Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 60: Chương 60




Ông quay đầu sang nói với Tống Viễn Kiều:

- Vậy thì sáu tăng nhân bên chúng tôi xin lãnh giáo cao chiêu của Võ Đang lục hiệp, một trận định hơn thua.

Tống Viễn Kiều nói:

- Không phải Võ Đang lục hiệp, mà là Võ Đang thất hiệp.

Không Trí giật mình kinh hãi, hỏi lại:

- Tôn sư Trương chân nhân cũng hạ trường ư?

Tống Viễn Kiều cao giọng nói:

- Được rồi, chúng ta sáu người đối sáu người, định một trận thắng thua!

Rồi quay sang Du Liên Châu thấp giọng nói:

- Nhị đệ, Chân Võ Thất Tiết Trận đương nhiên là tốt nhất, nhưng bất đắc dĩ, Chân Võ Lục Tiết cũng có thể thiên hạ vô địch.

Nguyên lai Trương Tam Phong có một pho võ công rất đắc ý tên là Chân Võ Thất Tiệt Trận. Trên núi Võ Đang thờ Chân Võ đại đế, một hôm Trương Tam Phong nhìn thấy hai pho tượng con rắn và con rùa ở trước thần tượng Chân Võ, nghĩ đến nơi Trường Giang và sông Hán Thủy gặp nhau có Xà Sơn, Quy Sơn, trường xà thì linh động, ô quy thì vững chắc. Chân Võ đại đế hai bên tả hữu một quy một xà, chính là kiêm thu cả hai tính chất của hai con vật chí trọng chí linh. Ông lập tức đang đêm đi xuống Hán Dương, đứng ngắm hai núi Quy Xà, từ cái thế uyển chuyển của Xà Sơn cộng với hình thù trang nghiêm ổn định của Quy Sơn, sáng tạo ra một pho võ công tinh diệu vô song.

Thế núi của hại ngọn Quy Xà quá hùng vĩ, các sơn mạch hết sức rộng lớn, bao la, võ công nghĩ ra sức một người không thể nào thi triển cho hết được. Trương Tam Phong đứng bên bờ sông Dương Tử, ba ngày đêm liền không ăn không uống, tiềm tâm suy nghĩ, cũng không sao thông được cái nan đề này. Đến ngày thứ tư khi trời vừa sáng, mặt trời từ phương đông nhô lên, chiếu trên mặt sông thành muôn vạn con rắn vàng, lấp lánh rung động. Ông lập tức vỡ lẽ ra, ngửa mặt lên cười ha hả, bèn quay về núi Võ Đang, gọi bảy người họ trò lại, truyền cho mỗi người một pho võ công.

Bảy pho võ công đó dùng riêng rẽ, cũng đã tinh vi áo diệu, thế nhưng hai người hợp lực thì sư huynh đệ có thể bổ túc cho nhau, công thủ đều được, uy lực tăng gia rất nhiều. Nếu là bảy người cùng ra tay, thì ngang với sáu mươi tư cao thủ hạng nhất đương thế cùng ra tay. Hiện thời, nếu tính các cao thủ hạng nhất nhiều lắm chỉ khoảng hai, ba chục người, làm gì có cái cơ duyên để tụ hội bấy nhiêu người tại một chỗ? Nếu có tụ hội được, trong các cao thủ có chính có tà, làm sao đồng tâm hiệp lực?

Pho võ công đó của Trương Tam Phong chính vì nhờ hai tướng Quy Xà của Chân Võ đại đế mà sáng tạo ra, nên đặt tên là Chân Võ Thất Tiệt Trận. Khi ông cố gắng suy nghĩ chính là để giải quyết cái khó khăn làm sao giữ bên đông mà không bị hở bên phía tây, lại bảo vệ được phía nam phía bắc, không để cho địch nhân thừa cơ tấn công. Về sau khi nghĩ ra việc cho cả bảy đệ tử cùng thi triển, lúc ấy mới phá được cái nan đề. Có điều Chân Võ Thất Tiệt Trận không thể một người thi triển, không khỏi thiếu sót. Thế nhưng nếu một người có thể sử được tất cả pho võ công này, chẳng hóa ra một người có thể địch lại sáu mươi tư đệ nhất cao thủ, không khỏi hoang tưởng cuồng vọng ư? Ông nghĩ thế không dằn được phải bật cười.

Từ khi Võ Đang thất hiệp thành danh đến nay, đi đâu cũng chiếm ưu thế, dù kẻ địch có lợi hại bậc nào, tối đa chỉ cần hai ba người liên thủ là đã có thể thắng được địch, thành thử pho Chân Võ Thất Tiệt Trận chưa dùng tới bao giờ. Lúc này Tống Viễn Kiều thấy đại địch trước mắt, ba vị đại thần tăng của phái Thiếu Lâm công lực thế nào không biết được, nghĩ thầm dù Du Đại Nham đang bị thương, không thể sử dụng Chân Võ Thất Tiết Trận, nhưng sáu huynh đệ cùng sử trận này, đối thủ ba thần tăng Thiếu Lâm tự công lực dù mạnh, đám đệ tử cùng đi lên núi dù có ẩn náu những hảo thủ cũng không địch lại Chân Võ Lục Tiết Trận, trận này đánh tất nhiên thắng lợi.

Du Đại Nham sau khi bị thương, tay chân tê liệt, ăn uống tắm rửa đều do hai gã tiểu đạo đồng Thanh Phong, Minh Nguyệt hầu hạ. Ân Tố Tố ốm đau trên giường, cơm ăn nước uống cũng do Thanh Phong, Minh Nguyệt đưa đến. Đang lúc ngoại khách đến rất đông, xem người trong sảnh không đủ, hai gã tiểu đạo đồng giúp đỡ châm trà đưa đồ ăn. Hai người thấy cao tăng Thiếu Lâm cùng Tống thái sư bá nói cứng muốn động thủ, vừa hồi hộp, vừa phấn khởi, cùng nói:

- Chúng ta cùng đi nói với ngũ thái sư thẩm, thỉnh nàng tới xem một cái!

Đây là chuyện các đại cao thủ tỉ võ hiếm thấy trong chốn võ lâm, Ân Tố Tố ngày thường đối nhị đồng vẻ mặt ôn hoà, thật là khách khí, nhị đồng không muốn nàng lỡ phúc được thấy, vội vàng đi vào bẩm báo.

Ân Tố Tố lúc trước nghe được các môn các phái đến đây không ít tân khách, lường trước hơn phân nửa có liên quan đến nghĩa huynh Tạ Tốn cùng việc Long Môn tiêu cục, đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, lưng đeo bội kiếm, nghe được nhị đồng tiến vào bẩm báo, liền đi theo vào sau sảnh, thấp giọng nói:

- Ta ở trong này xem được rồi, không cần ra bên ngoài.

Ánh mắt của nàng đầu tiên liền nhìn đến vị hôn phu Trương Thúy Sơn, nhưng thấy chàng thần sắc ảm đạm, trong ánh mắt có ý sầu khổ. Chỉ thấy Không Tính thần tăng đã nhảy ra chỗ đất trống lớn ngoài đại sảnh, kêu lên:

- Thiếu Lâm lục tăng đối Võ Đang lục hiệp, một trận so thắng thua! Chỉ so thắng bại, không quyết sinh tử!

Song thủ thành hình long trảo, vung ra một trảo, tiếng vang vù vù.

Chợt thấy giữa đám tăng chúng Thiếu Lâm có một người bước ra, mù mắt phải, vẻ mặt giận dữ, chỉ tay cả giận nói:

- Trương Thúy Sơn, ngươi tự xưng Trương ngũ hiệp, chẳng phải để người trong thiên hạ cười vỡ bụng hay sao? Đêm đó ở trong Long Môn tiêu cục phủ Lâm An, giết cả nhà Đô Đại Cẩm già trẻ bảy mươi mốt người, ngươi dám nói không phải ngươi sao? Đêm đó ngươi mặc quần áo thư sinh trẻ tuổi, tay cầm quạt xếp, làm bộ như một quân tử nho nhã, kỳ thật là cái đồ vô sỉ, ngươi dám thề với trời, người đó không phải ngươi sao?

Người nói mấy câu nói đó đúng là Viên Nghiệp. Vừa rồi hắn thấy Trương Thúy Sơn cùng Trương Tòng Khê lời nói vòng vo lấp liếm, càng nghĩ càng thấy ấm ức, thấy chưởng môn phương trượng, các sư phụ muốn động thủ, nỗi tức giận lại dâng lên, nhịn không được lại mắng ra.

Ân Tố Tố thấy vẻ mặt trượng phu hiện lên vẻ đau khổ, hòa thượng kia mắng một câu, trên mặt Trương Thúy Sơn lại run lên một cái. Chỉ nghe Viên Nghiệp lại ồm ồm mắng:

- Trương Thúy, ngươi là đệ tử của Trương chân nhân, Trương chân nhân dạy dỗ đồ đệ, có thể lạm sát kẻ vô tội như vậy sao, làm chuyện ác mà không nhận sao? Uổng cho ngươi phái Võ Đang xưng hiệp nghĩa, ở trên giang hồ gạt người mấy chục nam, rốt cuộc có cảm thấy hai ba phần hổ thẹn hay không?

Ân Tố Tố nhìn trượng phu tay nắm chặt lại khẽ run run, lại thấy y đứng dậy, tựa hồ đầu choáng váng, hơi hơi vòng vòng một cái, ngã ngay xuống cái ghế, trong lòng không khỏi đau như đao cắt. Chỉ nghe lão tăng ngoài chỗ đất trống ngoài sảnh kêu lên:

- Thiếu Lâm lục tăng đối Võ Đang lục hiệp, rốt cuộc có đánh không?

Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu, Trương Tòng Khê nhìn Trương Thúy Sơn, đều biết y nghe xong lời quở trách của Viên Nghiệp, chỉ vì sát nhân chính là vợ y Ân Tố Tố, cũng không tiện phủ nhận, lại lụy đến thanh danh phái Võ Đang, đến nỗi trong lòng hổ thẹn. Du Liên Châu cùng vợ chồng Trương Thúy Sơn đi suốt đoạn đường dài, Trương Thúy Sơn hoàn toàn không giấu diếm, thổ lộ hết tâm sự với Du Liên Châu, nhìn thấy tình trạng của ngũ đệ, trong lòng kinh hãi: "Ngũ đệ tâm tình kích động, xem ra muốn đứng thẳng dậy cũng không nổi; ta sau khi chịu thương của tên quân Mông Cổ giả kia, nội tức vẫn không thể điều hoà, nội lực đại hao tổn. Trong sáu sư huynh đệ chỉ còn bốn người hoàn hảo, chỉ sợ hỗ trợ không được những chỗ sơ hở ở bốn phương tám hướng, sợ nhất chính là bốn người còn bị phân tâm chiếu cố ta cùng với ngũ đệ, vậy phải làm thế nào cho phải?" Trong lòng cả kinh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Ân Tố Tố thấy vị hôn phu tâm thần không yên, thân mình lay động, mà nhị bá võ công trác tuyệt lại sắc mặt đại biến, trán toát mồ hôi, hiển nhiên là gặp phải nguy nan rất lớn, trong lòng nhiệt huyết dâng lên, từ phía sau vách tường chạy ra, khom người hướng Trương Tam Phong quỳ gối hành lễ, kêu một tiếng:

- Sư phụ!

Rồi xoay người hướng về Không Văn, Không Trí, cùng với Viên Nghiệp cao giọng nói:

- Mấy vị đi vào núi Võ Đang. Chất vấn chồng của ta Trương Thúy Sơn…

Không trí không đợi nàng nói xong, ngắt lời hỏi:

- Nữ thí chủ là phu nhân của Trương ngũ hiệp? Lão tăng nghe người ta nói, nữ thí chủ chính là thiên kim tiểu thư của giáo chủ Thiên Ưng giáo Ân Bạch Mi, đó không sai chứ?

Ân Tố Tố nói:

- Không sai! Cha ta chính là giáo chủ Thiên Ưng giáo Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính, ta là đường chủ Tử Vi đường trong Thiên Ưng giáo, trong bản giáo ngồi ghế thứ ba. Các ngươi nói oan cho Trương ngũ hiệp, toàn là một phái nói bậy. Các người tự cho mình là danh môn chính phái, vậy mà đứng trước đông đảo anh hùng nói hươu nói vượn, trợn mắt nói dối, buồn cười, thật là buồn cười!

Không Trí lạnh lùng nói:

- Có gì mà buồn cười?

Ân Tố Tố nói:

- Huyết án Long Môn tiêu cục phủ Lâm An quyết không phải do Trương ngũ hiệp phái Võ Đang làm. Các ngươi mạnh miệng vu oan, lại còn không buồn cười?

Không Trí lắc đầu nói:

- Trương phu nhân tà tích thành tính, chỉ hươu bảo ngựa, đó… đó thật làm người ta khó hiểu.

Ân Tố Tố nói:

- Các ngươi chỉ trích Trương ngũ hiệp lung tung, lật ngược phải trái, trong chốn võ lâm có còn công đạo không? Cái gì gọi là danh môn chính phái, chẳng lẽ lẫn lộn đen trắng thì tính là danh môn chính phái sao?

Không Tính ở đại sảnh ngoại đem Long Trảo Thủ sử ra khiến gió quét vù vù, không thấy Võ Đang lục hiệp đi ra tiếp chiến, cảm thấy mất mặt, quay về đại sảnh, lớn tiếng hỏi:

- Rốt cuộc ai lật ngược phải trái, lẫn lộn đen trắng?

Ân Tố Tố lớn tiếng nói:

- Bảy mươi mấy tính mạng của Long Môn tiêu cục kia rõ ràng không phải Trương ngũ hiệp giết, các ngươi đổ oan cho y, đó là lật ngược phải trái, lẫn lộn đen trắng!

Không Tính quát:

- Như thế thì ai giết?

Ân Tố Tố ưỡn ngực nói:

- Đúng là ta giết! Khi đó ta chưa gả cho Trương ngũ hiệp, không quen biết với y! Rõ ràng là việc của Thiên Ưng giáo, các ngươi lại đổ lên đầu phái Võ Đang, chẳng phải là oan uổng? Các ngươi muốn báo thù thì đi tìm Thiên Ưng giáo. Tổng đà Thiên Ưng giáo ở Ưng Khoa đỉnh, Nam Bắc hồ, huyện Hải Diêm, Giang Nam.

Các môn phái bang hội đến núi Võ Đang vấn tội nghe thấy Ân Tố Tố tự nhận giết cả nhà Long Môn tiêu cục, nhất thời trở thành vô cớ xuất binh, cùng cảm thấy vô vị. Mục đích thực sự của mọi người là vì Tạ Tốn, lại cũng mất chỗ lấy cớ, mọi người đều cảm thấy trống rỗng.

Không Văn nói:

- Tốt lắm! Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi là hạng nữ lưu, chúng ta đi tìm Ân Thiên Chính của Thiên Ưng giáo là xong.

Xoay người hướng Trương Tam Phong chắp tay nói: Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

- Trương chân nhân, Trương phu nhân đã gả cho môn hạ của quý phái, sau này nếu lại lạm sát kẻ vô tội, chỉ sợ quý phái cũng phải đảm nhận trách nhiệm liên quan. Trong võ lâm chung quy phải trọng một chữ "lý", cũng không thể cậy mạnh mà thắng được!

Trương Tam Phong nói:

- Đương nhiên rồi. Trong võ lâm cũng không thể tùy tiện lật ngược phải trái, lẫn lộn đen trắng.

Ông dẫn lại tám chữ trong lời Ân Tố Tố: "lật ngược phải trái, lẫn lộn đen trắng", còn kính y một câu.

Không Văn hướng Ân Tố Tố nói:

- Xin hỏi Trương phu nhân, ngươi dùng cái gì để hạ sát thủ già trẻ cả nhà Long Môn tiêu cục?

Ân Tố Tố nghiêm nghị nói:

- Long Môn tiêu cục không hộ tống Du tam hiệp an toàn! Thiên Ưng giáo chúng ta hại hắn, ta mặc dù không phải nam tử hán, nhưng cũng hiểu rõ đạo lí ai làm người nấy chịu. Ta muốn đến chỗ Du tam hiệp thẳng thắn nhận trách nhiệm!

Rồi quay sang Trương Thúy Sơn nói:

- Ngũ ca, thê tử ca ca lúc trẻ làm việc tùy hứng, làm phiền hà ca ca, rất là áy náy, muội muốn đến chỗ Tam bá thổ lộ chân tướng, xin y xử phạt.

Nói xong xoay người đi vào. Trương Thúy Sơn đứng dậy, đi theo phía sau, dưới chân bỗng lảo đảo. Ân Lê Đình giơ tay ra đỡ, Du Liên Châu, Trương Tòng Khê, Mạc Thanh Cốc đều đi theo vào, Tống Viễn Kiều nói:

- Ta ở trong này bồi sư phụ!

Ân Tố Tố được hai đạo đồng Thanh Phong, Minh Nguyệt dẫn đường, đi vào phòng ngủ của Du Đại Nham. Nàng đi đến trước giường Du Đại Nham, thấy y nằm ngửa lên trời, trên người đắp tấm chăn mỏng, rung giọng nói:

- Tam bá, muội là ngũ đệ muội của huynh, muội thật có lỗi lớn với huynh, vốn không còn mặt mũi tới gặp huynh, nhưng chuyện này không thể giấu diếm cả đời… Muội tới cầu huynh chặt đứt một cái cánh tay của muội, mặc dù không thể nói là chuộc tội, nhưng ít ra có thể khiến muội sau này có thể quang minh chính đại gọi huynh một tiếng "tam bá", có thể không kinh không sợ để làm thê tử Trương Thúy Sơn…

Nói xong rút ra bội kiếm, đảo ngược đầu kiếm trong tay, đem chuôi kiếm hướng về phía Du Đại Nham.

Du Đại Nham cũng không đưa tay đón kiếm, chỉ ngơ ngác xuất thần, trong ánh mắt lộ ra hào quang khác thường, vừa đau khổ, lại oán hận, hiển nhiên là nhớ tới một chuyện đáng hận cả đời. Mấy người Du Liên Châu, Ân Lê Đình nhìn sang Du Đại Nham, lại nhìn sang Ân Tố Tố, mọi người trong lòng cùng đầy ắp cảm giác chẳng lành. Nhất thời trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, cơ hồ ngay cả tiếng tim đập của mọi người cũng có thể nghe thấy.

Du Đại Nham hơi thở mỗi lúc một thêm dồn dập, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên một vẻ hồng, nhẹ giọng nói:

- Ngũ đệ muội, vậy cô nói vài câu như sau: Thứ nhất, phải đích thân Đô tổng tiêu đầu áp tống. Thứ hai, từ phủ Lâm An đưa đến phủ Tương Dương, Hồ Bắc, ngày đêm không nghỉ, trong mười ngày phải đến. Thứ ba, nếu có nửa phân sai sót chậm trễ, ha ha, không nói gì tính mệnh Đô tổng tiêu đầu mà thôi, đến toàn thể Long Môn tiêu cục gà chó cũng không còn.

Mọi người nghe chàng rành rọt chậm rãi nói từng chữ, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Ân Tố Tố tiến lên một bước nói:

- Tam bá, quả nhiên tam bá đã nhận ra tiếng của tiểu muội. Hôm đó tại Long Môn tiêu cục ở phủ Lâm An, người ủy thác Đô Đại Cẩm đưa tam ca lên núi Võ Đang, chính là muội đó.

Du Đại Nham nói:

- Đa tạ đệ muội có lòng tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.