ bừng, đứng ngay dậy, nhảy vội lên bờ, chắp tay nói:

- Tại hạ không biết cô nương ăn mặc nam trang, nên đã vô ý mạo muội.

Thiếu nữ không trả lời. Bỗng nghe tiếng mái dầm khua lên, chiếc thuyền lặng lẽ đi ra giữa hồ, người con gái đó gẩy đàn hát rằng:

Kim tịch hứng tận,

Lai tiêu du du.

Lục Hòa tháp hạ,

Thùy liễu biên chu.

Đãi quân tử hề,

Ninh đương lai du?

(Hứng tối nay đến đây đã cạn,

Mong đêm mai lại đến cùng nhau.

Lục Hòa tháp dưới chân cầu,

Bên cây liễu rủ thuyền câu đứng chờ.

Người quân tử nếu không quản ngại,

Tới nơi đây du ngoạn một phen).

Chiếc thuyền đi mỗi lúc một xa, tiếng hát cũng nhỏ dần, chỉ thấy sóng nước rung động, chiếc thuyền nhỏ như hạt đậu chìm lẫn vào sắc nước.

Sau một phen đao quang kiếm ảnh, kịch đấu trong gió tanh mưa máu, bỗng gặp cảnh nhẹ nhàng lả lướt như thế, Trương Thúy Sơn lặng người đứng trên bờ hồ, lòng không khỏi dâng lên một nỗi nao nao, mãi một lúc lâu sau, mới quay về khách điếm. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

Hôm sau trong thành Lâm An, vụ huyết án mấy chục mạng của Long Môn tiêu cục truyền ra ai ai cũng biết. Trương Thúy Sơn tướng mạo nho nhã, nên không ai nghi ngờ chàng. Suốt ngày hôm đó, chàng nhàn du khắp các phố phường, đền miếu, nghe ngóng tung tích nhị sư ca Du Liên Châu và thất sư đệ Mạc Thanh Cốc. Thế nhưng đi cả buổi, chàng không tìm ra được một ký hiệu liên lạc nào của Võ Đang thất hiệp cả.

Đến lúc xế chiều, trong lòng lại rộn lên tiếng hát của người thiếu nữ:

Kim tịch hứng tận,

Lai tiêu du du.

Lục Hòa tháp hạ,

Thùy liễu biên chu.

Đãi quân tử hề,

Ninh đương lai du?

Hình ảnh cô gái đó lại chập chờn hiện ra trước mắt. Chàng nghĩ thầm: "Miễn là ta giữ lễ, gặp cô ta một lần cũng đâu hề gì? Nếu như có cả nhị sư ca và thất sư đệ ba người cùng đi có lẽ hay hơn, nhưng lúc này trừ việc hỏi thăm cô ta ra, không còn nơi nào khác để có thể tìm ra sự thực cái mệnh án đêm hôm trước".

Ăn cơm tối xong, chàng nhắm hướng Lục Hòa tháp, bên sông Tiền Đường đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.