Vệ Tứ Nương đã nhìn thấy dụng tâm của Phong đàn chủ, biết y muốn chọc cho hai phái Côn Lôn, Võ Đang hiềm khích, lại vừa lấy lòng Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố, biết Tây Hoa Tử càng nói càng phun ra những lời khó nghe, nên nói:
- Sư huynh, việc gì phải đôi co những lời vô vị với họ, tất cả chúng ta nên nghe Du nhị hiệp phân bày.
Du Liên Châu nhìn Trương Thúy Sơn, rồi nhìn Ân Tố Tố, trong lòng có biết bao nhiêu câu hỏi, nên nói:
- Tất cả chúng ta nên vào thuyền để bàn chuyện lâu dài, những huynh đệ chết hay bị thương của cả hai bên, nên chữa trị trước.
Bấy giờ Thiên Ưng giáo là khách, mà quyền vị tối cao là Tử Vi Đường đường chủ Ân Tố Tố. Nàng dắt tay Vô Kỵ đi đầu tiên, kế đó là Lý Thiên Viên. Khi Phong đàn chủ bước lên khoang thuyền, bỗng thấy có một làn gió nhẹ đánh vào ngang lưng, y là người kinh lịch phong phú, biết ngay là Tây Hoa Tử đánh lén, nhưng không đưa tay đỡ, chỉ nhào về phía trước, kêu lên:
- Ối chà, đánh người hả?
Việc đó khiến cho chiêu Tam Âm Thủ của Tây Hoa Tử bị hụt ra ngoài, nhưng vì Phong đàn chủ kêu lên, mọi người đều quay lại nhìn hai người. Vệ Tứ Nương trừng mắt nhìn sư huynh, khuôn mặt tía của Tây Hoa Tử giờ đây có ẩn sắc hồng. Ai cũng biết rằng khi đã lên trên thuyền này, cả bọn Phong đàn chủ đều là khách, cái trò thâu tập của Tây Hoa Tử, thật quả mất đi cái thân phận cao thủ trong danh môn chính phái.
Hai bên phân chủ khách ngồi xuống. Ân Tố Tố là thủ tịch của phe khách, Vô Kỵ đứng bên cạnh mẹ. Phe chủ thì Du Liên Châu đứng đầu, chàng chỉ một cái ghế bên dưới Vệ Tứ Nương nói:
- Ngũ đệ, đệ ngồi ở đây.
Trương Thúy Sơn đáp: "Vâng" theo lời ngồi xuống. Như thế hai vợ chồng Trương Ân thành ra hai bên chủ khách, vào thế đối nghịch với nhau.
Trong mười năm qua, Du Đại Nham bị thương không ra ngoài được, Trương Thúy Sơn thất tung, sống chết không ai biết, còn lại Võ Đang ngũ hiệp danh tiếng nổi hơn nhiều. Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu tuy chỉ là đệ tử đời thứ hai trong phái Võ Đang nhưng trong võ lâm, nghiễm nhiên ngang hàng với những cao tăng của phái Thiếu Lâm. Trên giang hồ đối với Võ Đang ngũ hiệp hết sức kính trọng, vì thế Tây Hoa Tử, Vệ Tứ Nương phải nhường chàng vai thủ tịch.
Du Liên Châu trong bụng tính thầm: "Ngũ đệ mất tích mười năm, hóa ra đã cùng với con gái của giáo chủ Thiên Ưng giáo kết thành vợ chồng, nếu bây giờ trước mặt mọi người tra hỏi, thể nào y cũng có những điều khó nói". Chàng bèn lớn tiếng nói:
- Chúng ta bao gồm Thiếu Lâm, Côn Lôn, Nga Mi, Không Động, Võ Đang tất cả năm môn phái, cùng Thần Quyền, Ngũ Phượng Đao chín môn, Hải Sa, Cự Kình bảy bang, tổng cộng hai mươi mốt môn phái bang hội, vì việc truy tầm Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, Thiên Ưng giáo Ân cô nương, luôn cả sư đệ Trương Thúy Sơn của tệ phái nên không may có sự hiểu lầm với Thiên Ưng giáo, hai bên đều có người chết, mười năm qua võ lâm chẳng được yên…
Nói tới đây, chàng ngừng lại một chút, rồi tiếp:
- Thật may Ân cô nương và Trương ngũ đệ đột nhiên ra mặt, biết bao chuyện nghi nan trong quá khứ chưa giải được, chắc sẽ minh bạch. Thế nhưng mười năm qua, mọi việc quá nhiều đầu dây mối nhợ, không thể nào một lúc mà nói cho rõ hết. Cứ như ý kiến tại hạ, tất cả chúng ta nên quay về đại lục, nhờ Ân cô nương bẩm minh giáo chủ, tệ sư đệ cũng về núi Võ Đang trình với gia sư, sau đó hai bên sẽ cùng chọn nơi hội họp, phân biện đâu là phải đâu là trái, chỗ nào ngay chỗ nào cong, nếu từ đó có thể biến thù thành bạn, thì thật là tốt đẹp…
Tây Hoa Tử đột nhiên xen vào:
- Tên ác tặc Tạ Tốn ở đâu? Chúng ta muốn tìm tên ác tặc Tạ Tốn…
Trương Thúy Sơn nghe nói vì việc tìm kiếm ba người mình mà hai mươi hai môn phái trong võ lâm trung nguyên phải đại động can qua, mười năm đánh nhau, chết chóc hẳn đã nhiều lắm, trong lòng thật áy náy. Tai chàng nghe Tây Hoa Tử luôn mồm hỏi chỗ ở của Tạ Tốn, khiến lại càng khó xử. Nếu nói thẳng ra, sẽ không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm đi đến Băng Hỏa đảo kiếm Tạ Tốn báo thù, còn nếu không nói, thì làm sao có thể dấu được? Chàng còn đang nghĩ ngợi, Ân Tố Tố đột nhiên nói:
- Kẻ vô ác bất tác, giết người như ngóe Tạ Tốn kia, chín năm trước đã chết rồi.
Du Liên Châu, Tây Hoa Tử, Vệ Tứ Nương cả bọn đồng thanh kinh ngạc kêu lên:
- Tạ Tốn chết rồi ư?
Ân Tố Tố nói:
- Ngay hôm tôi sinh ra thằng bé này, ác tặc Tạ Tốn nổi cơn điên, định giết Ngũ ca và tôi, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của hài tử, tâm bệnh nổi lên, tên ác tặc Tạ Tốn lập tức chết liền.
Bấy giờ Trương Thúy Sơn mới minh bạch, khi Ân Tố Tố nói tới "tên ác tặc Tạ Tốn đã chết", cũng không phải là nói láo, vì từ khi Tạ Tốn nghe tiếng khóc chào đời của Vô Kỵ, thiên lương đã trỗi dậy, bệnh điên không còn, bỏ đường ác quay về đường thiện. Khi y ép ba người rời đảo rõ ràng có tấm lòng "xả kỷ vi nhân", hành vi đại nhân đại nghĩa như thế nên có nói "tên ác tặc không việc ác nào không làm, giết người như ngóe Tạ Tốn kia" quả đã chết từ chín năm trước, mà "con người tốt Tạ Tốn" cũng từ chín năm trước đã tái sinh.
Tây Hoa Tử nhăn mũi hừ một tiếng, y cho rằng Ân Tố Tố là yêu nữ của tà giáo, nói ra không thể nào tin được, gay gắt nói:
- Trương ngũ hiệp, tên ác tặc Tạ Tốn đó có chết thật không?
Trương Thúy Sơn thản nhiên đáp:
- Đúng thế, tên ác tặc làm điều sai trái Tạ Tốn đó đã chết chín năm trước rồi.
Vô Kỵ đứng bên cạnh thấy mọi người chửi rủa ác tặc Tạ Tốn, cả cha mẹ nó cũng nói y chết rồi. Thằng bé tuy thông minh, nhưng làm sao hiểu nổi những khúc mắc trên chốn giang hồ. Tạ Tốn đối với nó ân sâu nghĩa nặng, chăm lo cho nó nào có khác gì cha mẹ ruột đâu, nên cảm thấy đau lòng, nhịn không nổi khóc òa lên:
- Nghĩa phụ không phải là ác tặc, nghĩa phụ chưa chết, nghĩa phụ chưa chết.
Mấy câu đó khiến cho mọi người trên thuyền ai cũng ngạc nhiên. Ân Tố Tố giận điên người, tát trái cho Vô Kỵ một cái, quát lên:
- Câm mồm.
Vô Kỵ mếu máo nói:
- Mẹ ơi, sao mẹ lại nói là nghĩa phụ chết rồi? Nghĩa phụ rõ ràng vẫn còn sống đấy chứ?
Từ nhỏ tới giờ Vô Kỵ chỉ sống với cha mẹ và nghĩa phụ ba người, những mưu mô cơ trí của người đời nó chưa từng biết đến, nếu như một đứa trẻ lớn lên trong chốn giang hồ, chỉ thông minh bằng nửa nó thôi, cũng biết người đời nói dối như cơm bữa, sẽ không gây ra cái đại họa mới rồi. Ân Tố Tố mắng con:
- Người lớn nói chuyện, trẻ con không được lắm lời. Người ta nói đây là ác tặc Tạ Tốn, đâu có phải nói nghĩa phụ của con đâu.
Vô Kỵ hoang mang không hiểu, nhưng không dám hỏi thêm.
Tây Hoa Tử cười nhạt, hỏi Vô Kỵ:
- Này em bé, Tạ Tốn là nghĩa phụ của em, phải không? Ông ta bây giờ ở đâu?
Vô Kỵ nhìn mặt cha mẹ, biết rằng những điều họ nói thật là trọng yếu, nghe Tây Hoa Tử hỏi, liền lắc đầu, nói:
- Tôi không nói.
Thằng bé nói ba tiếng "tôi không nói" lại càng minh xác điều Tạ Tốn chưa chết. Tây Hoa Tử trừng mắt nhìn Trương Thúy Sơn, nói:
- Trương ngũ hiệp, vị Ân cô nương của Thiên Ưng giáo này có thực là vợ ngũ hiệp không?
Trương Thúy Sơn không ngờ y đột nhiên lại hỏi một câu như thế, lớn tiếng đáp:
- Phải, nàng chính là người vợ vụng dại của tôi.
Tây Hoa Tử gay gắt nói:
- Phái Côn Lôn chúng tôi có hai đệ tử, bị Trương phu nhân làm hại, biến thành sống dở chết dở, cái món nợ đó bây giờ tính sao đây?
Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố cùng kinh ngạc. Ân Tố Tố nói ngay:
- Nói năng láo lếu.
Trương Thúy Sơn nói:
- Việc đó chắc có chuyện hiểu lầm, vợ chồng chúng tôi xa Trung Thổ đã mười năm, làm sao có thể hủy thương đệ tử của quý phái?
Tây Hoa Tử nói:
- Mười năm trước thì sao? Cao Tắc Thành và Tưởng Đào hai người bị hại, tính ra cũng đã mười năm rồi.
Ân Tố Tố hỏi lại:
- Cao Tắc Thành và Tưởng Đào?
Tây Hoa Tử đáp:
- Trương phu nhân còn nhớ được hai người đó ư? Chỉ sợ bà giết người nhiều quá, nhớ không xuể nữa chứ.
Ân Tố Tố hỏi lại:
- Hai người đó ra sao? Cớ gì lại nhất định vu cho tôi hại họ?
Tây Hoa Tử ngẩng mặt lên trời cười ha hả, nói:
- Tôi vu oan cho cô ư? Tôi vu oan cho cô ư? Ha ha, Cao Tưởng hai người tuy đã mất trí, nhưng vẫn còn nhớ được một việc, nói lên được tên của một người, nên mới biết được kẻ đã hại y chính là "Ân… Tố… Tố".
Y dằn mạnh từng tiếng Ân Tố Tố, trong cách nói chứa đầy oán hận, hai mắt trợn tròn, nhìn nàng như muốn nuốt sống ăn tươi, tưởng như định rút kiếm đâm mấy nhát mới hả giận.
Phong đàn chủ đột nhiên xen vào:
- Khuê danh của bản giáo đường chủ Tử Vi Đường, đâu phải để những người xuất gia như lão đạo tự tiện gọi ra đâu. Đến thanh quy giới luật không biết giữ, vậy mà xưng là võ lâm tiền bối ư? Trình đại ca, ngươi xem những việc vô sỉ trên đời có việc nào như thế không nhỉ?
Trình đàn chủ nối lời:
- Chưa từng thấy. Trong danh môn chính phái lại có những bọn cuồng đồ như thế, thật nực cười ôi là nực cười.
Phong đàn chủ không thèm liếc mắt nhìn y, nói:
- Trình hiền đệ, những người mới học được chút kiếm pháp mèo cào đâu đó, hành sự ăn nói đã lên mặt, ngươi bảo hạng đó là hạng nào?
Trình đàn chủ nói:
- Phái Côn Lôn từ khi Linh Bảo đạo trưởng lìa trần rồi, đời sau càng kém đời trước, chẳng ra trò trống gì.
Linh Bảo đạo trưởng là sư tổ của Tây Hoa Tử, là sư huynh của Côn Lôn Tam Thánh Hà Túc Đạo, nhân phẩm đức vọng, trong võ lâm ai ai cũng khâm phục. Tây Hoa Tử nghe câu đó giận tím cả mặt, nhưng không dám cãi lại, nếu nói rằng Trình đàn chủ nói sai, có khác nào nói rằng mình còn giỏi hơn cả sư tổ danh chấn thiên hạ xưa kia. Y lạng người bước ra ngoài khoang thuyền, soẹt một tiếng, trường kiếm cầm tay, kêu lớn:
- Tên ác tặc của tà giáo kia, có giỏi thì ra đây thử sức.
Phong đàn chủ và Trình đàn chủ khích cho Tây Hoa Tử nổi giận, bản ý chỉ muốn giải vây cho Ân Tố Tố, nghĩ thầm Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố đã là vợ chồng, Thiên Ưng giáo và phái Võ Đang bây giờ quan hệ khác hẳn ngày trước, nếu như Du Liên Châu và Trương Thúy Sơn không tiện ra tay, thì ít ra cũng không giúp bên nào, Thiên Ưng giáo đối phó với mấy người của phái Côn Lôn có thể thắng được dễ dàng. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Vệ Tứ Nương mày nhướng lên, y thị cũng đã nhìn thấy chuyện đó, nếu chỉ có sáu bảy người của mình và sư ca, không cách nào có thể đối địch được với bao nhiêu là cao thủ của Thiên Ưng giáo, huống chi Trương Thúy Sơn tình nghĩa vợ chồng thâm trọng, rất có thể ra tay tương trợ đối phương nên nói:
- Sư ca, người ta qua đến thuyền bên mình là khách, chúng ta nên nghe Du nhị hiệp chỉ dạy là hơn.
Y thị dùng ngôn ngữ đẩy cho Du Liên Châu, nghĩ thầm thanh vọng địa vị của chàng, quyết không thể nào xử sự thiên vị được. Nào ngờ Tây Hoa Tử tính phổi bò, kêu lớn:
- Phái Võ Đang và Thiên Ưng giáo đã kết thân gia rồi, cùng dòng dính bẩn với nhau, y còn làm sao có thể ăn nói cho công chính được nữa?
Du Liên Châu là người thâm trầm, hỉ nộ không lộ ra ngoài mặt, nghe Tây Hoa Tử nói chỉ ngồi yên không trả lời. Vệ Tứ Nương vội nói:
- Sư ca, sao sư ca lại nói năng không giữ lời như vậy? Không nói gì phái Võ Đang cùng với phái Côn Lôn chúng ta đồng khí liên chi, uyên nguyên thật sâu đậm, mười năm nay liên thủ chống địch, hết sức bền chặt, Du nhị hiệp lại là một hảo hán tử thiết diện vô tư, anh danh nổi khắp giang hồ, thiên hạ có ai không khâm phục? Võ Đang ngũ hiệp xử sự có đâu lại thiên vị bao giờ?
Tây Hoa Tử hừ một tiếng, nói:
- Cái đó chưa chắc.
Vệ Tứ Nương trong bụng mắng thầm sư ca mê muội, nhưng không thể nói huỵch toẹt ý nghĩ của mình, lớn tiếng nói:
- Sư ca, nếu sư ca để đắc tội với Võ Đang ngũ hiệp, sư phụ và chưởng môn sư thúc hỏi tới, thì tiểu muội không chịu đâu đấy nhé.
Y thị nói ra chỉ nhắc Võ Đang ngũ hiệp, không coi Trương Thúy Sơn ở trong đó. Tây Hoa Tử nghe thị nhắc tới sư phụ và chưởng môn sư thúc ra, không còn dám cãi nữa.
Du Liên Châu thủng thẳng nói:
- Việc này liên quan đến các đại môn phái, các đại bang hội trong võ lâm, tại hạ vô đức vô năng, làm sao dám chủ trương? Tuy nhiên việc này cũng đã mười năm nay, có thêm nửa năm, một năm nữa cũng không là bao nhiêu. Tại hạ phải cùng với Trương sư đệ quay về núi Võ Đang, bẩm cho ân sư và đại sư ca rõ, để in ân sư chỉ thị.
Tây Hoa Tử cười nhạt nói:
- Cái chiêu Như Phong Tự Bế của Du nhị hiệp dùng để thoái thác, quả thực cao minh.
Du Liên Châu không phải là người dễ nổi nóng, nhưng Tây Hoa Tử nói đến chiêu Như Phong Tự Bế, chính là công phu nổi danh thiên hạ chuyên về thủ ngự của phái Võ Đang, lại do chính ân sư Trương Tam Phong sáng tác, y nhạo báng võ công phái Võ Đang có khác nào làm nhục đến sư phụ. Tuy nhiên chàng dằn được ngay, nghĩ thầm: "Việc này xử lý mà thất thố, sẽ dẫn đến một trường hạo kiếp khó mà giải quyết trong võ lâm. Tên đạo sĩ lỗ mãng này nói năng quấy quá, đâu đáng để mình phải đôi co làm chi".
Tây Hoa Tử thấy chàng nghe mấy câu sau, liếc mắt nhìn y một cái, thần quang lấp loáng, như điện chớp, bất giác trong lòng sợ hãi: "Sư phụ và chưởng môn sư thúc là hai cao thủ đứng đầu của môn phái, nhãn thần xem ra cũng không mạnh bằng của người này".
Tinh quang trong mắt Du Liên Châu lập tức thu liễm, chàng lặng lẽ nói:
- Tây Hoa đạo huynh nếu như có cao kiến gì, tại hạ xin rửa tai lắng nghe.
Tây Hoa Tử mới rồi bị mắt chàng trừng mắt nhìn qua, trong lòng còn sợ, quay sang nói:
- Sư muội, ngươi nghĩ sao? Không lẽ chuyện Cao Tưởng hai người mình đành xõng tay bỏ qua?
Vệ Tứ Nương chưa kịp trả lời, bỗng thấy ở hướng nam có tiếng tù và báo hiệu, u u không dứt. Một tên đệ tử của phái Côn Lôn chạy vào khoang thuyền nói:
- Hai phái Không Động và phái Nga Mi đã đến tiếp ứng.
Tây Hoa Tử và Vệ Tứ Nương mừng quá, Vệ Tứ Nương nói:
- Du nhị hiệp nên nghe cao kiến của hai phái Không Động và Nga Mi luôn thể.
Du Liên Châu đáp:
- Tốt lắm.
Lý Thiên Viên và Phong đàn chủ, Trình đàn chủ ba người nhìn nhau, mặt hơi biến sắc. Trương Thúy Sơn lại thêm một nỗi lo: "Phái Nga Mi thì không có gì, nhưng phái Không Động đối với đại ca kết thù rất sâu. Y đả thương Không Động ngũ lão, đoạt được Thất Thương Quyền Kinh, bọn họ thể nào chẳng chăm chăm đi kiếm nơi chỗ đại ca đang ở".
Ân Tố Tố cũng suy nghĩ như thế, lại tính nếu như Vô Kỵ không lắm mồm, sự tình sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Thế nhưng nghĩ lại Vô Kỵ từ bé chưa bao giờ từng nghe nói dối, đối với Tạ Tốn tình sâu nghĩa nặng, bỗng nghe nghĩa phụ chết rồi, dĩ nhiên phải khóc la, không thể trách nó được. Nàng nhìn mặt thấy vết tát còn hằn dấu tay sưng đỏ, không khỏi thương thằng bé, kéo con vào lòng. Vô Kỵ vẫn chưa yên tâm, ghé vào tai mẹ hỏi nhỏ:
- Mẹ, nghĩa phụ chưa chết, phải không mẹ?
Ân Tố Tố cũng ghé miệng vào tai con, nói thầm:
- Chưa chết. Mẹ đánh lừa họ đó. Những người này đều độc ác, xấu xa, bọn họ muốn hại nghĩa phụ con đó.
Vô Kỵ chợt hiểu ra hằn học nhìn từng người, nghĩ thầm: "Hóa ra bọn ngươi đều xấu xa ác độc, định hại nghĩa phụ ta".
Từ hôm đó, Trương Vô Kỵ bước chân vào chốn giang hồ, mới biết trên đời lòng người hiểm ác. Nó đưa tay rờ má, cái tát của mẹ nó vẫn còn đau rát. Nó biết rằng không phải mẹ nó đánh, mà chính là những kẻ độc ác xấu xa kia gây nên. Từ bé đến giờ nó sống trong vòng tay bảo bọc nuông chiều của cha mẹ và nghĩa phụ, đâu có biết rằng trên đời này còn có những kẻ xấu tâm địa độc ác. Tuy Tạ Tốn đã nói về chuyện Thành Côn, nhưng mới chỉ là tai nghe, đến lúc này mới mắt thấy những người mà nó coi là kẻ xấu.