Trong lòng Hồ Tiểu Thiên chửi thầm đồ gian
thương, ngươi nghĩ cái gì chẳng lẽ ta đây còn không biết sao, cò kè mặc
cả, đây chính là nghề của lão tử, Hồ Tiểu Thiên không thèm đếm xỉa đến
Tào Thiên Sơn, rót trà vào chén, trong lòng thầm nghĩ, hai mươi lượng,
đây là thả chó đuổi ăn mày sao? Hoàng cung lón như vậy, chi phí rau quả
cho mấy vạn miệng ăn chắc chắn không phải con số nhỏ. Hồ Tiểu Thiên nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm trà nói:
- Ông chủ Tào, ông nếu là lưu luyến ân tình cũ như vậy, không bằng chờ sau này buôn bán với Vương Đức Thắng đi.
Câu nói đầu tiên khiến Tào Thiên Sơn giật mình, toát hết mồ hôi lạnh.
Hồi trước Vương Đức Thắng phụ trách giao dịch, Tào Thiên Sơn lúc đầu
tặng gã hai trăm lượng bạc mỗi tháng, nhưng tên tiểu thái giám đó cũng
cực kỳ tham lam, sau này phải tăng cho gã tới ba trăm lượng. Tào Thiên
Sơn vốn tưởng rằng Hồ Tiểu Thiên không biết quy củ, cho nên mới vươn hai đầu ngón tay, nhưng thật không ngờ Hồ Tiểu Thiên lợi hại như vậy. Tào
Thiên Sơn sợ đắc tội vị thần tài này, cuống quít chữa lại nóí:
- Hồ công công, vậy mỗi tháng ba trăm lượng, ngài xem có được không?
[Hồ Tiểu Thiên nghe y nói ba trăm lượng, cũng không khỏi giật mình kinh
hãi, không thể tin lần này xuất cung lại kiếm được món hời béo bở như
vậy, ba trăm lượng, con mẹ nó, mà đây chỉ là trong số các thương nhân,
nếu tất cả bọn chúng đều đưa ra một con số như vậy, mỗi tháng chỉ cần
nhận tiền hối lộ cũng phải hơn nghìn lượng. Khó trách ánh mắt Vương Đức
Thắng đối với mình lại oán độc như vậy, đúng là giết người cướp của mà.
Đối với Vương Đức Thắng mà nói, đây chính là mối thù không đội trời
chung rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ông chủ Tào, chắc ông cũng hiểu được, ta trong cung phải hầu hạ Hoàng
Thượng, Hoàng Thượng vui thì tự nhiên ta vui, nhưng Hoàng thượng mà có
gì không hài lòng, đầu ta rơi xuống đất đầu tiên. Rau quả kém chất lượng là chuyện nhỏ, nhưng khiến cho Long thể bất an, tổn hại đến giang sơn
xã tắc thì chính là chuyện lớn.
Tào Thiên Sơn liên tục gật đầu nói:
- Hồ công công yên tâm, rau quả được tiến cử vào cung đều đã được lựa chọn, kiểm tra kĩ càng.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Mỗi người đều có khẩu vị của riêng mình, Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ, ngài thích ăn cái gì, ngươi biết được sao?
Tào Thiên Sơn bị Hồ Tiểu Thiên hỏi á khẩu không trả lời được.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nhìn khắp Đại Khang nhiều địa phương như vậy, tất cả đồ ăn hoa quả
cống nạp đều phải qua cửa kiểm tra của Ti Uyển Cục. Chúng ta phải ngày
đêm tuyển chọn mới quyết định được nên đem thứ gì lên bàn của Hoàng
Thượng, những rủi ro mạo hiểm này ai gánh thay chúng ta được đây.
Tào Thiên Sơn nói:
- Hồ công công, ta hiểu, ta hiểu, chỉ cần ngài mở miệng, ta cam đoan có
thể đem những trái cây và rau quả tốt nhất đưa đến Ti Uyển Cục.
Hồ Tiểu Thiên cuối cùng cũng mỉm cười:
- Ta vừa mới nói rồi. Ta có quy củ của ta, những kẻ như chúng ta, bình
thường đều sống trong hoàng cung, chi phí ăn mặc tất cả đều do Hoàng
Thượng ban cho, bạc đối với chúng ta mà nói chẳng có mấy tác dụng, đừng
nói là mấy trăm lượng, dù ngươi tặng ta cả núi vàng núi bạc, ta cũng
chẳng có hứng thú, mà dù có hứng thú, ta cũng chẳng thể đem vào cung
được.
Tào Thiên Sơn liền hiểu ra, tên thái giám mới đến này không phải là
không tham, mà là tham tới cực hạn rồi, hắn là thấy chướng mắt với chút
tiền lẻ này rồi. Nhất thời, y không biết nên đáp lại thế nào.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Danh sách những thứ cần cung cấp ta đã giao cho ông rồi, nếu ta đoán
không nhầm, những người còn lại cũng có tâm sự như ông. Các người có nỗi khổ riêng, ta cũng hiểu được, không bằng ta có đề nghị thế này.
Tào Thiên Sơn nói:
- Hồ công công, xin cứ nói.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Về sau những việc thế này ta sẽ tìm đến ông, những người khác ta không có hứng thú, cũng không rảnh liên lạc, ông chủ Tào làm được chuyện này
chứ?
Hắn đem ra một chồng danh sách đưa cho Tào Thiên Sơn.
Tào Thiên Sơn hai tay tiếp nhận, cảm giác có chút thụ sủng nhược kinh
(được sủng ái mà lo sợ), thật ra rau quả vốn không phân biệt, chỉ vì hồi trước Vương Đức Thắng muốn tận thu tiền hối lộ, cho nên mới đem danh
sách chia ra làm nhiều loại, với mỗi thương nhân đều cố gắng kiếm chác
một chút.
Hồ Tiểu Thiên là loại người nào, liếc sơ qua liền nhận ra mưu mẹo bên
trong. Cái loại công việc nhận hối lộ này, dính dáng đến càng ít người
càng tốt, chỉ cần một kẻ để lộ ra điều gì, mình lập tức sẽ mang họa sát
thân, Hồ Tiểu Thiên vừa vào trong cung không lâu, được Lưu Ngọc Chương
trọng dụng, vất vả lắm mới kiếm được cái danh phận thái giám giao dịch,
hắn cũng không muốn vì cái nhỏ mà mất cái lớn.
Tào Thiên Sơn có chút kích động nói:
- Hồ công công tin tưởng ta như vậy… ta nhất định sẽ vì công công dốc hết sức lực làm tốt việc này.
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói:
- Nói vậy sai rồi, ngươi không phải làm việc vì ta, mà là làm việc vì
Hoàng Thượng, chỉ cần gặp qua vài lần ngươi sẽ biết, ta thật ra là người rất dễ nói chuyện, thương nhân các ngươi muốn lợi nhuận, ta lại cần sự
ân sủng của Hoàng Thượng, sự tín nhiệm của thượng quan, chúng ta ai cũng có lí do của mình, sau này phải cố gắng giúp đỡ lẫn nhau, trở thành
bằng hữu tốt.
Tào Thiên Sơn đã bị biểu hiện thành thục của vị tiểu thái giám này
thuyết phục, nếu lấy Hồ Tiểu Thiên so sánh với Vương Đức Thắng ngày
trước, tầm mắt của hai người rõ ràng là một trời một vực.
Khi Lưu Ngọc Chương trở về, Hồ Tiểu Thiên cũng đã làm xong những chuyện
cần thiết, hắn lên xe ngựa, hướng về Lưu Ngọc Chương hành lễ cười nói:
- Lưu công công.
Lưu Ngọc Chương nói:
- Xong hết mọi việc chưa?
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu:
- Xong rồi, sáng sớm ngày mai, bọn họ sẽ đem rau quả mang vào cung.
Lưu Ngọc Chương nói:
- Bọn chúng có hậu tạ ngươi thứ gì không?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Có, nhưng tiểu nhân đã từ chối rồi.
Lưu Ngọc Chương tỏ vẻ không quan tâm hỏi:
- Vì sao vậy?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tiền của mình tốt nhất nên quang minh chính đại mà kiếm, loại tiền này rủi ro quá lớn, không thể nhận.
Đôi mắt gần như híp lại của Lưu Ngọc Chương đột nhiên sáng lên, lão nhìn Hồ Tiểu Thiên một cách thưởng thức, không ngờ rằng tiểu tử này lại
thẳng thắn như thế, chậm rãi gật đầu nói:
- Tạp Gia quả nhiên không nhìn lầm ngươi, dù sao cũng là con cháu quý
tộc, tầm mắt khác hẳn với lũ tiểu thái giám kia, Tiểu Đức Tử tính tình
tham lam, việc gã tham ô tiền ta đã nghe qua không chỉ một lần. Kỳ thật
tham tiền cũng không có gì đáng trách, nhưng chúng ta là thái giám thì
cũng có quy củ của thái giám, có một loại tiền tuyệt đối không thể nhận, gã còn tưởng rằng mình đang cầm tiền của đám thương gia đó, nhưng thực
tế là đang lấy tiền của Hoàng Thượng, loại nô tài như vậy đúng là bất
nhân bất nghĩa.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, hắn bỗng nhiên hiểu được Lưu Ngọc Chương tuyệt đối không hồ đồ như vẻ bên ngoài.
Lưu Ngọc Chương ngáp một cái nói:
- Loại người như chúng ta, thân thích chẳng còn, hậu nhân chẳng có, một
thân một mình, cho dù là nhận được núi vàng thì cũng có ích lợi gì?
Lão nhắm mắt lại nói:
- Nhưng giữ lại một chút cho mình cũng không sao.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lưu công công, ngài yên tâm đi, về sau việc chọn mua rau quả, tiểu nhân nhất định sẽ thực hiện thỏa đáng.
- Có ngươi làm việc ta cũng yên tâm, cha ngươi khôn khéo như vậy, ngươi
là con trai của hắn, tự nhiên cũng không thể kém được. Đúng rồi, hôm nay ánh mắt Vương Đức Thắng đối với ngươi có chút không tốt, ngươi về sau
đối với gã phải đề phòng một chút.
Lão thái giám này bề ngoài có vẻ lẩm cẩm, nhưng thật ra bên trong rất tinh tường.
Hồ Tiểu Thiên coi như đã thuận lợi gia nhập vào Ti Uyển Cục, đối với
việc phụ trách chọn mua rau quả, hắn cũng thực hiện rất cẩn trọng, nhóm
thái giám chuyển từ Thượng Thiện Giám đến rất nhanh đã đoàn kết tạo
thành một thế lực của hắn ở Ti Uyển Cục này. Sau khi Lưu Ngọc Chương
quan sát vài ngày, phát hiện Hồ Tiểu Thiên quả nhiên không để lão thất
vọng, vì thế liền giao phó hoàn toàn việc thu mua cho hắn.
Kỳ thật chọn mua cũng không phải là công việc phức tạp, mỗi ngày chỉ cần lên danh sách nhu cầu rau quả của các nơi trong hoàng cung, sau đó dựa
vào lượng tồn kho của Ti Uyển Cục để xác định số lượng cần xuất cung thu mua. Thời gian thường không cố định, ngắn thì hai ngày, lâu thì năm
ngày, thậm chí có những lúc nào ngày cũng phải xuất cung.
Chọn lựa cũng có học vấn của việc chọn lựa, mua rau quả thì phải chọn
lựa theo mùa của nó. Đương nhiên nếu như Hoàng Thượng hoặc vị Phi Tần
nào đó được sủng ái nổi hứng muốn ăn hoa quả trái mua, chẳng hạn mua
đông muốn ăn vải, hay mùa hè muốn ăn măng mùa đông… thì đến Ti Uyển Cục
cũng phải nhức đầu, những lúc đó thì hoặc là trần tình xin Hoàng Thượng
thông cảm, hoặc là phải tìm cách tự xử lý. Cho nên bọn họ luôn tận lực
tìm cách giảm bớt phiền phức cho mình.
Hồ Tiểu Thiên mới tới chưa được vài ngày đã đem việc thu mua xử lý thỏa
đáng, linh hoạt, năng lực của hắn được mọi người công nhận, nhưng cũng
không thiếu kẻ ghen ghét, Vương Đức Thắng chính là một trong số đó.
Hồ Tiểu Thiên vẫn luôn không hiểu, vì sao Vương Đức Thắng tham ô nhiều
bạc như vậy, Lưu Ngọc Chương lại thả cho gã một con ngựa, chỉ bắt gã đi
làm vườn, về sau hắn mới biết được Vương Đức Thắng còn có một ca ca là
Vương Đức Tài, cũng làm việc trong nội cung, hiện đang là tâm phúc của
Hoàng Hậu.
Tuy rằng Sử Học Đông đã đau khổ cầu xin Hồ Tiểu Thiên dẫn y xuất cung,
Hồ Tiểu Thiên vẫn cương quyết lắc đầu, hắn ít nhiều hiểu được tính tình
của Sử Học Đông, y đối với cuộc sống trong cung không thấy thỏa mãn, một khi có cơ hội rời hoàng cung, khó mà đảm bảo được rằng liệu cái tên này có chịu trở về hay không. Hồ Tiểu Thiên mới bắt đầu đứng vững trong Ti
Uyển Cục, hắn tuyệt đối không thể mạo hiểm. Đối phó Sử Học Đông cũng
không cần tốn quá nhiều miệng lưỡi, chỉ việc nói Lưu công công không
đồng ý, dù sao với địa vị hiện giờ của y, căn bản không có khả năng gặp
Lưu công công nói chuyện.
Hồ Tiểu Thiên cũng biết suy xét nặng nhẹ, hắn hiểu được đây là thời điểm nhạy cảm, tuyệt đối không thể liên lạc với cha mẹ. Mặc dù đã xuất cung
nhiều lần, nhưng hắn chưa bao giờ chủ động đi tìm người nhà, thậm chí
ngay cả Mộ Dung Phi Yên và Triển Bằng hắn cũng chưa một lần gặp.
Thoáng cái nửa tháng đã trôi qua, cuối cùng cũng đến thời gian ước định
cùng Mộ Dung Phi Yên gặp mặt, Hồ Tiểu Thiên sớm đã có chuẩn bị, vừa vặn
chỉnh cho lịch xuất cung vào hôm nay, lần này xuất cung hắn mang theo
Tiểu Cao Tử Và Tiểu Đặng Tử đi cùng, hai tên tiểu thái giám này là hắn
mang từ Ngưu Dương phòng của Thượng Thiện Giám tới đây, Mặc dù Tiểu Cao
Tử từng bị Hồ Tiểu Thiên phang gạch vào đầu, nhưng bây giờ vì gã có tài
nhìn mặt đoán ý, lại biểu hiện trung thành và tận tâm nên rất dược Hồ
Tiểu Thiên coi trọng, trở thành một trong những thân tín của hắn.
Sử Học Đông chỉ có thể giương mắt nhìn ba người bọn họ rời đi.
Ra khỏi hoàng cung, Tiểu Cao Tử hướng về Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hồ công công, gần đây ta nghe nói Vương Đức Thắng nhiều lần chửi bới, nói sẽ dạy cho công công một bài học.
Hồ Tiểu Thiên thản nhiên cười nói:
- Không cần quan tâm mấy lời đồn nhảm.
Tiểu Đặng Tử nói:
- Công công, ta nghĩ chuyện này chúng ta không thể phớt lờ được.
Hồ Tiểu Thiên cảm thấy hứng thú nói:
- Vậy theo ý kiến của ngươi ta phải ứng phó thế nào
Tiểu Đặng Tử cười cười nói:
-Theo ngu kiến của tiểu nhân, chúng ta nên tiên hạ thủ vi cường