Trương Vô Kỵ nghe tiếng bọn ăn mày đi đã xa, trong miếu không còn động tĩnh gì nữa, mới từ trong cái trống nhảy ra. Triệu Mẫn cũng nhảy ra theo, sửa lại áo quần, vừa mừng vừa giận lườm chàng một cái. Trương Vô Kỵ giận dữ nói:
- Hứ, cô vậy mà còn mặt mũi nhìn đến ta nữa ư?
Triệu Mẫn sụ mặt xuống nói:
- Cái gì? Tôi đắc tội với Trương đại giáo chủ ở chỗ nào?
Dung mạo Trương Vô Kỵ như có phủ một làn sương mỏng, quát lên:
- Cô lấy cắp thanh kiếm Ỷ Thiên và đao Đồ Long tôi không nói đến. Cô bỏ rơi tôi trên hoang đảo, tôi cũng không trách. Thế nhưng Ân cô nương thân bị trọng thương, sao cô lại còn hạ độc thủ? Thứ đàn bà lòng dạ ác độc như cô trên đời này thật ít có.
Nói đến đây, bi phẫn không dằn nổi, chàng liền tiến lên một bước xoạc cẳng xuống tấn tát cho nàng bốn cái liền. Triệu Mẫn làm sao tránh nổi chưởng của Trương Vô Kỵ? Chỉ nghe bốp bốp bốp bốp bốn tiếng thật kêu, hai má nàng sưng vù lên ngay. Triệu Mẫn vừa đau vừa tức, nước mắt chảy ròng ròng, nghẹn ngào nói:
- Huynh bảo tôi ăn cắp kiếm Ỷ Thiên và đao Đồ Long, có ai thấy không? Ai bảo là tôi hạ độc thủ với Ân cô nương, huynh bảo người ấy ra đối chất với tôi xem nào.
Trương Vô Kỵ càng thêm cáu tiết, lớn tiếng nói:
- Được, để ta cho cô xuống dưới âm phủ đối chất với cô ta.
Chàng vung tay trái, câu tay phải bóp cổ nàng, hai tay sử kình, Triệu Mẫn không thở được, giơ ngón tay đâm vào ngực chàng. Thế nhưng chỉ đó như trúng phải bông gòn, kình lực mất tiêu chẳng thấy tăm hơi, trong giây lát mặt nàng tím bầm ngất đi không còn biết gì nữa.
Trương Vô Kỵ nghĩ đến mối thù của Ân Ly, đã toan giết Triệu Mẫn cho hả giận nhưng khi thấy nàng như thế, trong lòng không nỡ nên bỏ hai tay ra. Triệu Mẫn ngã ngửa về sau, nghe bộp một tiếng đầu đã va vào thềm đá của đại điện. Một lúc sau, Triệu Mẫn từ từ tỉnh lại, thấy Trương Vô Kỵ đang chăm chăm nhìn mình, đầy vẻ lo lắng, đến khi nàng mở mắt ra, bấy giờ mới thở phào một tiếng. Triệu Mẫn hỏi:
- Huynh bảo Ân cô nương chết rồi ư?
Trương Vô Kỵ lại nổi cơn tam bành, quát lớn:
- Bị cô chém mười bảy mười tám nhát kiếm, lại bị ném xuống biển, cô ta… cô ta còn sống được hay sao?
Triệu Mẫn run run giọng:
- Ai… ai bảo là tôi chém cô ta mười bảy mười tám nhát kiếm? Có phải Chu cô nương nói đó không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chu cô nương đâu có nói xấu sau lưng người khác, cô ta không chính mắt trông thấy, lẽ nào lại vu hãm cho cô.
Triệu Mẫn nói:
- Vậy thì do chính Ân cô nương nói chăng?
Trương Vô Kỵ lớn tiếng nói:
- Ân cô nương làm sao mà nói được. Trên hoang đảo chỉ có năm người, không lẽ do nghĩa phụ chém hay sao? Hay là ta? Hay là Ân cô nương tự mình chém mình? Hừ, ta biết bụng dạ cô, cô sợ ta cùng biểu muội thành vợ thành chồng nên mới giở trò, ra tay hạ thủ. Để ta nói cho cô hay, cô ấy chết cũng thế mà sống cũng thế, ta vẫn coi nàng là vợ tôi. Cô giết cô ấy là giết ái thê của ta.
Triệu Mẫn cúi đầu không nói gì, trầm ngâm một hồi, hỏi thêm:
- Thế làm sao huynh về được Trung Nguyên?
Trương Vô Kỵ cười nhạt:
- Đó cũng là nhờ lòng tốt của cô, phái thủy sư đem thuyền đến đảo đón ta về, cũng may nghĩa phụ ta không phải loại người khờ khạo thực thà như ta nên mới không mắc kế của cô. Cô sai pháo thuyền chờ nơi cửa biển định bắn chìm thuyền chở ta về chỉ phí công toi thôi.
Triệu Mẫn lấy tay xoa xoa chỗ má bị sưng, u uẩn nhìn chàng một hồi lâu, mắt lộ vẻ thương yêu, thở dài một tiếng. Trương Vô Kỵ sợ mình động tâm, bị sắc đẹp và nhu tình của nàng quyến rũ, vội quay đầu sang chỗ khác. Chàng đột nhiên dậm chân nói:
- Ta đã từng thề sẽ báo thù cho biểu muội nhưng ta nhút nhát vô dụng, hôm nay không ra tay được. Cô tác ác đa đoan, thể nào cũng có lúc gặp phải tay ta.
Nói xong chàng hầm hầm đi ra khỏi miếu. Đi được mươi trượng, Triệu Mẫn bỗng chạy đuổi theo kêu lên:
- Trương Vô Kỵ, huynh đi đâu thế? nguồn t r u y ệ n y_y
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chuyện đó có liên quan gì đến cô đâu?
Triệu Mẫn đáp:
- Muội có điều muốn hỏi Tạ đại hiệp và Chu cô nương, nhờ huynh đưa muội đến gặp họ.
Trương Vô Kỵ nói:
- Nghĩa phụ ta ra tay không có nể nang gì đâu, bộ cô muốn chết hay sao?
Triệu Mẫn cười khẩy:
- Nghĩa phụ huynh tuy tàn ác độc địa thực nhưng đâu có hồ đồ như huynh. Hơn nữa, nếu Tạ đại hiệp giết muội thì huynh cũng báo được thù cho biểu muội, có phải là thỏa nguyện hay không?
Trương Vô Kỵ nói:
- Ta hồ đồ chỗ nào? Ta không muốn cô gặp nghĩa phụ ta.
Triệu Mẫn mỉm cười:
- Gã tiểu tử Trương Vô Kỵ hồ đồ kia ơi, huynh trong bụng không bỏ muội được, nên không muốn muội bị Tạ đại hiệp giết chứ gì, có đúng không nào?
Trương Vô Kỵ bị nàng nói trúng tim đen, mặt đỏ lên, quát lớn:
- Cô đừng có lằng nhằng nữa. Cô làm ác rồi thể nào cũng gặp ác, tốt hơn hết là tránh ta cho xa, để ta khỏi cầm lòng không nổi mà ra tay giết cô.
Triệu Mẫn khoan thai tiến lại gần, nói:
- Muội có mấy câu không thể không hỏi Tạ đại hiệp và Chu cô nương cho rõ ràng. Muội không muốn nói xấu người khác ở sau lưng, nhưng trước mặt thì sẽ nói rõ tất cả.
Trương Vô Kỵ bỗng nổi lòng hiếu kỳ, hỏi lại:
- Thế cô muốn hỏi họ chuyện gì?
Triệu Mẫn đáp:
- Đến lúc đó huynh khắc biết. Muội không sợ nguy hiểm, huynh có gì mà sợ?
Trương Vô Kỵ hơi chần chừ, nói:
- Vậy là chính cô đòi đi, nếu như nghĩa phụ ta hạ độc thủ, ta cũng cứu không nổi đâu.
Triệu Mẫn nói chắc nịch:
- Muội không cần huynh phải lo cho muội.
Trương Vô Kỵ bực dọc nói:
- Lo cho cô? Ta còn mong cho cô chết là khác.
Triệu Mẫn cười:
- Thế sao huynh không động thủ đi.
Trương Vô Kỵ hừ một tiếng, không thèm nói nữa, rảo bước đi về hướng phố chợ, Triệu Mẫn lẽo đẽo theo sau. Hai người đến thị trấn rồi, Trương Vô Kỵ ngừng lại quay đầu nói:
- Triệu cô nương, ta đã nhận lời cô sẽ làm cho cô ba chuyện. Việc thứ nhất là đi kiếm thanh đao Đồ Long, coi như xong rồi. Còn hai chuyện nữa chưa làm xong, nếu cô gặp nghĩa phụ ta, thể nào cô cũng chết. Vậy cô cứ đi đi, chừng nào ta làm cho cô xong nốt hai chuyện nữa, lúc đó cô gặp nghĩa phụ ta cũng chưa muộn.
Triệu Mẫn điềm nhiên mỉm cười, nói:
- Huynh cố tìm lý do để cho muội khỏi bị giết, muội biết ngay là huynh bỏ muội không nổi mà.
Trương Vô Kỵ lại nổi giận:
- Dẫu cho ta không nỡ xuống tay thì đã sao?
Triệu Mẫn nói:
- Thì muội vui sướng lắm. Muội trước nay vẫn không biết huynh có thực lòng với muội không, bây giờ thì biết rồi.
Trương Vô Kỵ thở hắt ra nói:
- Triệu cô nương, ta van cô, cô đi chỗ khác đi.
Triệu Mẫn cương quyết lắc đầu:
- Muội nhất định phải gặp Tạ đại hiệp.
Trương Vô Kỵ không còn cách nào hơn, đành phải đi đến khách điếm, đến trước phòng của Tạ Tốn, đứng ngoài gõ hai tiếng, gọi:
- Nghĩa phụ!
Miệng thì gọi nhưng chàng liền đứng chắn trước mặt Triệu Mẫn. Chàng gọi hai lần không thấy bên trong có tiếng trả lời. Trương Vô Kỵ đẩy cửa, thấy cửa đã cài chốt, trong bụng khởi nghi, nghĩ thầm tai nghĩa phụ thính như thế, mình vừa đến đây thì ông có đang ngủ cũng đã thức rồi, nếu đã đi ra ngoài thì cửa phòng sao vẫn còn đóng?
Chàng dùng tay đẩy nhẹ, nghe cách một tiếng, then cửa đã gãy rời, cửa phòng mở tung ra, quả nhiên không có Tạ Tốn ở bên trong. Thế nhưng một cánh cửa sổ hé mở, ắt hẳn ông ta theo đó mà ra. Chàng lại chạy đến phòng Chu Chỉ Nhược, kêu lên hai tiếng:
- Chỉ Nhược.
Cũng không nghe tiếng đáp lại, đẩy cửa vào cũng không thấy nàng đâu, trên giường quần áo vẫn còn xếp ngay ngắn. Trương Vô Kỵ kinh nghi bất định: "Không lẽ gặp phải địch nhân?". Chàng gọi người hầu phòng đến hỏi, gã đó nói không thấy hai người đi ra, cũng không nghe thấy tiếng cãi cọ đánh nhau. Trương Vô Kỵ cảm thấy yên tâm tự nhủ: "Chắc hai người nghe thấy tiếng gì lạ nên chạy đuổi theo tung tích kẻ địch". Lại nghĩ tuy Tạ Tốn mắt mù nhưng võ công cao cường, trên đời ít ai địch lại, huống chi lại có Chu Chỉ Nhược là người tinh tế cẩn thận đi theo, chắc không có chuyện gì. Chàng theo cửa sổ của Tạ Tốn nhảy ra ngoài, xem xét chung quanh, không có gì lạ, lại quay trở về phòng.
Triệu Mẫn nói:
- Huynh không kiếm thấy Tạ đại hiệp, sao mặt lại có vẻ như hí hửng lắm là sao?
Trương Vô Kỵ nói:
- Lại nói lăng nói nhăng, ta hí hửng bao giờ?
Triệu Mẫn mỉm cười:
- Thế huynh tưởng muội không nhìn thấy mặt huynh hay sao? Huynh vừa đẩy cửa phòng vào, hơi băn khoăn một tí, rồi lập tức mặt liền dãn ra.
Trương Vô Kỵ không nhìn đến cô ta, ra ngồi tựa vào chiếc giường. Triệu Mẫn mủm mỉm cười ngồi xuống ghế nói:
- Muội biết huynh sợ Tạ đại hiệp giết muội, may quá ông ta không có nhà, khỏi thêm phiền phức. Muội biết huynh không thể nào bỏ rơi muội được.
Trương Vô Kỵ lại nổi cọc:
- Không bỏ được cô thì đã sao?
Triệu Mẫn cười nói:
- Thì muội vui sướng lắm chứ sao.
Trương Vô Kỵ hậm hực nói:
- Thế sao cô năm lần bảy lượt cứ hại ta mãi? Thế cô có bỏ ta được không?
Khuôn mặt hoa da phấn của Triệu Mẫn đột nhiên đỏ lên, nói nhỏ:
- Đúng thế, lúc đầu quả muội có muốn giết huynh, nhưng từ hôm gặp nhau ở Lục Liễu Sơn Trang rồi, nếu muội còn có bụng hại huynh thì trời tru đất diệt Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ này, chết đi rơi vào mười tám tầng địa ngục, trên đao dưới chảo, nhận mọi tra tấn, vạn kiếp chẳng được siêu sinh.
Trương Vô Kỵ nghe thấy nàng thề thốt rất nặng lời, trong lời nói lại ẩn chứa thâm tình, nghe xong không khỏi tim đập thình thịch, liền nói:
- Thế cớ sao chỉ vì một thanh đao, một thanh kiếm mà cô nỡ bỏ ta lại nơi hoang đảo?
Triệu Mẫn nói:
- Nếu huynh đã nghĩ như thế, dù muội có một trăm cái mồm cũng không thể nào biện giải được, chỉ còn nước đợi Tạ đại hiệp và Chu cô nương về, bốn người mình đối chất cho rõ ràng.
Trương Vô Kỵ nói:
- Cô mồm miệng hoa ngôn xảo ngữ, lừa là lừa được ta, chứ làm sao lừa nổi nghĩa phụ ta và Chu cô nương.
Triệu Mẫn cười:
- Thế sao huynh lại chịu để cho muội đánh lừa? Chính vì trong lòng huynh cũng thích muội, có phải thế không?
Trương Vô Kỵ hậm hực:
- Thích thì đã sao?
Triệu Mẫn nói:
- Thì muội vui sướng, vui sướng vô cùng!
Trương Vô Kỵ thấy nàng cười tươi như bông hoa, khiến ai nhìn thấy cũng phải chạnh lòng, nàng lại vừa mới bị mình tát cho mấy cái mặt sưng lên trông càng đáng thương nên phải quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn lâu. Triệu Mẫn nói:
- Mình ở trong cái miếu đó một hồi lâu, bụng đói thật.