Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 57: Chương 57




Trương Thúy Sơn hỏi:

- Thế ư?

Chàng nghĩ Thần Thương Chấn Bát Phương Đàm Thụy Lai là một nhân vật nổi danh, dù cho ông ta có già rồi, thì đệ tử võ công cao cường của Đàm gia Thần Thương ở Khai Phong cũng một hai chục người, không lẽ lại sợ một mình Ân Vô Thọ?

Ân Vô Phúc nhìn thấy Trương Thúy Sơn có vẻ không tin, nói:

- Lão già họ Đàm này hai chục năm trước đã từng là bại tướng dưới tay Ân Vô Thọ, có một việc rất trọng đại lọt vào tay chúng tôi, cô gia khỏi phải lo.

Nói xong hai người hành lễ cáo biệt. Trương Thúy Sơn cầm ba lá cờ nhỏ, ngơ ngẩn hồi lâu. Chàng đã toan sai hai người nghe ngóng tin tức của Vô Kỵ, nhưng nghĩ nếu đề cập chuyện này cho người ngoài, mình thì không sao, nhưng không khỏi tổn đến uy danh nhị ca, nên đành lặng lẽ trở về phòng.

Ân Tố Tố đang nằm tựa trên gối xem xét danh sách lễ vật, cảm kích tấm lòng cha mẹ thương mình, lại nghĩ đến Vô Kỵ không biết lúc này ra sao, nàng lại lo lắng như lửa đốt, thấy trượng phu tiến vào phòng, thần sắc bất định, vội hỏi:

- Chuyện gì thế?

Trương Thúy Sơn nói:

- Ba người Vô Phúc, Vô Lộc, Vô Thọ lai lịch ra sao?

Ân Tố Tố đã cùng chồng chung sống mười năm nhưng biết chàng không ưa Thiên Ưng giáo nên việc nhà cũng như giáo sự chưa bao giờ đề cập, và Trương Thúy Sơn cũng không hỏi đến. Lúc này nàng nghe trượng phu hỏi, mới nói:

- Ba người đó hơn hai mươi năm trước là đại đạo nổi danh hoành hành một giải Yên Triệu, sau bị rất đông cao thủ vây đánh, tưởng chết đến nơi. May gặp cha thiếp đi qua, thấy họ tử chiến không chịu khuất phục, rất có cốt cách, mới ra tay cứu họ. Ba người ba họ khác nhau chẳng phải anh em. Họ cảm ân cứu mạng của gia gia nên cùng thề thốt suốt đời làm đầy tớ, bỏ cả cái tên cũ, đổi thành Ân Vô Phúc, Ân Vô Lộc, Ân Vô Thọ. Thiếp từ bé vẫn rất kính trọng họ, không dám coi họ như nô bộc. Cha thiếp nói là, nếu tính về danh vọng và võ công, nhiều người tên tuổi vang lừng ngày hôm nay trong võ lâm chưa bằng được ba người này.

Trương Thúy Sơn gật đầu:

- Thì ra là thế.

Chàng bèn đem chuyện ba người lấy tiêu kỳ, chặt cánh tay ra kể cho vợ nghe. Ân Tố Tố nhíu mày nói:

- Ba người đó vốn có ý tốt, nhưng biết đâu đệ tử danh môn chính phái hành sự khác hẳn bên tà giáo. Ngũ ca, chuyện này lại càng làm cho chàng thêm phiền não, thiếp thiếp không biết phải thế nào cho phải.

Nàng thở dài, nói:

- Đợi tìm được Vô Kỵ rồi, chúng mình quay trở lại Băng Hỏa đảo là hơn.

Bỗng nghe Ân Lê Đình từ ngoài nói vọng vào:

- Ngũ ca, mau mau ra trổ tài rồng bay phượng múa, viết vài đôi câu đối chúc thọ đi nào.

Chàng cười nói tiếp:

- Ngũ tẩu, tỉ đừng trách tiểu đệ kéo ngũ ca đi, thì ai bảo huynh ấy có cái danh là Ngân Câu Thiết Hoạch.

Quá trưa hôm đó, sáu sư huynh đệ chia nhau đốc suất nhà bếp, đạo đồng quét dọn, trang trí Tử Tiêu Cung, trong sảnh đường treo mấy câu đối Trương Thúy Sơn mới viết, trong nhà ngoài sân chỗ nào cũng đầy hỉ khí.

Sáng sớm hôm sau, huynh đệ Tống Viễn Kiều cả bọn đầu thay đổi quần áo mới may, đang định vào đỡ Du Đại Nham ra để cả bảy người cùng bái thọ sư phụ thì một đạo đồng tiến vào, trình lên một tờ danh thiếp. Tống Viễn Kiều nhận lấy. Trương Tòng Khê nhanh mắt, thấy trên danh thiếp đề: "Côn Lôn hậu học Hà Thái Xung suất môn hạ đệ tử cung chúc Trương Chân Nhân thọ tỉ Nam Sơn".

Chàng kinh ngạc nói:

- Chưởng môn phái Côn Lôn đích thân đến chúc thọ sư phụ. Không biết ông ta đến Trung Nguyên từ bao giờ?

Mạc Thanh Cốc hỏi:

- Không biết Hà phu nhân có đến không?

Vợ của Hà Thái Xung là Ban Thục Nhàn là sư tỉ của ông ta, nghe nói võ công không kém gì chưởng môn phái Côn Lôn. Trương Tòng Khê đáp:

- Trên danh thiếp không thấy đề có Hà phu nhân.

Tống Viễn Kiều nói:

- Vị khách này danh vọng vô cùng, phải mời sư phụ đích thân ra nghênh tiếp.

Nói xong chàng đi vào bẩm với Trương Tam Phong. Trương Tam Phong nói:

- Nghe nói Thiết Cầm tiên sinh ít khi đến Trung Thổ, làm sao ông ta lại biết được sinh nhật của lão đạo nhỉ?

Ông liền dẫn sáu đệ tử đi ra đón. Thiết Cầm tiên sinh tuổi cũng chưa già, mặc áo dài màu vàng, thần thái thật là phiêu dật, khí tượng xung hòa, quả thật đúng là một tông chủ của danh môn chính phái. Sau lưng ông ta là tám nam nữ đệ tử, Tây Hoa Tử và Vệ Tứ Nương cũng ở trong số đó.

Hà Thái Xung hướng về Trương Tam Phong chúc mừng, Trương Tam Phong luôn mồm cảm ơn, chắp tay đáp lễ. Sáu người bọn Tống Viễn Kiều quỳ xuống khấu đầu, Hà Thái Xung cũng quỳ xuống đáp lễ nói:

- Võ Đang lục hiệp danh chấn hoàn vũ, đại lễ này chúng tôi đâu dám nhận.

Trương Tam Phong liền mời thầy trò Hà Thái Xung vào trong đại sảnh, hai bên chủ khách ngồi xuống, sai người trà đem lên. Một tiểu đạo đồng lại đưa lên một danh thiếp khác giao cho Tống Viễn Kiều. Đó là Không Động ngũ lão cùng đến. Trong giới võ lâm hiện thời, Thiếu Lâm và Võ Đang danh tiếng hơn cả, kế tiếp là Côn Lôn Nga Mi, Không Động lại còn sau nữa. Nếu tính vai vế địa vị, cùng lắm chỉ ngồi ngang hàng với Tống Viễn Kiều. Thế nhưng Trương Tam Phong rất là khiêm tốn, vội đứng lên nói:

- Không Động ngũ lão đến, xin Hà huynh ngồi chơi, lão đạo đi ra đón khách.

Hà Thái Xung nghĩ thầm: "Những hạng người như Không Động ngũ lão, chỉ cần sai đệ tử ra đón cũng đủ rồi. Một lát sau, Không Động ngũ lão cùng các đệ tử tiến vào. Sau dó Thần Quyền môn, Hải Sa phái, Cự Kình bang, Vu Sơn bang bao nhiêu là nhân vật thủ lãnh các môn phái bang hội lục tục lên núi bái thọ. Tống Viễn Kiều vốn chỉ tính toán chuyện sư đồ bản môn cùng vui vẻ một ngày với nhau thôi, không ngờ lại quá nhiều tân khách như thế, sáu anh em chia nhau tiếp đãi nhưng cũng nào có xuể. Trương Tam Phong trong đời ghét nhất việc lễ tiết phiền toái màu mè này, mỗi lần tiệc thọ bảy mươi, tám mươi, chín mươi, đều dặn dò đệ tử đừng cho người ngoài biết, nào ngờ ngày tiệc thọ một trăm tuổi này, không ngờ lại là ngày võ lâm tụ hội nơi đây".

Về sau, ngay cả đến ghế cho khách ngồi trong Tử Tiêu Cung cũng không đủ, Tống Viễn Kiều đành phải sai người ra bưng những tảng đá vào xếp thành hàng trong đại sảnh. Chưởng môn, bang chủ thì có ghế, còn môn nhân đệ tử phải ngồi trên các ghế đá này. Ngay cả đến chén cũng thiếu phải dùng bát ăn để uống trà.

Trương Tòng Khê kéo Trương Thúy Sơn ra hành lang hỏi:

- Ngũ đệ, đệ có thấy chuyện gì không?

Trương Thúy Sơn nói:

- Bọn họ đã ước hẹn trước nên phần lớn gặp nhau đều biết cả rồi. Tuy nhiên cũng có vài người giả tảng ngạc nhiên cốt để che dấu sự thực.

Trương Tòng Khê nói:

- Ngũ đệ nhận xét không sai. Bọn họ không phải thành tâm lên núi chúc thọ sư phụ đâu.

Trương Thúy Sơn nói:

- Họ chỉ lấy danh nghĩa bái thọ thôi, còn thực sự là vấn tội đó.

Trương Tòng Khê nói:

- Không phải hưng sư vấn tội đâu. Cái án mạng Long Môn tiêu cục làm sao mời được Thiết Cầm tiên sinh Hà Thái Xung ra mặt.

Trương Thúy Sơn nói:

- Ồ, thì ra cả bọn này đều vì chuyện Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn.

Trương Tòng Khê cười nhạt:

- Bọn này thật coi nhẹ phái Võ Đang quá. Nếu quả bọn họ muốn cậy đông thì cũng đâu phải vì thế mà phái Võ Đang bán rẻ bạn bè? Ngũ đệ, Tạ Tốn kia quả là một gian đồ làm trăm điều ác, nhưng đã là nghĩa huynh của đệ, thì nhất quyết không thể thổ lộ hành tung của y được.

Trương Thúy Sơn nói:

- Tứ ca nói phải lắm. Bây giờ mình phải tính sao?

Trương Tòng Khê trầm ngâm, nói:

- Tất cả huynh đệ mình cẩn thận là hơn. Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim. Võ Đang thất hiệp trước nay sóng gió đã trải qua nhiều, không lẽ lại sợ bọn họ.

Du Đại Nham tuy đã tàn phế nhưng khi họ nói đến mình vẫn tự xưng là Võ Đang thất hiệp. Ngoài ra đằng sau bảy anh em còn một vị mà võ công xưa nay chưa ai bì kịp, quán tuyệt đương thời là Trương Tam Phong. Có điều hai người nghĩ đến sư phụ đã một trăm tuổi rồi, tuy trước mắt là chuyện khó khăn trọng đại nhưng tất cả anh em đều muốn tự mình lo liệu, không để sư phụ phải ra tay, cũng không để lão nhân gia phải lo lắng. Trương Tòng Khê tuy miệng an ủi sư đệ nhưng cũng biết việc hôm nay đành phải bó tay, làm sao bảo tồn danh dự sư môn, thật không phải dễ dàng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Bên ngoài đại sảnh, Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu và Ân Lê Đình chia nhau tiếp chuyện tân khách. Ba người đều biết khách đến hôm nay không phải thực lòng, nên cùng áy náy. Đang lúc nói chuyện, tiểu đạo đồng tiến vào thưa:

- Môn hạ đệ tử của phái Nga Mi Tĩnh Huyền sư thái và năm vị sư đệ, sư muội đến bái thọ sư tổ.

Tống Viễn Kiều và Du Liên Châu cùng mỉm cười, liếc nhìn Ân Lê Đình. Lúc đó Mạc Thanh Cốc đang dẫn vào bảy tám tân khách tiến vào, Trương Tòng Khê và Trương Thúy Sơn từ nội đường đi ra nghe thấy đệ tử phái Nga Mi đến, cũng nhìn Ân Lê Đình mỉm cười. Ân Lê Đình mặt đỏ bừng e thẹn. Trương Thúy Sơn cầm tay chàng, cười nói:

- Mau ra nào, huynh đệ mình cùng ra đón quý khách.

Hai người đi ra ngoài cửa thấy Tĩnh Huyền sư thái khoảng chừng bốn mươi, thân thể cao lớn, thần thái uy mãnh, tuy là đàn bà nhưng so với đàn ông thường cũng cao hơn nửa cái đầu. Sau lưng bà ta là năm sư đệ muội trong đó có một nam tử gầy gò chừng độ ba mươi, hai người ni cô, có cả Tĩnh Hư sư thái Trương Thúy Sơn đã từng gặp trên thuyền ngoài biển. Hai người còn lại là hai thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi, một cô lấy tay che miệng cười, còn cô kia da trắng bóc, thân hình mảnh khảnh, mặt mày xinh đẹp cúi đầu vân vê lai áo, chính là vị hôn thê của Ân Lê Đình, Kim Tiên Kỷ gia Kỷ Hiểu Phù cô nương.

Trương Thúy Sơn tiến lên chào xong, mời cả sáu người vào trong. Ân Lê Đình hết sức thẹn thùng, không dám liếc mắt nhìn Kỷ Hiểu Phù lấy một lần, mãi đến khi vào sảnh thấy mọi người nhìn về phía trước, nhịn không nổi mới lén nhìn Kỷ Hiểu Phù một cái. Lúc ấy Kỷ Hiểu Phù đang cúi đầu cũng liếc nhìn chàng, hai người ánh mắt chạm nhau. Người sư muội của Kỷ Hiểu Phù là Bối Cẩm Nghi ho lên một tiếng, hai người mặt đỏ bừng, vội quay đầu sang chỗ khác. Bối Cẩm Nghi không nhịn được cười lên khúc khích, nói nhỏ:

- Sư tỉ, vị Ân sư ca kia so với tỉ xem ra còn e thẹn hơn nhiều.

Bất ngờ, mặt Kỷ Hiểu Phù đột nhiên trắng bệch, thân hình run rẩy, trên khóe mắt long lanh hai dòng lệ. Trương Tòng Khê từ nãy đến giờ vẫn tính toán tình thế bên địch bên ta, từ khi sáu người của phái Nga Mi đến, chàng hơi bớt lo, nghĩ thầm: Kỷ cô nương là vợ chưa cưới của Lục sư đệ, nếu như có chuyện động thủ, phái Nga Mi có thể giúp mình được một tay. Tân khách lục tục kéo đến, chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa. Trong Tử Tiêu Cung không dự bị, làm sao có thể mở tiệc nổi. Hỏa công đạo nhân chỉ dọn được cho mỗi người một bát cơm trắng lớn, trên để rau xanh đậu phụ. Sáu đệ tử phái Võ Đang luôn mồm xin lỗi. Thế nhưng thấy mọi người một mặt ăn cơm, một mặt liên tiếp nhìn ra cổng trông ngóng, dường như còn đợi ai.

Bọn Tống Viễn Kiều quan sát kỹ càng tân khách, thấy các chưởng môn, bang chủ đều tự trọng không mang võ khí trên người, nhưng môn nhân thuộc hạ không ít người lưng cộm hẳn lên, hiển nhiên có dấu binh khí, chỉ có các phái Nga Mi, Côn Lôn, Không Động là tất cả đi tay không. Cả bọn Tống Viễn Kiều ai nấy đều tức giận nghĩ thầm: "Các ngươi đến chúc thọ sư phụ ta, tại sao lại có giấu binh khí trong người?".

Nhìn lại thọ lễ họ đem lên, đa số là những loại thọ đào, thọ miến mới mua tại dưới thị trấn nơi chân núi, so với thân phận võ học đại tông sư như Trương Tam Phong không xứng chút nào, mà ngay cả đem biếu các thủ não, tông chủ các phái cũng không đáng.

Chỉ có phái Nga Mi đem đến chân chính trọng lễ, ngoài mười sáu món ngọc khí trân quý, lại còn một đạo bào may bằng gấm đỏ, dùng kim tuyến thêu một trăm chữ thọ đủ kiểu, công phu bỏ vào đó quả không ít. Tĩnh Huyền sư thái nói với Trương Tam Phong:

- Áo này mười nữ đệ tử phái Nga Mi hợp lực thêu mới xong.

Trương Tam Phong trong lòng rất vui vẻ, cười nói:

- Các nữ hiệp phái Nga Mi quyền kiếm nổi danh thiên hạ, hôm nay lại thêu cho lão đạo bào này, thật quý hóa quá.

Trương Tòng Khê thấy vẻ mọi người như thế, tự hỏi: "Không biết họ còn chờ đợi cường viện nào nữa? Cũng vì sư phụ không thích cảnh náo nhiệt, cho nên phái Võ Đang không mời một bằng hữu thân thiết nào, nếu không đâu phải đến nỗi ít nhiều chênh lệch, không ai cứu giúp như thế này". Chàng nghĩ sư phụ giao du khắp thiên hạ, bảy anh em hành hiệp trượng nghĩa, quen biết thật đông, nếu như có dự bị trước, ít ra cũng mời được vài chục cao thủ đến dự tiệc ngày hôm nay.

Du Liên Châu nói nhỏ với Trương Tòng Khê:

- Bọn mình vẫn tưởng sau buổi tiệc thọ của sư phụ rồi sẽ gửi anh hùng thiếp, tại Hoàng Hạc Lâu Võ Xương mở đại yến, không ngờ sẩy một bước, thành ra bị người ta chế ngự.

Chàng đã tính trước, tại anh hùng đại yến Trương Thúy Sơn sẽ nói rõ cái khổ tâm không thể bán rẻ bạn bè. Phàm kẻ hành tẩu trên chốn giang hồ, ai ai cũng coi chữ nghĩa làm trọng, Trương Thúy Sơn chỉ cần thành khẩn nói ra, không ai nỡ ép chàng làm điều bất nghĩa. Nếu như có kẻ không chịu bỏ qua, trong anh hùng đại yến ắt không ít cao thủ giao hảo với phái Võ Đang, dù phải động võ, bên mình cũng chẳng ở vào thế lép.

Không ngờ đối phương đã tính đến nước cờ đó, lấy cớ chúc thọ, ước hẹn trước với nhau cùng lên núi, khiến cho phái Võ Đang trở tay không kịp.

Trương Tòng Khê hạ giọng:

- Việc đã đến nước này, chỉ còn cách hết sức tử chiến.

Trong Võ Đang thất hiệp, Trương Tòng Khê là người túc trí đa mưu hơn hết, mỗi khi gặp chuyện khó khăn, chàng đều nghĩ ra kế lạ, chuyển nguy thành an. Du Liên Châu trong lòng thất vọng: Ngay cả tứ sư đệ cũng bó tay, xem ra hôm nay máu của sáu đệ tử phái Võ Đang đành phải vãi trên đầu núi rồi. Nếu như một địch một, trong số khách đến hôm nay, xem ra không ai có thể hơn được Võ Đang lục hiệp, nhưng xem tình hình trước mắt, chẳng phải hai ba địch một mà đến ba bốn chục đánh một.

Trương Tòng Khê giật vạt áo Du Liên Châu, hai người đi ra đằng sau đại sảnh. Trương Tòng Khê nói:

- Để đến khi chuyện nổ ra rồi, nếu như mình có thể dùng lời lẽ gài đối phương yêu cầu đơn đả độc đấu, lấy sáu trận định hơn thua, huynh đệ mình quyết không thể nào bại được. Thế nhưng bọn họ đã chuẩn bị trước, chắc cũng đã nghĩ tới chuyện này không chịu đấu sáu trận rồi thôi, cục diện sẽ biến thành quần ẩu.

Du Liên Châu gật đầu:

- Chuyện thứ nhất của chúng ta là phải cứu tam đệ, đừng để tam đệ phải chịu nhục lọt vào tay người một lần nữa, việc đó hiền đệ lo liệu. Ngũ đệ muội thân thể chưa mạnh khỏe hẳn, đệ nói ngũ đệ toàn lực lo liệu cho cô ấy. Việc ứng phó với địch, do huynh đệ bốn người còn lại chúng ta hết sức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.