Y Thống Giang Sơn

Chương 128: Q.1 - Chương 128: Chương 209: Yêu nữ hiện thân (thượng)




Là ta!

Tuy rằng dung nhan thay đổi nhưng vẫn là giọng nữ dễ nghe, đáy lòng Hồ Tiểu Thiên cảm thán thuật dịch dung khéo léo, hắn vươn tay ra muốn sờ da mặt của Tần Vũ Đồng, tay sắp chạm đến khuôn mặt của nàng, mới ý thức được làm như vậy vô cùng bất kính, lại xấu hổ rụt tay về, cười nói:

- Quả nhiên lợi hại, ta chưa bao giờ thấy một người nháy mắt có thể biến thành người khác. Hoàn toàn không nhận ra, hoàn toàn không nhận ra!

Tần Vũ Đồng nói:

- Ngày mai ta đóng giả thành tùy tùng ở bên cạnh ngươi.

Ngữ khí của nàng dường như căn bản không cần trưng cầu sự đồng ý của Hồ Tiểu Thiên, chuyện này liền quyết định như vậy rồi.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Được...

- Nhất định phải nhớ kỹ, việc ta đi theo không được nói cho bất cứ kẻ nào!

Sáng sớm hôm sau, còn sớm Hồ Tiểu Thiên liền cùng Mộ Dung Phi Yên tới Vạn phủ hội hợp cùng Chu Vương Long Diệp Phương, Duy Tát nghe nói chủ nhân đi xa, rưng rưng đưa hắn ra ngoài cửa.Thật vất vả lắm mới tìm được một người đối đãi với mình như chủ nhân, không ngờ lại gặp phải cục diện chia lìa, tuy nhiên nghe Hồ Tiểu Thiên nói nhiều nhất mười ngày sẽ trở về, Duy Tát lại nín khóc mỉm cười. Kỳ thật Hồ Tiểu Thiên đã có ý định mang theo nữ nô nhu thuận này bên người, nhưng tưởng tượng đến bộ dạng không cam tâm tình nguyện của đặc sứ Sa Già Ma Sa Lợi, cũng không muốn xảy ra chuyện, vẫn là để Duy Tát ở lại nhà.

Dựa theo ước định, Tần Vũ Đồng sẽ ở cửa ngõ chờ hắn. Đi đến cửa ngõ quả nhiên thấy một thiếu niên bộ khoái da đen cưỡi tuấn mã màu đen đứng đó chờ đợi, nhìn thấy hai người tiến đến, tiến lên hành lễ nói:

- Ty chức Thạch Thanh phụng mệnh Trương đại nhân đến nghe lệnh.

Hồ Tiểu Thiên từ xa đã nhận ra Thạch Thanh chính là do Tần Vũ Đồng đóng giả, tuy nhiên điều kỳ quái là thanh âm của nàng hôm qua vẫn nhẹ nhàng êm tai, hôm nay tại sao lại đột nhiên biến thành thanh âm của nam tử, nghe thanh âm của nàng rất xuôi tai không có sơ hở. Hồ Tiểu Thiên cố ý nói:

- Trương đại nhân sai ngươi tới làm cái gì?

- Trương đại nhân lệnh cho ta đi cùng đại nhân tới Tiếp Châu, ven đường bảo hộ sự an toàn của đại nhân.

Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, Mộ Dung Phi Yên nhìn khuôn mặt xa lạ trước mặt tràn đầy hoài nghi. Nàng lạnh lùng nói:

- Tại sao ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi?

Thạch Thanh nói:

- Cô nương chưa từng thấy ta, ta cũng chưa từng thấy cô nương.

Mày liễu của Mộ Dung Phi Yên nhăn lại nói:

- Lớn mật!

Hồ Tiểu Thiên cười hòa giải nói:

- Được rồi, đều là người một nhà, cô chưa gặp qua, nhưng ta đã gặp rồi, Phi Yên, nhiều người phối hợp cũng là chuyện tốt, đi nhanh lên đi, ngàn vạn lần đừng làm trậm trễ hành trình của Chu vương.

Thạch Thanh trở mình lên ngựa, cùng Mộ Dung Phi Yên một tả một hữu bảo vệ ở hai bên người Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên cũng không đem chuyện Tần Vũ Đồng cải trang lẫn vào đội ngũ nói cho bất cứ kẻ nào, cho dù là Mộ Dung Phi Yên cũng không ngoại lệ.

Mộ Dung Phi Yên yên lặng đánh giá Thạch Thanh, tràn đầy hoài nghi đối với bộ khoái gia nhập giữa đường này, lại không biết tại sao một người xưa nay cẩn thận như Hồ Tiểu Thiên lại liều lĩnh cho người ngoài gia nhập.

Đi vào Vạn phủ, Chu vương bên kia đã thu thập sẵn sàng. Sứ đoàn Sa Già cũng đã chuẩn bị tốt xe ngựa.

Vạn Bá Bình dẫn đầu trên trăm gia đinh trong phủ ra đưa tiễn, toàn bộ một trăm binh lính hộ tống ven đường trước đó Hồ Tiểu Thiên an bài cũng đã đến, dựa theo kế hoạch đã định, bọn họ sẽ vẫn theo sát hộ tống đến tận biên giới của Thanh Vân và biên giới Hồng Cốc, đến đó là do huyện Hồng Cốc tiếp nhận.

Nhìn cảnh đưa tiễn thanh thế lớn trước mặt, Hồ Tiểu Thiên cho rằng mã tặc ở núi Thiên Lang tám chín phần mười không dám tấn công, Diêm Khôi chiếm ngôi vương hùng bá ở núi Thiên Lang nhiều năm như vậy, chứng minh người này cũng không phải là một thằng ngốc kích động. Nếu trong loại tình huống này mà dám can đảm tập kích sứ đoàn Sa Già, chỉ sợ là tự chui đầu vào rọ.

Mộ Dung Phi Yên thừa dịp Tần Vũ Đồng không chú ý. Yên lặng nói với Hồ Tiểu Thiên:

- Ngươi không sợ y là do Trương Tử Khiêm phái tới giám thị ngươi sao?

Hồ Tiểu Thiên cười nói:

- Có gì mà phải sợ, nếu y có can đảm giám thị ta, trên đường ta sẽ xử lý y.

Lúc này Chu vương và Ma Sa Lợi cùng nhau sóng vai đi ra, một đám quan viên đứng đó tiễn đưa, Chu vương Long Diệp Phương có chút không kiên nhẫn đối với trường hợp như vậy, khoát tay áo. Ánh mắt nhìn xung quanh, vì Hồ Tiểu Thiên đứng ở trong góc nhỏ, gã không tìm được Hồ Tiểu Thiên, nhíu nhíu mày nói:

- Hồ Tiểu Thiên đâu?

Một gã thị vệ dẫn đầu nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên, hướng về hắn vẫy vẫy tay nói:

- Hồ đại nhân. Điện hạ tìm ngài!

Hồ Tiểu Thiên cười cười với hai người bên cạnh, xoay người xuống ngựa, đem cương ngựa ném cho Mộ Dung Phi Yên, bước nhanh đến trước mặt Chu vương, cất cao giọng nói:

- Ty chức Hồ Tiểu Thiên tham kiến Chu vương, Chu vương thiên tuế thiên thiên tuế!

Chu vương cười cười nói:

- Ta còn tưởng rằng ngươi trốn tránh ta, không muốn đi Tiếp Châu với ta.

Hồ Tiểu Thiên phát hiện vị Thập Thất hoàng tử này trên người có không ít đồng thú, cung kính nói:

- Sự tình điện hạ đã phân phó ty chức, ty chức không dám không theo.

Mã Sa Lợi nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên cũng không đưa Duy Tát đi theo, nhớ tới nữ nô xinh đẹp mang từ Thiết Mộc Bảo ngàn dặm xa xôi đến, còn chưa có tác dụng đã bị tiểu tử này cướp đi, trong lòng thật sự là buồn bực, nhưng đưa thứ gì đó ra ngoài giống như bắn tiễn, sao có thể há mồm nuốt trở về?

Hồ Tiểu Thiên từ trong ánh mắt của Mã Sa Lợi cảm thấy y căm thù chính mình, mỉm cười chắp tay nói:

- Đa tạ Ma Sa Lợi đại nhân tặng lễ vật cho ta.

Hắn rõ ràng cố ý chọc giận người khác.

Ma Sa Lợi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi tới đội ngũ của mình.

Chu vương nhìn cảnh tượng vừa rồi, nửa cười nửa không nhìn Hồ Tiểu Thiên nói:

- Tối hôm qua tư vị nữ nô kia thế nào?

Mọi người đều có lòng hiếu kỳ, rõ ràng lòng hiếu kỳ của Chu vương quá nặng.

- Hương vị rất tốt!

Nghe Hồ Tiểu Thiên trắng trợn hồi đáp, Chu vương vỗ bờ vai của hắn cùng nhau đồng thanh cười ha hả.

Mọi người vây xem thấy bọn họ thân mật như thế, đối với Hồ Tiểu Thiên lại thêm vài phần kính sợ.

Trong kế hoạch của Hồ Tiểu Thiên dự định là muốn trấn thủ Thanh Vân, mặc dù là muốn đưa, cũng sẽ không đưa đến biên giới Thanh Vân, đây là lựa chọn bo bo giữ mình, bất kể tiếp theo sứ đoàn Sa Già gặp phải sự tình gì, hắn đều có thể bỏ qua một bên không can hệ, nhưng Chu vương lại khiến hắn cùng đi tới, bức bách Hồ Tiểu Thiên không thể không cuốn vào trong đó, tuy rằng trên con đường này có đủ loại nhân tố nguy hiểm tồn tại, nhưng Hồ Tiểu Thiên cũng không cảm thấy lo lắng quá mức, dựa theo bố trí của Tiêu Thiên Mục, bọn họ sẽ thiết lập trạm gác ở ven đường núi Thiên Lang, mã tặc núi Thiên Lang chỉ cần dám xuất binh, bọn họ sẽ biết trước được, mà quan phủ bên này vì đảm bảo sự an toàn của sứ đoàn Sa Già đã điều động nhân lực rất lớn, hộ tống ven đường chắc sẽ không có gì sai lầm. Thậm chí Hồ Tiểu Thiên còn cho rằng, mã tặc núi Thiên Lang rất có thể đã nghe được tin tức, đội hộ tống có quy mô lớn như vậy, tin tức lớn như vậy, toàn bộ thành Thanh Vân cũng đã ồn ào huyên náo, làm sao có thể giấu được ánh mắt của bọn mã tặc kia.

Không ai không thương tiếc tính mạng của bản thân, mã tặc cũng không phải người ngu, Hồ Tiểu Thiên tin tưởng tám chín phần bọn họ sẽ biết khó mà lui.

Tùy tùng Chu vương mang theo cộng thêm sứ đoàn Sa Già vốn có hơn sáu mươi người, hơn nữa còn có binh lính hộ tống của Thanh Vân, tổng cộng có hơn hai trăm người trùng trùng điệp điệp đi ra cửa nam thành Thanh Vân.

Tập thể binh lính nha dịch huyện Thanh Vân xuất động, hộ tống Chu vương một đường đến biên giới hai huyện Thanh Vân và Hồng Cốc, phát hiện huyện lệnh Hồng Cốc Chu Khải Phàm cùng Huyện thừa Huyện úy, mặt khác còn có hai trăm danh sĩ nha dịch đã sớm ở bên kia chờ rồi, đội hình hộ tống của người ta so với huyện Thanh Vân còn long trọng hơn.

Hồ Tiểu Thiên nhìn đến đoàn người ngày hôm nay tám chín phần sẽ không có người đến phục kích, binh lính của Thanh Vân bên này không thể đưa đến địa phận Hồng Cốc, sau khi đến biên cảnh hai huyện, Hồ Tiểu Thiên để Mộ Dung Phi Yên dẫn đầu một trăm binh lính nha dịch bắt đầu trở về, Thanh Vân bên này chỉ có hắn đi cùng Chu vương tiếp tục rời đi.

Lúc Mộ Dung Phi Yên rời đi không nói gì cả, nhưng khi nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên theo đội ngũ càng chạy càng xa, đôi mắt đẹp không tự chủ được đỏ lên, nếu không phải lần này chia ly ngắn ngủi, có lẽ nàng vẫn không ý thức được ở sâu trong nội tâm chính mình lo lắng không muốn rời xa Hồ Tiểu Thiên, cuối cùng khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Hồ Tiểu Thiên trong đám người, Mộ Dung Phi Yên cắn cắn môi anh đào, trong lòng thầm than, tại sao ta lại lo lắng cho hắn làm gì, hắn gian xảo giả dối như vậy, làm gì có lúc nào bị thua thiệt, nhiều nhất là mười ngày, hắn sẽ trở về, mình cần gì phải phiền muộn như thế, lập tức quay đầu ngựa một đường rong ruổi đi về hướng Thanh Vân.

Chu vương từ đầu đến cuối luôn ngồi trong xe ngựa không đi ra, lớp quan viên thăm viếng của huyện Hồng Cốc cũng chỉ đứng ở ngoài xe. Huyện lệnh Chu Khải Phàm nghe nói Huyện thừa huyện Thanh Vân Hồ Tiểu Thiên cũng ở trong đội ngũ, nghe được vị trí của Hồ Tiểu Thiên, cười tủm tỉm đi qua. Chu Khải Phàm đầu tròn tai to rất vui mừng, cưỡi một con ngựa màu tảo hồng, hướng về Hồ Tiểu Thiên ôm quyền chào nói:

- Chào Hồ đại nhân!

Thời điểm vừa rồi Hồ Tiểu Thiên đứng ngoài quan sát biết được thân phận của y, cũng ở trên ngựa thi lễ đáp lại nói:

- Chào Chu đại nhân, vẫn luôn muốn tới đây gặp đại nhân, nhưng bất đắc dĩ công vụ bề bộn, hôm nay mới có cơ hội.

Chu Khải Phàm nói:

- Chúng ta là hàng xóm, nếu muốn gặp nhau chỉ cần đi một chút, chỉ tiếc tất cả mọi người có công vụ trong người, ngày bình thường muốn gặp mặt cũng không dễ dàng, Hồ đại nhân đến Hồng Cốc, bản quan là người bản địa vốn nên thiết yến khoản đãi, nhưng nghe nói lần này Hồ đại nhân phải hộ tống Chu vương cùng nhau đi đến Tiếp Châu, vừa có trọng trách trên người, ta cũng không dám mạnh mẽ giữ lại, nhưng Hồ đại nhân phải đáp ứng ta, lúc đại nhân trở về Thanh Vân sẽ đi qua Hồng Cốc, Chu mỗ chắc chắn sẽ giúp đại nhân đón gió tẩy trần.

Hồ Tiểu Thiên phát hiện người này ăn nói rất giỏi, làm cho người nghe được tương đối thoải mái, giữa hắn và Chu Khải Phàm không có xung đột lớn, tin tưởng lời nói của đối phương vẫn rất có thành ý.

Tuy rằng Chu Khải Phàm lần đầu tiên gặp Hồ Tiểu Thiên, nhưng đã nghe tiếng hắn từ lâu, nghe nói từ khi Hồ Tiểu Thiên đến huyện Thanh Vân đã làm không ít chuyện, trước đó vài ngày Hồ Tiểu Thiên có tổ chức cái gì mà bán hàng từ thiện, bởi vì những nhân vật trọng yếu như Chu vương, Trưởng sử Châu Sử đến tham gia khiến Hồ Tiểu Thiên nổi danh sau một đêm, dĩ nhiên làm cho Chu Khải Phàm đặc biệt chú ý tới hắn, sau lại nghe nói Hồ Tiểu Thiên chính là con rể tương lai của Tây Xuyên khai quốc công Lý Thiên Hành, Chu Khải Phàm lại càng thêm có ý kết giao với người này, có được cơ hội gặp mặt lần này đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Hồ Tiểu Thiên cười nói:

- Ta đây tạ ơn đại nhân trước!

Chu Khải Phàm nói:

- Hồ đại nhân tuổi trẻ tài cao, ta ở đây nghe nói đại nhân thương dân chúng khó khăn, tổ chức bán hàng từ thiện để sửa cầu Thanh Vân.

- Đó là trách nhiệm của ta, đại nhân không cần phải nhắc.

Chu Khải Phàm nói:

- Trước đó vài ngày mặc dù mưa to cả ngày, nhưng hồng thủy cũng không mạnh mẽ, không ngờ rằng cầu Thanh Vân lại bị gãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.