Cánh tay của nàng trắng muốt trên có cắm ba ngọn tiểu tiêu, dưới ánh nến lung linh chiếu vào trông đẹp bội phần. Cảnh tượng đó vừa làm rung động lòng người, vừa có vẻ thần bí ghê sợ, chẳng khác gì một trương Tuyên chỉ ai nhỏ trên đó ba giọt mực.
Trương Thúy Sơn nói:
- Phái Thiếu Lâm là danh môn chính phái, trên ám khí không đời nào lại tẩm chất độc, thế nhưng những đóa mai hoa tiêu này, trừ đệ tử phái Thiếu Lâm ra, chưa nghe có môn phái nào, nhân vật nào biết dùng cả. Cô nương trúng tiêu đã bao lâu rồi? Mau tìm cách giải độc gấp.
Cô gái thấy chàng thần sắc tỏ ra hết sức quan thiết, nói:
- Trúng tiêu cũng đã hơn hai mươi ngày, nhưng độc tính bị tôi dùng thuốc chặn lại, nhất thời chưa lan ra ngoài, nhưng có điều là ba ngọn tiêu này không thể nhổ ra được, vì sợ một khi rút ra, độc tính sẽ theo máu mà lan ra khắp nơi.
Trương Thúy Sơn nói:
- Trúng tiêu đã hai mươi ngày mà chưa lấy ra, e rằng… e rằng sau này trị lành rồi, trên da sẽ có… sẽ có sẹo lớn.
Kỳ thực chàng định nói rằng: "e rằng độc tính ở trong cơ thể quá lâu, cánh tay này phải phế bỏ".
Cô gái nước mắt doanh tròng, buồn bã nói:
- Tôi cũng đã hết sức để.. hôm qua, lúc ban chiều tìm kiếm thuốc giải trong người những nhà sư chùa Thiếu Lâm… ôi, cánh tay này chắc hỏng mất.
Nói rồi nàng từ từ bỏ tay áo xuống. Trương Thúy Sơn trong ngực bỗng thấy nóng ran, nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
- Ân cô nương, cô có tin tưởng ở tôi không? Tại hạ nội lực tuy thô thiển, nhưng tin rằng có thể giúp cô nương trục được chất độc trong cánh tay ra.
Thiếu nữ nhoẻn một nụ cười, lộ ra chút núm đồng tiền trên má, dường như trong lòng vui sướng lắm, nhưng rồi lại nói ngay:
- Trương ngũ hiệp, trong bụng ngũ hiệp có rất nhiều điều chưa rõ, để tôi nói cho minh bạch trước, miễn cho sau khi giúp tôi rồi lại đâm hối hận.
Trương Thúy Sơn khẳng khái nói:
- Trị bệnh cứu người, là chuyện phải làm của chúng tôi, sao lại còn hối hận?
Cô gái nói:
- Dẫu sao cũng đã giữ được hai mươi ngày rồi, trong chốc lát không có gì đáng ngại. Để tôi nói ngũ hiệp nghe, sau khi tôi gửi Du tam hiệp cho Long Môn tiêu cục, chính mình cũng đi theo phía sau tiêu đội, trên đường quả nhiên có mấy kẻ định hạ thủ Du tam hiệp, nhưng đều bị tôi bí mật đánh bại cả, nực cười cho Đô Đại Cẩm cứ như trong giấc mơ.
Trương Thúy Sơn chắp tay nói:
- Đại ân đại đức của cô nương, tử đệ phái Võ Đang chúng tôi cảm kích vô cùng.
Cô gái lạnh lùng đáp:
- Ngũ hiệp không phải tạ ơn tôi, chỉ sợ sau này ngũ hiệp lại hận tôi không kịp thôi.
Trương Thúy Sơn ngẩn người, không hiểu tại sao. Thiếu nữ nói tiếp:
- Trên đường đi tôi thay đổi nhiều loại trang phục, có lúc mặc như nông phu, có lúc lại như nhà buôn, đi xa xa ở sau tiêu đội, đâu ngờ đến chân núi Võ Đang lại sinh chuyện rắc rối.
Trương Thúy Sơn nghiến răng nói:
- Sáu tên ác tặc đó, cô nương có chính mắt nhìn thấy không? Chỉ giận Đô Đại Cẩm mù mù mờ mờ, không nói được lai lịch của sáu tên giặc đó.
Cô gái thở dài một tiếng, nói:
- Không những tôi trông thấy họ, lại còn giao đấu với họ nữa kìa. Nhưng tôi cũng mù mù mờ mờ, không nói được lai lịch bọn họ.
Nàng cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, nói:
- Hôm đó tôi thấy sáu tên đó từ trên núi Võ Đang xuống đón, Đô Đại Cẩm cùng với họ chào hỏi, gọi là "Võ Đang lục hiệp", sáu người đó cũng mặc nhiên không phủ nhận. Tôi đứng xa xa nhìn, thấy bọn họ tiếp lấy cỗ xe lớn chở Du tam hiệp, nghĩ rằng mọi việc thế là xong, nên dừng ngựa bên đường, nhường cho Đô Đại Cẩm và cả đoàn đi qua. Thế nhưng ngay lúc đó, trong bụng nẩy ra một nghi vấn lớn: "Võ Đang thất hiệp là huynh đệ đồng môn, tình như cốt nhục, Du tam hiệp bị thương nặng, cả bọn đáng lẽ phải ào cả lên, xem xét thương thế của y mới phải. Thế nhưng chỉ có một người đến cỗ xe nhìn vào, còn lại những người kia không lý gì tới, trái lại còn có vẻ vui mừng, kêu la om sòm, giục xe chạy đi, việc đó không hợp với nhân tình".
Trương Thúy Sơn gật đầu:
- Cô nương tinh tế lắm, nghi vậy thật là đúng.
Thiếu nữ nói tiếp:
- Tôi càng nghĩ càng thấy không phải, vội vàng giục ngựa đuổi theo, quát hỏi tính danh bọn họ. Sáu tên đó nhãn lực cũng không kém, vừa gặp mặt biết ngay tôi là đàn bà. Tôi trách họ sao dám mạo danh Võ Đang lục hiệp, cướp lấy Du tam hiệp ắt có dạ bất lương. Hai bên lời qua tiếng lại, tôi bèn xông lên động thủ. Trong sáu người đó có một tên gầy gò, tuổi chừng ba mươi ra đấu với tôi, một tên đạo sĩ đứng bên trông chừng, còn bốn tên kia đánh chiếc xe đi. Tên gầy gò đó bản lãnh khá lắm, đánh ba mươi hiệp mà tôi không thắng nổi y, đột nhiên gã đạo nhân tay trái vung ra, tôi thấy bả vai tê chồn, vô thanh vô tức trúng ba mũi mai hoa tiêu, tay tôi lập tức ngứa ngáy. Tên gầy gò ăn nói vô lễ, toan bắt sống tôi, tôi ném lại cho hắn ba mũi ngân châm, thế mới thoát được.
Nói đến đây, má nàng hơi đỏ lên, ắt là tên gầy gò kia thấy nàng là một thiếu nữ mỹ mạo cô thân, nên giở giọng hỗn hào.
Trương Thúy Sơn trầm ngâm, nói:
- Mai hoa tiểu tiêu này dùng tay trái ném ư? Sao môn hạ Thiếu Lâm lại có đạo nhân, có lẽ họ cải trang đó.
Cô gái mỉm cười:
- Đạo sĩ giả làm hòa thượng thì phải cạo đầu, hòa thượng giả làm đạo sĩ thì dễ hơn nhiều, chỉ cần đội mũ là xong.
Trương Thúy Sơn gật đầu. Cô gái nói tiếp:
- Tôi trong lòng thấy có điều không xong, nhưng địch không lại gã gầy gò đó, gã đạo nhân xem chừng còn lợi hại hơn nhiều, huống chi bọn họ tất cả đến sáu người… Thật không còn cách nào khác.
Trương Thúy Sơn mở mồm định nói, nhưng cố nhịn được. Cô gái nói:
- Tôi biết ngũ hiệp định hỏi: "Sao tôi không lên núi Võ Đang nói rõ ràng đầu đuôi mọi việc?" phải không nào? Tôi đâu có lên núi Võ Đang được, nếu như tự tôi có thể lộ diện, hà tất phải nhờ Đô Đại Cẩm đưa món tiêu hàng đó đi. Tôi bàng hoàng vô kế, đang đi đường thì gặp ông nói chuyện với bọn Đô Đại Cẩm. Sau đó thấy ngũ hiệp chạy đi kiếm Du tam hiệp, tôi nghĩ rằng Võ Đang thất hiệp đã đứng ra lo vụ này rồi, không cần phải tôi xen vào nữa. Với cái tài nghệ nhỏ nhặt của tôi, có giúp cũng không giúp được bao nhiêu. Lúc đó tôi lo gấp chuyện giải dược, nên lập tức theo hướng đông trở về, không biết Du tam hiệp về sau ra sao nữa…
Trương Thúy Sơn mới kể lại cho cô gái nghe việc Du Đại Nham bị người ta hạ độc thủ như thế nào. Thiếu nữ thở dài một tiếng, làn mi hơi rung động, nói:
- Cũng mong sao Du tam hiệp người lành được trời giúp, về sau có thể chữa khỏi, nếu không… nếu không…
Trương Thúy Sơn thấy nàng giọng thành khẩn, trong lòng cảm kích, nói:
- Đa tạ lòng tốt của cô nương.
Nói đến đây chàng rưng rưng nước mắt. Thiếu nữ lắc đầu, nói:
- Tôi về đến Giang Nam, nhờ người ta xem cái mai hoa tiêu, có người nhận ra là độc môn ám khí của phái Thiếu Lâm, nói là trừ phi có được giải dược của chính người phát xạ ám khí ra, nếu không độc tính khó mà trừ được. Phủ Lâm An này ngoài Long Môn tiêu cục ra đâu có ai khác thuộc phái Thiếu Lâm? Vì thế đang đêm tôi lẻn vào tiêu cục, muốn bức bách họ phải đưa giải dược, nào ngờ họ đã không cho, còn mai phục nhân mã, tôi vừa vào đến cửa đã lập tức ra tay hạ độc thủ.
Trương Thúy Sơn hừ một tiếng, trầm ngâm đáp:
- Cô nói cô cố ý an bài, để cho họ tưởng là tôi?
Cô gái vẻ mặt bẽn lẽn, cúi đầu, nói nhỏ:
- Tôi thấy ngũ hiệp ra phố mua một bộ áo khăn, thấy mặc như thế thật là… thật là dễ nhìn, nên tôi cũng mua một bộ.
Trương Thúy Sơn nói:
- Thì ra thế. Có điều cô vừa ra tay đã giết mấy chục mạng người, không khỏi quá ư tàn ác, người trong tiêu cục có oán thù gì với cô đâu.
Cô gái sầm mặt xuống, cười khẩy đáp:
- Ngũ hiệp định dạy dỗ tôi đấy à? Năm nay tôi đã mười chín tuổi rồi, chưa từng nghe ai dạy dỗ cả. Trương ngũ hiệp đại nhân đại nghĩa, vậy mời ngũ hiệp đi về. Thuyền này toàn là người tàn ác, đâu dám mong kết giao với ông.
Trương Thúy Sơn bị cô ta dồn cho một trận, khiến cho mặt đỏ bừng, đứng bật dậy toan ra khỏi thuyền, nhưng lại chợt nhớ ra đã hứa giúp cô ta trị thương, nên nói:
- Mời cô nương vén tay áo lên.
Đôi mày ngài của cô gái hơi nhướng lên, nói:
- Ngũ hiệp thích mắng người khác, tôi không cần ngũ hiệp trị cho tôi nữa.
Trương Thúy Sơn nói:
- Vết thương của cô trên cánh tay dai dẳng đã lâu, để thêm nữa chỉ sợ… chỉ sợ chất độc phát ra càng thêm khó chữa.
Cô gái hậm hực đáp:
- Có chết cũng không sao, đó cũng là do ngũ hiệp hại tôi.
Trương Thúy Sơn lấy làm lạ, nói:
- Hứ, đó là tên ác tặc của phái Thiếu Lâm bắn ám khí vào cô, chứ tại hạ đâu có liên quan gì?
Thiếu nữ đáp:
- Nếu như tôi không bôn ba nghìn dặm hộ tống Du tam sư ca của ngũ hiệp lên núi Võ Đang thì liệu tôi có gặp sáu tên ác tặc đó không? Sáu tên đó cướp Du tam ca của ngũ hiệp, nếu tôi cứ sõng tay đứng ngoài nhìn, tay tôi có trúng tiêu không? Nếu như ngũ hiệp tới nhanh một bước, giúp tôi một tay, liệu tôi có trúng tiêu không?
Trừ hai câu cuối có vẻ cưỡng từ đoạt lý, những câu khác nghe cũng hợp tình. Trương Thúy Sơn chắp tay đáp:
- Đúng thế, tại hạ giúp cô nương trị thương, chỉ mới báo lại một chút ân đức của cô thôi.
Cô gái nghiêng đầu nói:
- Thế ngũ hiệp đã nhận mình sai chưa?
Trương Thúy Sơn hỏi lại:
- Tại hạ nhận sai cái gì?
Thiếu nữ đáp:
- Ngũ hiệp nói tôi độc ác, câu nói đó sai đó. Bọn hòa thượng chùa Thiếu Lâm, Đô Đại Cẩm và người trong Long Môn tiêu cục đều đáng giết cả.
Trương Thúy Sơn lắc đầu:
- Tuy cô nương trúng độc ở cánh tay, nhưng cũng vẫn còn có thể cứu chữa. Tam sư ca của tôi thân thụ trọng thương, nhưng cũng chưa chết, mà dù không trị được chăng nữa, mình cũng chỉ đi kiếm kẻ gây ra tội ác, chứ giết mấy chục mạng người, điều đó không hợp lý chút nào.
Cô gái nhướng đôi lông mày đẹp lên, hỏi:
- Thế ra ngũ hiệp nói tôi giết lầm người ư? Thế người phát xạ mai hoa tiêu đả thương tôi không phải người của phái Thiếu Lâm ư? Long Môn tiêu cục không phải thuộc phái Thiếu Lâm ư?
Trương Thúy Sơn nói:
- Môn đồ của phái Thiếu Lâm ở khắp mọi nơi, có hàng nghìn hàng vạn, tay cô nương trúng ba mũi tiêu, không lẽ giết hết môn hạ đệ tử của chùa Thiếu Lâm sao?
Cô gái cãi không lại, bất thần giơ bàn tay phải, đập xuống cánh tay trái, đánh ngay vào nơi ba mũi tiêu. Cái vỗ đó khiến cho ba ngọn tiêu ngập sâu vào thịt, thương thế càng nặng thêm.
Trương Thúy Sơn không ngờ tâm tính cô ta lại quật cường đến thế, một lời không hợp, lập tức dùng trọng thủ tàn hại thân thể chính mình. Cô ta đối với mình còn như thế, việc ra tay giết người khác cũng đâu lạ lùng gì. Chàng toan ngăn lại nhưng không kịp nữa, vội nói:
- Cô… cô sao tự làm khổ mình như thế?
Chỉ thấy tay áo cô ta máu bầm thấm ra, Trương Thúy Sơn biết rằng tiêu thương trở nên trầm trọng, nội lực cô ta không đủ sức ngăn trở máu độc chạy lên, nếu không cứu ngay, lập tức nguy đến tính mệnh. Chàng đưa tay trái ra nắm lấy tay trái cô, tay phải vén tay áo cô gái lên.
Bỗng nghe đằng sau có người quát:
- Cuồng đồ không được vô lễ.
Nghe vù một tiếng, người đó đã vung đao chém xuống lưng chàng. Trương Thúy Sơn biết rằng người lái thuyền ra tay nhưng sự tình khẩn cấp, không thể giải thích, nên đá ngược lại sau, đá y văng ra ngoài.
Cô gái lại nói:
- Tôi không cần ngũ hiệp cứu, tôi tự mình muốn chết, đâu có liên quan gì đến ngũ hiệp?
Nói rồi nghe chát một tiếng, đã thẳng tay tát Trương Thúy Sơn một cái. Cô ta ra tay thật nhanh, chàng không phòng bị, vội vàng bỏ tay cô ta ra. Cô gái mặt sầm xuống, nói:
- Ngũ hiệp đi lên bờ đi, tôi nói lần nữa là tôi không muốn thấy ngũ hiệp nữa.
Trương Thúy Sơn bị cô ta đánh một cái khiến cho chàng vừa thẹn, vừa tức, nói:
- Được rồi, tôi chưa bao giờ gặp một cô gái vô lễ như cô.
Nói rồi quay mình đi ra đầu thuyền. Thiếu nữ cười khẩy nói:
- Ngũ hiệp chưa thấy, thì hôm nay được thấy đó.
Trương Thúy Sơn cầm một miếng ván lên, định vứt xuống sông, làm bàn đạp để lên bờ, nhưng chợt nghĩ lại: "Nếu ta bỏ đi, thể nào tính mệnh cô ta cũng không còn". Chàng cố dằn cơn giận, đi vào trong khoang, nói:
- Cô đánh tôi một cái, tôi không thèm chấp cái cách nói năng không đâu vào đâu của cô, mau vén tay áo lên, cô có muốn sống hay không nào?
Cô gái giận dữ đáp:
- Tôi muốn sống hay muốn chết, có liên quan gì đến ngũ hiệp đâu?
Trương Thúy Sơn nói:
- Cô bôn ba nghìn dặm đưa tam ca của tôi đi, ơn đó không thể không báo đáp.
Cô gái cười khẩy:
- Hay nhỉ, hóa ra ngũ hiệp chỉ muốn thay mặt tam ca của ngũ hiệp để trả nợ đấy thôi. Nếu tôi không hộ tống tam ca của ngũ hiệp, tôi bị thương có nặng hơn nữa, ngũ hiệp thấy chết cũng mặc kệ phải không?
Trương Thúy Sơn sựng người, nói:
- Chưa hẳn như vậy.
Bỗng thấy cô gái co ro, thân mình hơi run, hẳn là độc tính đang xông lên, chàng vội nói:
- Mau vén tay áo lên, bộ cô muốn đem tính mệnh của mình làm trò đùa sao.
Cô gái nghiến răng:
- Ngũ hiệp không nhận sai, tôi không chịu cho ngũ hiệp cứu.
Gương mặt cô vốn dĩ trắng trẻo, lúc này vừa giận vừa sợ, lại càng thêm đáng thương. Trương Thúy Sơn thở dài, đáp:
- Được rồi, cứ coi như tôi nói sai, cô giết người không sai chút nào.
Cô gái nói:
- Thế chưa được, sai là sai, sao lại cái gì coi như hay không coi như. Tại sao ngũ hiệp thở dài rồi mới nhận sai, rõ ràng không phải thành tâm thành ý rồi.
Trương Thúy Sơn thấy việc cứu người là cấp bách, không phải lúc hơn thua đôi co với cô ta, lớn tiếng nói:
- Hoàng thiên ở trên, giang thần ở dưới, tôi là Trương Thúy Sơn hôm nay thành tâm thành ý, nhận là đã không phải với Ân… Ân…
Nói đến đây chàng ngừng lại, cô gái nói:
- Ân Tố Tố.
Trương Thúy Sơn nói tiếp:
- Ờ, nhận đã không phải với Ân Tố Tố cô nương.
Ân Tố Tố mừng lắm, nhoẻn một nụ cười, nhưng chân bỗng nhủn ra, ngồi phịch xuống ghế. Trương Thúy Sơn vội móc bình thuốc trong bọc, lấy ra một viên Thiên Tâm Giải Độc Đơn đưa cho cô uống. Chàng cuộn tay áo lên, thấy một nửa cánh tay cô ta đã tím bầm, hắc khí chạy lên thật nhanh. Trương Thúy Sơn đưa tay trái ra nắm cánh tay trên, hỏi:
- Cô thấy thế nào?
Ân Tố Tố nói:
- Ngực thấy khó thở lắm. Ai bảo ngũ hiệp không nhận sai sớm hơn? Nếu tôi có chết, đều do ngũ hiệp hại tôi đó.
Trong tình cảnh này, Trương Thúy Sơn chỉ cón có nước dịu giọng an ủi cô ta:
- Đừng gượng lại, cô cứ để yên, toàn thân lỏng ra, đừng vận khí một chút nào, cứ tưởng như đang ngủ vậy.