Y Thống Giang Sơn

Chương 113: Q.1 - Chương 113: Chương 194: Nghi thần nghi quỷ (hạ)




Hồ Tiểu Thiên cẩn thận bò từ trên mái nhà xuống đất, lúc này mới nhận ra chỗ tốt của võ công, cho dù là có tiền thuê bảo tiêu, nhưng bảo tiêu cũng không thể theo sát bên cạnh mình liên tục hai mươi bốn giờ, dù sao cũng có lúc lơ đãng. Còn may là Tịch Nhan không có tâm tư hại hắn, bằng không lấy võ công của Tịch Nhan, mình chỉ có con đường chết.

Hồ Tiểu Thiên mò mẫm đẩy cửa phòng ra, lấy đồ đánh lửa thắp ngọn đèn trên bàn lên, ngáp một cái, đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, thì lại phát hiện trên giường có một lão đầu tóc trắng xóa đang ngồi. Hồ Tiểu Thiên bị dọa đến nhảy dựng lên ba thước, há mồm muốn kêu, lại cảm thấy ngực giống như bị người khác điểm vào, miệng mở to, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

Lão giả kia toàn thân mặc áo xám, dáng người gầy guộc, ngồi trên giường bất động, hai mắt nhìn thẳng về phía Hồ Tiểu Thiên, giống như một bức tượng sáp, nói khó nghe thì giống như xác chết ngồi ngay đơ.

Hồ Tiểu Thiên sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nỗi kinh hãi này còn ghê gớm hơn lúc Tịch Nhan trêu đùa hắn lúc nãy. Khi hắn nhìn rõ bộ dáng của lão giả kia, mới phát hiện lão giả trước mặt cũng là người quen, không ngờ lại là An Đức Toàn được hắn cứu ở Lan Nhược tự. Liên tưởng đến việc thập thất Hoàng tử Long Diệp Phương qua đêm ở đây, lại còn muốn có được Thất Thất có thân phận hoàng tộc, Hồ Tiểu Thiên gần như có thể kết luận An Đức Toàn xuất hiện vào lúc này hẳn là có liên quan đến Chu Vương Long Diệp Phương.

Lúc trước ở Lan Nhược tự hắn tự tay làm phẫu thuật cắt cụt chân phải cho An Đức Toàn, còn phát hiện ra bí mật An Đức Toàn là thái giám. Nghĩ đến đây, Hồ Tiểu Thiên càng khiếp sợ, An lão đầu không phải đến giết người diệt khẩu chứ?

An Đức Toàn thấp giọng nói:

- Ngươi không cần sợ hãi, ta không có ác ý với ngươi.

Tay phải lão nâng lên, chỉ vào không trung, một luồng nội kình xuyên qua khoảng không bay đến trước ngực Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên cảm thấy ngực đau lên một cái, không khỏi ư một tiếng, cổ họng của hắn cuối cùng đã có thể phát ra âm thanh rồi. An Đức Toàn không ngờ lại có thể lăng không điểm huyệt, công lực này thật sự là bí hiểm.

Hồ Tiểu Thiên không khỏi suy nghĩ lão thái giám này đến lúc nào không biết? Lại không biết vừa nãy lúc mình nói chuyện với Tịch Nhan, lão có phải đang giám sát bọn họ hay không. Tuy rằng Hồ Tiểu Thiên là ân nhân cứu mạng của An Đức Toàn, nhưng lại không trông mong lão thái giám này có thể tri ân đồ báo. Từ xưa đến nay, càng là người trong cung, thì lòng người càng phức tạp. Lão thái giám sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây đâu. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm đề phòng, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh tự nhiên, mỉm cười nói:

- Ông lão à, vết thương của ông tốt không?

An Đức Toàn vẻ mặt thẫn thờ, nói:

- Có phải ngươi cho rằng ta sớm đã bị cô hồn dã quỷ ở Lan Nhược tự bắt đi rồi không?

Hồ Tiểu Thiên cười nói:

- Lão nhân gia ông phúc lớn mạng lớn, ta đã sớm biết ông nhất định không có việc gì.

Thầm tính toán từ lúc từ biệt ở Lan Nhược tự mới hơn một tháng, mà sức khỏe của lão thái giám này lại khôi phục thần tốc, không ngờ lại có thể vào trong phòng mà mình không hề hay biết. Ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên nhìn quanh, nhìn xem ngoài An Đức Toàn ra có còn người nào khác ở đây không.

An Đức Toàn nói:

- Ngươi nhìn cái gì?

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Làm sao ông đến được đây?

- Đương nhiên là đi đến rồi!

- Chân của ông!

Hồ Tiểu Thiên đã cắt bỏ chân phải của An Đức Toàn, hiện giờ nhìn thấy hai chân của An Đức Toàn hình như đều có, hai chân cũng đều đặt trên mặt đất. Chẳng lẽ chân của lão thái giám này giống như đuôi thằn lằn có thể tái sinh sao? Không đúng, nếu chân có thể tái sinh, vì sao cái vật ở giữa của lão bị cắt đi không thể dài ra lại?

An Đức Toàn dường như đã đoán được ý nghĩ của Hồ Tiểu Thiên, liền chậm rãi kéo ống quần của lão lên. Hồ Tiểu Thiên đưa mắt nhìn sang, lại thấy cái chân phải kia hoàn toàn là được chế tạo từ kim loại mà thành, trong bóng đêm kim loại phát ra ánh sáng thâm trầm, quả nhiên là một cái chân giả.

An Đức Toàn lại buông ống quần của mình xuống, thấp giọng nói:

- Thứ mất đi cũng đã trở về rồi.

Hồ Tiểu Thiên cười cười, không nói tiếp, không biết lão thái giám đang cảm thán cái chân của lão hay là tính mạng nữa.

An Đức Toàn chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi lại gần Hồ Tiểu Thiên, tuy rằng lão không chế rất tốt, nhưng lúc đi vẫn khập khà khập khiễng, lão đi đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên ngồi xuống, mượn ánh sáng từ ngọn đèn đánh giá người thanh niên trước mắt, thấp giọng nói:

- Chuyện của Thất Thất may mà có ngươi, lão phu có nói là đã nợ ngươi một nhân tình.

Hồ Tiểu Thiên lắc lắc đầu:

- Chỉ là việc cỏn con cần gì phải nói.

Không biết là vì cái gì, từ tận đáy lòng hắn cảm thấy e ngại lão thái giám này, chỉ hy vọng An Đức Toàn vĩnh viễn không tìm được mình thì tốt hơn.

An Đức Toàn nói:

- Miếng ngọc bội Bàn Long kia còn ở chỗ ngươi sao?

Hồ Tiểu Thiên khẽ giật mình, chẳng lẽ An Đức Toàn vượt núi băng sông đến đây, mục đích chỉ là vì tìm mình đòi miếng ngọc bội kia? Hắn lắc lắc đầu nói:

- Đánh mất rồi. Trên đường rời khỏi Tiếp Châu đi về Thanh Vân, bọn ta gặp phải cướp, trong lúc chạy trốn ngọc bội bị rơi mất, nhớ đến chuyện này ta vẫn rất là tiếc nuối.

An Đức Toàn có chút tiếc nuối, thở dài nói:

- Mất rồi sao?

- A!

Hồ Tiểu Thiên sẽ không ngoan ngoãn trao trả ngọc bội lại cho lão ấy. Lão tử trăm đắng nghìn cay cửu tử nhất sinh đưa ngươi đến Tiếp Châu, miếng ngọc bội kia rõ ràng là người trả phí cực khổ cho ta, giờ chuyện đã qua, ngươi lại muốn lấy vật trở về, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Chưa kể ngọc bội cũng không ở chỗ ta, ta đã đưa cho tiểu quả phụ Nhạc Dao rồi, cho dù ngươi có lục soát người ta cũng không sợ.

An Đức Toàn nói:

- Nếu đã mất rồi thì thôi vậy, dù sao cũng là vật của ngươi.

Hồ Tiểu Thiên dí sát lại gần lão, cười hớn hở:

- Lão gia tử, ông là người trong cung phải không?

Chuyện đến nước này, cũng không sợ hỏi sự thật.

An Đức Toàn chậm rãi gật gật đầu nói:

- Trước giờ đều vậy.

Ánh mắt của lão bình thản như nước, vẻ mặt như cười như không, càng có vẻ cao thâm khó lường.

Hồ Tiểu Thiên nói mại hơi:

- Lần này cùng đến với Chu Vương điện hạ sao?

Hắn từ từ tiến gần hơn, từng bước đều cẩn trọng, ý đồ hỏi ra chân tướng từ chỗ lão thái giám. Theo hắn thấy lần này Chu Vương đến ủng hộ mình hẳn là có liên quan đến lão thái giám.

Ánh mắt thâm sâu của An Đức Toàn nhìn thẳng vào khuôn mặt của chàng trai trẻ Hồ Tiểu Thiên, khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Lão sớm đã biết mục đích của Hồ Tiểu Thiên, biết tiểu tử này muốn hỏi cái gì, liền thấp giọng nói:

- Không phải!

Hồ Tiểu Thiên cho rằng lão thái giám đang nói dối. Nếu Chu Vương Long Diệp Phương đã nhận sự ủy thác của Thất Thất đến ủng hộ cho mình, thì lúc trước lão thái giám liều mạng bảo vệ cho Thất Thất trên đường đến Tiếp Châu, bọn họ chắc chắn nhận ra nhau, hơn nữa nhất định là quan hệ không bình thường.

An Đức Toàn nói:

- Có phải ngươi rất muốn biết thân phận của Thất Thất không?

Hồ Tiểu Thiên cười ha ha một tiếng, nói:

- Ta không có lòng hiếu kỳ lớn như thế! Ông lão thích nói thì nói!

Kỳ thực cái tên này chẳng những hiếu kỳ, mà còn rất là hiếu kỳ.

An Đức Toàn nói:

- Kỳ thực ngươi chỉ cần hỏi, ta nhất định sẽ thẳng thắn trả lời. Tính mạng này của lão phu là do ngươi cứu, đối với vị ân công như ngươi, ta không cần phải giấu giếm gì cả.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Mỗi người đều phải có bí mật của mình, ta cũng không gây khó dễ.

An Đức Toàn mỉm cười nói:

- Hiện tại ngươi hẳn là đã biết thân phận thật sự của chủ nhân Chu gia ở ngõ Ngọc Gấm phố Phong Trạch Tiếp Châu rồi phải không?

Hồ Tiểu Thiên mím môi, không biết vì sao bỗng nhiên hắn có chút khẩn trương.

An Đức Toàn nói:

- Ngài từng là quan nhất phẩm đương triều, được phong Hữu Thừa tướng Đại Khang, Thái tử Thái sư, Hàn Lâm Học sỹ Phụng chỉ, Đồng bình Chương sự, Thượng Trụ Quốc Chu Duệ Uyên, Chu đại nhân.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Đối với chuyện trong triều đình ta không rành cho lắm.

Từ lúc đưa Thất Thất đến Chu gia, hắn đã biết thân phận của chủ nhân Chu gia, sở dĩ nóng lòng rời khỏi, chính là vì dự cảm được Thất Thất bị người khác đuổi giết rất có thể dính dáng đến một âm mưu chính trị kinh tâm động phách. Hồ Tiểu Thiên là kẻ khôn giữ mình, không muốn tham dự vào trong đó, cho nên mới nghe theo lý trí lựa chọn phân rõ ranh giới với bọn họ. Vốn tưởng rằng sau khi đến Thanh Vân, thì đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, nhưng không ngờ lão thái giám lại bảo vệ được tính mạng, hơn nữa còn đến đây.

An Đức Toàn nói:

- Tuy rằng ngươi không rành, nhưng cha ngươi lại rất rành rẽ. Ta nghe nói lúc ngươi còn trong bụng mẹ thì đã định ra hôn sự với con gái của Chu gia rồi, nhưng sau này Chu gia nghe nói ngươi bị đần độn, nên chủ động giải trừ hôn ước, có chuyện này không?

Trên trán Hồ Tiểu Thiên đã bắt đầu toát mồ hôi, lão thái giám tìm hiểu lai lịch của mình tỉ mỉ từng chút một. Ta nói, vòng vo tam quốc trước mặt lão không có ý nghĩa gì. Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu nói:

- Chuyện Trần Cốc Tử Lạn Mễ, nếu ông không nói, ta cũng không nhớ ra.

An Đức Toàn nói:

- Ba năm trước, Hoàng Thượng phế Thái tử, Chu đại nhân cứ tranh đấu, kết quả là đã chọc giận bệ hạ, cho nên bị biếm chức làm dân, chuyện nay ngươi hẳn là cũng biết.

Hồ Tiểu Thiên thở dài nói:

- Thiên uy khó dò, nhưng khi đó ta tuổi còn nhỏ, không quan tâm đối với chuyện trong triều.

An Đức Toàn nói:

- Không sai! Tâm tư của bệ hạ là khó nắm bắt nhất.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ta chỉ là một quan tép riu cửu phẩm, đến long nhan của bệ hạ còn chưa diện kiến qua, có thể cả đời này cũng không có cơ hội diện thánh.

An Đức Toàn nói:

- Thất Thất nói, nếu không phải là nhờ ngươi, nó đã chết ở dọc đường rồi. Sở dĩ có thể an toàn đến Tiếp Châu, tất cả đều nhờ vào các ngươi, Thất Thất nợ các ngươi một ân tình lớn bằng trời, còn nói sau này nhất định sẽ báo đáp ngươi.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Chuyện này đã qua rồi, ông giúp ta chuyển lời đến cô bé, không cần phải để trong lòng.

Trong lòng thầm nghĩ, các ngươi không tìm ta làm phiền, lão tử đã tạ trời tạ đất, cái báo đáp của các ngươi ta không cần.

An Đức Toàn nói:

- Ta thật sự cảm thấy kỳ lạ, Hồ Bất Vi chỉ có ngươi là con trai nối dõi, sao lại để ngươi vượt núi băng ngàn, đi xa ngàn dặm đến tây nam chịu khổ.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Cha ta chê ta sống trong Kinh thành ngày qua ngày không biết gì, tìm chuyện thị phi, cho nên mới để cho ta đến đây rèn luyện một chút.

- Ức hiếp mọi người không chuyện ác nào không làm mới đúng!

Hồ Tiểu Thiên nóng mặt, xem ra lão thái giám này bỏ công sức để tìm hiểu mình không ít.

An Đức Toàn nói:

- Thất Thất là con gái của Thái tử điện hạ!

Hồ Tiểu Thiên trong lòng chấn động. Tuy rằng hắn đã có chuẩn bị, nhưng lúc này vẫn không khỏi bị sự thật này làm chấn động, bật thốt lên:

- Thái tử nào

Sau khi nói xong lập tức cảm thấy hối hận. Đương kim Thái tử Long Diệp Khánh sắp kế vị, không bao lâu thì sẽ quân lâm thiên hạ, ai dám đuổi giết con gái của y? Thất Thất này hiển nhiên là con gái của Thái tử Long Diệp Lâm xui xẻo bị trúng độc, nhưng Long Diệp Lâm đã thất thế, con gái y bị người đuổi giết dọc đường, mình lại vô ý cứu nàng, chuyện này nếu đồn ra ngoài, người khác sẽ nghĩ thế nào? Có phải sẽ liên lụy đến cha mình hay không? Hồ Tiểu Thiên càng nghĩ càng kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.