Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 191: Chương 191: ĐAO KIẾM TỀ THẤT NHÂN VÂN VONG




Ân Ly được đắp thuốc cao của người Ba Tư rồi nhưng cơn sốt vẫn không giảm, nói mê lảm nhảm không ngừng. Nàng ở trên biển mấy ngày, bệnh rồi lại thêm gió lạnh, thuốc kia chỉ dùng để trị ngoại thương, không trị được nội phong tà. Trương Vô Kỵ trong lòng lo lắng, đến ngày thứ ba trông thấy nơi xa xa phía đông có một hòn đảo nhỏ liền bảo người lái thuyền quay về hướng đó.

Mọi người lên trên đảo rồi, tinh thần thấy thoải mái hơn. Hòn đảo đó chỉ độ vài dặm, đầy những bụi cây thấp và hoa cỏ. Trương Vô Kỵ nhờ Chu Chỉ Nhược trông coi Ân Ly, Triệu Mẫn rồi đi lách hoa vạch cỏ xem có loại thuốc nào không. Thế nhưng trên đảo hoa cỏ khác với Trung Thổ nhiều, phần lớn chàng không biết. Trương Vô Kỵ càng đi càng xa, đến lúc tối mịt mới kiếm được có một vị, đành phải quay về, đem vị thuốc đó nhai nát mớm cho Ân Ly.

Trương Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn mê man bất tỉnh ở một bên, không khỏi lo lắng, xem mạch cho nàng, thấy mạch đập vững vàng đều đều, cũng không có gì lạ, nghĩ là sau khi bị thương, đi biển mệt mỏi, tới đảo rồi thì ngủ nhiều như vậy. Qua một hồi lâu, cuối cùng nàng tỉnh lại, thấy Trương Vô Kỵ nhìn nàng không chớp mắt, mỉm cười nói:

- Huynh nhìn tôi có chuyện gì? Không nhận ra tôi sao?

Trương Vô Kỵ cười nói:

- Cô ngủ rất lâu, ta lo lắng một hồi lâu, sợ thương thế của cô tái phát, cô cảm thấy như thế nào?

Triệu Mẫn nói:

- Không biết là chuyện gì không thoải mái, chỉ biết ngủ mê man, trong đầu có chút gì đó nặng nề.

Trương Vô Kỵ nói:

- Cô sau khi bị thương, thân thể chưa bình phục hẳn. Mà trên đảo này không tìm thấy thảo dược, ngủ tiếp được hai ngày là tốt rồi. Cô đói bụng chưa? Có muốn ăn cơm không?

Triệu Mẫn nói:

- Được! Tôi giúp Chu tỉ tỉ nấu cơm.

Chu Chỉ Nhược nói:

- Cô nương thân thể còn chưa khỏe, ngủ tiếp một lúc đi. Làm cơm xong sẽ gọi cô, trên thuyền có gà có chân giò hun khói. Chúng ta đêm nay có thể ăn no nê, uống một chén canh ngon.

Năm người ngồi quanh đống lửa, ăn cơm chiều xong, bốn bề hoa hương lay động, cây cỏ mát mẻ, khác hẳn khi ở trên thuyền bó chân bó cẳng, ai nấy đều cảm thấy thoải mái. Ân Ly cũng đã bớt nhiều nói:

- A Ngưu ca ca, đêm nay mình ngủ tại đây đi, đừng trở lại thuyền.

Câu đó nói ra ai cũng khen phải. Mọi người thấy hòn đảo nhỏ này cây cối xanh tươi, nước trong mát, không có hung cầm mãnh thú gì nên ai nấy an tâm nằm ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trương Vô Kỵ đứng lên chỉ mới đi được một bước, thấy loạng choạng như muốn ngã, hai chân dường như không còn hơi sức, từ trước tới nay chưa hề bị như thế bao giờ, chàng dụi mắt nhìn ra không thấy chiếc thuyền Ba Tư, trong bụng hoảng hốt, chạy vội ra mé biển nhìn khắp nơi không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Chạy sang bên phải vài bước, chỉ thấy một nữ nhân nằm sấp trên bãi cát bên bờ biển, chạy đến xoay người đó lại, đó là Ân Ly, nhưng thấy nàng trên mặt đầy máu, vội ôm lấy thăm hơi thở, hơi thở cực kì yếu ớt, như có như không, Trương Vô Kỵ kinh hãi, kêu lên:

- Thù Nhi, Thù Nhi, cô làm sao vậy?

Ân Ly hai mắt nhắm nghiền không đáp, nhìn kỹ lại nàng, thấy trên mặt nàng bị lưỡi dao sắc bén rạch ra hơn mười vết, ngang dọc lẫn lộn, diện mạo đáng sợ. Ân Ly từ sau khi bị Kim Hoa bà bà đả thương, chảy máu thật nhiều, độc chất thiên thù tích tụ trong người theo máu mà tán bớt ra, những chỗ sưng trên mặt đã giảm bớt hơn phân nửa, dung nhan xinh đẹp khi còn bé mấy ngày nay đã dần khôi phục lại, lúc này trên mặt lại có hơn mười vết thương, mặc dù vết thương rất hẹp, nhưng vết nào cũng chảy máu, bộ mặt lại biến thành xấu xí.

Trương Vô Kỵ thấy nàng bụng phồng lên, hiển nhiên là do người khác đẩy xuống biển, uống no nước biển rồi, may mắn sáng sớm triều lui, nàng nằm sấp ở chỗ bãi cát lộ ra, nếu không lúc này hơn phân nửa đã bị chết chìm, vội đảo ngược thân mình nàng, ôm lấy hai chân nàng, nhún người nhảy nhảy. Nhảy được vài cái, nước biển trong miệng Ân Ly chảy ra, Trương Vô Kỵ mừng rỡ, tiếp tục nhảy tiếp đến khi miệng nàng không còn nước biển chảy ra nữa. Trương Vô Kỵ đỡ nàng lại, xem mạch của nàng, như lúc đập lúc ngừng, rất là yếu ớt.

Chàng nhớ đến nghĩa phụ và Chu Triệu hai nàng, ôm ngang Ân Ly, chạy quay trở lại, kêu lên:

- Nghĩa phụ có sao không?

Chàng không nghe Tạ Tốn trả lời vội chạy đến nơi nghĩa phụ nằm, thấy ông ta đang ngủ say, hô hấp, mạch đập bình thường nên cũng an tâm. Vừa nhìn xung quanh, Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm đã không thấy nữa.

Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược, Ân Ly ba người ngủ tại một nơi xa sau một tảng đá, chàng vội chạy đến coi, Triệu Mẫn không có ở đó. Nhìn qua Chu Chỉ Nhược thấy mái tóc dài xinh đẹp của nàng bị cắt một mảng lớn, tai trái cũng bị cắt một vết máu vẫn còn chảy chưa ngừng nhưng trên mặt lại nở một nụ cười dường như đang mơ một giấc mộng đẹp, dưới ánh ban mai trông như một đóa hải đường hé nở, xinh đẹp vô cùng.

Chàng trong bụng kêu khổ liên tiếp, vội gọi:

- Chu cô nương, tỉnh đậy. Chu cô nương, tỉnh dậy. nguồn t r u y ệ n y_y

Chu Chỉ Nhược vẫn không tỉnh. Trương Vô Kỵ thăm hơi thở nàng, may mắn hơi thở không sao. Trương Vô Kỵ đưa tay lay vai nàng, Chu Chỉ Nhược mở miệng ngáp dài rồi lại quay qua ngủ tiếp. Trương Vô Kỵ biết nàng bị trúng phải thuốc mê, đêm qua xảy ra nhiều chuyện quái đản, mình tuyệt nhiên không biết tí gì, bây giờ toàn thân không còn chút hơi sức nào, đúng là trúng độc rồi không còn nghi ngờ gì nữa.

Lúc này Trương Vô Kỵ trong lòng chỉ nhớ đến Triệu Mẫn, chạy khắp xung quanh tìm kiếm, hoàn toàn không thấy bóng dáng, lại chạy một vòng quanh bãi duyên hải, lúc nào cũng lo lắng chỉ sợ đột nhiên nhìn thấy thi thể của nàng theo nước biển đẩy lên bờ cát, hoặc là chìm nổi trong nước biển, may mắn tình cảnh đáng sợ đó vẫn chưa xuất hiện, trong lòng lo lắng bỗng dần dần trở nên lo sợ: "Việc này chẳng lẽ đều do Triệu cô nương làm? Tối hôm qua nàng hạ độc khiến chúng ta toàn bộ mê man, chính mình lên chiếc chiến thuyền Ba Tư, bức bách thủy thủ lái thuyền rời đi, để chúng ta ở lại trên đảo. Kia tại sao vậy? Tại sao vậy? Nàng lưu đày ta, rồi đi đối phó với Minh giáo, tiện thể đem Đồ Long đao cùng Ỷ Thiên kiếm đi?".

Lại nghĩ: "Sau khi nàng bị thương, thân thể chưa khỏe, chưa chắc có thể bức bách thủy thủ Ba Tư lái thuyền rời đi. Ôi, nàng có Đồ Long đao cùng Ỷ Thiên kiếm hai đại lợi khí trong tay, có thể hù dọa thủy thủ Ba Tư nghe theo lệnh. Triệu Mẫn ơi là Triệu Mẫn, vinh hoa phú quý trong thiên hạ, có gì mà phải nói? Nhưng cô lại đem một phen thâm tình ân nghĩa của ta đối với cô đặt hết ra phía sau. Ôi, nữ tử phiên bang thật là không tin được, không còng tộc loại, kỳ tâm tất khác. Mẫu thân lúc sắp chết đã dặn dò ta, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người!". Nhớ lại cả đời bị người ta lừa gạt, nhưng chưa bao giờ tệ hại như hôm nay, nhìn ra biển rộng mênh mông, nhớ tới Tiểu Chiêu, thật muốn nhảy vào lòng biển, từ nay về sau không lên nữa.

Lập tức nghĩ đến nghĩa phụ bị mù, Đồ Long đao đã mất, Ân Chu hai vị cô nương trên đảo cơ khổ không giúp gì mình được, toàn bộ trông vào mình cứu giúp, liền vội vàng chạy qua chỗ Tạ Tốn, kêu lên:

- Nghĩa phụ, nghĩa phụ.

Tạ Tốn mơ mơ hồ hồ ngồi dậy hỏi:

- Cái gì thế?

Trương Vô Kỵ nói:

- Chết rồi, mình trúng phải gian kế.

Chàng đem việc thuyền Ba Tư đi mất, Chu Chỉ Nhược và Ân Ly bị thương ra sao lược thuật lại cho Tạ Tốn nghe. Tạ Tốn kinh hãi hỏi lại:

- Còn Triệu cô nương thì sao?

Trương Vô Kỵ buồn bã đáp:

- Không thấy cô ta đâu cả.

Chàng hít một hơi, hơi vận nội tức, thấy chân tay mềm uột, không có thể sử dụng kình lực được chút nào, liền buột miệng nói:

- Nghĩa phụ, mình bị người ta hạ độc Thập Hương Nhuyễn Cân Tán.

Việc các cao thủ lục đại phái bị Triệu Mẫn dùng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán đánh ngã rồi bị bắt cả về chùa Vạn An ở Đại Đô, Trương Vô Kỵ đã thuật cho Tạ Tốn nghe qua nên ông hiểu ngay, vội đứng dậy thấy mình chân tay cũng bồng bềnh không còn chút hơi sức nào, cố gắng định thần rồi hỏi:

- Thế còn đao Đồ Long và kiếm Ỷ Thiên cũng bị cô tay lấy luôn cả rồi ư?

Trương Vô Kỵ buồn bã gật đầu nói:

- Cũng không thấy!

Trong lòng vừa buồn bực vừa thất vọng, chàng ở bên cạnh nghĩa phụ giống như đứa trẻ bình thường, bất chấp cái gì là giáo chủ chi tôn, liền khóc lớn. Chàng khóc như thế, một nửa là đau lòng vì Tiểu Chiêu đã đi, một nửa là đau lòng vì Triệu Mẫn lừa gạt, phản bội mình.

Chàng khóc một hồi, lại lo cho thương thế của Ân Ly, vội chạy về chỗ Ân Chu hai nàng, lay lay Chu Chỉ Nhược nàng vẫn hôn mê không tỉnh, nghĩ thầm: "Ta nội lực thâm hậu hơn cả cho nên tỉnh sớm hơn hết, kế tới là nghĩa phụ. Chu cô nương so với hai người mình kém xa, xem ra giờ này chưa thể nào tỉnh lại được".

Chàng nước mắt chưa khô, suy nghĩ: "Triệu cô nương không quan tâm đến danh vị quận chúa, theo ta thải mãng thất phu phiêu bạt giang hồ, không đến mức vô tình vô nghĩa như vậy. Hay là trong đám thuyền phu người Ba Tư có hảo thủ trà trộn, trong đêm trung chợt sử độc dược, làm chúng ta mê man rồi đem Triệu cô nương bắt cóc đi?".

Vừa sờ trong ngực, sáu tấm thánh hỏa lệnh vẫn còn, nghĩ thầm: "Nếu là hảo thủ Minh giáo Ba Tư đánh mê chúng ta, cái bọn họ muốn lấy đầu tiên tất nhiên là thánh tỏa lệnh, há lại bỏ lại thánh hỏa lệnh mà chỉ để ý đến đao kiếm? Bọn họ muốn cùng Minh giáo Trung Thổ đối nghịch, nhất định sẽ giết ta cùng với nghĩa phụ đầu tiên, bắt Triệu cô nương đi thì có gì hữu dụng? Nếu muốn chỉ huy Minh giáo Trung Thổ, tất nhiên là bắt ta đi".

Nhưng cảm giác bất luận muốn giải vây cho Triệu Mẫn thế nào cũng không thể vo tròn kín kẽ được.

Chàng lại đi xem Ân Ly, thấy hơi thở nàng càng thêm yếu đi, trong bụng cũng chẳng còn giọt nước nào nhổ ra. Trương Vô Kỵ lo lắng, tìm vài cái cành cây nhỏ châm cứu cho nàng, cũng không hiệu nghiệm, đành phải lên núi hái chút thảo dược cầm máu.

Bỗng nhiên Chu Chỉ Nhược ngáp dài một cái, mở mắt ra, thấy chàng đang giơ tay sờ đầu mình, thẹn đỏ cả mặt, lấy tay đẩy chàng ra, hờn dỗi nói:

- Huynh… huynh làm gì thế…

Nói chưa dứt câu nàng dường như cảm thấy đau, giơ tay lên sờ, kêu "A" một tiếng kinh hoảng, nhảy dựng lên hỏi:

- Sao thế này?

Đột nhiên hai đầu gối nhũn xuống, rơi phịch vào lòng Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ giơ tay đỡ, an ủi nàng:

- Chu cô nương đừng sợ.

Chu Chỉ Nhược nhìn thấy hình dung ghê rợn của Ân Ly, vội đưa tay sờ mặt mình, kinh hãi hỏi:

- Mặt… mặt muội có bị như thế không?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Không đâu, cô chỉ bị thương nhẹ thôi.

Chu Chỉ Nhược nói:

- Có phải bọn ác đồ Ba Tư làm đấy chăng? Muội… muội sao chẳng biết gì cả?

Trương Vô Kỵ thở dài, buồn bã nói:

- E rằng… e rằng do Triệu cô nương làm đó. Tối hôm qua khi ăn uống cô ta bỏ thuốc độc.

Chu Chỉ Nhược bần thần một hồi, giơ tay sờ lên tai, khóc òa lên. Trương Vô Kỵ vỗ về:

- Cũng may cô bị thương không lấy gì làm nặng, tai chỉ bị khuyết một chút lấy tóc che lại người ngoài không ai thấy gì đâu.

Chu Chỉ Nhược nói:

- Lại còn nói tới tóc ư? Tóc muội cũng đâu còn nữa.

Trương Vô Kỵ nói:

- Trên đỉnh có mất chút da tóc hai bên chải qua che lại cũng được…

Chu Chỉ Nhược nói dỗi:

- Tại sao muội lại phải lấy tóc hai bên che lại? Đến lúc này huynh cũng vẫn còn hết sức chống chế cho Triệu cô nương của huynh.

Trương Vô Kỵ bị nàng bắt bẻ liền cãi lại:

- Ta đâu có bênh cô ta đâu. Cô ta độc ác, hại Thù Nhi ra nông nỗi này, ta… ta sẽ không tha cho cô ta được.

Chàng nhìn thấy mặt mày Ân Ly thành như thế, tự nhiên nước mắt ròng ròng chảy xuống. Gặp phải cảnh này, Trương Vô Kỵ bàng hoàng bối rối, ngồi xuống vận công thấy mình bị trúng độc không phải là ít. Thập Hương Nhuyễn Cân Tán này chỉ có thuốc giải của Triệu Mẫn mới giải được thôi nhưng lúc này chỉ còn cách đem nội công chống lại chất độc, liền vận nội tức, từ từ hút các chất độc từ tứ chi vào đan điền, cố gắng ngưng tụ, sau đó mới đẩy từng chút từng chút ra khỏi cơ thể.

Chàng vận công hơn một giờ sau thấy kiến hiệu, trong bụng cũng hơi an tâm nhưng có điều phương pháp đó lấy Cửu Dương thần công làm căn bản, không cách nào có thể truyền thụ cho Tạ Tốn và Chu Chỉ Nhược làm theo, chỉ còn nước đợi đến lúc chàng trừ sạch rồi sẽ giúp Tạ, Chu hai người loại trừ chất độc.

Phương pháp đó nói thì có vẻ giản dị nhưng lúc thực hành lại trăm điều phiền phức, đến ngày thứ bảy chàng chỉ mới loại được độ ba phần. Cũng may là chất độc này chỉ làm cho người ta không sử dụng nội kình được nhưng không làm hại cho cơ thể.

Mấy ngày đầu Chu Chỉ Nhược bực dọc lắm, nhưng về sau cũng quen dần đi, giúp Tạ Tốn bắt cá săn chim, nhóm lửa nấu đồ ăn. Nàng sống một mình trong một cái hang nơi phía đông hòn đảo, ở cách xa bọn Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ trong lòng hơi sượng sùng, cái họa Triệu Mẫn cũng toàn ở mình mà ra. Triệu cô nương rõ ràng là quận chúa Mông Cổ, là kẻ tử địch của Minh giáo, không biết bao nhiêu cao nhân trong võ lâm từng bị nàng gia hại, vậy mà mình không đề phòng chút nào, quả thực ngu không để đâu cho hết. Tạ Tốn và Chu Chỉ Nhược không oán trách gì chàng, đến một câu cũng không nhắc tới khiến chàng lại càng khó chịu, có lúc nhìn vào mắt nàng dường như muốn nói: "Chỉ vì huynh bị sắc đẹp của Triệu Mẫn làm cho mê hoặc nên mới ra nông nỗi này".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.