Đám gia đinh phát hiện ra có điều khác
thường nên định đi theo nhưng Từ Chính Anh sợ hãi vội khoát tay, ra hiệu đám gia đinh ở nguyên tại đó. Ông ta bị Hồ Tiểu Thiên khống chế lên xe, hai người vừa lên xe thì Cao Viễn đánh xe giơ roi hung hăng quất trên
lưng ngựa, quát:
“- Cha…Cha!”
Hai con ngựa chiến cùng hí lên một tiếng rồi chạy như bay về phía trước.
Từ Chính Anh ngồi trong xe ngựa, trong lòng vô cùng sợ hãi, run rẩy nói:
- Ngươi là ai!
Thật ra trong lòng đã sớm đoán ra thân phận của người này rồi!
Hồ Tiểu Thiên ha hả cười nói:
- Không biết ta là ai thì tại sao ông lại dám đến gặp theo hẹn?
Hắn dùng đao ngắn kề vào cổ họng của Từ Chính Anh, đến trước mặt ông ta, lúc này Hồ Tiểu Thiên đã dùng khăn đen bịt kín mặt, hắn không muốn Từ
Chính Anh nhìn thấy diện mạo hiện tại của mình.
Từ Chính Anh run rẩy nói:
- Hiền chất…Từ mỗ không có điểm nào đắc tội với cháu, sao nỡ dùng đao kiếm làm gì?
Tốc độ của xe ngựa chậm lại rõ rệt, Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ông phái mười mấy tên gia đinh đến mai phục trong ngoài, có phải là muốn bắt ta nộp cho triều đình để lập công không?
Từ Chính Anh từ giọng nói có thể đoán được người trước mặt là Hồ Tiểu Thiên, ông ta cười khổ nói:
- Hiền chất…Làm sao ta có thể làm chuyện tán tận lương tâm như vậy được, sở dĩ ta dẫn gia đinh đến là muốn bảo vệ cháu thôi.
- Bảo vệ ta?
Hồ Tiểu Thiên không kìm nổi cười, Từ Chính Anh đúng là nói dối tài tình, những lời này đến cả đứa trẻ ba tuổi cũng không tin nổi.
Từ Chính Anh nói:
- Hiền chất! Tại sao cháu còn quay về, Hoàng thượng hạ lệnh xét nhà Hồ
gia các cháu, phụ mẫu cháu đã bị áp giải đến Hình Bộ để thẩm tra. Nếu
như để người khác biết cháu đã về kinh thành, chắc chắn sẽ truy bắt
cháu, nếu như cháu bị bắt thì chẳng phải là rất phiền phức sao.
]Ông ta làm ra vẻ quan tâm, hy vọng có thể làm giảm ý nghĩ thù địch trong Hồ Tiểu Thiên, thúc giục hắn bỏ hung khí xuống.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Có phải là chiếc xe ngựa này cũ nát quá, kém xa so với chiếc xe mà ông tặng ta trước đây không?
Từ Chính Anh thầm kêu khổ, trong lời nói của tên tiểu tử này hàm chứa
lời nói sắc bén, rõ ràng là ám chỉ trước đây mình đã từng “hối lộ” hắn.
Nếu như tên này bị sa lưới thì chỉ e hắn sẽ khai hết những chuyện mình
đã từng làm. Từ Chính Anh nói:
- Hiền chất! Cháu không nên dùng cách này để đến gặp ta, những gia đinh
nhà ta tưởng ta gặp chuyện nên chắc chắn sẽ báo quan. Không bao lâu thì
quân kinh thành sẽ bủa vây toàn thành, đến lúc đó chỉ e cháu muốn chạy
cũng muộn rồi.
Ngoài mặt ông ta tỏ vẻ quan tâm nhưng thật ra là uy hiếp Hồ Tiểu Thiên.
Phải nói là tên tiểu tử này thật to gan, không ngờ lại dám bắt cóc Từ
Chính Anh ngay trước mặt mười mấy gia đinh của ông ta.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu ta đã dám đến đây tìm ông thì sẽ không sợ bị bọn họ bắt, cùng lắm
là chúng ta cùng chết, dưới suối vàng có người làm bạn thì sẽ không có
gì cô đơn nữa.
Trong lòng Từ Chính Anh sợ hãi, giờ đây Hồ Tiểu Thiên đã vào bước đường
cùng rồi, thật sự không loại trừ khả năng “tức nước vỡ bờ” mà muốn kéo
ông ta chết cùng. Từ Chính Anh nói:
- Hiền chất! Nhất định là cháu đã hiểu nhầm rồi! Ta và phụ thân cháu làm việc với nhau nhiều năm, tâm đầu ý hợp, sao ta có thể hại cháu được.
Nếu như muốn hại cháu thì tại sao ta lại không đi báo quan phủ mà ngược
lại còn tự mình đến đây? Hiền chất à! Cháu đừng hiểu nhầm ý tốt của ta!
Hồ Tiểu Thiên cười lạnh trong lòng, “ Từ Chính Anh nhà ngươi dẫn theo
bao nhiêu người như vậy, còn không phải là muốn bắt ta đến triều đình
lĩnh thưởng sao. Nếu thật sự tin ngươi thì chỉ e giờ đây ta đã trở thành tù nhân rồi.”
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Phụ mẫu ta hiện giờ ở đâu, triều đình định xử trí họ thế nào?
Từ Chính Anh không dám nói dối, thành thật nói tình hình hiện tại của vợ chồng Hồ Bất Vi cho Hồ Tiểu Thiên nghe. Ông ta cố ý giả bộ người tốt,
thở dài nói:
- Hiền chất! Ta thấy chuyện này đã không thể xoay chuyển được nữa, cháu
hãy nhanh chóng rời khỏi kinh thành thì tốt hơn. Nếu thật sự bị quan phủ bắt thì chỉ e Hồ gia nhà cháu sẽ không còn cả con nối dõi đâu.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chuyện này còn khả năng xoay chuyển được không?
Từ Chính Anh lắc đầu nói:
- Trừ phi Hoàng thượng khai ân, hoặc có lẽ tân nhiệm Tả Thừa tướng Chu đại nhân chịu ra mặt nói giúp cho phụ thân cháu.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu có Đan Thư Thiết Khoán thì sao?
Từ Chính Anh nói:
- Đan Thư Thiết Khoán là tiên hoàng ngự ban thì có lẽ còn chút tác dụng, chỉ có điều cho dù cháu lấy ra được nhưng cũng chưa chắc có thể chứng
minh đó là thật.
Ý của Từ Chính Anh rất rõ ràng, “Nếu như Hoàng thượng thật lòng muốn
giết phụ thân ngươi thì cứ cho dù ngươi lấy Đan Thư Thiết Khoán ra thì
Hoàng thượng cũng vẫn nói là giả, trị ngươi tội khi quân phạm thượng,
tính tội và phạt nặng, chỉ e phạt còn nặng hơn lúc trước.”
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Có phải là bên cạnh Đương kim Hoàng thượng có một vị thái giám tên là An Đức Toàn không?
Từ Chính Anh nghe Hồ Tiểu Thiên hỏi như vậy thì không khỏi ngạc nhiên. Ông lắc đầu nói:
- Ta chưa từng nghe nói đến tên người này, thái giám trong đại nội cấm
cung cũng có mấy nghìn người. Thường ngày ta cũng không có cơ hội vào
nội cung nên không biết có người này không?
Hồ Tiểu Thiên gật đầu, hắn giơ Ô Mộc lệnh bài lên:
- Ông có nhận ra thứ này không?
Từ Chính Anh chăm chú nhìn thì không thấy Ô Mộc lệnh bài có gì đặc biệt, nửa phần trên có khắc chữ “Cấm”, bên dưới khắc hoa văn, mặt trái khắc
hai chữ “Thừa Ân”. Ông ta nhau mày, lệnh bài này ông ta chưa từng nhìn
thấy, nhưng hai chữ “Thừa Ân” thì rất quen. Ông ta đột nhiên nhớ lại
Thừa Ân phủ, Thừa Ân phủ là nơi dùng để giam giữ hoàng thân quốc thích,
khi đương kim Hoàng thượng Long Diệp Lâm bị phế đã từng có một thời gian bị giam lỏng ở Thừa Ân phủ. Lẽ nào lệnh bài này có liên quan đến Thừa
Ân phủ, ông ta thấp giọng nói:
- Chắc thứ này là của Thừa Ân phủ, còn có tác dụng gì thì ta cũng không rõ!
Hồ Tiểu Thiên nói một tiếng “Tốt”, đột nhiên dùng tay đánh mạnh một cái
vào sau gáy của Từ Chính Anh. Trước mắt Từ Chính Anh tối sầm lại rồi đột nhiên ngất lịm đi.
Hồ Tiểu Thiên bảo Cao Viễn đánh xe ngựa tìm một góc đường vắng, trước
tiên lấy hết những thứ có giá trị trên người Từ Chính Anh, sau đó đẩy
ông ta xuống, tiếp đó cả hai người nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Mặc dù lần này Hồ Tiểu Thiên không có được sự giúp đỡ nhưng hắn cũng hiểu
được đôi chút tình hình của cha mẹ từ chỗ của Từ Chính Anh. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định đến Thừa Ân phủ để thử vận may, có lẽ có thể tìm
được lão thái giám An Đức Toàn. Lão đã đưa lệnh bài này cho mình thì
nhất định có thâm ý, có lẽ có thể cứu được phụ mẫu mình chăng.
Trước khi đi, Hồ Tiểu Thiên gọi Cao Viễn đến phòng mình. Hắn đã sắp xếp xong mọi thứ, bỏ số ngân lượng còn lại vào một túi nhỏ.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cao Viễn! Hôm nay ta phải đi ra ngoài giải quyết chút chuyện, không biết lần này rời đi có thể trở về không?
Cao Viễn quỳ xuống trước mặt Hồ Tiểu Thiên nói:
- Công tử! Công tử đi đâu thì Cao Viễn đi đến đó, có sống thì cùng sống, chết thì cùng chết!
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Có thể sống thì ai muốn chết chứ! Hai ngày nay đệ cùng ta vào sinh ra
tử, chắc chắn đã đoán được thân phận của ta rồi. Ta tên là Hồ Tiểu
Thiên, phụ thân là Hộ Bộ Thượng Thư đương triều, vì đắc tội với đương
kim Hoàng thượng mà Hồ gia bị tịch thu tài sản, cả nhà đều mắc tội. Phụ
mẫu ta tạm thời bị áp giải đến Hình Bộ, chỉ e lành ít dữ nhiều. Thân làm con, ta không thể tham sống sợ chết, thấy phụ mẫu lâm nguy mà không cứu được. Lệnh bài này là của một vị cố nhân cho ta, hôm nay ta đi tìm ông
ấy, hy vọng ông ấy có thể giúp Hồ gia ta thoát nạn.
Cao Viễn nói:
- Công tử! Đệ sẽ đi cùng huynh!
Hồ Tiểu Thiên vỗ vai Cao Viễn, đỡ cậu bé đứng lên, nói:
- Không giấu gì đệ! Chuyện lần này ta không nắm chắc lắm, nếu như ông ấy không chịu giúp ta thì lần này ta sẽ có đi mà không quay lại được. Thêm một người đi cùng thì cũng chỉ là thêm một người hiến mạng thôi. Chúng
ta quen biết thế này cũng coi như có duyên, hiện giờ ta không có gì dư
giả, chỉ có chút bạc này cho đệ. Đệ thông minh lanh lợi, chắc chắn có
thể tự chăm sóc bản thân, lần này nếu ta may mắn thành công, sau này
chúng ta còn có ngày gặp lại, nếu ta không may gặp nạn thì đệ nhanh
chóng rời khỏi kinh thành, tìm nơi nào đó để sinh sống. Sau này, mỗi lần đến ngày giỗ của ta thì đi ra vùng đất trống đối diện với kinh thành,
đốt tiền giấy cho cả nhà ta, đó cũng không uổng công chúng ta quen biết.
Cao Viễn nghe đến đó không khỏi khóc lên:
- Công tử! Nếu đã biết rõ là nguy hiểm sao công tử còn đi! Chi bằng
chúng ta rời khỏi kinh thành, từ nay về sau mai danh ẩn tích, làm người
dân bình thường thì tốt hơn. Trời cao Hoàng đế ở xa, thời gian trôi qua
lâu, sẽ không có ai nhớ đến công tử nữa đâu.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Người có việc nên làm, có việc không nên làm, ta thân làm con, dù sao
cũng phải làm gì đó giúp phụ mẫu. Cao Viễn! Ta còn một chuyện nữa, đệ
cầm giúp ta thanh đao ngắn này, nếu như một ngày đệ gặp được nữ bộ khoái từng làm việc ở Kinh Triệu phủ, nàng ấy tên là Mộ Dung Phi Yên, đệ giúp ta tặng thanh đao này cho nàng ấy và nói, có một người đã từng thích
nàng ấy là Hồ Tiểu Thiên ta…
Hồ Tiểu Thiên nói tới đây, trước mặt hắn liền hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Phi Yên, giọng nói lại có chút nghẹn ngào. Hắn hít một hơi
thật sâu, xua tan muộn phiền, mím môi gật đầu nói:
- Cao Viễn! Ta đi đây, hãy nhớ lời ta!
Cao Viễn lại một lần nữa quỳ gối, nước mắt tuôn rơi.
Hồ Tiểu Thiên rời khỏi nhà trọ mà bọn họ nghỉ chân, sắp xếp lại quần áo, ngoài Đan Thư Thiết Khoán và lệnh bài kia ra thì trên người hắn không
có thứ gì quan trọng nữa cả, ngay lập tức ngẩng cao đầu đi về phía Thừa
Ân phủ.
Hồ Tiểu Thiên không biết dụng ý mà An Đức Toàn cho mình tấm lệnh bài này là gì, giờ đây hắn chỉ có chút hy vọng này, ngoài An Đức Toàn ra thì
thật sự hắn không nghĩ ra ai ở kinh thành này có thể giúp mình. Theo như An Đức Toàn nói ở Thanh Vân, ban đầu Hồ Tiểu Thiên hắn cứu được cô gái
Thất Thất ở Lan Nhược tự rất có thể là con gái của Đại Hoàng Tử Long
Diệp Lâm, nếu không thì An Đức Toàn cũng không phí sức đưa nàng ta đến
chỗ Chu Duệ Uyên Tây Xuyên. Nếu như suy đoán của hắn là đúng thì hắn
được coi như có ân với đương kim Hoàng thượng Long Diệp Lâm. Vì chuyện
này, có lẽ Hoàng thượng sẽ khai ân mà tha cho Hồ gia chăng.
Nhưng chuyện này có thể thành công hay không, quan trọng trước hết phải
tìm được hai người, một là lão thái giám An Đức Toàn, hai là tiểu cô
nương Thất Thất. Hai người này đều là những người cơ trí, nghĩ lại những việc hai người đã làm trước đây thì không loại trừ khả năng họ có ân sẽ báo. Hiện giờ Hồ Tiểu Thiên đã không còn sự lựa chọn nào khác, vị thái
giám thần bí An Đức Toàn này chắc hẳn là nhân vật quan trọng bên cạnh
tân quân, chỉ có điều hành động của người này khiến người khác khó đoán
được. Lúc Chu Vương đến Thanh Vân đón tiếp sứ đoàn Sa Già, ông ta đã
từng xuất hiện nhưng không biết sau đó có biến cố gì mà không thấy xuất
hiện nữa? Giờ đây nghĩ lại, lúc đó ông ta đưa cho mình tấm lệnh bài
dường như đã dự tính gặp phải chuyện hôm nay, còn nói sau này dựa vào
tấm lệnh bài này có thể cứu được mạng mình.