Trong màn đêm tĩnh mịch, một giọng nói đầy mất mác của nam tử vang lên.
”Tử Dạ, chị biết chúng ta không cùng huyết thống, thì tại sao không được, chị.....”
”Tử Nghiêm...” giọng nói của Tử Dạ trong trẻo, mang theo uy nghiêm.
”18 năm nay chị luôn xem em là em trai chị, chị và em không cùng một bầu trời, chị chỉ có thể chôn mình trong bùn lầy, em thì không, rồi sẽ có
một ngày em vươn đôi cánh đến bầu trời cao kia, chúng ta là không thể
nào “
Tử Nghiêm rũ đôi mắt u buồn xuống, sau đó ngẩn đầu nhìn người con gái
cao cao tại thượng đã bảo hộ cậu 18 năm. Cậu và cô đều là cô nhi, được
bang chủ phu nhân nhặt về nuôi nhưng ai biết đằng sau nó là bao nhiêu
huyết tinh đã đổ xuống.
Cô là con gái bạn của bang chủ phu nhân, sau khi gia đình cô bị Xạ bang
giết hết, cô được đưa về sống với gia đình bang chủ Hắc Phong. Thân thế
cô được phong tỏa nên không ai biết, gia đình muốn cô sống một cuộc sống bình thường, ai biết được cô sống chết không đồng ý, cuộc sống sau đó
của cô như một huyết quỷ, có một lần lúc cô bảy tuổi, buổi thao luyện
giết người trong luyện ngục, sau ba tháng sống như người nguyên thủy,
lúc cô bước ra, hai mắt biến tím, tuy đã khám rất nhiều nơi, dùng cách
chữa nhưng không ai lí giải được hiện tượng kì lạ đó, hỏi thì cô nói
không nhớ gì hết. Càng ngày cô càng ít nói hơn, giết người nhiều hơn,
giết đến nỗi cha, mẹ lo lắng chết sống. Lúc cô 9 tuổi, lén cha mẹ tự
mình lẻn ra ngoài, sau đó gặp cậu, lúc đó trên người cậu huyết nhục mơ
hồ, thương tích đầy mình nằm cạnh bờ sông, không biết cô nghĩ sao, liền
kéo cậu về, lúc tỉnh lại, trong đầu cậu là một mảnh trắng xóa. Từ đó cậu sống với họ. Cậu cũng như cô vậy tuy là nhỏ tuổi nhưng bản năng giết
người rắt chuẩn.
Rồi một ngày, cha, mẹ bị người trong tộc giết chết, cô dắt tay cậu trốn
đi, hai đứa trẻ thì làm được gì, làm sao trả thù. Họ trốn làm cái gì
cũng làm, càng ngày họ trở thành sát thủ giấu tên đổi họ để sống chờ
ngày trả thù, cô lạnh lẽo, ít nói, máu lạnh, nhưng chỉ đối mình cậu là
ôn nhu. Dần dần tình cảm tăng lên từng ngày. Cậu biết cô một lòng trả
thù nên đã cố gắng đến mức điên khùng, giết luôn bang sát thủ, cầm đầu
thế lực trở về trả thù, và ngày này một năm trước, họ trở về làm cho
cảnh tàn người chết, một năm sau, chính ngày này cậu muốn bày tỏ tâm ý
của mình biết đâu được cô lại trả lời như vậy. Nay ngày giỗ của cha mẹ
họ tới đây để thăm họ.
Đang suy nghĩ miên man, cả hai nghe tiếng đạn xé gió ù ù tới, Tử Nghiêm
tom như chết đứng tại chổ, hai mắt hằng tia máu, cậu vù một tiếng chạy
tới, ôm người con gái yêu thương bấy lâu vào lòng, bùm,, một phát xuyên
thái dương. Cô trong lòng cậu tim như ngừng đập rồi, chết rồi.
Máu của cậu văng lên khuôn mặt trắng noãn của cô, tay nhuộm máu nhiều
rồi, nhưng giờ tay cô đang nhuộm máu người thân duy nhất, người đã đi
vào tim cô. Tay chân cô nhũn ra, một tay ôm người con trai này vào lòng, một tay thuần thục rút cây súng lục bên hông bắn về phía xa, bách phát
bách chúng 2 giây sau, từ đó nghe được tiếng vang thê thảm.
Cô ném súng sang một bên, quỳ xuống đất ôm thân thể đang lạnh dần của
anh, nước mắt không tự chủ rơi từ đôi mắt màu tím xinh đẹp đó, đã bao
lâu rồi, cô đã quên mất mình còn có nước mắt, tim cô đau thắt lại. Người thân duy nhất trên đời không còn nữa cô sống làm gì, nhìn lại gương mặt mãn nguyện còn vươn nụ cười khổ, làm cô như thời gian không còn quay
nữa, cậu là người cực kì yêu nghiệt, đến phút cuối sinh mạng còn có thể
xinh đẹp như vậy.
Phía sau vang lên tiếng tiếng bước chân, cô không ngoẳn đầu lại, cô biết họ tới làm gì, tới để trả thù cho những người đã chết trên tay hai
người, nhưng giờ cô không thiết giết họ nữa, cô mệt rồi, cô nắm lấy tay
cậu, nắm chặc để đi cùng cậu sang thế giới bên kia.
Tiếng bước chân sau lưng đã tới ngây phi sau, cô không quay lại. Người kia, đưa súng phía sau cô, bắn đi viên đạn đã lên.
Bắn thẳng vào tim cô, không lệch một tí nào kết thúc sinh mạng của cô.
Cô gục lên người cậu, không còn sinh mệnh nữa. Ai mà ngờ chính điều này đã làm sai mệnh người.