Trương Thúy Sơn lè lưỡi, cười nói:
- Lục đệ nếu ương ngạnh, cái roi vàng đó mà đét đít thì không vui gì đâu nhé.
Du Liên Châu mỉm cười, nói:
- Kỷ cô nương sử kiếm. Mong rằng những người bịt mặt hôm đó bên bờ sông không có Kỷ cô nương trong đó.
Trương Thúy Sơn kinh hoảng nói:
- Kỷ cô nương là môn hạ phái Nga Mi ư?
Du Liên Châu gật đầu nói:
- Những cô thuộc phái Nga Mi mình gặp bên bờ sông võ công bình bình, chắc không có Kỷ cô nương trong đó đâu, chứ không vì ngũ đệ muội lại đắc tội với lục đệ muội, người ta sẽ bảo ta thiên vị đó. Cô vợ chưa cưới của lục đệ nhân phẩn cực tốt, võ công lại cao cường, đệ tử danh môn tất nhiên không phải tầm thường, cùng với lục đệ đúng là một đôi duyên trời…
Chàng nói tới đây, bỗng nghĩ ra Ân Tố Tố là con gái của giáo chủ tà giáo, nếu mình khen ngợi Kỷ cô nương như vậy, không khỏi khiến cho Trương Thúy Sơn chạnh lòng, đang định nói chữa mấy câu, bỗng có một người tiến đến trước phòng nói vọng vào:
- Du gia, có mấy người đến bái phỏng lão nhân gia, nói là bằng hữu của quý vị.
Đó là tiếng của điếm tiểu nhị. Du Liên Châu hỏi:
- Ai thế?
Điếm tiểu nhị đáp:
- Tất cả có sáu người, nói là môn hạ của Ngũ Phượng đao.
Ba người sư huynh đệ đều hơi giật mình, nghĩ thầm Trương Tòng Khê đi đánh đuổi bọn Ngũ Phượng đao, sao lại để cho địch nhân tìm đến tận cửa, không lẽ Trương Tòng Khê có gì sẩy tay chăng? Trương Thúy Sơn nói: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
- Để đệ ra coi.
Chàng sợ nhị ca bị thương chưa khỏi, lỡ phải động thủ với người ta e gặp chuyện chẳng lành. Du Liên Châu nói:
- Cứ mời họ vào đây.
Một lát sau tiến vào năm người đàn ông và một thiếu phụ dung mạo đẹp đẽ. Trương Thúy Sơn và Ân Lê Đình hai tay không đứng mỗi người một bên Du Liên Châu phòng bị. Sáu người đó mặt mày buồn thiu, có dáng hổ thẹn, trên người không mang binh khí, trông không có vẻ gì là đến kiếm chuyện cả. Người đi đầu râu tóc điểm bạc, khoảng chừng ngoài bốn mươi, cung kính ôm quyền hành lễ, nói:
- Ba vị có phải là Du nhị hiệp, Trương ngũ hiệp và Ân lục hiệp chăng? Tại hạ là môn hạ Ngũ Phượng đao Mạnh Chính Hồng, có lời vấn an ba vị.
Bọn Du Liên Châu ba người vòng tay đáp lễ, trong lòng thấy có vẻ kỳ quái. Du Liên Châu nói:
- Mạnh lão sư khỏe chứ, mời các vị ngồi.
Mạnh Chính Hồng không dám ngồi, nói:
- Tệ môn ở tại Sơn Tây, Hà Đông, môn phái thật nhỏ, đã từ lâu ngưỡng mộ uy danh Trương chân nhân và quý vị thất hiệp, quả thực chẳng khác gì sấm nổ bên tai, chỉ có điều vô duyên chưa được dịp bái kiến. Hôm nay đến chân núi Võ Đang, đáng lẽ phải lên khấu đầu trước Trương chân nhân, nhưng nghe Trương chân nhân tuổi hạc đã trăm rồi, thanh cư tĩnh tu, chúng tôi là kẻ thô lỗ võ biền, không dám đến làm rộn tinh thần thanh tĩnh của lão nhân gia. Ba vị về núi xin cho chúng tôi gửi lời hỏi thăm, nhân tiện nói rằng môn hạ đệ tử của Ngũ Phượng đao ở Sơn Tây, chúc lão nhân gia thiên thu khang ninh, phúc thọ vô cương.
Du Liên Châu vốn dĩ bị thương chưa khỏi, ngồi trên giường ấp, thấy y đề cập đến sư phụ, vội vịn vai Ân Lê Đình xuống giường, cung kính đứng dậy, nói:
- Mạnh lão sư đừng làm vậy.
Mạnh Chính Hồng nói tiếp:
- Chúng tôi ở đất Sơn Tây quê mùa, ếch ngồi đáy giếng, kiến thức nông cạn, chẳng biết trời cao đất dày, dám lớn mật làm càn, đến nơi quý địa. May nhờ Võ Đang chư hiệp khoan hồng đại lượng, lại giải cứu nguy nan cho chúng tôi, tại hạ cảm kích vô cùng. Hôm nay chúng tôi đến đây, trước là tạ ơn, sau là chịu tội, mong rằng ba vị đại nhân không thèm chấp cái lỗi lầm của kẻ tiểu nhân.
Nói xong sụp xuống lạy. Trương Thúy Sơn vội đỡ dậy, nói:
- Mạnh lão sư bất tất đa lễ.
Mạnh Chính Hồng ấp úng, muốn nói mà không dám nói ra. Du Liên Châu nói:
- Mạnh lão sư có điều gì muốn dạy bảo, xin cứ nói ra.
Mạnh Chính Hồng nói:
- Tại hạ cầu Du nhị hiệp ban cho một câu, cũng xin phái Võ Đang tha tội đừng trách cứ, để chúng tôi trở về bẩm lại với sư phụ.
Du Liên Châu mỉm cười hỏi:
- Quý vị từ đất Tấn đường xa đến đất Ngạc, có lẽ muốn hỏi về tung tích của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn chăng? Không biết Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn có chuyện gì với quý phái?
Mạnh Chính Hồng buồn bã nói:
- Gia huynh Mạch Chính Bằng chết thảm dưới chưởng của Tạ Tốn.
Du Liên Châu trong lòng rung động, nói:
- Chúng tôi quả có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, không thể nào phụng cáo nơi ở của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, xin Mạnh lão sư và quý vị lượng thứ cho. Còn việc tha lỗi gì gì đó, không cần phải đề cập tới nữa, gặp lại tôn sư Ô lão gia tử, xin nói Du nhị, Trương ngũ và Ân lục hỏi thăm.
Mạnh Chính Hồng đáp:
- Thế thì chúng tôi xin cáo từ. Ngày sau phái Võ Đang có gì sai khiến, chỉ truyền tin đến, môn hạ Ngũ Phượng đao tuy năng lực nhỏ bé, nhưng việc chạy đi chạy lại quyết không dám từ nan.
Nói xong cùng năm người kia ôm quyền hành lễ, quay mình đi ra. Thiếu phụ nọ đột nhiên quay lại, quỳ xuống dưới đất, nói nhỏ:
- Tiểu phụ nhân được bảo tồn danh tiết, toàn do chư vị hiệp sĩ Võ Đang ban cho. Tiểu phụ nhân còn sống ngày nào, không dám quên đại ơn đại đức của chư vị và Trương chân nhân.
Ba người Du Liên Châu không biết tình hình nguyên do bên trong, nhưng nghe y thị nói phụ nhân danh tiết, nên không tiện hỏi nhiều, chỉ ừ ào vài câu khiêm tốn. Thiếu phụ đó sụp lạy mấy lạy rồi mới ra cửa.
Năm người của Ngũ Phượng đao vừa ra khỏi, lập tức then cửa nâng lên, một người vụt tiến vào ôm chầm lấy Trương Thúy Sơn. Trương Thúy Sơn mừng rỡ kêu lên:
- Tứ ca.
Người tiến vào phòng chính là Trương Tòng Khê. Sư huynh sư đệ gặp lại nhau đều hết sức vui mừng. Trương Thúy Sơn nói:
- Tứ ca, huynh thật túc trí đa mưu, đã làm cho môn hạ Ngũ Phượng đao đổi thù ra bạn, thật không phải dễ.
Trương Tòng Khê cười đáp:
- Cái đó cũng là cơ duyên xảo hợp chứ tứ ca có công lao gì đâu.
Chàng liền đem sự tình đầu đuôi kể lại cho mọi người nghe.
Nguyên lai thiếu phụ xinh đẹp nọ họ Ô, là con gái thứ hai của chưởng môn Ngũ Phượng đao, chính là vợ của Mạnh Chính Hồng. Lần này sáu người xuống Hồ Bắc, điều tra nơi ở của Tạ Tốn, trên đường đi gặp đà chủ của Tam Giang bang, mới nghe nói Trương Thúy Sơn biết được tung tích của Kim Mao Sư Vương. Họ Ô từ nhỏ được nuông chiều, chủ trương lập kế bắt Trương Thúy Sơn để tra hỏi. Mạnh Chính Hồng trước nay sợ vợ như cọp, nhưng lần này nhất quyết không nghe lời, nói là đệ tử phái Võ Đang rất cao cường, chi bằng dùng lễ mà cầu, đối phương nếu không ưng chịu, lúc đó hãy tính kế khác. Ô thị nói:
- Thời cơ gặp là phải làm ngay, nếu để cho Trương Thúy Sơn về đến núi Võ Đang rồi, bọn họ sư huynh đệ gặp nhau, lại có Trương Tam Phong đứng đằng sau, lúc đó làm sao tra hỏi được?
Hai người nói qua nói lại, gây chuyện cãi nhau. Bốn người kia chỉ là sư đệ sư điệt, nên không dám đứng về phe nào. Ô thị tức giận nói:
- Huynh là tên nhát gan, việc này báo thù cho huynh trưởng huynh chứ đâu phải báo thù cho huynh trưởng tôi. Hừ, nam tử hán đại trượng phu mà gặp việc không có chút đảm lược nào, nếu Trương Thúy Sơn có cho biết chỗ ở của Tạ Tốn, liệu huynh có dám đi kiếm y không? Lấy phải người như huynh thật phí cả đời.
Mạnh Chính Hồng vốn quen nhịn vợ nên không dám đáp lại, nhưng không chịu theo ý của vợ, bỏ thuốc mê vợ chồng Trương Thúy Sơn tại khách điếm trên đường. Ô thị giận dữ, nửa đêm nhân lúc chồng ngủ say, len lén trở dậy ra đi.
Y thị nghĩ rằng một mình ra tay, tìm được tung tích Tạ Tốn sẽ trêu chọc ông chồng một chuyến, nào ngờ mọi việc đều bị một tên đà chủ Tam Giang bang nhìn thấy cả. Tên đó thấy Ô thị xinh đẹp, nổi lòng tà dâm, nên bí mật theo sau. Ô thị bỏ thuốc mê, nào ngờ chính mình lại uống phải mê dược. Con bọ ngựa định bắt con ve sầu, có biết đâu con chim vành khuyên ở đằng sau, Trương Tòng Khê đi giám thị sáu người của Ngũ Phượng đao nên mọi việc đều biết hết. Chàng đợi khi Ô thị trong tình thế nguy cấp mới ra tay cứu, trừng trị tên đà chủ Tam Giang bang một phen đích đáng. Trương Tòng Khê không nói tên tuổi, chỉ nói là môn hạ đệ tử của phái Võ Đang. Ô thị vừa thẹn vừa sợ, quay về gặp chồng, nói rõ mọi chuyện. Chính vì thế phái Võ Đang trở thành đại ân nhân nên cả bọn đến gặp Du Liên Châu để cảm tạ ân đức. Trương Tòng Khê đợi sáu người đi rồi mới hiện thân, để cho Ô thị khỏi xấu hổ.
Trương Thúy Sơn nghe câu chuyện xong, thở dài nói:
- Đánh đuổi bọn Tam Giang bang có hành vi bất lương không phải chuyện khó, nhưng tứ ca hành xử để lại dư tình, biến thù thành bạn, thật hợp tâm ý của sư phụ.
Trương Tòng Khê cười nói:
- Mười năm xa nhau, vừa gặp lại đệ đã cho tứ ca lên tận mây xanh rồi.
Hôm đó, bốn sư huynh đệ nằm giường cạnh nhau nói chuyện suốt một đêm. Trương Tòng Khê tuy đa trí, nhưng đối với cao thủ giả trang làm quân Nguyên bắt cóc Vô Kỵ, đánh Du Liên Châu bị thương, cũng không đoán ra được là ai.
Sáng sớm hôm sau, Trương Tòng Khê gặp Ân Tố Tố. Năm người đi thủng thẳng mất thêm một ngày một đêm nữa thì đến núi Võ Đang. Trương Thúy Sơn mười năm mới trở lại nơi sinh sống từ tấm bé, muốn chạy ngay lên bái kiến sư phụ, cùng đại sư ca, tam sư ca, thất sư đệ gặp gỡ. Tuy vợ đau con mất tích, nhưng niềm vui vẫn lớn hơn nỗi sầu.
Lên đến trên núi, thấy trước cổng buộc tám con tuấn mã, yên cương mới tinh, không phải là ngựa của bản sơn. Trương Tòng Khê nói:
- Trong nhà có khách, không nên gặp làm gì, bọn mình đi theo cửa hông mà vào.
Trương Thúy Sơn liền đỡ vợ theo cửa bên vào trong đạo quan. Đạo nhân và thị dịch trong quan thấy Trương Thúy Sơn lành lặn trở về, ai nấy đều hết sức vui mừng. Trương Thúy Sơn nhớ mong muốn vào bái kiến sư phụ, nhưng đạo đồng phục thị Trương Tam Phong nói là chân nhân chưa khai quan, nên Trương Thúy Sơn chỉ còn nước khấu đầu trước tọa quan của thầy, sau đó quay về đi gặp Du Đại Nham.
Đạo đồng phục thị Du Đại Nham nói nhỏ:
- Tam sư bá ngủ rồi, sư thúc có muốn lay sư bá dậy không?
Trương Thúy Sơn xua tay, rón rén đi vào trong phòng. Chàng thấy Du Đại Nham đã nhắm mắt ngủ say, sắc mặt xanh xao, hai má hóp, con người như rồng như hổ mười năm trước nay là một người bệnh thoi thóp nằm đó. Trương Thúy Sơn nhìn sư huynh một hồi, nhịn không nổi nước mắt ròng ròng.
Chàng đứng bên giường hồi lâu, gạt lệ đi ra, hỏi tiểu đạo đồng:
- Đại sư bá và thất sư thúc đâu?
Tiểu đạo đồng nói:
- Hai người đang ở đại sảnh tiếp khách.
Trương Thúy Sơn vào trong hậu đường đợi đại sư ca và thất sư đệ, nhưng cả nửa ngày, khách vẫn chưa đi. Trương Thúy Sơn hỏi đạo nhân bưng trà:
- Khách là ai thế?
Đạo nhân đáp:
- Hình như là bảo tiêu thì phải.
Ân Lê Đình đối với vị sư ca lâu ngày mới gặp này vô cùng quyến luyến, chạy đi một lát lại quay về với Trương Thúy Sơn, nghe chàng hỏi liền đáp:
- Đó là ba tổng tiêu đầu, Kỳ Thiên Bưu tổng tiêu đầu của Hổ Cứ tiêu cục ở Kim Lăng, Vân Hạc tổng tiêu đầu của Tấn Dương tiêu cục ở Thái Nguyên, còn người thứ ba là Cung Cửu Giai tổng tiêu đầu của Yến Vân tiêu cục ở kinh sư.
Trương Thúy Sơn hơi giật mình, hỏi lại:
- Cả ba vị tổng tiêu đầu cùng đến ư? Mười năm trước, trên toàn thiên hạ ba vị này là ba tiêu đầu võ công cao siêu hơn cả, danh vọng lớn nhất, hiện nay có còn được như thế không? Ba người cùng lên núi, tại sao vậy?
Ân Lê Đình cười đáp:
- Chắc lại có món hàng nào bị mất, kẻ cướp là loại có thế lực, ba tổng tiêu đầu không địch lại, đành phải lên núi cầu đại sư huynh. Ngũ ca, mấy năm nay đại ca càng ngày càng được người ta tín nhiệm, trên giang hồ ai gặp chuyện khó khăn đều đến xin đại sư ca ra mặt.
Trương Thúy Sơn mỉm cười:
- Đại sư ca Phật diện từ tâm, ai cầu đến cũng đều ra tay giúp đỡ. Mười năm không gặp, chẳng biết đại ca có già đi chút nào không?
Nghĩ đến đây, ý muốn gặp lại sư ca càng khó ngăn được nên nói:
- Lục đệ, để ta ra sau bình phong ngó xem sư ca và thất đệ xem hình dáng bây giờ ra sao.
Chàng đi ra sau bình phong, ghé mắt nhìn ra, thấy Tống Viễn Kiều và Mạc Thanh Cốc hai người ngồi ở chủ vị bên dưới tiếp khách. Tống Viễn Kiều mặc đạo trang, gương mặt điềm đạm, hòa hoãn vẫn chẳng khác xưa, tướng mạo so với mười năm trước không khác mấy tí, chỉ có tóc mai điểm trắng, thân hình cũng mập hơn nhiều, hẳn là trung niên phát phúc. Tống Viễn Kiều không xuất gia, nhưng vì sư phụ là đạo sĩ, lại sống ở đạo quan, thành thử khi ở trên núi Võ Đang thường thường ông mặc theo lối đạo gia, chỉ khi nào xuống núi mới đổi mặc theo lối thường.
Mạc Thanh Cốc thì lại càng cao to vạm vỡ, tuy mới ngoài hai mươi nhưng mặt để đầy râu, trông bề ngoài còn già hơn cả Trương Thúy Sơn.
Mạc Thanh Cốc lớn tiếng nói:
- Đại sư ca chúng tôi nói một là một, hai là hai, với ba chữ Tống Viễn Kiều, chẳng lẽ ba vị còn chưa đủ tin hay sao?
Trương Thúy Sơn nghĩ thầm: "Cái tính tình thô hào của thất đệ vẫn y như cũ. Chẳng biết có chuyện gì mà lại đấu khẩu với người ta thế?". Chàng quay ra nhìn vào phía khách, thấy ba người đều khoảng trong ngoài năm mươi, một người khí độ uy mãnh, một người cao cao gầy gầy, mặt mày xương xẩu, còn người cuối cùng trông như người bệnh, gầy gò hom hem. Đứng sau ba người có năm người thõng tay đứng hầu, chắc là tử đệ của ba người đó. Gã cao gầy nói:
- Tống đại hiệp đã nói thế, chúng tôi nào dám không tin? Chỉ có điều không biết Trương ngũ hiệp lúc nào mới về tới, có thể cho chúng tôi biết đích xác được không?
Trương Thúy Sơn hơi giật mình: "Thì ra ba người này vì ta mà đến đây, hẳn là đến để hỏi về tung tích của nghĩa huynh". Nghe thấy Mạc Thanh Cốc nói:
- Bọn chúng tôi sư huynh đệ bảy người, tuy dù bản lĩnh không bao nhiêu, nhưng việc trượng nghĩa vi thiện xưa nay không chịu kém ai, may được bạn bè giang hồ khen thưởng, ban cho ngoại hiệu "Võ Đang thất hiệp". Bốn chữ Võ Đang thất hiệp nói ra thật đáng xấu hổ, chúng tôi vốn không dám nhận…