Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 35: Chương 35




Chàng dùng sức chuyển bánh lái sang hướng tây, chỉ mong thuyền có thể đổi hướng sang hướng tây, nhưng thuyền không còn cột buồm, không thể lái được, chỉ xuôi theo dòng nước trôi theo hướng bắc. Ân Tố Tố thừ người một hồi, nói:

- Nếu như thuyền cứ đi mãi về hướng đông, không biết mình sẽ đến đâu.

Trương Thúy Sơn nói:

- Hướng đông là biển khơi vô tận, chỉ lênh đênh bảy tám ngày là mình hết nước uống…

Ân Tố Tố mới hưởng phong vị ái tình, như say như mơ, không muốn nghĩ đến cái khổ đau chết chóc, nói:

- Nghe người ta nói rằng, biển đông có núi tiên, trên núi có các vị tiên trường sinh bất lão, không chừng mình sẽ đến được tiên đảo đó, gặp những tiên ông tiên bà hình dung đẹp đẽ…

Nàng ngẩng đầu nhìn giải Ngân Hà, nói tiếp:

- Không chừng thuyền cứ trôi mãi, đến được Ngân Hà, hai đứa mình sẽ thấy Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau trên cầu Ô Thước.

Trương Thúy Sơn cười đáp:

- Hai đứa mình sẽ tặng cho Ngưu Lang chiếc thuyền này, lúc nào y muốn gặp Chức Nữ, chỉ việc chèo thuyền qua sông, không phải đợi đến mồng bảy tháng bảy mỗi năm mới gặp được.

Ân Tố Tố nói:

- Mình đem thuyền cho Ngưu Lang, chàng với thiếp muốn gặp nhau, lấy gì mà đi?

Trương Thúy Sơn cười:

- Khắp thế gian này, chân trời đáy biển, lúc nào hai đứa mình cũng ở bên nhau. Nếu lúc nào cũng ở bên nhau rồi, còn việc gì mà phải qua Ngân Hà làm chi?

Ân Tố Tố cũng phá lên cười, mặt nàng tươi như hoa mới nở, nắm tay Trương Thúy Sơn, mơn man vuốt ve. Hai người tình như mật ngọt, dường như trong bụng biết bao những điều ân ái muốn nói cùng nhau, nhưng lại thấy không cần phải nói nên lời. Một lúc lâu sau, Trương Thúy Sơn nhìn xuống, thấy Ân Tố Tố nước mắt doanh tròng, trên mặt vương vương một nỗi buồn, vội hỏi:

- Nàng sao thế?

Ân Tố Tố cúi đầu nói nhỏ:

- Ở trên đời, nơi đáy biển, thiếp được ở bên chàng. Thế nhưng mai này mình chết đi, chàng được lên trời, còn thiếp… thiếp… phải xuống địa ngục.

Trương Thúy Sơn nói:

- Lại nói lăng nói nhăng rồi.

Ân Tố Tố thở dài:

- Thiếp biết chứ, trong đời thiếp làm biết bao nhiêu điều ác, giết lung tung không kể ai với ai.

Trương Thúy Sơn kinh hãi, ngầm hiểu nàng là người lòng dạ tàn ác, với mình thực không phải là mối lương duyên, nhưng tình yêu đã sâu đậm, lại thêm trong cảnh chín chết một sống giữa biển khơi, hai người đâu có nghĩ gì đến chuyện mai sau. Chàng an ủi nàng:

- Từ nay trở đi nàng làm lành lánh dữ, tích thêm công đức cho dày, vì người ta có câu: tri quá năng cải, thiện mạc đại yên.

Ân Tố Tố lặng thinh, một lúc sau, bỗng cất tiếng hát khúc Sơn Pha Dương:

- Chàng với thiếp, thiếp với chàng, hai đằng thương nhớ nhau. Oan gia ơi, sao lại kết nên mối duyên này, để khi chết xuống trước Diêm Vương, ông ta bỏ mình vào cối giã, lấy cưa cưa đầu, ném vào vạc dầu. Sống mà làm tội, chết đi mang gông. Lửa đốt lông mày, quay đầu lại đi. Lửa đốt lông mày, quay đầu lại đi.

Bỗng từ khoang thuyền vọng ra Tạ Tốn nói lớn:

- Khúc hát hay lắm, hay lắm. Ân cô nương, so cô với Trương tướng công nhu nhược kia, xem ra cô hợp ý ta hơn nhiều.

Ân Tố Tố đáp:

- Tiền bối và tôi đều là ác nhân, sau này thể nào cũng phải khổ. Nếu ông muốn xuống địa ngục, ta với ông cùng xuống, cho chúng đặt vào chảo dầu mà rán.

Trương Thúy Sơn nói nhỏ:

- Nếu mai này nàng phải chịu khổ, ta cũng sẽ chịu khổ cùng với nàng.

Ân Tố Tố vừa mừng vừa sợ, chỉ kêu lên được một tiếng:

- Ngũ ca.

Rồi không nói thêm được nữa.

Hôm sau, khi trời mờ sáng, Tạ Tốn dùng lang nha bổng đánh được một con cá khoảng hơn mười cân. Đầu lang nha bổng có móc câu, dùng vào việc đánh cá thật là tiện lợi. Ba người đói đã hai ngày, tuy cá sống rất tanh, nhưng ăn vẫn thấy ngon lành. Trên thuyền không có nước uống, đành ép thịt cá lấy nước, tạm dùng cho đỡ khát.

Dòng nước biển tiếp tục chảy về hướng bắc, đưa con thuyền không ngừng tiến lên. Ban đêm, sao Bắc Cực ở đầu thuyền lấp lánh, mặt trời mọc ở phía tay phải, lặn về phía bên trái. Liên tiếp mười ngày như thế, con thuyền tuyệt nhiên không chuyển hướng. Tạ Trương hai người dùng sức chuyển hướng nhưng không thay đổi được chút nào.

Khí hậu mỗi ngày thêm lạnh, Tạ Tốn và Trương Thúy Sơn nội công thâm hậu, còn chịu được. Riêng Ân Tố Tố mỗi ngày thêm tiều tụy, Trương Tạ hai người đều cởi áo ngoài cho nàng mặc, nhưng cũng không đỡ được bao nhiêu. Trương Thúy Sơn thấy nàng gượng làm vui, cố gắng chịu đựng cái gió rét, trong lòng hết sức chua xót. Nếu con thuyền cứ tiếp tục đi thêm vài ngày nữa, Ân Tố Tố thể nào cũng chết cóng.

Thế nhưng cũng may trời còn thương, một hôm thuyền lạc vào một bầy hải cẩu. Tạ Tốn dùng lang nha bổng đánh chết mấy con, ba người lột da khoác lên người, thành một tấm áo cừu rất tốt. Thịt hải cẩu cũng ăn được, ai nấy đều hết sức sung sướng.

Chiều hôm đó, ba người ngồi ở sau thuyền ngắm trời. Ân Tố Tố cười hỏi:

- Cầm thú nào tốt nhất trên đời? Truyện được copy tại TruyệnYY.com

Cả ba cùng cười đáp:

- Hải cẩu.

Ngay lúc đó, bỗng nghe thấy mấy tiếng leng keng, loong coong, thật là thú vị. Ba người đều ngơ ngẩn, Tạ Tốn sắc mặt đại biến, nói:

- Băng nổi.

Y lấy lang nha bổng thọc xuống biển khoắng mấy cái, quả nhiên đụng phải những cục nước đá.

Tới lúc này, trong lòng ba người bỗng thấy lạnh lẽo, biết rằng nếu con thuyền tiếp tục ngày đêm trôi về hướng bắc, trời mỗi lúc một lạnh thêm, bây giờ trên biển chỉ là những cục băng nhỏ, càng về sau băng càng nhiều hơn, càng lớn hơn, thuyền sẽ bị kẹt trong băng giá, không di động được, là lúc cả ba đều chết.

Trương Thúy Sơn nói:

- Trong thiên Tiêu Dao Du sách Trang Tử có câu: "Tại cực bắc có biển tối, là chỗ ao trời". Chúng mình chắc sẽ tới ao trời chăng.

Tạ Tốn nói:

- Chẳng phải "thiên trì" mà chính là "minh hải", "tử hải" đó.

Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố hai người nhìn nhau cười gượng. Nhưng nhờ có khối băng trôi, liền có nước trong để uống giải khát tạm. Đêm hôm đó, cả ba nghe tiếng băng chạm nhau leng keng không ngừng, chẳng ai ngủ được. Đến trưa hôm sau, những khối băng trên mặt biển đã bằng cái bát, đụng vào thuyền kêu lách cách. Tạ Tốn chua xót nói:

- Ta si tâm vọng tưởng, muốn đi tìm cái bí mật trong thanh đao Đồ Long này, ngờ đâu lại đến băng hải, làm băng nhân, mai mối cho hai người, quả là danh với thực giống nhau.

Ân Tố Tố mặt đỏ lên, đưa tay nắm lấy tay Trương Thúy Sơn. Mấy ngày qua ba người đồng tâm hiệp lực, cộng sinh cộng tử, tình nghĩa nhự nhiên sinh ra, không còn đối địch như lúc đầu gặp nhau nữa.

Tạ Tốn cầm thanh đao Đồ Long lên, hậm hực nói:

- Thôi để ta cho mi xuống Long Cung, để mi giết con rồng bỏ mẹ nào ở dưới ấy.

Y toan ném thanh đao xuống biển, nhưng vừa định buông tay, nghĩ sao lại thở dài, sau cùng ném thanh đao vào trong khoang.

Thuyền đi lên hướng bắc thêm bốn ngày nữa, mặt biển đầy băng, có khối to bằng cái bàn, có cái bằng cái nhà nhỏ, ba người biết rằng tình thế không ổn, chẳng còn nghĩ đến chuyện sống chết nữa. Hôm đó, ngủ đến nửa đêm, bỗng nghe bình một tiếng lớn, chiếc thuyền rung chuyển thật mạnh. Tạ Tốn kêu lên:

- Hay lắm, được lắm, đụng phải băng sơn rồi.

Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố hai người nhìn nhau cười buồn, lập tức xích lại gần nhau, thấy dưới chân nước biển lạnh buốt từ từ dâng lên ngập đến bắp chân, hiển nhiên đáy thuyền đã vỡ. Lại nghe Tạ Tốn kêu lớn:

- Nhảy lên trên băng sơn đi, sống được thêm ngày nào tốt ngày nấy. Tặc lão thiên muốn ta chết sớm, ta không chịu xem mi làm gì được nào.

Trương Ân hai người nhảy lên đầu thuyền, dưới ánh trăng một tòa băng sơn chiếu sáng xanh chói lòa, trông thật là đẹp, nhưng cũng thật đáng sợ. Tạ Tốn đã đứng trên một khối băng hình thoi bên cạnh băng sơn, đưa lang nha bổng cho hai người níu lấy. Ân Tố Tố giơ tay kéo một cái, hai người cùng nhảy lên băng sơn.

Lỗ hổng dưới đáy thật lớn nên chỉ chừng xong một bữa cơm thuyền đã chìm xuống biển mất tăm mất tích. Tạ Tốn lấy hai mảnh da hải cẩu trải xuống mặt băng, ba người sóng vai ngồi xuống. Tòa băng sơn này to ước chừng bằng một ngọn núi nhỏ, nhìn ra mặt bằng ngang chừng hơn hai mươi trượng, dọc cũng tám chín trượng, so với mặt thuyền rộng rãi hơn nhiều. Tạ Tốn ngững đầu lên hú một tiếng, nói:

- Ở trên thuyền buồn chán quá, thôi mình ra đây cho giãn gân giãn cốt.

Nói xong y đứng dậy trên phiến băng đi qua đi lại, ra vẻ đắc ý lắm. Mặt băng tuy trơn trượt, nhưng Tạ Tốn túc bộ trầm ổn, đi chẳng khác gì trên đất liền.

Băng sơn theo dòng nước chiều gió, vẫn không ngừng trôi về hướng bắc. Tạ Tốn cười nói:

- Tặc lão thiên đem tới một chiếc thuyền lớn đón ba người mình đi gặp Bắc Cực tiên ông đây mà.

Ân Tố Tố hình như chỉ cần có tình lang bên cạnh là đã thỏa mãn lắm nên dù có trời sập nàng cũng không màng. Trong ba người chỉ có Trương Thúy Sơn nhíu mày, lo lắng chuyện nguy nan trước mắt thôi.

Băng sơn tiếp tục trôi thêm bảy tám ngày nữa. Ban ngày nước đá phản xạ ánh sáng mặt trời khiến da ba người bị cháy nắng, mắt cũng sưng đỏ. Thành ra ban ngày ba người lấy miếng da che đầu nằm ngủ, đến chiều tối mới dậy bắt cá, săn hải cẩu, tạc băng giải khát. Nói ra cũng lạ, càng về hướng bắc, ngày càng dài ra, đến sau mỗi ngày dường như mười một tiếng là ngày, đêm tối chỉ chừng một canh.

Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố càng lúc càng uể oải, mặt mày tiều tụy, còn Tạ Tốn thần sắc mỗi ngày một khác thường, mắt lộ quang thái kỳ lạ, thường hoa tay múa chân chỉ trời chửi mắng, những lời oán độc trong lòng không còn ức chế được nữa.

Một buổi chiều, Trương Thúy Sơn đang che mảnh da hải cẩu tựa vào băng nằm ngủ, mơ mơ màng màng bỗng nghe Ân Tố Tố kêu lớn:

- Buông tôi ra, buông tôi ra.

Trương Thúy Sơn vội vàng nhỏm dậy, dưới ánh sáng huy hoàng của băng sơn, Tạ Tốn đang hai tay nắm chặt đầu vai Ân Tố Tố, miệng hà hà, tiếng như mãnh thú. Mấy hôm nay Trương Thúy Sơn thấy Tạ Tốn thần tình cổ quái, đã ngầm đề phòng, nhưng không ngờ y lại xâm phạm Ân Tố Tố. Chàng không khỏi vừa sợ vừa tức, tung mình nhảy tới, kêu lên:

- Bỏ tay ra.

Tạ Tốn lầm lì đáp:

- Tên gian tặc kia, ngươi giết chết vợ ta, được rồi, hôm nay ta bóp chết vợ ngươi, cho ngươi một thân một mình sống nơi trần thế.

Nói xong y đưa tay trái cấu vào yết hầu Ân Tố Tố. Ân Tố Tố "A" một tiếng, kêu lên thất thanh. Trương Thúy Sơn kinh hãi nói:

- Tôi đâu phải cừu nhân của ông, đâu có giết vợ ông. Tạ tiền bối, mau tỉnh lại, tôi là Trương Thúy Sơn của phái Võ Đang, đâu phải kẻ thù của ông đâu.

Tạ Tốn ngẩn người, kêu lên:

- Thế mụ này là ai? Có phải vợ ngươi không?

Trương Thúy Sơn thấy y nắm chặt Ân Tố Tố, nóng lòng vội nói:

- Đó là Ân cô nương, Tạ tiền bối, cô ấy đâu phải là vợ của kẻ thù ông đâu.

Tạ Tốn gầm lên:

- Ta cóc cần biết là ai với ai. Vợ ta bị người ta giết chết, mẹ ta bị người ta giết chết, ta muốn giết hết đàn bà con gái trên đời này.

Nói rồi tay trái sử kình, Ân Tố Tố ngộp thở, không còn kêu lên được nữa. Trương Thúy Sơn thấy Tạ Tốn đột nhiên hóa điên, không còn cách gì nói năng phải quấy, vội vàng ngưng khí lên tay phải, hết sức đánh vào sau lưng y. Tạ Tốn đưa tay trái ra sau, đánh lại một chưởng. Trương Thúy Sơn loạng choạng, mặt băng lại quá trơn, nên ngã lăn ra. Tạ Tốn phóng chân phải ra, nhắm ngay eo chàng đá tới. Trương Thúy Sơn biến chiêu thật nhanh, tay đẩy một cái người phóng vọt lên, giơ ngón tay điểm huyệt đạo trên đầu gối y. Tạ Tốn không đợi sử hết cú đá, nửa đường giật ngược về, tay phải đánh xuống đỉnh đầu Trương Thúy Sơn.

Ân Tố Tố nghiêng người, vung tay trái ra chém xuống đầu Tạ Tốn. Tạ Tốn không thèm để ý, tiếp tục đánh xuống. Trương Thúy Sơn song chưởng đưa ra đỡ một chưởng của y, nhưng chỉ giây lát, thấy tức ngực, chân khí dường như không vận lên nổi. Ân Tố Tố chém vào cổ Tạ Tốn, chỉ thấy cổ y vừa dai vừa cứng, tay nàng bị dội trở ra, cạnh bàn tay lại tê dại đau điếng. Tạ Tốn hai mắt đỏ ngầu như muốn tóe lửa, bàn tay to lớn của y lại thò ra chộp vào yết hầu nàng, Ân Tố Tố kêu lên kinh hãi.

Ngay lúc đó, trước mắt bỗng sáng lòa, phương bắc hiện ra một khung cảnh màu sắc kỳ dị không sao tả được. Không biết bao nhiêu màu sắc, trong bóng đêm khi vươn ra khi thu vào, trong ánh vàng có lẫn màu tím đỏ. Màu tím càng lúc càng dài ra, trong màu tía có những tia sáng vàng, lam, lục, hồng. Tạ Tốn ngạc nhiên kêu "Ồ" một tiếng, tay lỏng ra buông rơi Ân Tố Tố. Trương Thúy Sơn cũng thấy sức ép trên tay nhẹ hẳn đi.

Tạ Tốn hai tay chắp sau lưng, đi về hướng bắc của băng sơn, đăm đăm nhìn ánh sáng kỳ ảo. Thì ra ba người theo nước trôi đi, đên đây đã gần Bắc Cực, ánh sáng lạ lùng đó chính là một cảnh sắc kỳ diệu gọi là Bắc Cực quang, người Trung Hoa trước nay chưa thấy bao giờ.

Trương Thúy Sơn chạy tới đỡ Ân Tố Tố, hai người tim đập thình thình. Hôm đó, Tạ Tốn đứng ngắm Bắc Cực kỳ quang, không động tĩnh gì nữa. Sáng hôm sau, quang thái nhạt dần, Tạ Tốn cũng tỉnh lại, không hiểu sao quên hết việc mình phát điên đêm hôm qua, ngôn ngữ cử chỉ lại thật nho nhã.

Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố đều nghĩ: "Cha mẹ vợ con y đều bị người ta giết chết, không trách y được. Có điều không biết kẻ thù của y là ai?". Lại sợ bệnh điên của y tái phát, hai người không dám đề cập đến.

Lại thêm mấy ngày nữa, băng sơn vẫn trôi về hướng bắc. Tạ Tốn lại bắt đầu mắng chửi trời già, đôi lúc mắt y lại tóe ra những tia sáng lấp lánh chẳng khác gì một con mãnh thú. Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố tuy cả hai không đề cập tới, nhưng đều chuẩn bị ngầm, e rằng y lại đột nhiên phát điên.

Một hôm kia, mặt trời đỏ rực dừng lại tại mặt nước phía tây, hồi lâu không lặn xuống biển. Tạ Tốn bỗng nhảy lên, chỉ vào vầng thái dương lớn tiếng mắng chửi:

- Cả cái mặt trời kia ngươi cũng chọc tức ta, tặc thái dương, quỷ thái dương, ta mà có cái cung cứng, một mũi tên dài, hừ hừ, bắn một cái là xuyên qua ngươi.

Y đột nhiên đánh mạnh vào băng sơn, vỡ một khối nước đá lớn, dùng sức ném về phía mặt trời. Miếng băng phóng ra phải đến hai chục trượng mới rơi tòm xuống biển. Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố hai người kinh hãi, nghĩ thầm: "Cánh tay người này mạnh thật, giá như mình, e rằng ném không xa tới một nửa".

Tạ Tốn ném khối đá xong, lại ném khối khác, tổng cộng đến sáu bảy chục miếng, kình lực vẫn không suy giảm. Y ném tới ném lui, dường như không biết mặt trời cách xa bao nhiêu. Y lại nhảy lên đá tung vào băng sơn, khiến cho đá vụn văng tứ tán.

Ân Tố Tố khuyên:

- Tạ tiền bối, ông nghỉ ngơi đã, đừng để ý đến quỷ thái dương làm gì.

Tạ Tốn quay đầu lại, mắt đầy tia máu đỏ ngầu, ngơ ngẩn nhìn nàng. Ân Tố Tố trong lòng sợ hãi, gượng nở một nụ cười. Tạ Tốn đột nhiên kêu lên một tiếng, nhảy tới ôm chặt lấy nàng, kêu lên:

- Ta giết ngươi, ta giết ngươi. Sao ngươi lại giết mẹ ta, giết con ta?

Ân Tố Tố thấy mình như bị nhốt trong một cái lồng sắt, có điều cái lồng đó dần dần xiết lại.

Trương Thúy Sơn nắm lấy cánh tay Tạ Tốn cố gỡ ra, nhưng không nhúc nhích chút nào. Trước mắt thấy Ân Tố Tố lè lưỡi, tưởng như hết thở, chàng liền giơ chưởng hết sức bình sinh đánh vào huyệt Thần Đạo trên lưng y, nghe bùng một tiếng. Nào ngờ chưởng đánh vào như trúng sắt đá, Tạ Tốn vẫn hà hà rống lên như dã thú, hai tay càng xiết chặt thêm. Trương Thúy Sơn quát lên:

- Nếu ngươi không buông ra, ta dùng binh khí đó.

Thấy y không lý gì đến, chàng lấy phán quan bút ra, điểm mạnh vào huyệt Tiểu Hải trên khuỷu tay trái. Tạ Tốn tay phải vung ngược lại, chộp được phán quan bút, ném vèo vào trong biển cả.

Ân Tố Tố thấy vòng tay y lỏng ra, liền hụp xuống chui ra ngoài. Tạ Tốn tả chưởng đánh xéo vào cổ Trương Thúy Sơn, tay phải giơ ra chộp vào đầu vai Ân Tố Tố. Nghe rẹt một cái, chiếc áo da hải cẩu của Ân Tố Tố bị năm ngón tay y cào rách một đường. Trương Thúy Sơn biết rằng nếu mình né qua, Ân Tố Tố thể nào cũng sẽ bị y bắt lại, lập tức sử chiêu Tự Tại Phi Hoa trong Miên Chưởng chế ngự chưởng lực của y. Nào ngờ bàn tay chàng và cạnh bàn tay y vừa đụng nhau, lập tức cảm thấy một sức hút cực mạnh gỡ ra không được, chỉ còn cách vận nội công lên chống đỡ.

Tạ Tốn một chưởng đã chế ngự được Trương Thúy Sơn liền lập tức lôi chàng chồm về phía Ân Tố Tố. Ân Tố Tố tung mình nhảy lên, hai chân chưa chạm đất, Tạ Tốn liền đá một cái, bảy tám miếng băng nhỏ bay vèo tới, trúng cả vào đùi bên phải của nàng. Ân Tố Tố chỉ kịp kêu lên một tiếng "Ối chà" rồi ngã lăn ra.

Tạ Tốn đột nhiên phát xuất chưởng lực, đánh Trương Thúy Sơn văng ra xa mấy trượng. Chưởng đó thực là mãnh liệt, Trương Thúy Sơn rơi xuống ngay mép của băng sơn, nước đá lại trơn, chân phải chàng trượt một cái, nghe tõm một tiếng, lăn tòm xuống biển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.