Y Thống Giang Sơn

Chương 162: Q.1 - Chương 162: Chương 243: Tịnh thân (thượng).




Lưng gù của Quyền Đức An càng lợi hại hơn, nhìn thì giống như một chiếc cung, hiện giờ Quyền Đức An chính là một chiếc cung đầy sức mạnh. Chiếc cung này có sức mạnh bá đạo phá hủy hết thảy mọi thứ, thân người còng xuống bỗng thẳng đứng, tám mũi tên lông vũ được lão thu lại chuyển hướng bắn ngược về phía người áo đen.

Đầu mũi tên nhọn hoắt xé rách bóng đêm phát ra tiếng kêu xi xi, đầu mũi tên bắn tốc độ cao nhanh chóng phóng lên không chúng, đầu nhọn bắt đầu đỏ lên tỏa sáng.

Người áo đen vốn đã bắt đầu tấn công không thể không dừng lại bước lùi về phía sau, quay tay rút cây trường đao, dùng cây trường đao đó để chặn tám mũi tên lông vũ của lão. Sau tiếng va chạm phát ra liên tiếp, người áo đen không thể không liên tiếp lùi về phía sau để làm giảm sức mạnh to lớn của mũi tên lao tới. Thân đao liên tiếp đón đỡ cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, một tiếng lách cách vang lên, biến thành hai đoạn, mũi tên lông vũ cuối cùng bỗng phá vỡ mạng phòng hộ của trường đao tổ thành, bay thẳng tới cổ họng của người áo đen.

Thân hình của người áo đen ngửa ra phía sau, lưng dán gần sát mặt đất, khiến cho y tránh khỏi mũi tên chí mạng này.

Bộ lông mày xám trắng của Quyền Đức An giãn ra, chiếc vòng tay gỗ tử đàn trên cổ tay tuột xuống lòng bàn tay, móng tay như mũi đao sắc nhọn cắt đứt sợi dây đỏ, tay phải vê một hạt niệm châu, bắn ra ngoài.

Người áo đen trốn được sự truy sát của tám mũi tên lông vũ, song không trốn được viên tràng hạt này. Tràng hạt này va trúng bắp chân r, tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể chấp nhận đòn tấn công này. Bên phải bắp chân giống như bị chiếc búa tạ đập vào, đau đớn kèm theo tiếng vỡ vụn của xương tủy rõ ràng. Thân người y lảo đảo, ngã mạnh xuống đất. Khóe miệng Quyền Đức An hiện rõ nụ cười khinh miệt, lưỡi kiếm sắc nhọn thoáng chốc đã tới cách trước ngực lão một thước. Bàn tay phải khô cứng đưa ra dò xét. Ngón giữa và ngón trỏ kẹp lấy mũi kiếm. Thanh kiếm này không thể di chuyển thêm được chút gì nữa.

Ngón tay thích khách ấn lên cán kiếm một cái, keng! Trong kiếm có kiếm, trong trường kiếm rút ra một thanh kiếm nhỏ hẹp, trong khoảng cách ngắn vẫn tung ra được ba đường kiếm lạnh tới thẳng cổ họng của Quyền Đức An.

Ba! Một tiếng. Lực được phát ra từ ngón tay Quyền Đức An, mũi kiếm sắc nhọn bị cắt ra thành hai đoạn, lần lượt lao tới cơ thể đối phương.

Thích khách không thể không dùng kiếm nhỏ để cản lại mũi kiếm đang xé gió lao đến, ngăn lại một trong số đó, song cũng không thể cản được mũi kiếm sau đó, mũi nhọn lại như hàn tinh đâm thẳng vào đầu vai, xuyên thấu qua vai.

Không thấy chân Quyền Đức An di chuyển, thoáng chốc lại lao tới phía sau tên thích khách đó, tay phải như móng vuốt chim đập trúng vào sau lưng tên thích khách đó. Tiềm lực hùng mạnh im hơi lặng tiếng như thủy triều dâng lên từng đợt từng tợt đánh thẳng vào tâm mạch của thích khách đó, làm chấn thương lục phủ ngũ tạng của thích khách! Một dòng máu tươi phun ra từ miệng, cơ thể mềm lũn đổ nhào xuống đất. Hai tên thái giám đi tới, mỗi người giữ một tên thích khách, lấy khăn che mặt của hai người đó xuống. Tiễn thủ xuất hiện đột ngột bắn tên là Triển Bằng, người từ phía sau âm thầm hạ sát thủ với Quyền Đức An không ngờ là đệ nhất nữ thần bộ kinh thành - Mộ Dung Phi Yên.

Khóe miệng Mộ Dung Phi Yên chảy ra dòng máu tươi, làm nổi bật khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, nhìn mà ghê người.

Hồ Tiểu Thiên tuyệt đối không ngờ Mộ Dung Phi Yên lại tới cứu mình, trong lòng vừa xúc động vừa lo lắng, run run nói:

- Các người … sao các người lại tới?

Hai người Mộ Dung Phi Yên và Triển Bằng vẫn chưa kịp mở miệng, Quyền Đức An lăng không, khống chế á huyệt của hai người, khẽ nói:

- Trước tiên đưa hai người bọn họ tới Thừa Ân phủ, chờ Tạp gia xong việc sẽ thẩm vấn kỹ hơn.

Hồ Tiểu Thiên nhìn Mộ Dung Phi Yên, hai mắt Mộ Dung Phi Yên nhìn chằm chằm Hồ Tiểu Thiên, như muốn nói gì đó, nhưng á huyệt đã bị khống chế, không thể phát ra bất kỳ ân thanh nào. Mắt nàng đỏ lên, dòng lệ trong suốt chảy đầy khuôn mặt. Cặp môi anh đào động đậy, cuối cùng đã hiện lên nụ cười như hoa xuân rực rỡ. Nụ cười này đã bao hàm tất cả. Từ trong nụ cười của nàng, Hồ Tiểu Thiên đã hiểu được lòng nàng, hắn cũng cười.

Hồ Tiểu Thiên vốn không muốn quá nhiều người liên lụy tới phiền toái bên trong, nhưng hắn thấy sự việc ngày càng tệ hơn.

Lão thái giám là một người cố chấp. Chuyện lão quyết định thường không dễ thay đổi, cũng giống như trước đó lão đi tới Tịnh thân phòng, quyết định tối hôm nay Hồ Tiểu Thiên phải tịnh thân, lão không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua.

Hồ Tiểu Thiên không ngờ đã bình tĩnh lại, không tiếp tục kêu cứu nữa, không có bất kỳ phản kháng gì. Bởi vì cuối cùng hắn đã hiểu, bất luận mình làm gì chỉ có thể liên lụy tới nhiều bạn bè. Sự thực thì hắn đã phản kháng, hắn kêu cứu cũng không làm nên chuyện gì, xem ra vận mệnh của hắn đã không thể xoay chuyển được nữa rồi.

Hai tên thái giám trói Hồ Tiểu Thiên lên giường. Trong phòng có hương vị máu tanh thủy chung luôn quẩn quanh không đi. Nằm trên chiếc giường lạnh như băng, Hồ Tiểu Thiên nhắm mắt lại, không những suy nghĩ mà còn im lặng lấy lại tinh thần của mình.

Quyền Đức An vẫy tay ra hiệu cho hai tên thái giám ra ngoài cửa, tiếng đóng cửa sắt vang lên quanh quẩn trong trong phòng tịnh thân trống trải.

Hồ Tiểu Thiên mở to mắt, ánh mắt lạnh lùng, thấy lão thái giám Quyền Đức An trong tay cầm một con dao nhỏ sắc bén, ngồi trên chiếc ghế đối diện, không thèm chú ý sửa móng tay. Cây đao này chính là dùng để tịnh thân cho mình, lão thái giám này thật đáng ghê tởm, không có quan niệm vô khuẩn gì cả, tốt xấu thì lão cũng nên dùng cồn để tiêu độc chứ!

Quyền Đức An nói:

- Không ngờ còn có người quên cả mạng sống cứu ngươi. Ngươi tới tìm ta quả nhiên đã để lại một đường đi rồi.

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:

- Ta không biết bọn họ sẽ đến. Hai người bọn họ không liên quan gì tới chuyện này, là bọn họ tự chủ trương, lén cùng tới, xin ông tha cho họ.

- Bọn họ muốn giết Tạp gia, ngươi nghĩ là ta sẽ bỏ qua cho hai người muốn giết chết người của ta sao? Ngươi nghĩ là Tạp gia ngại cái mạng của mình sao?

Hồ Tiểu Thiên liền nói:

- Nếu không phải Mộ Dung Phi Yên nói hộ các ngươi, ban đầu ở Lan Nhược Tự ta quyết không thu nhận ông và tiểu Công chúa rồi. Nếu không có Mộ Dung Phi Yên liều mình cứu giúp, tiểu Công chúa cũng không thể bình an tới Tiếp Châu được. Cô ấy mới là ân nhân cứu mạng của tiểu Công chúa, ông tuyệt đối không được giết chết cô ấy!

Quyền Đức An lạnh lùng cười:

- Cứ xem như ta giết chết cô ta đi, ai biết được chứ?

Ánh mắt lạnh lùng tựa như lưỡi dao đâm trúng người Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Tha cho bọn họ, ta hứa với ông, ta sẽ vào cung hầu hạ Hoàng thượng.

Quyền Đức An bật cười khằng khặc, sau đó đứng dậy từ từ bước tới bên cạnh Hồ Tiểu Thiên cùng với con dao sắc lạnh kề sát má Hồ Tiểu Thiên, di chuyển dần tới cổ họng hắn:

- Quả là có tình, vì cứu cha mẹ ngươi mà không tiếc tính mạng, vì Mộ Dung Phi Yên mà có thể không tiếc tử bỏ “mệnh căn” của ngươi, chậc chậc, xem ra cô gái kia ở trong lòng ngươi còn quan trọng hơn cả cha mẹ ngươi rồi.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Họ không liên quan gì tới việc này. Ông thả họ ra đi, để cứu phụ mẫu ta, ta nguyện vì ông làm bất kỳ chuyện gì.

- Nói như vậy, ngươi đã đồng ý tịnh thân rồi ư?

Hồ Tiểu Thiên nghiến chặt răng, nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng gật đầu.

Con dao trong tay Quyền Đức An từ từ di chuyển tới cổ họng hắn:

- Xem ra ngươi không cam lòng rồi!

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Quyền công công, ông có thể hứa với ta một chuyện không?

- Nói!

- Nếu thời gian có thể quay trở lại, liệu ông có lựa chọn tịnh thân vào cung không?

Quyền Đức An bỗng nhăn mạnh khóe môi lại, con dao trong tay bỗng từ cổ họng Hồ Tiểu Thiên trượt thẳng xuống ngang thắt lưng hắn. Hồ Tiểu Thiên sợ tới mức hét lên thảm thiết. Mũi dao đã làm rách quần áo trên người Hồ Tiểu Thiên, nhưng mũi dao lại chưa làm rách da thịt của hắn. Lát sau, mũi dao lại dịch chuyển, dây lưng Hồ Tiểu Thiên bị cắt đứt từ giữa.

Hồ Tiểu Thiên cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên từ gấu quần đi thẳng vào bên trong. Luồng khí lạnh này khiến cho khắp người hắn như rơi vào hố băng, chân tay đều tê dại, môi run lập cập. Nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn nguyện chết ở thế giới đó còn tốt hơn là làm thái giám ở nơi này.

Quyền Đức An nói:

- Có phải ngươi khinh ta? Trong mắt ngươi có phải đang cảm thấy người như ta không giống người không giống quỷ đúng không?

Hồ Tiểu Thiên nhìn ánh mắt Quyền Đức An có chút điên cuồng, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Nhưng lúc này lại sợ có tác dụng gì đó, người ta là dao thớt ta là cá thịt, mình chỉ có mặc người ta chém giết. Quả thực đã tới nước này cũng không có gì phải sợ nữa, Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:

- Trước giờ ta chưa bao giờ khinh thường ông, ta chỉ là có chút thương hại ông.

Quyền Đức An dường như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới này, ngửa đầu ra sau cười ha hả, cười hồi lâu mới dừng lại:

- Thương hại ta? Ngươi có tư cách gì thương hại ta? Ta vì Hoàng thượng vào sinh ra tử, ta vì Đại Khang cúc cung tận tụy. Ta rất được Hoàng thượng sủng hạnh. Một câu của ta có thể quyết định được sự sống cái chết của Hồ thị các ngươi. Ta có thể để cho ngươi một con đường sống, đồng nghĩa cũng có thể khiến ngươi sống không bằng chết.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ông không có người thân, không bạn bè, quyền thế để làm gì? Quyền thế có lớn hơn nữa có thể to hơn Hoàng thượng không? Ông vì gã vào sinh ra tử, chẳng lẽ gã sẽ coi ông làm ân nhân của mình ư? Trong mắt gã ông chỉ là một tên nô tài. Ông nghĩ là sống chết của ông gã quan tâm tới sao? Gã chỉ nghĩ tất cả đều là việc ông nên làm.

Trong lòng Quyền Đức An đau như kim đâm. Lão bỗng nắm chặt tay lại đấm vào ngực Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên cảm thấy ngực mình cứng lại, trước mắt là một màn đen kịt.

Sau khi đã tạm thời hôn mê, Hồ Tiểu Thiên liền tỉnh dậy. Cảm giác đầu tiên khi hắn tỉnh dậy chính là sợ hãi, một cú đấm của lão thái giám đã khiến mình choáng váng, e là không phải nhân lúc mình bị ngất đã cắt “mệnh căn” của mình rồi chứ, trời ơi! Nếu thực như vậy, sau này bố đây còn lạc thú cuộc đời gì nữa đây?

Nhưng rất nhanh hắn đã cảm thấy không có gì đau đớn giữa hai chân, mệnh căn của mình có lẽ vẫn còn.

Quyền Đức An cũng đã ngồi xuống ghế, qua biểu hiện của lão có lẽ là đã bình tĩnh trở lại rồi. Hồ Tiểu Thiên bất giác có chút hối hận, vừa rồi quả thực không nên kích thích lão thái giám này.

Quyền Đức An nói:

- Ta đã thay đổi chủ ý rồi!

Hồ Tiểu Thiên kinh ngạc nói:

- Cái gì?

Lẽ nào lời vừa rồi đã chọc giận lão thái giám rồi. Quyền Đức An thẹn quá thành giận muốn giết toàn gia mình sao? Nếu đúng như vậy lúc đầu đã không làm thế rồi.

Quyền Đức An nói:

- Nếu ta giữ mệnh căn của ngươi lại, ngươi có trung thành giúp ta làm việc không?

Hồ Tiểu Thiên nghe lão nói có thể để lại mệnh căn của mình, bỗng kinh ngạc vui mừng khôn xiết, liền gật đầu nói:

- Quyền công công, chỉ cần ngài tha cho ta một mạng, đừng nói là lên núi đao hay xuống biển lửa ta đều bằng lòng đi vì ngài. Nếu ngài cảm thấy vẫn chưa hài lòng, ta nhận ngài là cha nuôi, thậm chí còn lấy theo họ của ngài cũng được.

Quyền Đức An dường như bị Hồ Tiểu Thiên chạm đúng chỗ đau, khẽ thở dài nói:

- Ta không tốt số thế đâu, cuộc đời này của ta không thể có đời sau nữa rồi.

Tay phải của lão khẽ vỗ xuống thành ghế nói:

- Ta có thể không giúp ngươi tịnh thân, ta cũng có thể tha cho hai người bạn đó của ngươi, thậm chí ta còn có thể thuyết phục Hoàng thượng tha cho tính mệnh của Hồ gia các ngươi. Nhưng ….

Hồ Tiểu Thiên nghe thấy từ “nhưng”, trong lòng bỗng khựng lại phân nửa, lão thái giám tuyệt đối không phải là cây đèn cạn dầu, không biết còn muốn đưa ra điều kiện hà khắc gì nữa đây? Nghĩ lại, xấu nữa cũng không thể xấu hơn việc bị tịnh thân vào cung. Chỉ cần lão thái giám có thể giúp mình làm những việc trên, cho dù là muốn mình giết người giúp lão cũng có thể xem xét. Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ngài nói đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.