Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 154: Chương 154: CỬ HỎA LIỆU THIÊN HÀ HOÀNG HOÀNG




Mọi người lo lắng Trương Vô Kỵ bị thương nên không đuổi theo, vội vàng xúm lại. Tiểu Chiêu nước mắt ràn rụa, càng thêm lo lắng. Trương Vô Kỵ mỉm cười, xua tay, ý nói không sao cả, trong thân thể phát động Cửu Dương thần công, đẩy khí âm hàn của Huyền Minh thần chưởng ra ngoài. Trên đầu chàng như cái lồng hấp, những làn hơi trắng từng tia bay lên. Chàng cởi áo ngoài, hai bên mạng sườn có dấu hai bàn tay màu đen sậm. Cửu Dương thần công vận chuyển một hồi, hai bàn tay từ màu đen biến thành màu tía, từ màu tía biến thành màu tro, sau cùng biến mất không còn dấu vết gì nữa. Trước sau chỉ mất nửa giờ đồng hồ, khác hẳn trước kia mấy năm không khu trừ được âm độc của Huyền Minh thần chưởng, bây giờ khoảnh khắc là mất hẳn. Chàng đứng lên, nói:

- Lần này tuy hung hiểm thật, nhưng sau cùng chúng ta cũng biết được mặt mũi của kẻ đối đầu.

Khi Huyền Minh nhị lão đối chưởng với Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu thì trước đó đã bị Cửu Dương thần công của Trương Vô Kỵ xung kích rồi, âm độc trong chưởng lực chưa được hai thành lúc bình thường, thế mà Dương Vi hai người phải ngồi đả tọa vận khí, một hồi thật lâu mới đẩy được hết âm độc ra. Trương Vô Kỵ quan tâm đến thương thế của thái sư phụ nhưng Trương Tam Phong nói:

- Hỏa công đầu đà nội công chẳng đáng gì, ngoại công tuy cương mãnh thật nhưng so với Huyền Minh thần chưởng thì còn kém xa, thương thế của ta không có gì đáng ngại.

Trương Vô Kỵ không yên lòng, vẫn vận khí giúp thái sư phụ chữa thương. Vừa lúc đó chưởng kỳ sứ Nhuệ Kim Kỳ là Ngô Kình Thảo bước vào bẩm báo, tất cả địch nhân đến xâm phạm đã xuống núi rồi. Du Đại Nham liền sai tri khách đạo nhận dọn cỗ chay để mời quần hào Minh giáo. Trong bữa tiệc, Trương Vô Kỵ liền kể lại cho Trương Tam Phong và Du Đại Nham tất cả sự tình từ khi từ biệt tới bây giờ, ai nấy đều kinh hãi thở dài. Nói đến quá trình tu tập Cửu Dương Chân Kinh, Trương Tam Phong nhớ lại chuyện cũ với Giác Viễn đại sư và Quách Tương, không khỏi sụt sùi, mà Trương Vô Kỵ nỏi danh sau trận chiến trên Quang Minh Đỉnh thì rất vui mừng, lại nghĩ đến Trương Thúy Sơn chết sớm, không thấy được ái tử thành danh lập nghiệp, không khỏi lệ chảy ròng ròng. Trương Tam Phong nói:

- Năm xưa cũng tại nơi điện Tam Thanh này, ta đã từng cùng một ông già trao đổi một chưởng, có điều là hồi đó y mặc giả làm quân Mông Cổ nên không biết là người nào trong hai người đó. Nói ra thật đáng hổ thẹn, cho đến hôm nay, chúng ta vẫn chưa biết rõ kẻ đối đầu gốc gác thế nào.

Dương Tiêu nói:

- Không biết cô gái họ Triệu kia lai lịch thế nào mà sao cao thủ như loại Huyền Minh nhị lão cũng phải cam tâm để cho cô ta sai khiến.

Mọi người suy đoán đủ loại nhưng không biết rõ thế nào. Trương Vô Kỵ nói:

- Việc đến Băng Hỏa đảo chúng ta phải tạm hoãn lại. Trước mắt có hai chuyện lớn phải làm. Việc thứ nhất là đi cướp Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao để trị cho khỏi thương thế của Du tam sư bá và Ân lục sư thúc. Việc thứ hai là nghe ngóng tin tức nhóm Tống đại sư bá hiện nay ở đâu. Cả hai việc đó đều ở trong tay cô gái họ Triệu kia. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Du Đại Nham cười gượng nói:

- Ta tàn phế đã hai mươi năm, dù quả có tiên đan thần dược cũng trị không khỏi được đâu, lo việc cứu đại ca, lục đệ các huynh đệ mới là cần.

Trương Vô Kỵ nói:

- Việc không thể trì hoãn, xin Dương tả sứ, Vi Bức Vương và Thuyết Bất Đắc đại sư ba vị đi cùng tôi xuống núi truy tìm tung tích địch nhân. Các chưởng kỳ phó sứ của Ngũ Hành Kỳ chia nhau ra đến các phái Nga Mi, Côn Lôn, Không Động và Thiếu Lâm liên lạc với các phái, nghe ngóng tin tức. Xin ông ngoại và cậu đi xuống Giang Nam chỉnh đốn lại giáo chúng Thiên Ưng Kỳ. Thiết Quan đạo trưởng, Chu tiên sinh, Bành đại sư cùng các chưởng kỳ sứ Ngũ Hành Kỳ tạm thời ở lại núi Võ Đang, nghe lệnh thái sư phụ của tôi Trương chân nhân, ở giữa điều động hoạch định.

Chàng thuận miệng sắp đặt ngay trong bàn tiệc. Ân Thiên Chính, Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu mọi người đều đứng dậy, khom lưng nhận lệnh. Trương Tam Phong lúc đầu còn ngờ rằng chàng trẻ quá, làm sao thống suất được quần hào, bây giờ thấy chàng phát hiệu ra lệnh, các đại hào kiệt trong võ lâm như Ân Thiên Chính, Dương Tiêu… đều nhất nhất tuân theo, trong lòng cực kỳ vui sướng nghĩ thầm: "Y học được Thái Cực Quyền, Thái Cực Kiếm của ta chẳng qua chỉ do nội công có căn bản, ngộ tính cao, tuy cũng khó thật nhưng chưa phải thật là quý. Còn như y có thể quản thúc các đại ma đầu của Minh giáo, Thiên Ưng giáo đưa bọn họ đi lại con đường ngay thẳng, cái đó mới thực là một đại sự. Ôi, Thúy Sơn có người nối dõi rồi, Thúy Sơn có người nối dõi rồi". Nghĩ đến đây, ông không nhịn nổi vuốt râu mỉm cười.

Trương Vô Kỵ, Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu cả bọn ăn no rồi, lập tức từ biệt Trương Tam Phong xuống núi thám thính hành tung của Triệu Mẫn. Bọn Ân Thiên Chính tiễn đến ngoài núi mới quay lại. Dương Bất Hối lưu luyến không muốn rời xa phụ thân, đưa chân đến hơn một dặm. Dương Tiêu nói:

- Bất Hối, con về đi, cố gắng chăm sóc cho Ân lục thúc.

Dương Bất Hối đáp:

- Vâng.

Nàng đưa mắt nhìn Trương Vô Kỵ, đột nhiên má đỏ bừng, nói nhỏ:

- Vô Kỵ ca ca, muội muốn nói với huynh đôi câu.

Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu cả bọn ba người trong bụng cười thầm: "Hai người có tình thanh mai trúc mã, thể nào chẳng có vài lời muốn nói". Lập tức gia tăng cước bộ, chạy xa một đoạn.

Dương Bất Hối nói:

- Vô Kỵ ca ca, huynh đến đây.

Nàng nắm tay Vô Kỵ, đến ngồi xuống một tảng đá lớn bên sườn núi. Trương Vô Kỵ trong lòng nghi hoặc tự hỏi: "Ta và cô nàng thân nhau từ nhỏ, giao tình không phải tầm thường. Vậy mà lần này xa nhau lâu ngày không gặp, sao cô ta lại đối với mình thật là lạnh nhạt chẳng thân mật tí nào, bây giờ lại muốn nói chuyện?".

Đột nhiên lúc này trong đầu chàng hiện ra dáng vẻ khả ái dễ thương của Tiểu Chiêu, tiếp theo là dung nhan xinh đẹp thanh tú của Chu Chỉ Nhược, dáng eo nhỏ nhắn của Thù Nhi, thậm chí vẻ mặt giận dữ, cười nhạt của Triệu Mẫn cũng xuất hiện. Chỉ thấy Dương Bất Hối chưa mở miệng mặt đã đỏ bừng, cúi đầu lặng thinh. Một lúc lâu sau mới nói:

- Vô Kỵ ca ca, khi mẹ muội mất có ủy thác cho huynh lo lắng cho muội, phải không?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Đúng thế!

Dương Bất Hối nói:

- Huynh vạn dặm đường xa vời vợi, từ Hoài Bắc đưa muội đến Tây Vực giao tận tay cha muội, đường đi bao nhiêu lần vào sinh ra tử, trăm cay nghìn đắng. Lại còn vài ba lần lấy tính mạng mình bảo vệ cho muội. Đại ân không thể đền đáp bằng lời, cái ơn nghĩa đó muội chỉ để trong đáy lòng thôi, trước nay chưa nói với huynh một lời nào.

Trương Vô Kỵ đáp:

- Cái đó có gì đáng nói đâu? Nếu như ta không đưa muội đến Tây Vực, bản thân ta cũng không có những cơ duyên gặp gỡ, e rằng chất độc phát ra nay đã chết rồi.

Dương Bất Hối nói:

- Không, không đâu. Đại ca nhân hiệp rộng rãi, gặp việc gì rồi cũng phùng hung hóa cát. Vô Kỵ ca ca, muội từ nhỏ không có mẹ, cha muội tuy thân nhưng có nhiều điều muội không thể nói với cha được. Đại ca là giáo chủ của bản giáo thật nhưng trong lòng muội, muội chỉ nghĩ huynh như một người anh ruột thôi. Hôm đó trên Quang Minh Đỉnh thấy huynh lành lặn trở về, lòng muội mừng không sao nói ra được, chỉ có điều muội không tiện nói với huynh, huynh có giận muội không?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Không đâu, đương nhiên là không giận.

Dương Bất Hối nói tiếp:

- Muội đối với Tiểu Chiêu thực hung ác, thực tàn nhẫn, chắc huynh không vừa ý. Chỉ vì mẹ muội chết thật thê thảm, đối với ác nhân từ đó muội lòng dạ thật cứng rắn. Về sau thấy Tiểu Chiêu đối với huynh thật tốt, muội không còn ghét nó nữa. Vô Kỵ ca ca, huynh cũng thích nàng chứ?

Trương Vô Kỵ mỉm cười:

- Tiểu a đầu Tiểu Chiêu quả thực có nhiều điều kỳ lạ, có điều huynh thấy nó không phải là người xấu đâu.

Lúc này mặt trời đã ngả về phương Tây, gió thu mơn man, gió xuân phe phẩy nhẹ nhàng như say sưa. Trương Vô Kỵ nhìn ra một ngọn núi xanh bên ngoài nửa dặm, thấy lưng chừng núi có vài cọng liễu, cành lá phấp phới trong gió, nhẹ nhàng lả lướt. Dương Bất Hối vẻ mặt nhu tình vô hạn, sóng mắt long lanh, nói nhỏ:

- Vô Kỵ ca ca, huynh nghĩ cha muội và mẹ muội có không nên không phải với Ân… lục thúc không?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Chuyện cũ rồi, mình không nên nhắc tới nữa.

Dương Bất Hối nói:

- Không đâu, đối với người ngoài thì chuyện đó đã quá lâu rồi, đến muội nay cũng đã mười tám tuổi rồi. Thế nhưng dù thế nào Ân lục thúc vẫn không quên được mẹ muội. Bây giờ ông ta lại bị thương nặng, ngày đêm hôn mê, không ngớt gọi: "Hiểu Phù, Hiểu Phù muội tử". Ông ấy còn nói: "Hiểu Phù muội tử, muội đừng bỏ ta. Chân tay ta gãy cả rồi, đã thành phế nhân, ta van muội, đừng bỏ ta nhé, đừng làm ngơ không ngó ngàng gì đến ta".

Nàng nói đến đây, nước mắt rưng rưng thật là khích động. Trương Vô Kỵ nói:

- Đó chẳng qua là lục thúc nói ra khi thần trí nửa mê nửa tỉnh, không có gì làm chắc chắn đâu.

Dương Bất Hối nói:

- Chẳng phải đâu. Huynh không rõ nhưng muội biết rõ. Khi ông ấy tỉnh táo rồi, mỗi lần nhìn muội, ánh mắt và thần khí cũng vẫn như thế, có ý cầu khẩn muội đừng bỏ ông ta, nhưng không dám nói ra lời đấy thôi.

Trương Vô Kỵ thở dài một tiếng, chàng biết rằng vị sư thúc này võ công tuy cao, tính tình lại thật yếu đuối. Hồi nhỏ chàng vẫn thường thấy chỉ một chuyện hết sức nhỏ nhặt cũng làm ông ta khóc một hồi, cái chết của Kỷ Hiểu Phù đối với ông thật là một biến cố lớn, bây giờ tứ chi lại gãy nát, dĩ nhiên ông ta tâm thần kinh hoảng bất an. Chàng bèn nói:

- Ngu huynh sẽ kiệt tận toàn lực tìm cách đoạt cho bằng được Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao để trị cho Tam sư bá và Lục sư thúc.

Dương Bất Hối nói:

- Mỗi lần Ân lục thúc nhìn muội như thế, nghĩ lại muội càng thấy cha muội và mẹ muội không phải, càng thấy ông ta đáng thương hơn. Vô Kỵ ca ca, muội đã chính miệng bằng lòng với Ân… Ân lục thúc, chân tay ông ấy khỏi cũng thế, cả đời tàn phế cũng thế, muội nguyện sẽ ở bên cạnh ông ấy mãi mãi, vĩnh viễn không rời xa ông ấy.

Nàng nói đến đây, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng, thế nhưng thần thái vừa phấn khởi hớn hở, lại vừa thẹn thùng. Trương Vô Kỵ kinh hãi, không ngờ rằng nàng lại cả gan cùng Ân Lê Đình phó thác cuộc đời, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, chỉ ấp úng:

- Muội… muội…

Dương Bất Hối nói:

- Muội đã nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt là đã nhất định theo ông ấy. Dù cho cả đời ông không cử động được thì muội cũng sẽ hầu hạ bên giường, lo liệu việc ăn uống, nói chuyện vui cho ông ấy giải sầu.

Trương Vô Kỵ nói:

- Thế nhưng muội…

Dương Bất Hối cướp lời:

- Chẳng phải vì muội nhất thời khích động mà hứa thế với ông ấy đâu. Trên đường đi muội đã suy nghĩ thật nhiều thật kỹ. Không những ông ấy không bỏ muội được mà muội cũng không bỏ ông ấy được. Nếu như ông ấy bị thương nặng không chữa nổi thì muội cũng không sống được đâu. Mỗi khi muội ở gần ông ấy, ông ấy say đắm nhìn muội, muội thấy sung sướng vô cùng. Vô Kỵ ca ca, khi còn bé chuyện gì muội cũng kể cho huynh nghe, muội muốn ăn bánh nướng, cũng nói cho huynh hay, trên đường đi muốn ăn kẹo cũng nói với huynh. Khi đó mình làm gì có tiền để mua, nửa đêm huynh vào lấy cắp của họ ra cho muội, huynh có còn nhớ không?

Trương Vô Kỵ nghĩ đến năm xưa khi chàng cầm tay cô ta dẫn đi tìm cha, hai anh em sống chết có nhau không khỏi chạnh lòng, hạ giọng nói:

- Ta nhớ chứ.

Dương Bất Hối cầm bàn tay chàng nói:

- Huynh đưa cho muội cái kẹo, muội không nỡ ăn, cầm trong tay đi đường, ánh nắng chiếu vào kẹo chảy ra, muội tiếc quá khóc mãi không thôi. Huynh bảo để huynh tìm cho muội cái khác nhưng tiếc thay về sau đâu có tìm thấy loại kẹo đó nữa. Về sau huynh mua cho muội những cái kẹo vừa to vừa ngon, muội không thích lại khóc nữa khiến huynh bực mình quá mắng muội là không biết nghe lời, có đúng không?

Trương Vô Kỵ mỉm cười nói:

- Ta mắng muội thì ta đâu có nhớ. Có điều trong lòng ta vẫn đối tốt với muội.

Dương Bất Hối nói:

- Muội biết, tính tình muội cố chấp lắm, Ân lục thúc là chiếc kẹo đầu tiên muội thích, muội sẽ không thích cái kẹo nào thứ hai. Vô Kỵ ca ca, có khi muội nghĩ thật là trẻ con, huynh tốt với muội như thế, mấy lần cứu muội thoát chết, đúng ra muội… muội phải suốt đời hầu hạ huynh mới phải. Thế nhưng muội coi huynh chẳng khác gì anh ruột, trong lòng muội thương huynh kính huynh, thế nhưng đối với ông ấy, muội thấy thương hại không để đâu cho xiết, mến ông ấy không nói ra được. Ông ấy tuổi còn hơn gấp đôi muội, lại là trưởng bối của muội, người ta thể nào cũng cười muội, cha muội lại là kẻ thù không đội trời chung, muội… muội biết là không ổn… nhưng dù thế nào chăng nữa, muội cũng sẽ nói với huynh.

Nàng nói đến đây, không dám nhìn vào mặt Trương Vô Kỵ nữa, lập tức đứng dậy, chạy mất.

Trương Vô Kỵ nhìn lưng nàng khuất sau một sườn núi, trong lòng hoang mang, như có điều gì mất mát, rồi chạy đuổi theo ba người Vi Nhất Tiếu. Thuyết Bất Đắc và Vi Nhất Tiếu thấy khóe mắt chàng dường như có ngấn lệ, liếc Dương Tiêu mủm mỉm cười, ý như muốn nói: "Chúc mừng ngươi nhé, chẳng bao lâu nữa Dương tả sứ sẽ thành bố vợ của giáo chủ".

Bốn người xuống khỏi núi Võ Đang. Dương Tiêu nói:

- Cô nương họ Triệu đó tiền hô hậu ủng, không phải chỉ đi một mình, muốn tìm tung tích nàng ta không có gì là khó. Chúng ta chia nhau ra bốn hướng đông tây nam bắc tra tìm, hẹn ngày mai đúng ngọ gặp nhau tại Cốc Thành. Tôn ý của giáo chủ ra sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.