Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 97: Chương 97




Ba con chó nghe thấy tiếng người, chạy vọt tới đánh hơi thấy Trương Vô Kỵ không phải người quen, đứng lại sủa lên mấy tiếng rồi xông vào cắn. Trương Vô Kỵ thò tay ra, búng cho mỗi con một cái vào đầu, ba con chó liền lăn ra chết ngay lập tức. Y không ngờ một cái búng nhè nhẹ lại có thể giết được ba con chó, không khỏi thầm kinh hãi uy lực của Cửu Dương thần công.

Y nghe thấy người kia rên rỉ hết sức yếu ớt, liền hỏi:

- Này vị đại ca kia, huynh bị ác khuyển cắn có đau lắm không?

Người kia đáp:

- Tôi… tôi… chắc không xong… tôi… tôi…

Trương Vô Kỵ nói:

- Hai chân tôi bị gãy không thể nào đi được. Xin huynh cố gắng bò lại đây, tôi xem vết thương huynh ra sao.

Người kia đáp:

- Vâng… vâng…

Y thở hổn hển cố hết sứt lết đến, lết một đoạn lại nghỉ một lát, nhưng khi đến còn cách Trương Vô Kỵ chừng một trượng thì kêu "A" lên một tiếng, nằm phục xuống bất động. Hai người còn cách nhau quá xa, một người không qua được, người kia cũng lại nằm yên, Trương Vô Kỵ hỏi:

- Đại ca, huynh bị thương ở chỗ nào?

Người kia đáp:

- Tôi… ở ngực, ở bụng… bị chó cắn… lòi ruột ra.

Trương Vô Kỵ kinh hoảng, biết rằng nếu vỡ bụng, ruột đã lòi ra thì không sao sống được, hỏi thêm:

- Vì cớ gì mà bầy ác khuyển này đuổi theo huynh thế?

Người nọ đáp:

- Tôi… ban đêm đi săn heo rừng, để… để khỏi phá rẫy, gặp đại tiểu thư nhà họ Chu… nói chuyện với một công tử dưới gốc cây, dại dột đến gần xem ai… tôi… ối chao…

Y kêu lên một tiếng, rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Tuy y nói chưa hết câu nhưng Trương Vô Kỵ mười phần cũng đoán ra được tám chín, hẳn là Chu Cửu Chân và Vệ Bích nửa đêm ra ngoài gặp nhau, để làm sao người nhà quê này trông thấy, nên Chu Cửu Chân liền thả chó ra cắn chết y. Vô Kỵ còn đang tức giận, bỗng nghe tiếng vó ngựa từ xa vọng đến, có tiếng người huýt còi liên tiếp, chính là tiếng Chu Cửu Chân gọi bầy ác khuyển.

Tiếng chân đến gần, hai người cưỡi ngựa chạy đến, trên lưng một nam một nữ. Người đàn bà đột nhiên kêu lên:

- Ồ, sao các Bình Tây tướng quân lại chết cả thế này?

Giọng nói chính là Chu Cửu Chân. Những con chó nàng ta nuôi đều được phong danh hiệu tướng quân chẳng khác gì hồi trước. Người cưỡi ngựa đi cùng chính là Vệ Bích. Y tung mình nhảy xuống, lạ lùng nói:

- Có hai người chết ở đây nữa.

Trương Vô Kỵ trong lòng đã định bụng: "Nếu các ngươi định đến hại ta, đối đế lắm ta sẽ ra tay không nể nang gì nữa". Chu Cửu Chân thấy người nhà quê vỡ bụng lòi ruột, chết trông thật ghê rợn, còn Trương Vô Kỵ thì y phục rách bươm không thể nào rách hơn, đầu tóc bù xù, mặt đầy râu ria, nằm trên mặt tuyết không cục cựa, xem ra cũng đã bị chó cắn chết rồi. Nàng lại không muốn dây dưa ở đây lâu, phí thì giờ cùng Vệ Bích đàm tình thuyết ái, nên nói:

- Biểu ca, đi thôi. Hai tên chân lấm tay bùn này trước khi chết còn giết chết mất ba tướng quân của muội.

Nàng quay đầu ngựa, chạy vọt về hướng tây. Vệ Bích thấy cả ba con chó đều chết, trong bụng hơi lạ lùng, nhưng thấy Chu Cửu Chân giục ngựa chạy xa rồi, không kịp coi kỹ hơn, cũng vội vàng nhảy lên lưng ngựa chạy theo.

Trương Vô Kỵ nghe tiếng cười trong trẻo của Chu Cửu Chân từ xa vọng lại, trong bụng hết sức giận dữ, năm năm trước đối với nàng kính trọng chẳng khác gì thần tiên, chỉ cần nàng chỉ ngón tay, bảo y lên núi đao hay nhảy vào chảo dầu, y cũng không do dự. Hôm nay gặp lại, không hiểu vì sao, lòng thấy dửng dưng, cái mị lực của nàng ta hoàn toàn biến mất. Trương Vô Kỵ nghĩ chắc vì mình công phu tu tập Cửu Dương Chân Kinh, hoặc vì tìm ra được chuyện nàng đối với mình lắm điều gian trá nên ra như thế. Y có biết đâu con trai ở trên đời, phần lớn ai cũng qua cái cầu mối tình đầu mê say, yêu một người quên ăn bỏ ngủ, không kể sống chết. Thế nhưng mối tình ấy cũng qua nhanh như bọt nước, về sau nhớ lại cái say mê của mình thuở nào, không khỏi tự cười thầm.

Lúc đó bụng y đói đến kêu lên ục ục, chỉ muốn xé một cái đùi chó ra ăn tươi nuốt sống, nhưng lại sợ Vệ Bích và Chu Cửu Chân quay trở lại, thấy y chưa chết, lại xua đám tướng quân của nàng tới cắn, mình đang gãy chân, chưa chắc đã chống cự nổi.

Tảng sáng hôm sau, một con chim kên kên thấy dưới đất có người chết, chó chết, ở trên không bay vòng vòng mấy lần, rồi đáp xuống rỉa thịt. Con chim này chắc tới số, người chết chó chết không ăn, lại đậu ngay trên mặt Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ giơ tay chộp ngay đầu nó, chỉ bóp nhẹ là con chim chết ngay, vui mừng nói:

- Quả đúng là bữa ăn sáng từ trên trời rơi xuống.

Nhổ sạch lông con chim, xé chiếc đùi ra gặm nhồm nhoàm, tuy là thịt sống nhưng vì đói đã ba ngày nên ăn cũng thấy ngon.

Con chim đầu y chưa ăn hết, một con thứ hai đã bay xuống. Cũng nhờ thế Trương Vô Kỵ có thịt chim kên kên mà ăn, để nằm trên mặt tuyết dưỡng thương, đợi cho xương đùi liền lại. Luôn mấy ngày liền, chỗ đồng không mông quạnh này không có một bóng người đi qua, bên cạnh y chỉ có ba con chó chết, một xác người. Cũng may là trời đang mùa đông, khí hậu thật lạnh, các xác chết đó không rữa thối, cảnh tịch mịch sống một mình y cũng đã quen nên không lấy gì làm khổ.

Quá trưa hôm đó, y vận qua một lượt nội công, trên đầu thấy có hai con kên kên bay vòng vòng qua lại, một hồi thật lâu, nhưng không dám đáp xuống. Bỗng thấy một con chim bay sà xuống, thế nhưng đến cách Trương Vô Kỵ chừng ba thước thì lại chuyển hướng bay vọt lên, thân pháp quay mình thật là đẹp mắt. Y tự nhiên nghĩ thầm: "Cái lối bẻ hướng này, nếu có thể dùng vào trong võ công, khi tập kích đối phương khó mà phòng bị, một lần tấn công không trúng, thì mình đã vọt ra xa rồi, kẻ địch khó mà trả đòn".

Cuốn Cửu Dương Chân Kinh mà y tập luyện chỉ hoàn toàn liên hệ đến nội công và yếu chỉ võ học, không có nửa chiêu công phu phòng kích. Chính thế mà năm xưa Giác Viễn đại sư luyện thành thần công, khi bị Tiêu Tương Tử và Hà Túc Đạo tấn công chỉ vụng về, luống cuống, không biết cách nào chống trả. Trương Tam Phong cũng nhờ Dương Quá dạy cho bốn chiêu nên mới đối địch được với Doãn Khắc Tây. Trương Vô Kỵ từ bé đã học võ công, căn bản hơn xa Giác Viễn và Trương Tam Phong khi còn trẻ, thế nhưng Tạ Tốn dạy cho y cũng chỉ toàn là yếu quyết của quyền thuật, không có pháp môn nào thực dụng.

Trương Vô Kỵ bây giờ mới biết được cái khổ tâm của nghĩa phụ, ông ta một thân võ công bác đại tinh thâm, nếu như truyền thụ giải thích theo đúng trình tự từng bước từng bước, thì dạy hai chục năm chưa chắc đã hết, nên thấy thời gian gần nhau không bao nhiêu, nên chỉ dạy cho y nhớ những yếu quyết của võ công thượng thừa, sau này sẽ tự mình lãnh ngộ. Còn quyền thuật mà Trương Vô Kỵ học đúng ra, chỉ có ba mươi hai thế Võ Đang trường quyền mà cha y đã dạy cho khi lênh đênh trên chiếc bè. Y biết rằng từ nay ngoài việc liên tục tham tập Cửu Dương thần công, muốn tinh tiến hơn nữa, y phải làm sao dung hợp được nội công thượng thừa với những võ công mà Tạ Tốn truyền thụ cho. Do đó mỗi khi nhìn thấy hoa trên cành rơi xuống đất, cây kỳ lạ vươn lên trời, cả đến động tác của loài chim loài thú, biến hóa của gió của mây, y đều đối chiếu với võ công chiêu số.

Lúc này y nhìn thấy những con kên kên bay vòng vòng lên xuống, biến đổi nhiều tư thế khác nhau, càng nhìn càng xuất thần, bỗng thấy từ xa có tiếng chân người đi trên mặt tuyết, cước bộ nhẹ nhàng, xem chừng là một nữ nhân.

Trương Vô Kỵ quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái tay cầm giỏ tre, băng băng đi tới. Cô ta thấy trên mặt tuyết có người chết, chó chết, kêu "Ủa" một tiếng, ngạc nhiên đứng lại xem. Trương Vô Kỵ nhìn kỹ, thấy cô ta tuổi chừng mười bảy, mười tám, áo vải trâm gai, chỉ là một thôn nữ nghèo nàn. Mặt cô ta đen đủi, sưng u từng cục, hình dáng thật là xấu xí, chỉ có đôi mắt có chút linh hoạt, thân hình cũng thon nhỏ thướt tha.

Cô ta tới gần thấy Trương Vô Kỵ giương mắt nhìn, hơi kinh hoảng, hỏi:

- Ngươi… ngươi chưa chết à?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Xem ra chưa chết.

Người hỏi đã không thông, người đáp lại cũng ngộ nghĩnh, hai người nghĩ ra, cùng nhịn không nổi cười ồ lên. Cô gái hỏi:

- Thế ngươi chưa chết, sao lại nằm ỳ ra đây làm gì vậy? Làm ta sợ hết hồn.

Trương Vô Kỵ đáp:

- Ta từ trên núi rơi xuống, hai đùi gãy cả rồi, chỉ có nước nằm ở đây thôi.

Thiếu nữ kia lại hỏi thêm:

- Thế người này là đồng bạn của ngươi ư? Sao lại có thêm ba con chó chết?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Ba con chó này ác quá, cắn chết vị đại ca này, nhưng chúng nó cũng chết luôn.

Cô gái kia nói:

- Ngươi nằm đây rồi làm sao mà sống? Bụng có đói không?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Dĩ nhiên là đói, nhưng tôi không cử động được, đành nằm đây đến đâu hay đó.

Thiếu nữ mỉm cười, lấy trong giỏ ra hai cái bánh bao đưa cho y. Trương Vô Kỵ nói:

- Đa tạ cô nương.

Y nhận lấy, nhưng chưa ăn. Cô gái hỏi:

- Ngươi sợ bánh của ta có thuốc độc à? Sao chưa ăn?

Trong hơn năm năm qua, Trương Vô Kỵ chỉ đôi lần nói chuyện với Chu Trường Linh vài câu trong hang núi, chẳng có ý vị gì, ngoài ra chưa có cơ duyên nói chuyện với ai nửa lời, bây giờ thấy cô gái này tuy mặt mũi xấu xí, nhưng ăn nói lại có duyên, trong bụng hoan hỉ, liền nói:

- Vì là bánh cô nương cho tôi, nên chưa nỡ ăn.

Câu nói đó có vài phần đùa cợt, y trước nay thực thà, ăn nói chưa bao giờ có giọng lưỡi lém lỉnh, nay trước mặt cô gái này, bỗng thấy cởi mở thoải mái, không hiểu vì đâu buột miệng nói ra. Cô gái kia nghe thế, lập tức nổi giận, hứ một tiếng. Trương Vô Kỵ thấy lòng hối hận, vội vàng cầm bánh ăn, nhưng vì hấp tấp nên nghẹn ở cổ, ho lên sù sụ.

Thiếu nữ đổi giận làm vui, nói:

- Đáng kiếp cái đồ ăn tham. Thứ người xấu như ma mà bụng dạ còn không tốt, hèn gì trời chẳng hại. Ai đời người khác không gãy chân, chỉ có nhà ngươi lại gãy cả hai cái đùi chó chết này.

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Ta năm năm nay không chải đầu cạo râu, quả đúng là xấu như ma, nhưng nhà ngươi cũng có đẹp hơn ai, hai đứa tám lượng nửa cân, thờn bơn méo miệng lại còn chê trai lệch mồm". Thế nhưng câu đó y đâu dám nói ra, vội vàng nghiêm mặt nói:

- Ta nằm đây đã chín ngày trời, may quá mới có cô nương đi qua, cô lại cho tôi bánh, thật là cảm ơn.

Cô gái bĩu môi:

- Ta hỏi ngươi, sao người khác chẳng ai gãy chân, lại chỉ có mình ngươi gãy đùi? Ngươi không trả lời ta lấy bánh lại đó.

Trương Vô Kỵ thấy cô ta chúm chím cười, ánh mắt lộ ra thần sắc thực là tinh ma, trong bụng không khỏi rung động: "Sao mắt cô ta lại giống mẹ mình đến thế. Khi mẹ mình sắp chết đến nơi còn đánh lừa lão hòa thượng chùa Thiếu Lâm, cũng lộ ra ánh mắt như thế". Nghĩ như vậy, nhịn không nổi nước mắt doanh tròng, lã chã rơi xuống.

Cô gái nọ kêu "Ồ" một tiếng, nói:

- Thôi ta không đòi lại bánh đâu, đừng khóc nữa. Hóa ra ngươi là một thằng ngốc vô tích sự.

Trương Vô Kỵ đáp:

- Không phải ta sợ mất cái bánh đâu, mà vì ta nghĩ đến một chuyện trong lòng.

Cô gái kia vốn đã quay mình ra đi được hai bước, nghe câu đó vội ngừng lại, quay đầu hỏi:

- Tâm sự gì? Một tên đầu óc đần độn như ngươi mà cũng có chuyện lòng ư?

Trương Vô Kỵ thở dài nói:

- Ta nghĩ đến mẹ ta, người mẹ đã chết rồi.

Thiếu nữ nọ cười rộ lên, nói:

- Trước kia mẹ ngươi hay cho ngươi ăn bánh, có phải không?

Trương Vô Kỵ nói:

- Mẹ ta thường cho tôi ăn bánh, thế nhưng ta nghĩ đến bà ấy cũng vì khi cô cười, rất giống mẹ ta.

Cô gái giận dữ:

- Đồ chết toi, bộ ta già lắm ư? Già giống mẹ ngươi chứ gì?

Nói xong nhặt dưới đất một cây củi, đánh vào người Trương Vô Kỵ hai cái. Trương Vô Kỵ muốn cướp cây củi đó thì thật dễ dàng, nhưng nghĩ thầm: "Cô ta đâu biết mẹ ta trẻ trung xinh đẹp, tưởng mẹ mình cũng xấu xí ghê tởm như con, giận cũng phải". Đợi cô ta đánh xong mới nói:

- Khi mẹ ta qua đời, tướng mạo thật là dễ coi.

Cô gái sầm mặt lại: Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

- Ngươi cười ta xấu xí, bộ không muốn sống nữa hay sao? Để ta kéo chân ngươi cho biết.

Nói xong cúi xuống, làm như muốn kéo chân y. Trương Vô Kỵ kinh hoảng, xương đùi y bị gãy mới vừa bắt đầu liền, nếu cô ta kéo một cái thì bao nhiêu công lao bấy lâu nay đổ xuống sông xuống biển, vội cầm một nắm tuyết, chỉ đợi nếu cô ta đụng tới chân mình, lập tức sẽ bắn vào huyệt đạo nơi mi tâm, đánh cho cô ta bất tỉnh.

Cũng may cô ta chỉ dọa y vậy thôi, thấy y biến sắc, nói:

- Thấy ngươi sợ hết hồn hết vía, ai bảo ngươi dám trêu ta?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Ta mà có ý trêu ghẹo cô nương thì đùi ta lành rồi, gãy lại ba lần, không bao giờ khỏi nữa, cả đời sẽ là đứa què chân.

Thiếu nữ cười khúc khích nói:

- Thế thì được rồi.

Nàng ngồi xuống cạnh Trương Vô Kỵ, nói:

- Mẹ ngươi là người thật xinh đẹp, sao lại đem ra ví với ta? Không lẽ ta cũng dễ coi ư?

Trương Vô Kỵ thừ người, nói:

- Ta cũng không biết vì nguyên do gì, chỉ thấy là cô giống mẹ ta. Tuy cô không dễ coi như mẹ ta nhưng ta lại thích nhìn cô.

Cô gái cong ngón tay giữa nhè nhẹ cốc vào trán y hai cái, cười:

- Con ngoan ơi, vậy ngươi gọi ta là mẹ đi nào.

Nói xong hai câu đó, chợt thấy bất nhã, cô ta vội bịt mồm quay đầu đi chỗ khác, nhưng cũng nhịn không nổi cười lên thành tiếng.

Trương Vô Kỵ nhìn cái cử chỉ của cô ta, liền nhớ tới khi còn ở Băng Hỏa đảo mẹ mình nói chuyện đùa với cha, mỗi khi lỡ lời cũng có dáng diệu như thế, bỗng thấy cô gái xấu xí này thanh nhã dễ thương, phong thái tự nhiên, không còn gì khó coi nữa. Y chăm chăm nhìn cô ta đến ngớ cả người.

Cô gái quay đầu lại, thấy Trương Vô Kỵ đang đờ đẫn, cười nói:

- Ngươi vì sao mà lại thích nhìn ta, nói ta nghe thử nào.

Trương Vô Kỵ thừ người, rồi lắc đầu:

- Ta không sao nói được. Ta chỉ thấy là mỗi khi nhìn cô, trong lòng ta thật thoải mái, thật bình an, cô đối với ta tốt quá, không hà hiếp, cũng chẳng hại ta.

Cô gái cười:

- Ha ha, ngươi nghĩ sai rồi, ta sinh bình thích hại người khác lắm.

Đột nhiên cô ta giơ cây củi trong tay, gõ ngay vào cái đùi gãy của y hai cái, rồi nhỏm dậy ra đi. Hai cái gõ đó đúng ngay chỗ xương bị gãy, Trương Vô Kỵ xuất kỳ bất ý không đề phòng, kêu lên oai oái:

- Ái chà.

Chỉ thấy cô ta vui vẻ cười khúc khích, quay đầu lại nhăn mặt trêu y. Trương Vô Kỵ nhìn theo bóng cô ta mỗi lúc một xa, chỗ đau trên đùi chịu không nổi, nghĩ thầm: "Thì ra con gái chỉ thích hại người, người đẹp cũng hãm hại mà đến kẻ khó coi cũng làm cho ta đau khổ". Đêm hôm đó trong giấc mộng, y mấy lần nằm mơ thấy người con gái này, lại mấy lần nằm mơ thấy mẹ y, lại mấy lần khác không biết là mẫu thân hay là thiếu nữ. Y không nhìn rõ trong giấc mơ người xấu hay đẹp, chỉ thấy ánh mắt trong vắt, vừa tinh quái, vừa thiết tha trìu mến nhìn y.

Y lại nằm mơ thấy khi còn bé, mẹ y thường hay đùa nghịch với y, cố ý giơ chân cho y vấp ngã, đến khi y đau quá khóc ré lên, mới ôm y hôn hít không ngừng, luôn miệng nói:

- Cục cưng đừng khóc, mẹ làm đau con rồi.

Y bất ngờ tỉnh dậy, trong đầu đột nhiên hiện ra một câu hỏi mà xưa nay y chưa hề nghĩ tới: "Sao mẹ ta lại thích làm cho người khác khổ? Mắt nghĩa phụ cũng mẹ ta bắn mù, Du tam sư bá cũng do mẹ ta làm cho tàn phế, toàn gia của Long Môn tiêu cục ở phủ Lâm An cũng do mẹ ta giết chết, thế mẹ ta là người tốt, hay là người xấu?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.