Từ Chính Anh trong lòng tự nhủ tiểu tử này thật là dối trá, rõ ràng là ngươi hẹn ta đến đây gặp mặt, còn khách sáo nói cái gì không có từ xa tiếp đón, chẳng qua là ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện đón tiếp ta. Thế nhưng Từ Chính Anh ngoài miệng cũng không lên tiếng quở
trách Hồ Tiểu Thiên thất lễ, Hồ Bất Vi là cấp trên trực tiếp của
hắn. Trong suy nghĩ của Từ Chính Anh, con trai của lãnh đạo sinh ra đã có khí chất cao quý, chính là quan uy mà bọn họ muốn
cho người khác nhìn thấy, trước mặt vị công tử phủ Thượng Thư
này, biểu hiện của hắn phải thật khiêm tốn. Từ Chính Anh cười ha ha, tiến lên một bước, nắm tay Hồ Tiểu Thiên, dáng vẻ vô cùng
thân thiết.
Hồ Tiểu Thiên cảm thấy có chút không quen, ta nói, lão tử với ngươi
rất quen thuộc sao? Ta và ngươi trước giờ gặp mắt cũng chưa tới
hai lần, cũng chưa từng chào hỏi nhau một câu đàng hoàng, giờ
lại tay bắt mặt mừng, da mặt lão khọm này cũng dày thât đấy.
Muốn lôi kéo ta sao? Hắc hắc, chắc lão già này nhắm không bợ đỡ được cha ta, vì vậy mới nảy ra chủ ý, trước tiên cùng ta lôi kéo
làm quen phải không? Những thủ đoạn nịnh bợ thế này của cấp
dưới ta đã thấy qua không ít, thậm chí còn cao minh hơn nhiều.
Từ Chính Anh điệu bộ vô cùng thân thiết, nắm chặt tay Hồ Tiểu
Thiên không buông, đôi mắt híp nhìn thẳng mặt hắn mà nói: "Hiền chất, ta nghe nói thân thể ngươi suy yếu, gần đây vừa vặn có bằng hữu từ Yến
quốc mang đến cho ta một củ nhân sâm nghìn năm, cho nên ta đặc biệt
đưa tới đây cho hiền chất bồi bổ thân thể."
Sau khi nhận từ tay một gia đinh, Từ Chính Anh liền hai tay dâng
lên một cái hộp gấm. Bộ Hộ Thị Lang quan hàm tứ phẩm lại
dùng biểu hiện cung kính như vậy tặng lễ vật cho một gã dân
đen không chút chức tước như Hồ Tiểu Thiên, tên nhãi này xem ra
cũng được một phen mở mày mở mặt.
Hồ Tiểu Thiên đã sớm đoán được Từ quan gia này đến đây nhất
định là muốn kéo gần quan hệ với mình. Chỉ là hắn không khỏi cảm thấy tò mò, sâm núi nghìn năm sao, lão già này liệu có
khoác lác, dược vật nghìn năm nào có thể tìm thấy dễ dàng
như vậy, đây chính là bảo bối có giá trị liên thành đấy. Nghĩ lại, không thể dùng giá trị tiền bạc để đo lường mọi thứ,
có lẽ tại Đại Khang giá nhân sâm đúng là rẻ như cho không nhưng
hơn ai hết Hồ Tiểu Thiên hiểu rõ, đã là vật mà người ta dùng
để tặng lễ thì giá trị nhất định là vô cùng xa xỉ.
Nhận lấy hộp gấm được đóng gói đẹp đẽ, không kìm nén được
sự tò mò, hắn liền mở hộp gấm trước mặt Từ Chính Anh, liền
thấy bên trong là một gốc nhân sâm dài hơn thước. Hồ Tiểu Thiên
tuy xuất thân là bác sĩ Tây Y nhưng đối với dược liệu Trung Y
cũng có nghiên cứu qua, có một bài thơ thế này dùng để phân
biệt phẩm chất của nhân sâm:
"Tinh điểm lô tế mao mao 艼,
Nhân tự lăng hình đoản kê thối,
Thâm đâu văn thô cẩm đoạn bì,
Long triền tu thượng chuế trân châu,
Kiện tráng tiểu xảo lô tu trường,
Khinh như hải miên dã sơn tham."
Dịch nghĩa:
Tinh điểm lô da lông cao cấp cọng lông 艼,
Chữ nhân hình thoi ngắn đùi gà,
Câu túi văn thô gấm vóc da,
Long quấn tu bên trên xuyết trân châu,
Cường tráng khéo léo lô tu dài,
Nhẹ như bọt biển dã sơn sâm.
Đại ý là nhân sâm tốt nhất định thân ngắn râu dài, thân thể
tốt nhất là hình thoi, càng nhẹ càng tốt, những đường vân trên thân càng nhiều càng tốt, nếu trên gốc có một đám trân châu li ti thì càng trân quý.
Có thể thấy củ sâm này có rất nhiều đốt đầu, ước chừng 12
đốt, nếu dựa theo công thức cứ một trăm năm mới sinh ra một đốt thì có thể đoán nhân sâm này đại khái đạt đến một nghìn hai
trăm năm tuổi rồi. Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ lão già này hẳn
không có lừa ta, nhân sâm này chất lượng quả thật rất tốt, sâm
núi nghìn năm không phải dễ kiếm, xem ra phen này thu được một
món hời lớn rồi.
Hắn cười tủm tỉm đậy hộp gấm lại, thong thả đưa trả cho Từ
Chính Anh rồi mới lên tiếng: "Từ thúc thúc, người thật sự là
quá khách khí, lễ vật quý giá như vậy ta thật không dám
nhận."
Từ Chính Anh một lần nữa đem hộp gấm đặt trước mặt hắn, khuôn mặt tỏ ý không vui: "Hiền chất, ta và cha ngươi làm bạn đã
lâu, thân như anh em, trong mắt ta, ngươi cũng giống như con trai
của lão phu vậy, ngươi bị bệnh đã nhiều năm, thân thể nhất
định cần tẩm bổ thật tốt, chỉ cần sức khỏe của ngươi có thể khôi phục, đừng nói chỉ một cây sâm, ngươi thích thứ gì, Từ
Thúc Thúc cũng có thể làm ngươi hài lòng!"
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng trong lòng, lão già này rõ ràng là
chiếm tiện nghi của ta mà, làm con của ngươi sao, ngươi muốn
nhưng ta lại không muốn. Hồ Tiểu Thiên phát hiện ở thời đại
này, vuốt mông ngựa có thể nói là xu thế vô cùng thời thượng, người hầu là vậy, đến quan viên cũng như thế. Những lời Từ
Chính Anh vừa nói quả thật khiến người ta buồn nôn tới cực
điểm, Hồ Tiểu Thiên vừa nghe đã cảm thấy da gà trên người dựng hết cả lên, thế nhưng lão già này miệng nói mặt không đổi
sắc, đối với một vãn bối lại khúm na khúm núm như thế, nói
da mặt lão dày vẫn là coi thường lão hết sức.
Hơn ai hết, Hồ Tiểu Thiên hiểu rõ không ai cho không ai cái gì.
Cha hắn đã an bài một người bị liệt làm vợ của hắn, hắn dứt khoát không thể để vị phụ thân này được yên ổn, ngươi không cho ta thoải mái, ta cũng không thể khiến ngươi tự tại, chính là
đạo lí làm người của hắn. Hồ Tiểu Thiên liền cười hắc hắc
rồi lên tiếng: " Nếu như Từ thúc đã có ý tốt như vậy, ta còn
từ chối thì thật sự là bất kính rồi." Kỳ thật gốc sâm kia
hắn đã sớm muốn, vừa rồi trả lại chẳng qua là làm bộ làm
tịch mà thôi.
Từ Chính Anh biết đến Hồ Tiểu Thiên đã lâu nhưng trước giờ
cũng chưa từng gặp mặt thật sự. Kinh thành này ai mà không
biết Bộ Hộ Thượng Thư Hồ Bất Vi sinh ra một đứa con trai ngu
ngốc. Chỉ là nửa năm trước đột nhiên có tin đồn, kẻ ngốc này
trong một đêm đã khôi phục thần trí nhưng Từ Chính Anh vẫn cho
rằng, kẻ đần dù có khôi phúc lý trí cũng chỉ hơn kẻ đần một tí mà thôi. Nhưng hôm nay gặp mặt mới biết, tên nhóc này không
những không ngốc, mà ngược lại có thể nói là vô cùng khôn
khéo, lanh lợi cùng xảo trá.
Hồ Tiểu Thiên làm ra tư thế mời: "Từ thúc thúc, mời người ngồi xuống, chúng ta uống trà rồi nói."
Từ Chính Anh không ngồi xuống mà cười nói: "Hiền chất, ta hôm
nay tới đây chính là muốn tặng ngươi dược vật kia để bồi dưỡng thân thể, ta còn có việc, đợi lúc nào rãnh rỗi lại tới tìm
ngươi trò chuyện."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Từ thúc thúc, nhìn trang phục của người, dường như không phải là đến cơ quan?"
Từ Chính Anh cười cười: "Ta có hẹn mấy vị đồng liêu cùng tham gia bút hội ở Yên Thủy Các."
Hồ Tiểu Thiên hai mắt láo liên, gia hỏa này gần đây thật sự
rãnh rỗi đến nhức cả dái, nghe nói Từ Chính Anh muốn đi bút
hội, liền nảy ra ý muốn tham gia náo nhiệt, hắn cười nói: "Từ thúc thúc, chất nhi có một yêu cầu quá đáng, ta có thể cùng
người đi xem một chút?"
Từ Chính Anh hơi chút chần chờ nhưng liền lập tức gật đầu
nói: "Tốt! Nếu hiền chất đã muốn thì tất nhiên là được!"
Nhưng trong lòng có chút buồn bực, ngươi biết chữ sao? Nơi phong
nhã như vậy hình như không có hợp với ngươi a, dù sao hắn đối
với Hồ Tiểu Thiên cũng có chút hiểu rõ, tiểu tử này đọc
sách chưa tới nửa năm, chỉ sợ một chữ bẽ đôi cũng không biết.
Hồ Bất Vi trước khi ra ngoài đã căn dặn Hồ Tiểu Thiên hạn chế
ra ngoài lêu lổng, nếu như nhất định ra ngoài thì phải đem theo
sáu gã gia đinh bên người. Cho tới nay, đám gia đinh do Lương Đại
Tráng cầm đầu đều nhất nhất chấp hành mệnh lệnh của Hồ Bất
Vi.
Nghe nói Hồ Tiểu Thiên muốn ra ngoài, sáu gã này liền bám sát không rời, Hồ Tiểu Thiên đối với mấy cái đuôi này đã không
còn kiên nhẫn, hắn hung hăng trừng mắt: "Làm gì? Ta cùng Từ
đại nhân tham gia bút hội, các ngươi đi theo làm gì? Nơi phong
nhã như vậy lại có chỗ cho các ngươi sao?"
Lão quản gia Hồ An nói: "Thiếu gia, lão gia trước khi ra ngoài
đặc biệt dặn dò, Thiếu gia muốn đi đâu, chúng ta phải đi theo
bảo vệ, xin người đừng làm khó chúng tiểu nhân."
Hắn không nói những lời này còn đỡ, Hồ Tiểu Thiên nghe xong
liền phùng mang trọn má, ta tại sao phải nghe lời lão giặc già đó, hắn cũng không phải cha ruột ta... Người làm cha lại đi
đẩy con mình vào hố lửa? Đạo lí hổ dữ cũng không ăn thịt con, nhưng Hồ Bất Vi kia lại là một kẻ máu lạnh, sắp đặt chuyên
hôn nhân của hắn, cảm giác tức giận trong lòng Hồ Tiểu Thiên
lại được dịp bùng phát. Hồ Bất Vi ơi Hồ Bất Vi là ngươi đối
với ta vô tình trước, đừng trách ta vô nghĩa. Nghĩ tới đây Hồ
Tiểu Thiên liền mở trừng hai mắt, nhấc chân đạp vào bụng Lương
Đại Tráng.
Lương Đại Tráng vốn vẫn đứng yên một chỗ, miệng cũng không nói câu nào, không nghĩ đến người ăn đạp lại chính là mình, hắn
bị đạp ngã lăn ra đất, thật sự oan uổng.
Người nói là Hồ An nhưng Hồ Tiểu Thiên sẽ không ra tay với một
lão già sáu mươi tuổi như vậy, cho nên hắn liền chọn Lương Đại
Tráng thân thể to béo, một cước này vô cùng bất ngờ, chẳng
riêng gì Lương Đại Tráng mà những người ở đây đều không nghĩ
tới.
Hồ Tiểu Thiên chỉ thẳng vào mặt Lương Đại Tráng: "Đồ hỗn xược, chuyện của ta đến phiên ngươi chĩa mỏ vào sao?"
Lương Đại Tráng mặt mày méo xệch, nước mắt nước mũi tèm lem,
không nói nên lời, ta chọc đến ngươi khi nào, ta một tiếng cũng
không có nói ra.
Một đám gia đinh chứng kiến thiếu gia nổi giận, lập tức ngậm
miệng lại, ai cũng không muốn rước họa vào thân, người làm của Thượng thư cũng không phải là thứ ngu ngốc, mỗi người đều
biết đạo lí phải giữ lấy mình. Đầu sỏ gây tội là Hồ An cũng ngượng ngùng ngậm miệng, Lương Đại Hán nặng gần hai trăm cân
cũng bị Thiếu gia một phát đạp ngã, huống chi lão già gầy
yếu như hắn, cước vừa rồi nếu đặt trên người lão, tám chín
phần mười cái thân già này sẽ bay tuốt sang bờ tường bên kia.
Từ Chính Anh dù sao cũng là người ngoài, chứng kiến Hồ Tiểu
Thiên giáo huấn gia đinh trước mặt hắn, cũng tỏ ra lúng túng,
đã không thể khích lệ lại càng không tiện khuyên can.
Lương Đại Tráng bỉu môi nói: "Thiếu gia..." Gia hỏa này đúng là khóc không ra nước mắt.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Từ đại nhân đã có ý tốt mời ta đi tham gia bút hội, có Từ đại nhân chiếu cố thì có chuyện gì xấu xảy
ra chứ? Cha ta nếu biết được ta cùng Từ đại nhân ra ngoài, sẽ
không trách tội, không biết chừng lại còn trở nên cao hứng!"
Từ Chính Anh nghe những lời này, tức thì cảm thấy đầu to ra
như cái đấu, ta khi nào nhiệt tình mời mọc, ta hôm nay tới đây
là tặng nhân sâm cho ngươi bồi bổ thân thể, không hề rủ rê tên
nhóc nhà ngươi tham gia bút hội, là tự ngươi đòi theo đấy chứ,
lại còn mặt dày xin ta cho theo. Từ Chính Anh không thể vạch
trần lời nói dối của hắn, trong lòng không khỏi hối hận, ta
sao lại nói cho hắn biết chuyện bút hội? Thật là ăn no rỗi
việc, giờ thì hay rồi, hắn đem tất cả trách nhiệm đổ lên
người mình, Hồ Bất Vi nếu biết được, có khi còn cho rằng ta
muốn bắt cóc con trai hắn.
Hồ Tiểu Thiên thân mặt khoát vai Từ Chính Anh cợt nhả: "Chúng ta đi nào, đừng để đám hạ nhân này làm ảnh hưởng đến nhã hứng
của Từ thúc."
Từ Chính Anh chỉ có thể ngượng ngùng cười cười.
Đám gia đinh nhìn thấy thảm trạng Lương Đại Tráng gặp phải,
đều không dám nhiều lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ Tiểu
Thiên cùng Tử Chính Anh ra ngoài.
Lương Đại Tráng xoa xoa bờ mông, từ trên mặt đất đứng lên, không ngừng kêu khổ: "Ta thật là oan uổng mà!"
Lão quản gia Hồ An trừng mắt liếc hắn một cái rồi nói: "Nhà ngươi oan
uổng cái rắm, Thiếu gia hiện tại ra khỏi phủ, nếu có gì sơ sót thì tất
cả là do ngươi."
Lương Đại Tráng tức giận cãi lại: "Sao lại là ta chứ, chẳng phải là thiếu gia không cho chúng ta đi theo sao?"
Hồ An cốc đầu Lương Đại Tráng: "Ngươi có còn biết suy nghĩ không, Thiếu
gia chỉ là không cho ngươi đi, cũng không cấm ngươi đi theo, bọn họ tới
bút hội ở Yến Thủy Các, các ngươi lặng lẽ theo sau, nếu như có gì xảy ra còn kịp thời xử lý." Từ chuyện bắt cóc Đường Khinh Tuyền lần trước, bất luận người nào trong phủ Thượng Thư cũng phải công nhận vị Đại Thiếu
Gia này trời sinh giỏi nhất là gây họa.
Xe ngựa của Từ Chính Anh đã chờ sẵn bên ngoài, hắn ra tay hào phóng, vừa gặp mặt đã tặng Hồ Tiểu Thiên một gốc nhân sâm nghìn năm giá trị vô
cùng xa xỉ, có thể thấy là tài sản cá nhân hẳn là phong phú. Xa kiệu của hắn cũng có chút xa hoa, thùng xe thoạt như một hình hộp thật lớn,
đường viền xung quanh có khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, ngoài ra còn có
mái hiên cùng cửa sổ được thiết kế vô cùng tao nhã, giúp người ngồi bên
trong có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Đỉnh xe có hình lục giác, nóc
xe rất lớn, bốn phía đều có mái che, như vậy có thể che gió tránh mưa
rất là hiệu quả. Mái che phía trước thoai thoải về trước nhằm đảm bảo sự riêng tư cho người ngồi trong xe, đồng thời còn có tác dụng che chắn
cho người đánh xe. Bốn phía thùng xe đều có màn che, chính diện là một
mảnh vài mềm phủ xuống từ trên nóc, bên trên màn che còn dùng chuông
đồng và tơ lụa Lưu Tô để trang trí. Đầu xe lại được trang trí bởi hình
thú vô cùng uy nghiêm, ngoài ra còn thể hiện được thân phận tôn quý của
chủ nhân.
Hồ Tiểu Thiên rất ít đi xe ngựa, xe ngựa trong phủ tuy rằng không ít
nhưng xa hoa như thế này vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Theo bước Từ Chính Anh ngồi vào trong xe, hắn cảm thấy ghế ngồi tạo cảm giác rất
thoải mái, đệm ngồi êm êm co dãn vừa phải, giống như ngồi ghế sô pha
vậy. Nhưng ngạc nhiên nhất là chiếc xe này tuy vô cùng đẹp đẽ xa hoa
nhưng chỉ dùng hai thớt ngựa kéo xe. Hồ Tiểu Thiên không khỏi thắc mắc:
"Từ thúc thúc, vì sao chỉ dùng hai thớt ngựa, nếu làm một dàn ngựa tám
con kéo xe, hẳn là uy phong hơn nhiều!"
Từ Chính Anh nghe hắn nói như vậy sắc mặt không khỏi biến đổi, hắn hớt
hải nhìn xung quanh, giọng nói có chút khẩn trương: "Hiền chất, những
lời như vậy không thể nói lung tung, xe tám ngựa kéo chỉ có Hoàng Thượng mới có tư cách sử dụng, dựa theo quy củ của Đại Khang, số ngựa kéo xe
của ta không thể vượt quá ba thớt."
Hồ Tiểu Thiên âm thầm cười trộm, thật ra hắn trong thời gian này cũng đã tìm hiểu một ít văn hóa Đại Khang, đương nhiên dùng tám thớt ngựa để
kéo xe là đãi ngộ chỉ có Hoàng Thượng mới có thể hưởng thụ, Thân Vương
được dùng sáu thớt, Vương tử công chúa mới được phép dùng bốn ngựa để
kéo xe, về phần đám đại thần đa số đều dao động từ hai đến ba thớt ngựa, còn lại dân chúng bình thường chỉ có thể dùng một thớt ngựa để kéo xe.
Từ Chính Anh nếu có can đảm dùng tám con ngựa kéo xe rong ruổi khắp phố
xá tại Kinh Thành, chỉ sợ đích đến cuối cùng đang chờ lão chính là Thiên Lao. Gia hỏa này vẫn chưa chịu ngồi yên, lại lên tiếng trêu chọc Từ
Chính Anh: "Từ thúc thúc, người có thể đúc ra tiền đúng không, nếu không tại sao nhà chúng ta tuy có không ít xe ngựa nhưng lại không thể mua
được một cỗ xe phong cách xa hoa như thế này."
Từ Chính Anh lại một phen giật mình, ta nói, ngươi đây là bịp ta mà! Hắn cuống quít giải thích: "Hiền chất, đúng là ta chịu trách nhiệm đúc tiền cho Đại Khang nhưng tới bây giờ luôn tuân thủ công tư rõ ràng, chiếc xe ngựa này là do cha vợ ta tặng, nếu hiền chất cảm thấy vừa mắt, ta liền
tặng chiếc nó cho ngươi là được."
Câu tiếp theo mà Hồ Tiểu Thiên bắn ra thiếu chút nữa làm Từ Chính Anh
tức đến muốn lăn xuống xe mà chết: "Xe second-hand ta không cần!"
Từ Chính Anh chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện nhưng trong lòng lại lần lượt đem mười tám đời cụ kị tổ tiên nhà Hồ Tiểu Thiên ra ân cần hỏi
thăm một lượt, hắn cũng đồng thời quyết định, khi trở về phải sai người
làm tìm mua một cỗ xe tương tự, hôm nay hắn coi như phải tổn thất không
ít máu, chỉ trách bản thân như thế nào gặp phải tên nhãi ranh có lòng
tham không đáy như vậy.
Xe ngựa đưa hai người chạy băng băng trên đường chính tại Kinh Thành,
hai thớt ngựa bước chân đồng đều, tiết tấu rõ ràng, chuông đeo cổ ngựa
lại phát ra tiết tấu vô cùng vui tai. Màn che màu lam cùng rèm cửa tung
bay trong gió, chuông gió treo bên cửa sổ lại phát ra những âm thanh
trong trẻo. Từ Chính Anh hiển nhiên là hiểu được cách hưởng thụ cuộc
sống, tơ lụa trong xe đều dùng hương liệu hun qua, gió xuân xuyên qua
rèm cửa thổi vào trong xe, cái gọi là ngựa tốt xe thơm khiến người trong xe không khỏi có cảm giác vui vẻ, thoải mái cùng tự do tự tại.
Ngồi xe ngựa dĩ nhiên không thể thoải mái như ngồi xe hơi nhưng cảm giác mới lạ vẫn có nét cuốn hút riêng so với sự ưu việt của ô tô, dù sao tại niên đại này xe ngựa xa hoa cũng là vô cùng hiếm gặp, nơi mà xe ngựa đi qua đều thu hút vô số ánh nhìn ngưỡng mộ của người đi đường. Chiếc xe
ngựa này ít nhất phải tương đương với đẳng cấp của BMW 5.0, mà không
đúng, chỉ có hai con ngựa kéo xe thì hẳn phải là 2.0 mới phải! Thật là
chán mà, ta trước kia ngồi lên cũng phải là xe 3.0 trở lên nhưng xe dòng thứ tám chỉ có Hoàng Đế mới có thể dùng, mà những đời cao cấp phía
trước cũng phải tương đương Thân Vương mới có thể mơ tới, con bà nó,
đúng là có tiền cũng không được tự do tiêu xài mà. Hồ Tiểu Thiên thân
thể đung đưa theo xe ngựa, trong đầu lại đang suy nghĩ lung tung.
Từ Chính Anh khó hiểu nhìn qua tiểu tử này, thiên hạ đều nói con trai Hồ Bất Vi khờ khạo suốt mười sáu năm, chỉ là nửa năm trước đột nhiên khôi
phục lý trí, gia hỏa này coi như vừa thức tỉnh đã bắt đầu học chữ, cùng
lắm cũng mới có nửa năm đèn sách, chỉ là hơn người mù chữ một ít, một kẻ như vậy lại muốn theo ta xem cái gì náo nhiệt? Hôm nay đến Yên Thủy Các tham gia bút hội đều là tầng lớp trí thức của Đại Khang, tiểu tử ngươi
nếu tới đó nói hươu nói vượn, chẳng những chính ngươi mất mặt, ngay cả
thể diện của ta cũng bị ngươi làm liên lụy. Từ Chính Anh lại nghĩ tới,
tiểu tử này là con trai Hồ Bất Vi, nếu để người khác nhận ra thân phận
của hắn, nhất định sẽ chê cười lão Hồ kia không biết dạy con. Nghĩ tới
đây hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh, chính mình hôm nay mặt dày tới nhà tặng tên nhóc này một gốc nhân sâm, mục đích thực sự là muốn dùng
hành động để gián tiếp ôm đùi Hồ Bất Vi. Nếu tại bút hội chẳng may làm
mất thể diện của Hồ Bất Vi, chẳng phải vuốt không trúng mông ngựa lại sờ nhầm lên trên, Hồ Bất Vi tám chín phần mười sẽ cho là mình thừa dịp hắn không có nhà, cố ý dẫn con trai hắn ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ.
Từ Chính Anh lúc này quả thật là muốn tự vả miệng mình vài cái, ai bảo
mình ngày thường ti tiện, hôm nay lại rãnh hơi nảy ra chủ ý tham gia bút hội làm gì?
Hồ Tiểu Thiên không để ý một hồi phong ba trong lòng lão Từ, vẫn gác đầu bên cửa sổ, thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, bộ dáng như chim sổ lồng,
tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Từ Chính Anh ho khan một tiếng, phá vỡ sự im lặng: "Hiền chất, ta nghĩ
khi đến đó ngươi không nên để lộ thân phận của mình thì tốt hơn."
Hồ Tiểu Thiên vờ thắc mắc: "Vì sao chứ?"
Từ Chính Anh muốn xin gia hỏa kia ngàn vạn lần đừng nói nhiều, không nói gì vẫn là tốt nhất, nhưng lại sợ mách lòng Hồ Tiểu Thiên cho nên vẫn
uyển chuyển giải thích. Hắn vẻ mặt ôn hòa nói: "Hôm nay có không ít đại
thần trong triều tham gia bút hội, nếu như bọn hắn biết được ngươi là
con trai Hồ đại nhân, nhất định sẽ tranh nhau chèo kéo, chẳng những gây
cho người rất nhiều phiền toái mà tin đồn lọt ra chỉ sợ không tốt, Hồ
đại nhân nếu biết chuyện khẳng định sẽ trách ta nhiều chuyện."
Hồ Tiểu Thiên trong lòng cười trộm, lão già ngươi chẳng qua là sợ ta bất học vô thuật, làm mất đi thể diện của ngươi, cho nên mới không muốn cho ta nhiều chuyện, ta nếu gây ra chuyện gì không hay, người khác chẳng
những chê cười ta, chỉ sợ mặt mũi lão già nhà ta cũng chịu ảnh hưởng
không ít, đến lúc đó lão ấy nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ, nhìn vẻ mặt
cười mà như mếu, cau có khổ sở của Từ Chính Anh, Hồ Tiểu Thiên thiếu
chút đã không nhịn được mà cười to thành tiếng. Cuối cùng hắn vẫn chọn
vờ vĩn lên tiếng trấn an: "Từ thúc thúc yên tâm, ta chỉ muốn mở rộng tầm mắt, thêm chút kiến thức, đợi khi tới đó, ta nhất định im lặng, không
hé ra một câu."
Từ Chính Anh nghe hắp đáp ứng sảng khoái như vậy mới thấy yên lòng một chút.
Yên Thủy Các nằm bên bờ sông Thương Thủy tại Đông Nam Kinh Thành, dòng
sông này quanh co khúc khuỷu trải dài từ Nam tới Bắc Kinh Thành, lại
thông với Thiên Thủy Loan ở Đông Nam Kinh Thành, đây là vùng nước rộng
rãi nhất, đừng trên Yên Thủy Các vừa vặn có thể nhìn thấy nơi giao nhau
giữa hai dòng nước, cảnh sắc vô cùng tráng lệ, hùng vĩ. Yên Thủy Các này là một lầu nhỏ bằng gỗ có năm tầng với hơn ba trăm năm lịch sử. Lầu này trước giờ đã trải qua ba trận hỏa hoạn cùng nhiều phen sửa chữa. Lần tu bổ gần nhất là vào ba năm trước đây, đã đem gạch nói trên mái hiên toàn bộ đổi thành màu đỏ Lưu Ly, khi mặt trời chiếu xuống, lưu quang tràn
ngập đủ loại màu sắc, rất là bắt mắt.
Nhờ vào cảnh sắc như thế nên Yên Thủy Các trở thành nơi nhiều thi nhân
mặc khách tìm đến để du ngoạn sơn thủy, quan sát cảnh vật tại Kinh
thành, cũng đã lưu lại rất nhiều tuyệt tát vang danh. Ngoài bãi đất
trông trước cửa Yên Thủy Các đã có hơn mười cỗ xe ngựa, từ cách trang
trí có thể nhìn ra thân phận của chủ xe đều không phải tầm thường.
Khi xe ngựa dừng hẳn, Hồ Tiểu Thiên trước tiên từ trên xe nhảy xuống,
hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu quan sát một căn gác nhỏ. Ở thời đại
này, rất ít công trình kiến trúc cao quá ba tầng lầu. Số tầng lầu của
Yên Thủy Các đạt đến con số năm đã được xem như hạc giữa bầy gà tại Kinh Thành, phía trên cửa lớn còn có hoành phi chữ thếp vàng, bên trên đề ba chữ "Yên Thủy Các" thật to, chiếu sáng rạng rỡ, rồng bay phượng múa,
đại khí bàng bạc, Hồ Tiểu Thiên dùng bút đầu cứng viết chữ cũng không
xấu, nhưng khả năng dùng bút lông cũng chỉ đạt mức chấp nhận được, tuy
rằng như thế, hắn cũng có thể nhìn ra ba chữ kia tuyệt đối là bút tích
của bậc đại hành gia. Nhìn qua phần tên người gửi, chỉ thấy ba chữ Long
Dận Không, người này hắn đương nhiên biết tới, chính là kẻ được xưng là
thiên cổ nhất đế của Đại Khang, tài cao chí lớn, đánh Đông dẹp Bắc, thu
người Hồ làm nô lệ, nhất thống thiên hạ, công lao to lớn vẫn được truyền tụng đến nay.
Chỉ tiếc thiên hạ này không thể nào tránh được đạo lí có hợp tất có tan, Đại Khang sau khi được Long Dận Không thống nhất đã trải qua hơn trăm
năm thịnh thế, đến nay dần đần đi về hướng suy sụp, về sau sủng thần
lộng quyền, gian nịnh hoành hành, truyền đến tay Minh tông Long Uyên,
đất nước phải đương đầu với thù trong giặc ngoài, gần như sụp đổ, nhờ
vào Long Uyên chăm lo việc nước, chỉnh đốn kỷ cương, lại khiến cho xã
tắc lần nửa hồi phục sức sống, lại trải qua hơn một trăm năm phát triển
nữa, vương triều Đại Khang lần nữa từ từ suy vi, thiên hạ lại rơi vào
tình trạng hỗn loạn. Đại Ung ở phía Nam đã từ từ lớn mạnh, đóng quân ở
Giang Nam, chăm lo việc nước, dần dần xơi tái phía nam bản đồ của Đại
Khang. Xích Hồ tại phương Bắc cũng thỉnh thoảng xuôi quân quấy rối lãnh
thổ Đại Khang khiến cho Hoàng Đế trong khoảng thời gian này cũng không
được yên ổn.
Hồ Tiểu Thiên ngẩn người nhìn qua ba chữ Yên Thủy Các, sau đó cất tiếng ngợi khen: "Chữ tốt!"
Từ Chính Anh trong lòng tự nhủ ngươi thì biết được cái gì, tám phần là
giả vờ giả vịt, ngoài miệng lại lên tiếng lấy lòng: "Hiền chất quả có
con mắt tinh tường, ba chữ kia chính là thiên cổ nhất đế của Đại Khang
Thái tông Hoàng Đế tự tay chấp bút."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đợi có thời gian ta cũng ghi mấy chữ treo lên."
Từ Chính Anh cười thầm tiểu tử này không biết trời cao đất dày, lại muốn so sánh với Thái tông Hoàng đế.
Hai người vừa tới trước cửa, lập tức có hai nho sinh mặc trường bào màu
lam chạy ra đón tiếp, bọn hắn hiển nhiên không có nhận ra Hồ Tiểu Thiên
nên chỉ cung kính vái chào Từ Chính Anh: “Vãn sinh Khâu Chí Cao cùng
Khâu Chí Đường bái kiến Từ đại nhân.”
Từ Chính Anh mỉm cười nói: “Không cần đa lễ, hôm nay chúng ta đều tới
tham gia bút hội, không cần chú ý đến lễ nghi phiền phức trên quan
trường.” Hắn nhìn sang Hồ Tiểu Thiên rồi nói: “Hiền chất, hai vị này là
tài tử nổi danh tại kinh thành, cũng là công tử nhà Thái Sử Lệnh Khâu
đại nhân.”
Hồ Tiểu Thiên vờ vịt chắp tay nói: “Đại danh của hai vị như sấm dội bên
tai, ngưỡng mộ đã lâu!” Kỳ thật hắn căn bản chưa từng nghe nói qua tên
của hai kẻ kia, thậm chí tên lão già nhà họ Hồ Tiểu Thiên cũng là lần
đầu nghe được, nhưng dù có biết hay không cũng nên giả vờ khách sáo, hào phóng cho họ một ít mặt mũi.
Hai anh em Khâu Chí Cao cùng Khâu Chí Đường nhanh chóng đáp lễ, tuy
không biết tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì nhưng có thể cùng với Bộ
Hộ Thị Lang Từ Chính Anh đến đây, không phải là thân thích thì cũng là
môn sinh của lão. Bút hội lần này chính là do hai huynh đệ bọn họ đứng
ra tổ chức, phụ thân của hai người là Thái Sử Lệnh Khâu Thanh Sơn, tuy
chỉ mang quan hàm Ngũ phẩm thế nhưng lại có địa vị vô cùng quan trọng
trong triều đình, cũng là một vị Đại Nho nổi danh uyên bác của Đại
Khang, hiện đang biên soạn Đại Khang Thông Giám.
Từ Chính Anh cũng không có lên tiếng giới thiệu, hắn sợ người khác nhận
ra thân phận của Hồ Tiểu Thiên, nên vờ xem gã là một tùy tùng bên mình.
Sau đó, Khâu Chí Cao đi trước dẫn đường, dẫn hai người lên lầu.
Hồ Tiếu Thiên lần đầu tham gia hoạt động như thế này, đối với mọi thứ
xung quanh đều cảm thấy mới lạ, nhìn đông chán lại ngó sang tây, hệt như thím Lưu tiến vào đại quan viên vậy.
Nơi diễn ra bút hội đặt tại tầng năm, lúc này đã có hơn mười người đến
trước, túm năm tụm ba, một bên trò chuyện văn học, số khác rung đùi đắc
ý, Hồ Tiểu Thiên trước kia cũng từng tham gia hội văn học đấy, hắn dù gì cũng có trình độ thạc sĩ, thế nhưng nhìn quanh lại không nhận ra người
nào quen mặt.
Từ Chính Anh vốn nổi tiếng, lại hay tham gia hoạt động như thế này, bản
thân còn mang quan hàm Tam phẩm, hắn vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý
của mọi người, một số thanh niên đang bàn luận sôi nổi cũng tranh thủ
tiến tới làm quen, Từ Chính Anh bị mọi người vây quanh, trong lúc nhất
thời không thể để ý đến Hồ Tiểu Thiên.
Đột nhiên bị cô lập giữa đám đông, Hồ Tiểu Thiên vẫn bình thản như
không, gia hỏa này liền tìm một vị trí gần với cửa sổ, tự rót cho mình
một chén trà, ung dung thưởng thức bầu trời xanh thẳm ngoài kia.
Quan viên đến tham gia bút hội hôm nay không chỉ mình Từ Chính Anh, hắn
cũng không phải lớn nhất ở đây cho nên cảnh người người chen tới làm
quen cũng không kéo dài bao lâu, khi Lễ Bộ Thượng Thư Ngô Kính Thiện
cùng Ngự Sử trung thừa Tô Thanh Côn đến, trung tâm của sự chú ý lập tức
chuyển dời lên hai người bọn họ.
Từ Chính Anh vốn cho rằng thành phần dự bút hội hôm nay, mình là lớn
nhất nào ngờ Lễ bộ Thượng Thư Ngô Kính Thiện sẽ ghé qua, người ta là thứ dữ trong hàng ngũ Tam phẩm, ai dám so bì, Từ Chính Anh lần này tham gia bút hội cũng ôm ý niệm làm nhân vật chính nào ngờ lại phát sinh sự tình ngoài ý muốn, về phần Ngự sử trung thừa Tô Thanh Quan tuy cũng là đại
quan tứ phẩm nhưng còn kém nửa cấp so với lão Từ, bọn họ đều là khách
quen của bút hội. Từ Chính Anh trong lòng có chút không vui, huynh đệ
Khâu Gia khi nãy nghênh đón cũng không đề cập đến chuyện Ngô Kính Thiện
sẽ tới, không biết là sơ sót nhất thời hay là cố tình làm vậy.
Trước mặt Ngô Kính Thiện, Tô Thanh Côn biểu hiện vô cùng khiêm cung, kỳ
thật vị Lễ bộ Thượng Thư kia sở dĩ đến đây cũng là nghe theo lời mời của hắn, cùng phận khách không mời mà đến như Hồ Tiểu Thiên nhưng việc Ngô
Kính Thiện có mặt lại thu hút sự chú ý hơn vô số lần, lão vừa đến đã thu hút ánh mắt của mọi người, đám văn nhân mặc khách có mặt cuống quít qua chào. Những văn nhân hào sảng khí khái có thể được lịch sử truyền tụng
là nhờ vào sự hiếm có khó tìm của họ bởi thực tế lòng tham đối với công
danh lợi lộc của văn nhân so với dân chúng bình thường còn nặng hơn
nhiều, mắt thấy đại quan Tam phẩm xuất hiện, đều nhao nhao xích lại ôm
đùi.
Vị Ngô đại nhân này tuổi chừng năm mươi ba, vẻ ngoài đường đường, phong
độ nhẹ nhàng, tuy trên mặt luôn mang theo nụ cười thản nhiên nhưng vẫn
khiến người nhìn cảm nhận được sự lạnh lùng ngạo mạn, vô luận kẻ nào
tiến đến chào hỏi hắn, vấp phải sự chào đón như vậy đều không biết phải
mở lời ra sao.
Từ Chính Anh và Ngô Kính Thiện gặp mặt không nhiều nhưng cũng nghe vị
này cùng lãnh đạo Hồ Bất Vi của mình xưa nay không hòa thuận, hai người
từng nhiều lần tranh chấp trên triều đình trước mặt Hoàng Thương, trong
lòng âm thầm kêu khổ, nếu như Ngô Kính Thiện nhận ra Hồ Tiểu Thiên là
con trai Hồ Bất Vi, khẳng định sẽ gây khó dễ cho tiểu tử nay. Chỉ mong
Hồ Tiểu Thiên có thể nói lời giữ lời, thành thành thật thật giả câm giả
điếc là tốt nhất. Từ Chính Anh khẽ nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, phát hiện
tiểu tử kia đang ngồi bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, dường như không chú ý đến chuyện bên này, lúc này mới cảm thấy an tâm
một chút.
Đợi khi đám người kia tản đi, Từ Chính Anh mới lững thửng đi tới, chắp tay hành lễ: “Hạ quan tham kiến Ngô đại nhân!”
Ánh mắt Ngô Kính Thiện thoáng rũ xuống, sau đó khóe môi lộ ra vẻ tươi
cười pha lẫn chút khinh thị: “Đây không phải là Bộ Hộ Thị Lang Từ đại
nhân sao?”
Từ Chính nghĩ thầm ngươi đã sớm nhận ra ta, còn làm bộ làm tích gì nữa,
nhưng vẫn cười nói: “Ngô đại nhân có thể đích thân tới bút hội đã khiến
Yên Thủy Các càng thêm vẻ vang, lại là vinh dự cho kẻ hèn này, từ lâu đã ngưỡng mộ tài năng thi từ văn chương nức tiếng gần xa của đại nhân,
cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội chứng kiến tận mắt tài nghệ của ngài.”
Hồ Tiểu Thiên bị tràng vỗ mông ngựa thần thánh kia thu hút trở lại, công phu nịnh nọt của Từ Chính Anh quả nhiên cao minh, có thể nói ra những
lời buồn nôn như vậy mà không chút nào xấu hổ. Hồ Tiểu Thiên cũng không
nhận ra Ngô Kính Thiện nhưng từ thái độ xum xoe của đám đông với lão, có thể đoán được người này có thân phận không giống bình thường, lại từ bộ dáng ngoe nguẩy của Từ Chính Anh mà suy ra vị kia ít nhất là quan lớn
Tam phẩm, so với cha hắn có khi còn lớn hơn.
Ngô Kính Thiện lại như không chút hứng thú đối với bản lĩnh tâng bốc
tuyệt diệu của Từ Chính Anh nên chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói: “Hôm
nay trong lúc rãnh rỗi nghe được Tô đại nhân nói tới bút hội nên cũng
muốn ghé lại góp vui.”
Một đám tài tử lại được dịp a dua nịnh hót, nội dung tuy khác nhau nhưng ngoài tâng bốc Ngô đại nhân tài trí hơn người, có một không hai thì
cũng quanh quẩn bày tỏ sự vinh hạnh khi được hắn đích thân tới đây dạy
bảo.
Mà Ngô Kính Thiện này đích thật cũng là một tài tử nổi danh của Đại
Khang, lại nói kẻ có tài thường ngạo mạn, nên hắn hiển nhiên không có để đám ngươi vào mắt, luận quan chức ở đây hắn là lớn nhất, luận tài học
có kẻ nào ở đây hơn được hắn nào.
Từ Chính Anh vốn định ngồi cùng bàn với Hồ Tiểu Thiên nhưng vì sự xuất
hiện của Ngô Kính Thiện, để tỏ lòng kính trọng với cấp trên, hắn định
theo bên vị quan lớn kia chỉ tiếc Ngô đại nhân cùng Tô Thanh Côn vừa
chọn một vị trị để ngồi xuống thì mấy chiếc ghế xung quanh đã bị đám tài tử nuôi mộng ôm đùi chiếm lĩnh, lão Từ vì vậy trong nhất thời cũng do
dự không thể tiến đến.
Từ Chính Anh thầm mắng trong lòng, vừa nãy đại quan như hắn nghiễm nhiên là trung tâm của sự chú ý nhưng Ngô kính Thiện vừa xuất hiện, thế cục
lập tức thay đổi chóng mặt, văn nhân mặc khách gì chứ, so với con buôn
còn muốn ranh mãnh hơn.
Từ Chính Anh đành hậm hực tiến đến chỗ của Hồ Tiểu Thiên, gia hỏa kia
tay bưng chén trà, tròng mắt đảo quanh như đang quan sát nhật nguyệt
tinh tú trên trời, sau đó thấp giọng hỏi: “Lão già nghênh ngang kia là
ai? Trông bộ dạng rất là uy phong.”
Từ Chính Anh đáp khẽ: “Chính là Lễ bộ Thượng Thư Ngô Kính Thiện Ngô đại
nhân, người ngồi bên cạnh hắn là Ngự sử trung thừa Tô Thanh Côn Tô đại
nhân.”
Hồ Tiểu Thiên gật gù ra vẻ đã hiểu: “Hai người bọn họ so với thúc ai lớn hơn?”
Từ Chính Anh bi hỏi đến mặt già đỏ lên, trong lòng tự nhủ, đầu óc của
tiểu tử kia không biết có phải làm từ đậu hũ không? Nhưng Hồ Tiểu Thiên
đã hỏi, hắn cũng nghiêm chỉnh trả lời: “Ngô đại nhân là quan lớn Tam
phẩm, Tô đại nhân là Tứ phẩm.” Hắn không nói thẳng ai lớn ai nhỏ, chỉ
báo ra phẩm cấp của bọn họ, còn lại để Hồ Tiểu Thiên tự suy đoán.
Hồ Tiểu Thiên lại không chịu buông tha: “Tam phẩm vậy là lớn hơn ngươi
một bậc, còn vị quan Tứ phẩm so với thúc thấp hơn nửa cấp, nói như vậy
lão gia hỏa kia hôm nay là nhân vật có tiếng nói nhất, khó trách thái độ vênh váo hung hăng như vậy.”
Từ Chính Anh nghe tiểu tử này khẩu xuất cuồng ngôn, không khỏi giật
mình, cuống quít nhắc nhở: “Cẩn thận tai vách mạch rừng, những lời như
vậy không nên nói ra.”
Hồ Tiểu Thiên vẫn cười nói như không: “Nói đến vị Lễ bộ Thượng Thư kia,
ta lại nhớ tới một chuyện, hai ngày trước có phải hắn cùng cha ta nảy
sinh cãi vả?” Những chuyện này phần lớn là Hồ Tiểu Thiên nghe người làm
trong nhà kể lại, Lương Đại Tráng không biết giữ mồm giữ miệng, nghe
được tin tức gì đều báo cáo cho Hồ Tiểu Thiên.
Từ Chính Anh toát mồ hôi trán, chuyện này hoàn toàn là sự thật nhưng
không biết tiểu tử này làm sao lại biết được, chứng kiến vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của Hồ Tiểu Thiên, hắn không khỏi cảm thấy bất an, ta nói, tên nhãi này không phải tính chuyện trả thù đấy chứ? Nghĩ vậy, hắn liền
thấp giọng nhắc nhở: “Trên triều đình chuyện bất đồng ý kiến là hết sức
bình thường, tất cả mọi người đều vì việc công, cũng không nảy sinh thù
oán cá nhân gì.” Ngoài miệng là như thế nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng quan hệ giữa hai vị Thượng Thư đã trở nên vô cùng ác liệt, trên triều
vẫn thường tranh cãi gay gắt.
Hồ Tiểu Thiên hắc hắc cười lạnh, không có tiếp túc nói chuyện, mà lại
chú tâm thưởng thức trà thơm, chỉ là đôi mắt xảo hoạt vẫn không ngừng
quan sát Ngô Kính Thiện, không ai biết trong đầu hắn đang suy tính những gì.
Bút hội mọi lần muốn bắt đầu đều phải xin ý kiến của Từ Chính Anh nhưng
hôm nay vì sự xuất hiện của Ngô Kính Thiện, việc ra chỉ thị đương nhiên
được chuyển cho vị Lễ Bộ Thượng Thư này.
Khâu Chí Cao đến trước mặt Ngô Kính Thiện, vái chào thật sâu, chỉ kém
chút nữa là cắm đầu xuống đất. Biểu hiện cung kính như vậy so với khi
nãy nghênh đón Từ Chính Anh chỉ có hơn chứ không kém.
Hồ Tiểu Thiên không khỏi nghĩ đến, gia hỏa kia chỉ mới thấy quan Tam
phẩm đã biểu hiện khoa trương như vậy, chẳng phải nếu gặp được đại quan
nhất phẩm hắn sẽ đem đầu xuyên thủng sàn nhà sao chứ? Thật không còn cốt khí của văn nhân! Thấy danh lợi là khom lưng uốn gối đúng là đồ chó
hoang không có khí tiết.
Khâu Chí Cao cung kính hỏi: “Thỉnh Ngô đại nhân cho bút hôi được phép bắt đầu.”
Ngô Kính Thiện mỉm cười, lại nhìn qua Tô Ngự sử rồi nói: “Chờ một lát!”
Ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài cửa như đang đợi người nào đó.
Mọi người không khỏi hiếu, rốt cuộc là nhân vật quan trọng nào khiến cho đại quan Tam phẩm kia phải kiên nhẫn chờ đợi. Đang lúc đám đông còn xôn xao bàn tán, đột nhiên một giọng nói vang dội thông báo: “Hoắc cô nương đến!”
Hồ Tiểu Thiên không khỏi giật mình, thì ra lão già kia đang đợi một cô
gái sao, không thể nghĩ ra lão gia hỏa kia tỏ ra đạo mạo như vậy lại
mang tâm địa gian xảo, lại không biết vị cô nương kia rốt cuộc đáng giá
cỡ nào lại khiến cho bọn họ chờ đợi như vậy. Hồ Tiểu Thiên không giống
những người khác, rõ ràng trong lòng tò mò muốn nhìn cho rõ nhưng lại
mạnh mẽ ngăn chặn cảm xúc hiếu kỳ, biểu hiện tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dù núi có sập cũng không làm thay đổi sắc mặt. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn
duỗi dài cổ nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thiếu nước không có đứng lên
trên bàn.
“Gâu gâu!” Bên ngoài lại truyền đến tiếng chó sủa.