Tạ Tốn hai mắt đã mù trên hai chục năm, công phu nghe tiếng gió biện luận đã rất thuần thục, lấy tai thay mắt quen lắm rồi. Còn Thành Côn hai mắt mới bị máu che mờ, nhìn ra mờ mờ ảo ảo, đột nhiên như người mù đánh đấm loạn xạ. Thành Côn trong lòng kinh hãi không biết tính sao, chỉ còn cách hai tay sử dụng Tiểu Cầm Nã Thủ thật nhanh như gó táp mưa sa, thi triển hết độc chiêu này đến độc chiêu khác, nghĩ thầm: "Không thể để cho y đánh trúng thêm một chưởng nào nữa, phải làm đủ mọi cách ra khỏi hầm đấu tiếp".
Quần hùng ai nấy nhích lại miệng hầm, lòng bàn tay người nào cũng đổ mồ hôi, chỉ nghe tiếng hò hét của Thành Côn và Tạ Tốn vọng lên không dứt, xem ra chưa phân thắng bại. Bỗng nghe Thành Côn kêu lên một tiếng thảm thiết, kế đó hai bóng người từ dưới địa lao cùng bay vọt lên.
Dưới ánh mặt trời, cả Thành Côn lẫn Tạ Tốn hai mắt đều ứa máu, sừng sững nhìn nhau không ai cử động. Thì ra trong khi kịch đấu, Tạ Tốn hai tay gạt ra tấn công vào hai bên hông Thành Côn. Thành Côn mừng rỡ kêu lên:
- Trúng!
Bàn tay phải ngón tay giữa và ngón tay trỏ lập tức đâm vào hai mắt Tạ Tốn. Đó là chiêu Song Long Sang Châu, một chiêu vốn dĩ thật tầm thường nhưng xen vào dùng trong Tiểu Cầm Nã Thủ lại có uy lực rất lớn, đối phương thể nào cũng phải lách đầu qua tránh, bàn tay trái lập tức quét qua thể nào cũng trúng huyệt Thái Dương của địch. Ngờ đâu Tạ Tốn không tránh cũng không né, cũng lại kêu lên:
- Trúng!
Ông ta cũng tung ra đúng ngay chiêu Song Long Sang Châu, ngón trỏ ngón giữa đâm luôn vào hai mắt Thành Côn. Thành Côn hai ngón tay đâm trúng mắt Tạ Tốn, trong đầu lập tức nhanh như ánh chớp nghĩ ra: "Chết rồi!" thì mắt đã đau nhói, hai ngón tay Tạ Tốn đã đâm vào. Chiêu thức Tạ Tốn sử đúng là do chính Thành Côn dạy, hai người bị thương y hệt nhau, nhưng Tạ Tốn mù sẵn có bị song chỉ của Thành Côn đâm thêm cũng chỉ là tổn thương da thịt, còn Thành Côn nay biến thành người mù.
Tạ Tốn cười khẩy nói:
- Làm người mù có thích hay không? xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Vù một tiếng quyền đã đánh ra, Thành Côn mắt không nhìn thấy không cách nào tránh được, chiêu Thất Thương Quyền đó trúng ngay giữa ngực. Tay trái Tạ Tốn lại đánh ra, Thành Côn lảo đảo lùi lại ngã gục trên cây tùng bị gãy, máu miệng trào ra như suối. Y trúng cả hai chiêu Thất Thương Quyền, dĩ nhiên đứt gân đoản mạch. Đột nhiên Độ Ách cất tiếng nói:
- Nhân quả báo ứng! Thiện tai! Thiện tai!
Tạ Tốn sững sờ, quyền thứ ba vừa đánh ra giữa chừng ngừng lại không phát nữa, nói:
- Ta vốn dĩ định đánh ngươi đủ mười ba đòn Thất Thương Quyền báo thù cho Không Kiến thần tăng. Thế nhưng ngươi võ công mất hết, hai mắt lại mù, từ nay trở thành tàn phế, không còn làm chuyện ác trên đời được nữa rồi. Mười một quyền còn lại không cần đánh tiếp.
Bọn Trương Vô Kỵ thấy ông ta toàn thắng, ai nấy reo hò vang dậy. Tạ Tốn đột nhiên ngồi phịch xuống đất, xương cốt toàn thân lốp cốp kêu ran. Trương Vô Kỵ kinh hãi, biết ông vận ngược nội tức để hóa tán hết võ công, vội kêu lên:
- Nghĩa phụ, đừng làm thế!
Chàng vọt lên đang toan giơ tay đè vào lưng ông ta, dùng Cửu Dương thần công ngăn chặn lại.
Tạ Tốn bỗng từ dưới đất nhảy vọt lên, tay đấm mạnh vào ngực mình một cái, trong miệng máu chảy vọt ra. Trương Vô Kỵ vội đỡ ông ta, thấy bàn tay yếu ớt vô cùng, quả nhiên võ công mất hết cả rồi, không còn có thể khôi phục được nữa.
Tạ Tốn giơ tay chỉ Thành Côn nói:
- Thành Côn, ngươi giết cả nhà ta, ta hôm nay cũng hủy đôi mắt, phế bỏ võ công ngươi để trả thù. Sư phụ, một thân võ công của đệ tử do thầy truyền thụ, bây giờ cũng hủy bỏ hết, trả lại cho người. Từ giờ trở đi, ta với ông không ơn không oán, ông không còn bao giờ thấy mặt ta, ta cũng không bao giờ thấy ông nữa.
Thành Côn hai tay ôm mắt, hừ một tiếng, không trả lời. Quần hùng ai nấy thẫn thờ, không ngờ cái oan nghiệt thầy trò tương tranh lại ra nông nỗi này.
Tạ Tốn cao giọng hiên ngang nói:
- Tạ Tốn này tác ác đa đoan, vốn không mong sống được đến hôm nay. Trong chư vị anh hùng thiên hạ, có vị nào thân nhân, bạn bè bị Tạ mỗ giết hại, xin mời ra lấy mạng Tạ mỗ cho xong. Vô Kỵ, con không được ngăn trở, cũng không được sau này báo thù, để khỏi tăng thêm tội nghiệp cho nghĩa phụ.
Trương Vô Kỵ ngậm nước mắt vâng lời. Trong đám người chung quanh không ít kẻ đối với ông ta cừu oán thực sâu, thế nhưng thấy Tạ Tốn trả mối thù toàn gia bị giết cũng chỉ phế hết võ công Thành Côn, rồi võ công chính mình cũng hủy, nếu tiến lên đâm một kiếm, đánh một quyền thì quả không anh hùng chút nào.
Bỗng từ đám đông một hán tử bước ra nói:
- Tạ Tốn, cha ta Nhạn Linh Phi Thiên Đao Khưu lão anh hùng chết dưới tay ngươi, ta ra đây báo thù cho tiên phụ.
Nói xong đi đến trước mặt Tạ Tốn. Tạ Tốn thản nhiên nói:
- Đúng thế, lệnh tôn Khâu lão anh hùng thật là do tại hạ làm hại, năm đó chúng ta quang minh chính đại đánh nhau là một chọi một, ai cũng không chiếm tiện nghi, lệnh tôn anh hùng khí khái, là người nhân nghĩa, tại hạ đến nay vẫn bội phục.
Gã họ Khưu rút đao ra cầm tay, tiến lên hai bước. Trương Vô Kỵ trong lòng hỗn loạn, nếu như không ra tay ngăn trở, nghĩa phụ sẽ chết dưới đao người này, còn nếu đánh đuổi y đi, e rằng nghĩa phụ sống ngày nào phiền não ngày nấy, huống chi ông hai mắt đã mù, võ công phế hết, có sống cũng chẳng còn gì vui thú, quả thực không biết tính sao cho phải. Chàng thân hình run rẩy, không tự chủ nổi tiến lên hai bước.
Tạ Tốn quát lớn:
- Vô Kỵ, nếu con ngăn không cho người ta báo thù thế là đối với cha đại đại bất hiếu đó. Sau khi ta chết đi, con hãy xuống dưới địa lao coi cho kỹ sẽ biết mọi việc.
Gã họ Khưu cầm đao giơ lên ngực, đột nhiên nước mắt chảy ròng ròng, nhổ toẹt một bãi nước bọt vào mặt Tạ Tốn, nghẹn ngào nói:
- Tiên phụ một đời anh hùng, nếu cha ta ở trên trời linh thiêng, thấy ta cầm đao giết một người mù không còn chút võ công nào, thể nào cũng giận ta chẳng ra gì…
Nghe keng một tiếng, y đã vứt đao xuống đất ôm mặt chạy trở vào đám đông. Kế đó một người đàn bà trung niên bước ra, nói:
- Tạ Tốn, ta ra đây báo thù cho chồng ta là Âm Dương Phán Quan Tần Đại Bằng.
Bà ta cũng đến nhổ một bãi nước bọt vào mặt Tạ Tốn rồi khóc òa lên bỏ đi. Trương Vô Kỵ thấy nghĩa phụ liên tiếp chịu nhục nhưng vẫn đứng yên không nói năng gì, trong lòng đau như dao cắt. Hào sĩ trong võ lâm coi cái chết nhẹ tựa lông hồng nhưng quyết không chịu bị nhục cho nên mới có câu "sĩ khả sát nhi bất khả nhục". Hai người này nhổ nước bọt vào mặt ông quả là đại nhục nhưng Tạ Tốn vẫn thản nhiên chịu đựng, đủ biết ông đã cực kỳ hối hận về những tội lỗi đã làm trong quá khứ. Trong đám người từng kẻ từng kẻ bước ra, có người tát Tạ Tốn hai cái, có kẻ đá ông một cái, cũng có người cất tiếng chửi bới nhưng trước sau ông chỉ cúi đầu chịu đựng, không tránh né cũng không nói lại nửa câu.
Cứ như thế đến hơn ba chục người, ai cũng làm nhục Tạ Tốn một chuyến. Sau cùng là một đạo nhân râu dài bước ra, cúi đầu nói:
- Bần đạo Thái Hư Tử, có hai vị sư huynh bị chết dưới tay Tạ đại hiệp. Hôm nay bần đạo được nhìn thấy phong phạm của Tạ đại hiệp trong lòng thực là hổ thẹn, dưới kiếm của bần đạo cũng đã từng giết vô số hào kiệt hắc đạo bạch đạo. Nếu như tôi đi kiếm Tạ đại hiệp báo thù thì người khác cũng kiếm tôi báo thù.
Nói xong rút phắt trường kiếm, tay trái giơ ra búng một cái, nghe keng một tiếng thanh kiếm đã gãy làm hai. Y cầm thanh kiếm gãy ném xuống đất, quay sang hành lễ với Tạ Tốn rồi lui về.
Quần hùng xôn xao bàn tán, gã Thái Hư Tử này trên giang hồ tiếng tăm không mấy nổi, võ công cao siêu như thế đã khó, nhưng khó hơn cả là có được tâm địa rộng rãi dám tự trách mình, xem ra chẳng còn ai đứng ra làm khó Tạ Tốn thêm nữa.
Ngờ đâu quần hùng còn đang huyên náo, một nữ ni trung niên từ phái Nga Mi bước ra, đến trước mặt Tạ Tốn nói:
- Cái thù giết chồng ta, ta cũng nhổ một bãi nước bọt để kết thúc.
Nói xong há mồm nhổ toẹt một bãi vào trán Tạ Tốn. Bãi nước miếng đó kình phong rất mạnh, bên trong lại có một chiếc cương đinh hình hạt táo. Tạ Tốn nghe thấy tiếng gió có điều khác lạ, gượng cười nhưng không tránh né, nghĩ thầm: "Bây giờ ta mới chết cũng đã muộn lắm rồi".
Bỗng thấy một bóng vàng thấp thoáng, hoàng sam nữ tử đã nhảy tới trước mặt, phất một cái cuộn luôn chiếc cương đinh vào trong tay áo, quát hỏi:
- Vị sư thái này pháp danh xưng hô thế nào?
Nữ ni kia đột kích không trúng, trên mặt lộ vẻ kinh hoàng, nói:
- Ta là Tĩnh Chiếu.
Hoàng sam nữ tử nói:
- Hừ, Tĩnh Chiếu, Tĩnh Chiếu à? Trước khi xuất gia, chồng bà tên gì? Vì sao bị Tạ đại hiệp giết chết?
Tĩnh Chiếu giận dữ đáp:
- Cái đó có liên quan gì đến cô? Việc gì mà cô phải xen vào?
Hoàng sam nữ tử nói:
- Tạ đại hiệp sám hối tội lỗi khi xưa, nếu ai muốn báo thù cho cha anh thầy bạn, dẫu có đem băm vằm ông ta ra, Tạ đại hiệp cũng cam chịu, người ngoài không ai được can thiệp vào. Thế nhưng nếu như có ai bụng dạ bất lương, muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, giết người bịt miệng, thì người khác có quyền can thiệp vào.
Tĩnh Chiếu nói:
- Ta với Tạ Tốn không thù không oán, việc gì phải giết người bịt…
Chữ "miệng" chưa kịp nói ra, bà ta biết mình lỡ lời, vội nín bặt, mặt trắng bệch, sợ hãi liếc Chu Chỉ Nhược một cái. Hoàng sam nữ tử nói:
- Đúng thế! Sư thái với Tạ đại hiệp không thù không oán, việc gì phải giết người bịt miệng? Hừ, phái Nga Mi hàng chữ Tĩnh trong số mười hai người, Tĩnh Huyền, Tĩnh Hư, Tĩnh Không, Tĩnh Tuệ, Tĩnh Già, Tĩnh Chiếu đều là khuê nữ xuất gia, chồng ở đâu ra?
Tĩnh Chiếu không nói nửa lời quay mình định bỏ chạy. Hoàng sam nữ tử quát lớn:
- Đâu có bỏ chạy dễ dàng đến thế!
Nàng ta tiến lên hai bước, giơ chưởng chộp vào đầu vai ni cô, Tĩnh Chiếu nghiêng người tránh được trảo đó. Hoàng sam nữ tử liền giơ ngón tay trỏ đâm vào hông, kế đó đá lên trúng ngay huyệt Hoàn Khiêu trên đùi. Tĩnh Chiếu ối lên một tiếng ngã lăn ra đất. Hoàng sam nữ tử cười khẩy nói:
- Chu cô nương, cái kế giết người diệt khẩu của cô độc địa thật.
Chu Chỉ Nhược lạnh lùng đáp:
- Tĩnh Chiếu sư tỉ muốn báo thù Tạ Tốn, có cái gì là giết người diệt khẩu?
Tay trái phất một cái nói:
- Ở đây vô số đệ tử danh môn chính phái vậy mà chẳng phân biệt được đâu tà đâu chính, bằng lòng nhập bọn với bàng môn yêu ma. Phái Nga Mi không thể cá mè một lứa, thôi mình đi.
Người của phái Nga Mi cùng đáp ứng đứng cả dậy. Hai người nữ đệ tử đến dìu Tĩnh Chiếu lên, hoàng sam nữ tử không ngăn trở gì nữa. Chu Chỉ Nhược tất lãnh đồng môn xuống núi.
Trương Vô Kỵ đi đến trước hoàng sam nữ tử, vái một cái nói:
- May được tỉ tỉ mấy phen giúp đỡ, đại ân đại đức không chỉ lấy lời mà tạ được. Chỉ mong được biết phương danh để Trương Vô Kỵ này ngày đêm ghi nhớ trong lòng.
Cô gái mỉm cười nói:
Mộ người sống mà như đã chết,
Núi Chung Nam quy ẩn từ lâu.
Thần điêu hiệp lữ danh đầu,
Hồng trần xa lánh biết đâu mà tìm.
(Chung Nam sơn hậu,
Hoạt tử nhân mộ.
Thần điêu hiệp lữ,
Tuyệt tích giang hồ).
Nói xong kéo vạt áo lên thi lễ, vẫy tay một cái dẫn tám thiếu nữ áo trắng áo khoan thai đi khỏi. Trương Vô Kỵ đuổi theo nói:
- Xin tỉ tỉ dừng bước đã.
Hoàng sam nữ tử không đáp lời vẫn tiếp tục xuống núi. Cô bé bang chủ Cái Bang Sử Hồng Thạch kêu lên:
- Dương tỉ tỉ, Dương tỉ tỉ!
Chỉ nghe từ lưng chừng núi vọng lên tiếng cô gái:
- Những việc lớn của Cái Bang, xin Trương giáo chủ hết sức giúp đỡ cho.
Trương Vô Kỵ cũng lớn tiếng đáp lại:
- Vô Kỵ tuân mệnh.
Hoàng sam nữ tử đáp:
- Xin đa tạ.
Mấy tiếng "đa tạ" kia văng vẳng truyền đến hai bên đã cách nhau thật xa nhưng vẫn rõ lạ thường. Trương Vô Kỵ trong dạ không khỏi bồi hồi. Chàng ngây người một lúc, quay người kéo Chu Điên qua, đa tạ y vừa mới liều mình tương trợ, thấy mặt y bị thương không nhẹ, vội sai người lấy thuốc trị thương cho y. Chu Điên nói:
- Lão Chu vốn xấu xí, trong lòng rất bội phục Phạm hữu sứ vì giáo mà tự làm thương mình, lần này bất quá là học y một lần.
Không Trí đi đến trước mặt Thành Côn quát hỏi:
- Viên Chân, mau ra lệnh thả phương trượng ngay. Lão phương trượng nếu có chuyện gì, tội nghiệp của ngươi càng to lớn.
Thành Côn gượng cười:
- Việc đã đến nước này thì tất cả cùng chết hết. Lúc này dẫu ta có muốn thả hòa thượng Không Văn ra thì cũng không kịp nữa rồi. Mắt ngươi không mù mà cũng chẳng thấy lửa bốc lên hay sao?
Không Trí hoảng hốt, quay đầu nhìn xuống chân núi, quả nhiên thấy dưới chùa khói đen bốc lên lửa đang lem lém cháy, kêu lên:
- Đạt Ma Đường cháy rồi! Mau! Mau xuống cứu hỏa.
Quần tăng đại loạn, chạy tứ tán xuống dưới núi. Bỗng thấy chung quanh Đạt Ma Đường những vòi nước phun vào chẳng khác gì những con bạch long, chẳng mấy chốc những ngọn lửa đều tắt ngúm. Không Trí chắp tay niệm Phật nói:
- A Di Đà Phật, chùa Thiếu Lâm may thoát được một tai kiếp.
Chẳng mấy chốc hai tăng nhân chạy lên núi bẩm báo:
- Khải bẩm sư thúc tổ, bọn phản nghịch thủ hạ của Viên Chân phóng hỏa đốt Đạt Ma Đường, may nhờ có các anh hùng trong Hồng Thủy Kỳ của Minh Giáo trượng nghĩa ra tay dập được lửa rồi.
Không Trí đến trước mặt Trương Vô Kỵ, chắp tay vái chào nói:
- Ngôi chùa Thiếu Lâm cổ kính đã nghìn năm nay qua được một cơn hỏa kiếp toàn là nhờ đại ân đại đức của Trương giáo chủ, toàn thể tăng chúng trong chùa dẫu có nát thân cũng không báo đáp được.
Trương Vô Kỵ khiêm tốn hoàn lễ nói:
- Chuyện đó đương nhiên phải làm, đại sư việc gì phải đa lễ.
Không Trí nói:
- Không Văn phương trượng bị bọn phản đồ bắt giữ trong Đạt Ma Viện, lửa dập được rồi nhưng không biết tệ sư huynh an nguy ra sao. Trương giáo chủ và chư vị anh hùng xin đợi cho một chút, lão nạp đi xem ra thế nào.
Thành Côn cười ha hả nói:
- Trên người Không Văn tẩm đầy dầu mỡ, lửa vừa cháy lên thì y cháy trước. Hồng Thủy Kỳ có cứu là cứu Đạt Ma Viện chứ làm sao cứu nổi lão phương trượng.
Bỗng từ lưng chừng núi có tiếng người vọng lên:
- Hồng Thủy Kỳ không cứu nổi nhưng còn Hậu Thổ Kỳ.
Tiếng nói đó chính là tiếng của Phạm Dao. Y vừa nói xong đã thấy cùng với chưởng kỳ sứ Hậu Thổ Kỳ Nhan Viên chạy lên núi, hai người dìu một lão tăng, chính là phương trượng Không Văn chùa Thiếu Lâm. Không Trí tiến lên ôm lấy Không Văn, kêu lên:
- Sư huynh có sao không? Sư đệ vô năng tội thật đáng chết.
Không Văn mỉm cười nói:
- Cũng nhờ có hai vị Phạm thí chủ và Nhan thí chủ từ dưới đất chui lên cứu, nếu không ta với sư đệ chắc chẳng còn dịp gặp lại nhau.
Không Trí thấy sư huynh Không Văn cùng Phạm Dao, Nhan Viên đều râu mày cháy xém, trên mặt trên tay đều nổi mụn nước, đủ thấy cục diện lúc ấy cực kì nguy hiểm.
Không Trí vái Phạm Dao, Nhan Viên tạ ơn, rồi tiếp:
- Phạm thí chủ, lão tăng trước đây vô lễ mạo phạm, xin thứ tội cho. Cái ước hẹn nơi chùa Vạn An, Đại Đô lão tăng không dám đến nữa.
Võ lâm nhân sĩ đã đính ước tỉ thí nếu như nuốt lời không đến so với muối mặt chịu thua còn đáng hổ thẹn hơn nhiều. Không Trí cảm kích Phạm Dao mạo hiểm cứu sư huynh mình, nên đã tự nguyện hủy bỏ ước hẹn. Hai người vốn dĩ đã phục nhau, chuyện này rồi càng thêm hết lòng hết dạ, từ đó thành đôi bạn tâm giao.