Quyền Đức An nói:
- Hoàng thượng vừa mới thành lập Thần Sách Phủ, hiện đang chiêu hiền nạp sĩ, sau khi ngươi tới Ti Uyển Cục, sẽ được phép xuất cung để mua thức
ăn, ngươi trước hết phải liên lạc với Mộ Dung Phi Yên và Triển Bằng, tìm cách khiến hai người gia nhập Thần Sách Phủ, bằng vào bản lãnh của họ,
tiến vào trong đó cũng không có gì khó khăn. Chỗ ở hiện tại của bọn họ
được ghi trên này, ngươi phải nhớ cho kỹ, sau đó hủy ngay tờ giấy này
đi.
Hồ Tiểu Thiên không thể ngờ được Quyền Đức An lại tính đến việc sử dụng bằng hữu của hắn, trong nội tâm vô cùng cảnh giác.
Quyền Đức An nói:
- Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không gây bất lợi cho bọn họ, mọi việc
Tạp gia làm cho đến giờ hết thảy đều là vì tương lai của Đại Khang, chỉ
cần ngươi làm tốt chuyện ta giao phó, về sau chắc chắn sẽ không khiến
ngươi phải chịu thiệt thòi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Quyền công công, chẳng lẽ cả đời này của ta sẽ ở lại trong cung làm một tiểu thái giám ư?
]Quyền Đức An thản nhiên cười nói:
- Ngày giang sơn Đại Khang được củng cố vững vàng, cũng là lúc ngươi đại công cáo thành, được lui về hưởng lộc, Tiểu Thiên, ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ lại không hiểu được đạo lý này.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Quyền công công, những lời ngài nói ta sẽ khắc ghi trong lòng.
Quyền Đức An nói:
- Ngươi nhất định phải nhớ kĩ cho ta, đừng bao giờ liên lạc với Hồ gia.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu.
Quyền Đức An lại nói:
- Sử Học Đông sẽ cùng ngươi đi đến Ti Uyển Cục, nhưng y sẽ không có cơ
hội xuất cung, bên cạnh ngươi nhất định phải có một người thân cận.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chỉ có hai người chúng ta sao?
Quyền Đức An nói:
- Lần này điều đến đến Ti Uyển Cục có tới mười người, ngươi muốn chọn kẻ nào, cứ lên danh sách rồi giao trực tiếp cho Trương Phúc Toàn, hắn sẽ
an bài thỏa đáng cho ngươi.
Lần này nội cung điều động lượng người rất lớn, sau thời gian thử việc
trong cung một tháng, Hồ Tiểu Thiên và Sử Học Đông cùng bị điều đi Ti
Uyển Cục, theo đề nghị của Hồ Tiểu Thiên, Trương Phúc Toàn đã đem mấy
người Tiểu Cao Tử cùng Tiểu Đặng Tử giao cho hắn.
Hồ Tiểu Thiên đương nhiên trở thành đầu lĩnh của mấy người này. Khi vào
Ti Uyển Cục hắn lập tức được giao cho nhiệm vụ xuất cung mua bán. Công
việc này không chỉ giúp hắn có nhiều tự do hơn thái giám bình thường mà
bản thân vị trí này cũng đã là một chức quan béo bở. Chưởng ấn thái giám của Ti Uyển Cục Lưu Ngọc Chương vốn là một lão già lẩm cẩm, nghe nói là kẻ già nhất trong nha môn, đến nay đã sáu mươi bảy, răng cũng rụng sạch rồi, bởi vì lão từng chiếu cố đương kim Hoàng Thượng, cho nên cũng vì
biến động bên trong hoàng cung mà kiếm được một chức quan béo bở.
Hồ Tiểu Thiên ngày đầu tiên đến Ti Uyển Cục, Lưu Ngọc Chương liền cho gọi hắn.
Đối mặt vị lãnh đạo trực tiếp của mình, Hồ Tiểu Thiên tỏ vẻ mặt đầy cung kính, hắn nói:
- Tiểu Thiên tham kiến Lưu công công.
Lưu Ngọc Chương là một lão nhân có vẻ mặt hiền hòa, khi lão cười, các
nếp nhăn trên khuôn mặt nối tiếp nhau xuất hiện, lão gật đầu nói:
- Trương Phúc Toàn thường xuyên khen ngươi vô cùng thông minh với Tạp gia, về sau theo ta nhớ phải làm việc cho tốt.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Tạ ơn Tạ công công nâng đỡ, Tiểu Thiên về sau nhất định vì công công
tận tâm tận lực làm việc, tuyệt không phụ lòng kì vọng của công công.
Lưu Ngọc Chương nói:
- Không cần phải câu nệ như vậy, bình thường ở Ti Uyển Cục này cũng
không có việc gì lớn, nhưng tất cả hoa quả rau xanh trong hoàng cung đều là do chúng ta cung cấp, có thể nói đây chính là vườn rau của hoàng
cung, ngươi về sau chủ yếu theo ta ra ngoài chọn mua rau quả, Tạp gia
lớn tuổi rồi, rất nhiều chuyện sẽ không tránh khỏi có chút hồ đồ, ngươi
là kẻ thông minh biết điều, về sau phải giúp đỡ ta nhiều.
Hồ Tiểu Thiên cung kính nói:
- Xin công công yên tâm.
Sau khi vào Ti Uyển Cục, Hồ Tiểu Thiên cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh
cùng phòng chung giường với mấy chục người. Lưu Ngọc Chương đã cấp cho
hắn một nửa gian phòng ngay bên cạnh phòng mình, mặc dù chỉ rộng không
đến năm thước vuông, nhưng dù sao hắn cũng có một không gian riêng khép
kín, có thể không cần kiêng nể để cho mệnh căn tử của mình trông thấy
mặt trời.
Không biết là do ảnh hưởng của Quyền Đức An, hay Lưu Ngọc Chương đối với Hồ Tiểu Thiên có phần hợp mắt, lão thái giám này đối với hắn không tệ,
Hồ Tiểu Thiên mới vào Ti Uyển Cục được ba ngày, lão đã cho phép hắn trở
thành một trong số những thái giám xuất cung mua bán, cũng dẫn hắn ra
khỏi hoàng cung để thu mua rau quả.
Nghe nói Hồ Tiểu Thiên vừa mới đến Ti Uyển Cục đã được theo Lưu Ngọc
Chương xuất cung, Sử Học Đông rất hâm mộ, y nài nỉ muốn cùng Hồ Tiểu
Thiên xuất cung ngắm cảnh.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đông ca, không phải ta không chịu đáp ứng ngươi, hôm nay ta mới xuất
cung lần đầu, là phúc hay họa còn rất khó nói, chúng ta thân phận không
giống với người khác, người ta là tự nguyện vào cung, chúng ta thì vào
cung để chuộc tội, ta tuy rằng có thể xuất cung, nhưng cũng không dám tự ý rời Lưu công công nửa bước, cũng không có khả năng dạo chơi thoải
mái, tóm lại ta đáp ứng ngươi, về sau ta mà có cơ hội ra ngoài một mình, nhất định sẽ mang ngươi đi theo.
Sử Học Đông cũng hiểu được lời hắn nói là sự thực, có chút thất vọng thở dài nói:
- Thực không dám dấu huynh đệ, nếu ngươi có cơ hội nhìn thấy cha ta,
giúp ta an ủi ông ấy, từ lúc vào cung, ta bỗng nhiên hiểu được quá khứ
mình đúng là một tên khốn kiếp, khiến cho cha mẹ mình ruột nát tim tan,
nếu có cơ hội ta muốn nói với họ một câu xin lỗi.
Hồ Tiểu Thiên vỗ vỗ bờ vai của y nói:
- Nhất định sẽ có cơ hội, ta lần này xuất cung cũng sẽ chỉ mua đồ ăn, không làm những chuyện khác.
Bên ngoài vang lên tiếng gọi tên hắn, Hồ Tiểu Thiên khẩn trương đi ra,
nhìn thấy Lưu Ngọc Chương đã chuẩn bị xong, lần này xuất cung ngoài hắn
còn có một tiểu thái giám đi theo, thái giám này tên gọi là Vương Đức
Thắng, năm nay mười chín tuổi, dù còn trẻ nhưng gã đã vào Ti Uyển Cục từ lâu. Lúc trước gã vẫn đi theo Lưu Ngọc Chương chọn mua đồ, từ hồi Hồ
Tiểu Thiên đến, Lưu Ngọc Chương đã chuyển cho Vương Đức Thắng nhiệm vụ
quản lý vườn. Bên trong Ti Uyển Cục còn được phân làm ba bộ phận, một là chọn mua rau quả, hai là phụ trách chăm sóc toàn bộ vườn cảnh của hoàng cung, ngoài ra còn có một bộ phận quản lý kho thuốc.
Đi tới cửa trước, Lưu Ngọc Chương lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nói với Vương Đức Thắng:
- Tiểu Đức Tử, ngươi hôm nay không cần đi nữa, ở lại đây, dọn dẹp chỗ này một chút, hai ngày nay đã để Tiểu Hồ Tử làm rồi.
Hồ Tiểu Thiên nghe thấy cách xưng hô này thật sự có chút dở khóc dở
cười. Gọi ta Tiểu Thiên, Tiểu Hồ đều được, lại cố tình gọi ta là Tiểu Hồ Tử, nghe thật quái dị, chẳng lẽ lại còn có thái giám có râu hay sao ?
Vương Đức Thắng gật gật đầu, hướng sang Hồ Tiểu Thiên dặn dò:
- Tiểu Hồ Tử, ngươi đi cùng Lưu công, nhất định phải hầu hạ ngài cẩn
thận, nếu ngươi làm không tốt, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.
Lúc nói ra câu này, trong mắt gã toát ra vẻ âm hàn. Hồ Tiểu Thiên rất
giỏi việc nhìn mặt đoán ý, Vương Đức Thắng khi nói câu này đang quay
lưng lại với Lưu Ngọc Chương. Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, thằng nhãi này
chẳng lẽ vì bị ta đoạt mất chức quan béo bở, cho nên mới ghi hận trong
lòng? Nhưng hắn vẫn cười tươi:
- Vương công công yên tâm, ta nhất định hầu hạ Lưu công công thật tốt.
Lưu Ngọc Chương đứng dưới ánh mặt trời cười tủm tỉm nhìn của bọn hắn, Hồ Tiểu Thiên dù mới đến, nhưng cũng biết lỗ tai của Lưu Ngọc Chương
không được tốt, chưa chắc nghe được câu Vương Đức Thắng vừa nói.
Cùng Lưu Ngọc Chương ra khỏi Ti Uyển Cục, đi dọc theo con đường nhỏ của
nội cung, ra đến ngũ đạo tạp khẩu, vừa mới tới nơi, đã thấy một chiếc xe ngựa chờ sẵn ở đó, Hồ Tiểu Thiên cung kính dìu Lưu Ngọc Chương lên xe
ngựa, sau đó cũng tự mình ngồi xuống. Phu xe quất roi chậm rãi mà đi, Hồ Tiểu Thiên mặc dù đối với việc xuất cung tràn ngập chờ mong, nhưng ngồi bên cạnh Lưu Ngọc Chương cũng không dám biểu lộ ra quá nhiều tâm tư.
Tay phải của Lưu Ngọc Chương khẽ vuốt chiếc nhẫn ngọc bích trên tay
trái, nhìn chiếc nhẫn trong suốt và trơn bóng, hiển nhiên là bảo vật
hiếm có. Ngày trước Hồ Tiểu Thiên nghe kể đa số thái giám đều là kẻ ham
tiền, không biết Lưu Ngọc Chương có như vậy hay không, chỉ nhìn vào
chiếc nhẫn ngọc lão đeo, cũng có thể thấy lão ăn không ít tiền hối lộ.
Trong cung đình, Thượng Thiện Giám và Ti Uyển Cục đều là một trong những chức quan béo bở, nhất là bọn thái giám phụ trách hai nơi này. Việc
cung cấp rau quả cho mấy vạn miệng ăn trong cung đình ngày qua ngày đều
do bọn chúng phụ trách, thu nhập cũng không phải là ít, tùy tiện ăn đút
lót một lần, cũng đủ tiền cho người bình thường sống cả đời.
Lưu Ngọc Chương không nhanh không chậm nói:
- Có phải vừa rồi Tiểu Đức Tử uy hiếp ngươi không?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tuyệt không có, chỉ là dặn dò tiểu nhân chiếu cố thật tốt công công.
Lưu Ngọc Chương cười khặc khặc mấy tiếng rồi nói:
- Già rồi, đi đứng cũng không vững rồi, Tiểu Hồ Tử, kỳ thật hồi trước Tạp gia từng gặp qua ngươi đấy.
Hồ Tiểu Thiên nghe vậy trong lòng thấy cả kinh, chết tiệt, sao ta không
có chút ấn tượng gì về lão cả. Nhưng lão thái giám hẳn là không có lí do gì để lừa mình, hắn cúi đầu nói:
- Lưu công công, tiểu nhân không nhớ gì cả.
Lưu Ngọc Chương thở dài nói:
- Chuyện này cũng từ nhiều năm trước rồi, ta từng đến nhà các ngươi.
Hồ Tiểu Thiên âm thầm kinh hãi, như vậy Lưu Ngọc Chương nhất định đã
từng tới Thượng Thư Phủ, không biết năm xưa cha mình có đắc tội với lão
không, nếu quả thật có mối thù truyền kiếp, hiện tại mình rơi vào tay
lão, chẳng phải toi đời rồi sao. Phải biết rằng đa số thái giám bởi vì
mặc cảm thân thể khiếm khuyết mà trở nên hận đời, tính tình nhỏ nhen, có thù tất báo, nhưng nghĩ lại có lẽ không phải. Quyền Đức An đa mưu túc
trí, lão đem mình vào cung khẳng định có âm mưu gì đó, chắc chắn sẽ
không đưa mình vào tay kẻ thù.
Lưu Ngọc Chương nói:
- Ngươi khi đó thần trí không minh mẫn, ai cũng không nhận ra…
Lão thở dài nói:
- Cha ngươi từng có ân với Tạp gia, chịu ân một người nghìn năm nhớ, Tạp gia tuy rằng không có năng lực gì, nhưng cũng không phải là loại người
lấy oán báo ân, lúc cha ngươi gặp nạn, Tạp gia địa vị thấp hèn hổ thẹn
không giúp được gì, sau đó ta lại nghe nói, ngươi vì cứu Hồ gia, không
tiếc thân mình vào cung, thay cha chịu tội, quả nhiên là đứa trẻ ngoan.
Gần đây ta mới dò hỏi, biết được ngươi đang ở Ngưu Dương phòng của
Thượng Thiện Giám chịu khổ, liền chuyển ngươi đến làm thủ hạ của ta.
Ngươi yên tâm đi, về sau có Tạp gia chống lưng, ở Ti Uyển Cục sẽ không
có người nào dám ức hiếp ngươi.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên không khỏi thấy cảm động, Lưu Ngọc Chương tuy
rằng không kể năm xưa cha đối với lão có gì tốt, nhưng hiện tại, kẻ nào
cũng tận lực giũ bỏ quan hệ với Hồ gia, đừng nói đến chuyện báo ân, cho
dù không ném đá xuống ao cũng là quý lắm rồi.
Hồ Tiểu Thiên cung kính nói:
- Tạ ơn Lưu công công.
gật đầu, hắn biết rằng Quyền Đức An nhất định không phải đang nói đùa,
lão thái giám này trăm phương ngàn kế an bài nhiều chuyện như vậy, đối
với lão, mình chỉ là một quân cờ trong bàn cờ lớn