Chưởng của Lộc Trượng Khách đánh lén Trương Vô Kỵ đúng ngay lúc chàng phải dùng toàn lực chống đỡ nội kình của mười tám tên phiên tăng liên thủ ở đằng trước, thành thử phía sau không có hộ thể thần công che chở. Huyền Minh hàn độc xâm nhập vào thân bị thương rất nặng, chàng bèn ngồi xếp bằng vận chuyển Cửu Dương chân khí quanh người ba lần rồi thổ ra hai ngụm máu bầm mới thấy đỡ tức ngực, mở mắt ra thấy Triệu Mẫn vẻ mặt hết sức lo lắng.
Trương Vô Kỵ ôn tồn nói:
- Triệu cô nương, phen này khiến cô thật khổ sở.
Triệu Mẫn đáp:
- Đến giờ này chàng vẫn còn gọi thiếp là "Triệu cô nương" ư? Thiếp chẳng còn là người của triều đình, cũng không còn là quận chúa, trong lòng chàng… chàng vẫn coi thiếp là một tiểu yêu nữ hay sao?
Trương Vô Kỵ từ từ đứng lên nói:
- Ta hỏi cô một câu, cô nói thực cho ta biết, vết kiếm trên mặt biểu muội Ân Ly của ta, có phải do cô rạch hay không?
Triệu Mẫn đáp:
- Không phải.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Có phải nàng ta bị cô ném xuống biển không?
Triệu Mẫn lớn tiếng nói:
- Cũng không phải!
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Thế thì ai đã hạ thủ?
Triệu Mẫn đáp:
- Trong tay thiếp không có bằng chứng, không thể nói cho chàng được. Nội thương của chàng chưa khỏi, càng hỏi nhiều càng thêm rắc rối. Thiếp chỉ nói với chàng một điều, nếu như chàng tra rõ ngọn ngành, Ân cô nương nếu thực là do thiếp hại, chẳng cần chàng ra tay, thiếp lập tức tự vẫn tạ tội ngay trước mặt chàng.
Trương Vô Kỵ thấy nàng nói như chém đinh chặt sắt không thể không tin, trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Chắc có lẽ trên chiếc thuyền của Minh Giáo Ba Tư có cao thủ mai phục, nửa đêm thi triển tà pháp xông thuốc cho mình mê đi rồi hại biểu muội của ta, sau đó ăn trộm đao Đồ Long và kiếm Ỷ Thiên. Cứu được nghĩa phụ ra xong, chắc phải đi Ba Tư một chuyến, hỏi Tiểu Chiêu cho rõ ràng.
Triệu Mẫn dẩu môi cười nói:
- Chắc chàng nhớ Tiểu Chiêu nên tìm cớ để đi gặp chứ gì? Tiểu Chiêu là người rất tốt, thiếp cũng muốn gặp nàng ta, cảm ơn trước mặt nàng ta.
Trương Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:
- Cảm ơn chuyện gì?
Triệu Mẫn nói:
- Cảm ơn nàng ta đã nói thật với thiếp. Ngày đó khi Tiểu Chiêu chia tay với chúng ta, lặng lẽ kéo thiếp sang một bên, nói với thiếp: "Triệu cô nương, tôi sẽ đi Ba Tư, sau này không bao giờ… có thể chiếu cố giáo chủ nữa. Võ công của y mặc dù cao, nhưng tâm địa quá tốt, dễ bị thay đổi bởi người khác, mong cô về sau chiếu cố cho y. Tôi biết cô là người trong lòng của giáo chủ, y thà không cần tính mạng cũng muốn bảo vệ cô bình an chu toàn". Nghe nàng nói như vậy, thiếp tự nhiên rất vui vẻ. Trước nay không ai nói như vậy với thiếp, thiếp hi vọng đúng là như thế, nhưng không biết có thật hay không. Tiểu Chiêu là người đầu tiên nói như vậy, trong lòng thiếp đương nhiên cảm kích nàng. Thiếp hỏi nàng: "Sao cô biết?", nàng nói: "Tôi đương nhiên biết. Tôi đã sớm nhìn ra nhưng ngoảnh mặt làm thinh. Tôi toàn tâm toàn ý muốn làm tiểu nha đầu của giáo chủ, vĩnh viễn ở bên cạnh hầu hạ y, cho dù y cưới cô làm phu nhân, tôi cũng đối với y như vậy".
Trương Vô Kỵ nghe đến đó, trong lòng không khỏi chua xót, trước mắt xuất hiện Tiểu Chiêu xinh xắn lanh lợi, vui tươi đáng yêu: "Không biết nàng ở Ba Tư mọi chuyện có bình an hay không?".
Triệu Mẫn lại nói:
- Đêm hôm đó, thiếp trúng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán…
Trương Vô Kỵ ngạc nhiên nói:
- Sao cô lại trúng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán?
Triệu Mẫn nói:
- Nếu thiếp không trúng độc, sao lại để cho người ta lấy Ỷ Thiên kiếm đi, còn bị ném xuống biển?
Trương Vô Kỵ hỏi lại:
- Cô cũng bị người ta ném xuống biển?
Triệu Mẫn gật gật đầu, nói:
- Đêm đó thiếp bị nước biển đánh vào, lại uống ngay mấy ngụm nước, nôn ra rất nhiều nước độc, đầu óc mới tỉnh táo một chút, may mắn thủy tính của thiếp không tồi, chưa bị chết đuối, nhưng trong lòng cũng một phen hỗn loạn. Cũng không biết trôi nổi bao lâu, may mắn gặp một con thuyền đánh cá đi qua cứu thiếp lên. Thiếp mơ mơ màng màng không biết cách nào bảo bọn họ đưa thiếp quay lại hoang đảo, đợi đến khi thuyền đánh cá cập bờ mới biết đã về tới đại lục, thiếp hỏi người đánh cá trên thuyền có biết chỗ hoang đảo không, bọn họ đều không biết. Sau thiếp lại bệnh nặng một hồi, đến lúc miễn cưỡng đứng dậy được liền lập tức trở lại vương phủ, phái thủy sư, đến các đảo nhỏ vùng duyên hải đi tìm các người.
Trương Vô Kỵ nghe xong, vừa thương tiếc, vừa cảm kích, nhất thời nói không ra lời. Triệu Mẫn mỉm cười nói:
- Thiếp khuyên chàng dưỡng thương là hơn, việc đi lên chùa Thiếu Lâm mới là chuyện chính.
Trương Vô Kỵ lạ lùng:
- Đi lên chùa Thiếu Lâm làm gì?
Triệu Mẫn đáp:
- Thì để cứu Tạ đại hiệp.
Trương Vô Kỵ lại càng ngạc nhiên hỏi thêm:
- Nghĩa phụ của ta đang ở trên chùa Thiếu Lâm ư? Sao lại ở chùa Thiếu Lâm nhỉ?
Triệu Mẫn đáp:
- Đầu dây mối nhợ bên trong thiếp cũng không biết rõ nhưng Tạ đại hiệp đang ở trong chùa Thiếu Lâm thì nhất định là đúng. Để thiếp nói cho chàng hay, dưới tay thiếp có một thủ hạ xuất gia nơi chùa Thiếu Lâm, chính y đã hi sinh mạng sống để mang tin đó đến cho thiếp.
Trương Vô Kỵ hỏi lại:
- Tại sao phải hi sinh mạng sống?
Triệu Mẫn đáp:
- Người bộ thuộc đó muốn chứng minh cho thiếp nên tìm cách cắt một nắm tóc của Tạ đại hiệp. Thế nhưng chùa Thiếu Lâm canh gác Tạ đại hiệp cực kỳ nghiêm mật, người thủ hạ đó lấy được nắm tóc rồi chạy ra khỏi chùa nhưng vẫn bị phát giác, thân trúng hai chưởng, gắng gượng đem được đến cho muội chẳng bao lâu thì chết.
Trương Vô Kỵ nói:
- Ôi, ghê gớm thật.
Ba chữ "ghê gớm thật" không biết là chàng khen mưu kế của Triệu Mẫn, thủ đoạn ác độc của Thành Côn hay là nói về thế cục nguy hiểm. Chàng trong lòng buồn bực làm xáo trộn nội tức nhịn không nổi lại hộc máu ra. Triệu Mẫn vội nói:
- Nếu biết thương thế của chàng nặng nề, lại dễ khích động như thế, thiếp chẳng nên nói cho chàng nghe làm gì.
Trương Vô Kỵ ngồi xuống đất, tựa lưng vào một tảng đá cố gắng giữ lòng cho bình tĩnh để điều tức nhưng trước sau vẫn rối như mớ bòng bong không sao trấn định được bèn nói:
- Không Kiến thần tăng của phái Thiếu Lâm bị nghĩa phụ ta dùng Thất Thương Quyền đánh chết. Tăng cũng như tục của chùa Thiếu Lâm hai mươi năm qua thề sẽ báo mối thù này, huống chi Thành Côn lại xuất gia nơi chùa Thiếu Lâm. Nghĩa phụ ta rơi vào tay họ làm sao còn sống cho nổi?
Triệu Mẫn nói:
- Chàng không phải nóng ruột quá, có một vật có thể cứu được tính mạng Tạ đại hiệp.
Trương Vô Kỵ vội hỏi:
- Vật gì vậy?
Triệu Mẫn đáp:
- Bảo đao Đồ Long.
Trương Vô Kỵ suy nghĩ lại liền rõ ngay. Thanh đao Đồ Long được thiên hạ gọi là "võ lâm chí tôn", phái Thiếu Lâm mấy trăm năm qua đứng đầu võ lâm, nên phải chiếm được thanh đao đó mới cam lòng. Chính vì họ muốn có thanh đao này nên không giết Tạ Tốn ngay nhưng việc hành hạ chiết nhục chắc không tránh khỏi.
Triệu Mẫn nói tiếp:
- Thiếp nghĩ rằng việc cứu Tạ đại hiệp chỉ nên hai đứa mình bí mật ra tay thì hơn. Anh hùng hào kiệt trong Minh giáo tuy đông thật nhưng nếu tất cả xông lên chùa Thiếu Lâm, hai bên tổn thất chắc sẽ nhiều. Phái Thiếu Lâm nếu thấy không đương cự nổi với Minh giáo, không giữ nổi Tạ đại hiệp không chừng sẽ giết ông ta cũng nên.
Trương Vô Kỵ thấy nàng tính toán chu đáo, trong lòng cảm kích nói:
- Mẫn muội, muội nói đúng lắm.
Triệu Mẫn lần đầu tiên được chàng gọi bằng "Mẫn muội", lòng thấy hết sức ếm đềm hoan hỉ nhưng nghĩ lại ơn sinh thành dưỡng dục, tình nghĩa anh em từ nay trôi theo dòng nước không khỏi ngậm ngùi.
Trương Vô Kỵ cũng đoán được tâm sự nàng nhưng không biết khuyên nhủ cách nào chỉ nghĩ: "Nàng từ nay đem thân phó thác cho mình, biết làm thế nào để báo đáp cái thâm tình hậu ý ấy? Chỉ Nhược có ước định hôn nhân với ta, làm sao ta phụ nàng được? Ôi, chuyện trước mắt là làm sao tìm cách cứu nghĩa phụ là quan trọng, còn tình cảm gái trai kia hãy để qua một bên".
Chàng cố gượng đứng lên nói:
- Thôi mình đi.
Triệu Mẫn thấy chàng mặt mày nhợt nhạt, biết rằng bị thương rất nặng đôi lông mày nhíu lại trầm ngâm nói:
- Cha thiếp thương thiếp chiều thiếp, không có gì phải ngại, chỉ sợ ca ca không bỏ qua đâu. Chỉ trong vòng hai giờ nữa, thể nào ca ca cũng tìm cách rời phụ thân, phái người đi bắt chúng mình về.
Trương Vô Kỵ gật đầu, thấy Vương Bảo Bảo hành sự quả quyết, là một nhân vật cực kỳ lợi hại, xem ra không thể dễ dàng xuôi tay, hiện giờ hai người đều bị thương nặng nếu như đi về hướng tây đến chùa Thiếu Lâm, ắt là đường sá gian nan thành ra chưa biết tính toán thế nào. Triệu Mẫn nói:
- Chúng mình mau mau rời khỏi chốn nguy hiểm này, đến chân núi rồi hãy tính đường đi.
Trương Vô Kỵ gật đầu, chệnh choạng dắt con ngựa lại, đang định trèo lên chỉ thấy ngực đau nhói, không sao lên yên được. Triệu Mẫn tay phải dùng sức, nghiến răng đẩy một cái tống được chàng lên lưng ngựa, nhưng vì dùng sức quá nhiều vết thương trên ngực do dao găm đâm vào hồi nãy máu lại chảy ra. Nàng gắng gượng trèo được lên ngựa ngồi phía sau, trước đây vốn là chàng đỡ nàng bây giờ lại hóa ra nàng phải giơ tay đỡ Trương Vô Kỵ. Hai người thở hổn hển một hồi lâu mới dám giục ngựa chạy, còn con kia dẫn theo đằng sau lưng.
Hai người cưỡi chung xuống tới chân núi rồi tính việc đi ra đường lớn, sau đó sẽ ngoặt qua hướng đông để khỏi phải đụng đầu Vương Bảo Bảo. Đi được một lát thì đến một con đường nhỏ, lúc đó hai người mới thấy an tâm nghĩ thầm nếu như Vương Bảo Bảo sai người truy nã, ắt chẳng đời nào lại theo đường nhỏ mà kiếm, chỉ cần đi đến khi trời tối vào trong núi sâu thì có thể coi như thoát nạn.
Hai người đang đi bỗng nghe đằng sau có tiếng vó ngựa vang lên, hai con ngựa ở đâu chạy đến. Triệu Mẫn thất sắc, ôm chặt lấy lưng Trương Vô Kỵ nói:
- Ca ca thiếp đến nhanh thật, thôi mình coi như xong đời, không thể nào thoát độc thủ của anh ta. Vô Kỵ ca ca, thôi cứ để thiếp theo ca ca thiếp về phủ, tìm cách cầu xin gia gia mai này mình còn có dịp gặp lại. Trời dài đất rộng, nguyện đôi ta mãi mãi sẽ không bao giờ phụ nhau.
Trương Vô Kỵ cười gượng nói:
- Lệnh huynh chắc gì đã chịu thả cho ta đi.
Mới nói tới đó, hai con ngựa ở phía sau chỉ còn cách vài chục trượng. Triệu Mẫn giục ngựa tránh qua một bên, rút dao găm ra, trong bụng đã quyết, nếu như còn cách nào khác thì sẽ tìm đường thoát thân, còn như anh mình nhất định giết Trương Vô Kỵ cho bằng được thì hai người sẽ chết chung một chỗ. Hai kẻ cưỡi ngựa kia đến gần không ngừng bước, trên lưng ngựa là hai tên lính Mông Cổ, đi ngang hai người, chỉ liếc qua một cái rồi giục ngựa chạy luôn. Triệu Mẫn thở phào nghĩ thầm: "Tạ trời tạ đất, hóa ra chỉ là tên lính tầm thường, không phải người đi truy nã mình". Thế nhưng hai tên lính gò cương chậm lại, nói với nhau mấy câu rồi bất thần quay đầu ngựa chạy đến bên cạnh hai người. Một tên quân Nguyên mặt mũi râu ria quát lớn:
- Hai đứa man tử khốn kiếp kia, chúng bay ăn cắp đâu hai con ngựa tốt thế này?
Triệu Mẫn nghe giọng điệu y, biết rằng chúng trông thấy hai con tuấn mã phụ thân tặng cho có ý tham lam. Hai con ngựa của Nhữ Dương Vương là loại ngựa tốt, lại thêm yên vàng cương bạc, quả thật quý giá vô cùng. Người Mông Cổ thích ngựa như tính mạng, trông thấy thế ai chẳng động tâm? Triệu Mẫn nghĩ thầm: "Hai con ngựa tuy là của gia gia cho thật nhưng nếu như hai tên này cậy mạnh cướp lấy thì cũng đành phải cho chúng chứ làm sao được". Nàng liền nói bằng tiếng Mông Cổ:
- Các ngươi là thuộc hạ của tướng quân nào thế? Sao dám vô lễ với ta như vậy?
Tên quân Mông Cổ ngạc nhiên hỏi lại:
- Tiểu thư là ai?
Y thấy hai người ăn mặc sang trọng, lại thêm hai con ngựa thật đẹp, nghe nói tiếng Mông Cổ lưu loát nên không còn dám coi thường nữa. Triệu Mẫn đáp: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
- Ta là con gái của tướng quân Hoa Nhi Bất Xích, đây là anh trai ta, hai người chúng ta trên đường đi bị cướp nên bị thương.
Hai tên lính đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên ngửa miệng cười sằng sặc. Tên râu rậm lớn tiếng nói:
- Đâm lao thì theo lao, giết nốt hai đứa nhãi này rồi tính sau.
Y liền rút yêu đao ra, giục ngựa chạy đến. Triệu Mẫn kinh hoảng kêu lên:
- Các ngươi làm gì thế? Ta cho tướng quân hay hai đứa bay sẽ bị bốn ngựa phanh thây đó.
"Tứ mã phân thi" là trọng hình trong quân đội Mông Cổ, kẻ phạm pháp bốn tay chân bị buộc vào bốn con ngựa, sau một tiếng lệnh người ta sẽ đánh ngựa cho cùng chạy, phạm nhân sẽ bị xé ra thành bốn mảnh là hình phạt khốc liệt nhất trong các hình phạt.
Gã lính Nguyên râu xồm kia vẫn cười đáp:
- Hoa Nhi Bất Xích đánh không lại quân phản tặc Minh Giáo, chém giết bộ thuộc bừa bãi để cho hả tức. Hôm qua đại quân nổi dậy, băm vằm cha ngươi nát nhừ ra rồi. Ở đây lại gặp hai con chó con này thì thật tốt quá.
Nói xong y giơ đao lên chém xuống đầu hai người. Triệu Mẫn vội giật dây cương cho ngựa nhảy qua tránh được. Gã Nguyên binh toan đuổi theo thì tên kia kêu lên:
- Đừng giết con bé xinh đẹp kia, bọn mình hãy phong lưu khoái hoạt một trận trước đã.
Tên râu rậm liền đáp:
- Đúng lắm, đúng lắm.