Y Thống Giang Sơn

Chương 142: Q.1 - Chương 142: Chương 223: Thay đổi bất ngờ (thượng)




Tần Vũ Đồng nói:

- Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta cần lập tức rời khỏi, chờ đến thành Tiếp Châu, hết thảy sẽ tốt.

Được sự giúp đỡ của Tần Vũ Đồng, gần như tất cả những người bị ong làm tổn thương bắt đầu đã có chuyển biến tốt đẹp. Ra khỏi núi Xích Dương, đã nhìn thấy thành quách Tiếp Châu, từ sau khi gặp phải bầy ong công kích, hành trình tiếp theo không gặp phải sóng gió gì nữa.

Chu Vương ngồi trên ngựa nhìn thành quách Tiếp Châu, rốt cuộc đã qua mấy ngày lo lắng, gã giơ roi ngựa chỉ về hướng thành Tiếp Châu:

- Cuối cùng đã đến thành Tiếp Châu rồi.

]Vương tử Hoắc Cách Sa Già và Chu vương đi song song ở trước đội ngũ, y mỉm cười nói:

- Trên đường đi ít nhiều được điện hạ đích thân bảo hộ, bằng không chúng ta không biết sẽ gặp phải phiền toái gì nữa.

Nghĩ một đằng nói một nẻo, y cũng không thừa nhận đám Chu Vương bảo vệ chính mình.

Chu Vương Long Diệp Phương gật gật đầu, Tiếp Châu chỉ là một trạm trong lữ trình mà họ đi mà thôi, tiếp theo còn phải đến Khang Đô, chỉ có tới đó mới coi là hoàn thành nhiệm vụ của mình, nghĩ tới chuyện này sự thả lỏng trong nội tâm lại lập tức biến mất tăm mất tích.

Thành Tiếp Châu mở rộng, một đội nhân mã dọc theo quan đạo chạy như bay đến, chính là Thái Thú Tiếp Châu Dương Đạo Toàn suất lĩnh quan lại thuộc hạ tới nghênh đón. Lúc tới gần đội ngũ, lập tức mọi người xuống ngựa, hướng về Chu Vương Long Diệp Phương thi lễ, một người cầm đầu cao giọng nói:

- Thuộc hạ Dương Đạo Toàn cùng quan viên cấp dưới đặc biệt tới đón tiếp Chu vương thiên tuế thiên thiên tuế!

Chu vương gật đầu nói:

- Đứng lên đi, vị này chính là Vương Tử Sa Già – Hoắc Cách.

Gã lại giới thiệu Dương Đạo Toàn với mọi người, lúc đang giới thiệu gã mới phát hiện không biết Hồ Tiểu Thiên đi đằng nào rồi, gã quay lại nhìn nhìn, thấy Hồ Tiểu Thiên đang ở cuối đội ngũ, bèn vẫy vẫy tay với hắn, thân thiết nói:

- Tiểu Thiên, lại đây.

Trong đầu Hồ Tiểu Thiên chỉ có một ý nghĩ, đó là phải mau chóng phủi mông chạy lấy người, đưa Chu vương tới Tiếp Châu, nhiệm vụ của hắn coi như hoàn thành, chuyện kế tiếp giao cho Dương Đạo Toàn rồi. Trên đường đi bảo vệ Chu Vương những chuyện xảy ra có thể nói là hãi hùng, hắn chưa từng được ngủ một giấc ngon, tuy rằng dọc đường gặp không ít phiền toái, chết không ít nhân mã, nhưng Chu vương và sứ đoàn Sa Già đều không xảy ra chuyện lớn gì.

Lúc Chu Vương đang nói chuyện với Vương Đạo Toàn, Hồ Tiểu Thiên đang tính toán chuồn đi, theo ý tưởng của hắn, thậm chí không định vào thành Tiếp Châu, nghe Chu vương gọi mình, hắn đành phải phóng ngựa đi tới, trong lòng âm thầm quyết định, lần này bất kể Chu vương nói gì thì cũng không thể tiếp tục đi theo gã, tốt nhất nên quay về làm tốt chức Huyện lệnh của mình, hiện giờ Hứa Thanh Liêm và đồng lõa của y đều bị mình khống chế, về sau ở Thanh Vân mình chẳng khác một thổ hoàng đế rồi.

Đến bên Chu Vương xoay người xuống ngựa, Chu vương chỉ chỉ hắn nói:

- Dương đại nhân, vị này chính là Huyện thừa Thanh Vân Hồ đại nhân, trên đường chúng ta có thể bình an đến Tiếp Châu toàn bộ đều dựa vào hắn.

Đây là lần đầu tiên Hồ Tiểu Thiên gặp Dương Đạo Toàn, vị Thái Thú Tiếp Châu này còn là lãnh đạo trực tiếp của hắn, nên hắn chăm chú nhìn. Dương Đạo Toàn chừng bốn mươi tuổi, râu tóc đen, dưới cằm co ba sợi râu dài, mặt như quan ngọc, lông mày lãng mắt thanh tú, dáng vẻ đường đường, thấy Dương Đạo Toàn lại liên tưởng tới em rể Vạn Bá Bình, không biết Vạn Bá Bình có nói bậy về mình trước mặt ông ta hay không, nói nói toàn bộ những chuyện xảo trá của mình cho vị Thái Thú Tiếp Châu này hay không.

Hồ Tiểu Thiên đi lên trước, vài chào thật sâu:

- Hạ quan Hồ Tiểu Thiên tham kiến Thái Thú đại nhân!

Dương Đạo Toàn vuốt râu cười nói:

- Tiểu Thiên, chuyện của ngươi ta nghe nói không ít, lúc trước nghĩ ngươi tuổi trẻ tài cao, không ngờ rằng ngươi lại anh tuấn như thế, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!

Hồ Tiểu Thiên thấy ông ta có thái độ hiền hòa như thế, lại tán thưởng mình, tuy rằng lời người này nói chưa chắc đáng tin hoàn toàn, tuy nhiên một vị Thái thú rõ ràng không cần phải khách khí với cấp dưới của mình như thế, hẳn là vì bối cảnh của mình rồi.

Vương tử Sa Già Hoắc Cách cười nhìn Hồ Tiểu Thiên, tuy rằng y và kết bái làm huynh đệ khác họ, nhưng từ đó về sau giữa hai người không lui tới nhiều lắm, khi ở chung Hồ Tiểu Thiên cực kỳ thận trọng đối với Hoắc Cách, dù sao cũng dính đến bang giao hai nước, làm không tốt sẽ bị người khác gán cho tội danh thông đồng ngoại quốc.

Dương Đạo Toàn mời Chu vương lên xe ngựa, hộ tống một đám người trùng trùng điệp điệp vào thành Tiếp Châu.

Đây cũng là lần đầu tiên Hồ Tiểu Thiên tới đây, tuy rằng thành Tiếp Châu phồn hoa gấm vóc, nhưng lúc này hắn không có tâm tình đâu mà thưởng thức, trong lòng tính toán nên mở miệng cáo từ với Chu vương như nào, nhất định phải mau chóng gỡ bỏ gánh nặng này càng nhanh càng tốt.

Dương Đạo Toàn phân chia bố trí sứ đoàn Sa Già và Chu Vương ở hai nơi khác nhau, Chu vương trực tiếp ở hành cung Thiên phủ, nơi này là hành cung lúc Hoàng đế Đại Khang du ngoạn Tây Xuyên đã ở, tuy rằng hàng năm để không, nhưng trong đó vẫn luôn được thu dọn sạch sẽ.

Trước khi vào hành cung, Tần Vũ Đồng lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên biết nàng có chuyện muốn nói với mình, vì thế cho ngựa đi chậm lại, cùng nàng đi song song cuối hàng ngũ.

Tần Vũ Đồng nói:

- Sau khi chúng ta từ biệt, ngươi phải tự bảo trọng.

Hồ Tiểu Thiên nghe nàng nói sắp đi, bất giác cảm thấy kỳ lạ, hạ thấp giọng hỏi:

- Sao thế? Không phải cô muốn hộ tống Chu Vương đi Khang Đô chứ?

Tần Vũ Đồng lắc đầu nói:

- Ta vừa nhận được bồ câu đưa tin của Gia sư, bảo ta tức khắc trở lại kinh thành, nhất định phải đến đó sớm.

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:

- Cũng tốt, dù sao chậm nhất ngài mai ta cũng phải về Thanh Vân, sau này nếu có thời gian, cô đến Thanh Vân tìm ta, chúng ta có thể trao đổi tìm hiểu về phương diện y thuật của nhau.

Tần Vũ Đồng nói:

- Được!

Nàng lấy túi da trong tay đưa cho Hồ Tiểu Thiên:

- Bên trong là lễ vật ta tặng ngươi, xem như cảm tạ ngươi trên đường đã chiếu cố ta.

Hồ Tiểu Thiên cười nói:

- Quá khách khí rồi, rõ ràng là cô chiếu cố ta.

Lúc này Chu Vương đằng trước lại cho người gọi hắn, Hồ Tiểu Thiên nhận quà của Tần Vũ Đồng, cất vào trong bọc hành trang của mình, ôm quyền với nàng, sau đó đi theo Chu Vương nhanh chóng vào Hành cung.

Cũng không phải tất cả mọi người đều có tư cách vào hành cung, bọn họ được phân công đến phòng gian các tự để nghỉ ngơi, bên kia hành cung cũng bắt đầu chuẩn bị tiệc rượu, đón gió tẩy trần cho Chu vương.

Hồ Tiểu Thiên vào căn phòng mà hắn được an bài tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục mới, nhớ ra lễ vật mà Tần Vũ Đồng tặng mình, cởi túi da, thò tay vào trong, lấy được một tấm mặt nạ da người, còn có một phong thư.

Hồ Tiểu Thiên mở phong thư ra xem, thư là tự tay Tần Vũ Đồng viết, nội dung là giới thiệu phương pháp sử dụng mặt nạ da người, Tần Vũ Đồng để lại cho hắn tấm mặt nạ da người tinh xảo thỉnh thoảng cần dùng, trong thư còn nhắn, nếu ngày nào đó gặp nguy hiểm, mặt nạ này có lẽ có thể cứu hắn một mạng.

Hồ Tiểu Thiên cầm mặt nạ lật qua lật lại xem, mặt nạ chế tác cực kỳ tinh xảo, còn chưa kịp nghiên cứu cẩn thận thì bên ngoài đã có người gõ cửa mời hắn đi dự tiệc.

Hồ Tiểu Thiên cuống quýt cất mặt nạ thật kỹ.

Lúc rời khỏi chỗ ở đi qua hoa viên, lại gặp Chu Vương Long Diệp Phương, hắn đi qua chào.

Long Diệp Phương thay một áo bào mới tinh, cũng đã tắm rửa, nhìn tinh thần rất phấn chấn, khác hẳn mấy ngày trước, tiến đến gần Hồ Tiểu Thiên, thân thiết nói:

- Tiểu Thiên này, nào, tối nay chúng ta phải uống thật thoải mái.

Hồ Tiểu Thiên gặp được cơ hội này dĩ nhiên không muốn bỏ qua, hắn cung kính nói:

- Điện hạ, tính toán ty chức đã đi năm ngày rồi, tại Huyện Thanh Vân còn có rất nhiều việc đang chờ xử lý, sáng sớm ngày mai ty chức muốn quay về.

Long Diệp Phương nghe hắn nói sắp đi, không khỏi nhíu mày nói:

- Vội vã như vậy sao?

Hồ Tiểu Thiên lo Long Diệp Phương giữ mình lại, cuống quýt nói:

- Đám quan lại tham ô kia câu kết với sơn tặc, đã bị ty chức bắt giam toàn bộ, nếu ty chức không kịp trở về, chỉ sợ Thanh Vân sẽ lâm vào hỗn loạn.

Long Diệp Phương nghe hắn nói có lý, gật đầu nói:

- Chuyến này đích xác ngươi đã vất vả rồi, Tiểu Thiên, ngươi không cần sốt ruột quá, cứ tĩnh dưỡng hai ngày rồi hẵng đi.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Không kịp đâu ạ, chậm nhất ngày mai nhất định phải về.

Long Diệp Phương cũng không có ý ép hắn tiếp tục đưa mình tới Khang Đô, hạ thấp giọng nói:

- Sau tiệc rượu đêm nay, ta sẽ đi Hoàn Thái các.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên cười khổ, Long Diệp Phương thật sự là một kẻ si tình, trước đó sự việc bị bầy ong tập kích tuy rằng gần như kết luận là Tịch Nhan gây nên, nhưng Hồ Tiểu Thiên không nói chuyện này cho Long Diệp Phương biết. Long Diệp Phương yêu tha thiết Tịch Nhan, Hồ Tiểu Thiên chỉ hy vọng gã có thể quên Tịch Nhan đi, cũng đỡ phải có phiền toái sau này, với tính tình của Tịch Nhan, Long Diệp Phương muốn tiếp cận cô ả, không khác nào khiêu vũ trên mũi đao, chỉ không cẩn thận rất có thể sẽ chết trong tay yêu nữ này.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Điện hạ, yêu nữ kia đã chết rồi, chúng ta đi Hoàn Thái các có ý nghĩa gì nữa?

Long Diệp Phương mím môi, trên mặt toát ra vẻ không từ bỏ và thương cảm, thở dài nói:

- Chẳng biết tại sao, âm dung tiếu mạo của nàng ấy vẫn quanh quẩn trong đầu bổn vương, mỗi khi nhớ tới, ta đều cảm thấy đau lòng.

Trong mắt vị Hoàng tử đa sầu đa cảm này không ngờ có ánh lệ.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Điện hạ, chúng ta ăn cơm trước, đừng để Dương đại nhân bọn họ chờ lâu.

Long Diệp Phương gật gật đầu.

Mấy người đi vào Cảnh Dật Các, vào trong phát hiện trong đại sảnh không một bóng người, hai bàn lớn đã bày xong, nhưng mặt bàn trống không. Nhìn cảnh tượng trước mắt này, mấy người đều sửng sốt, vừa rồi Dương Đạo Toàn rõ ràng nói đã chuẩn bị tiệc rượu đâu vào đấy rồi, sao bây giờ còn chưa có gì cả.

Long Diệp Phương giận giữ, nói:

- Dương Đạo Toàn làm cái quỷ gì thế?

Trên đường đi gã gặp không ít nguy hiểm, tâm tình vốn đã rất buồn bực, tới Tiếp Châu tưởng rằng hết thảy không như ý đã qua, lại không thể ngờ rằng gặp phải việc không hiểu ra sao cả như này, lửa giận tích tụ trong lòng rốt cuộc đã bạo phát.

Gã vừa dứt lời, từ sau tấm bình phong hai bên xuất hiện mấy chục đao thủ phủ, xông lên vây họ vào giữa.

Long Diệp Phương chỉ dẫn theo hai gã thị vệ, hai gã thị vệ khẩn trương rút đao ra, bảo vệ trước người Long Diệp Phương.

Bên ngoài cửa lại tràn vào hơn mười tiễn thủ, giương cung cài tên, cung như trăng tròn nhắm ngay vào bốn người bọn họ.

Long Diệp Phương sợ tới mức hồn bay phách lạc, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống đất, cố giả bộ điềm tĩnh nói:

- Các ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ không biết bổn vương là ai sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.