Hồ Tiểu Thiên thở nhẹ ra, giờ mới ý thứ rằng mình vẫn đang ôm An Bình công chúa, vội vàng buông hai tay, vái nàng rồi nói:
- Tiểu nhân mạo phạm công chúa, mong công chúa giáng tội.
An Bình công chúa đã nghe rõ chuyện vừa rồi, nhẹ nhàng nói:
- Bỏ đi, cũng không thể trách ngươi, con nha đầu Thất Thất quen ngang bướng, đã làm ngươi chịu thiệt thòi rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đa ta ân công chúa không giết.
Người ta vốn không nói sẽ giết hắn, Hồ Tiểu Thiên nói như vậy chẳng khác gì làm đối phương đã tha thứ cho mình.
An Bình công chúa nói:
- Thừa dịp nha đầu đó ra ngoài, ngươi mau đi đi.
- Vâng!
Hồ Tiểu Thiên quay người đi xuống thang.
An Bình công chúa sau lưng lại gọi hắn:
- Ngươi đợi đã.
Hồ Tiểu Thiên cho rằng nàng lại đổi ý, đành dừng lại, lại nghe công chúa An Bình nói:
- Hay là ta tiễn ngươi ra, nếu gặp nha đầu đó, ta sẽ giải thích, nói là ta thả ngươi đi.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên rất ấm áp, thật là hiểu lòng người, đều là công chúa, nhưng tính cách người ta hiền thục dịu dàng, quả là tấm thân nữ
tính mỹ đức tập hợp thiên hạ, lại thấy dung nhan nghiêng nước nghiêng
thành của công chúa An Bình, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ. Nếu có thể
tán tỉnh công chúa mỹ miều này coi như là một chuyện vui vẻ trong đời.
Công chúa An Bình đương nhiên không biết ý nghĩ xấu trong đầu hắn, xuất
phát điểm giúp hắn rất đơn giản, chỉ là cảm thấy tên tiểu thái giám này
bị ức hiếp thật đáng thương, muốn giúp hắn thoát khỏi móng vuốt của Thất Thất thôi.
Đi ra ngoài cửa, phát hiện bên ngoài không có ai, công chúa An Bình vẫy
tay với Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng đi ra. Đi qua viện tử
này mới biết chỗ này không phải cung Hinh Ninh mà là cung Ninh Tú, hiện
tại là chỗ ở của Thất Thất.
Hai người một trước một sau, men theo ngõ nhỏ trong thành cung mà đi,
công chúa An Bình biết Hồ Tiểu Thiên không muốn lại chạm trán với Thất
Thất. Cho nên luôn chọn đường nhỏ vắng vẻ, Hồ Tiểu Thiên đối với đường
trong hoàng cung không thuộc, nên thấy choáng váng, khi đi vào đường lớn thì đã đến phía trước cung Hinh Ninh.
Công chúa An Bình dừng lại nói với Hồ Tiểu Thiên:
- Ngươi đi đi, chớ đừng để con nha đầu đó bắt gặp đấy.
Hồ Tiểu Thiên lại khom lưng hành lễ với nàng, hắn bước đi vài bước, quay người lại nhìn công chúa An Bình, thì thấy bóng An Bình thấp thoáng chỗ cây xanh rồi biến mất. Hồ Tiểu Thiên có chút tiu nghỉu, trong lòng than thầm, mỹ nữ! Quả nhiên là mỹ nữ tuyệt thế. Hắn lắc đầu, khi chuẩn bị
đi, đột nhiên nghe thấy một âm thanh:
- Tiểu công chúa, thì ra hắn chạy đến đây rồi!
Hồ Tiểu Thiên quay người lại nhìn, thì thấy Thất Thất dẫn theo một đám
cung nữ thái giám đang từ đằng xa đi tới. Hồ Tiểu Thiên thất kinh, giờ
hắn bất chấp thân phận công chúa gì Thất Thất, quay người bỏ chạy. Không phải vì Hồ Tiểu Thiên sợ cô nàng, mà vì nha đầu này tính tình vẫn trẻ
con, chưa biết chừng cô nàng sẽ nghĩ ra chủ ý tồi gì đó giày vò mình, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Hồ Tiểu Thiên sải bước chạy, thì ra tốc độ chạy của hắn không chậm, từ
sau khi được mười năm công lực của Quyền Đức An, chạy cực nhanh trên
đường, một chốc đã bỏ xa Thất Thất và đám cung nữ thái giám.
Thất Thất đuổi theo vài bước đã mệt đứt hơi, hai tay xoa đầu gối thở gấp gáp nói:
- Tiểu tử thối, dù ngươi có chạy đằng trời thì ta không tin là sẽ không bắt được ngươi.
Sau lưng vẳng đến âm thanh ôn hòa của công chúa An Bình:
- Thất Thất, cháu dẫn nhiều người đến đây làm gì?
Thất Thất tròn xoe đôi mắt quay người nhìn cô cô, tính trẻ con trên mặt chưa hết lập tức tràn trề cảnh xuân, nàng ta cười nói:
- Cháu đến đây nghênh đón cô cô ạ!
An Bình công chúa nói:
- Nghênh tiếp ta? Ta thấy không giống. Dẫn theo nhiều người dường như là bắt người.
Thất Thất nói:
- Cái gì đều không che được được cô, vừa mới bị một tên tiểu thái giám chọc giận đây.
- Tên tiểu thái giám nào dám to gan vậy?
Cung nữ bên nhiều chuyện nói:
- Thái giám thu mua Ti Uyển cục Hồ Tiểu Thiên!
Nghe thấy tên Hồ Tiểu Thiên, đôi mắt công chúa An Bình thoáng qua một ánh hào quang kinh ngạc, nàng nhỏ giọng nói:
- Hồ Tiểu Thiên? Ta chưa từng nghe qua tên này…
Hồ Tiểu Thiên về Ti Uyển Cục, hai tên Tiểu Cao Tử và Tiểu Đặng Tử sớm đã bị đuổi về. Thấy hắn bình an vô sự quay về, hai tên vội nghênh đón hỏi
Hồ Tiểu Thiên được thưởng gì
Hồ Tiểu Thiên đương nhiên đem chuyện gặp phải hôm nay kể cho hai gã, khi đang chuẩn bị quay về thay quần áo, đột nhiên thấy Sử Học Đông hấp tấp
chạy đến nói:
- Chuyên lớn không xong rồi. Lưu công công ngã rồi.
Hồ Tiểu Thiên cuống quýt mang theo một đám thái giám chạy qua. Thì ra
khi Lưu ngọc Chương vừa ra cửa không cẩn thận vướng ngã, nên sái mắt cá
chân. Nhớ lại, bắp chân đau thì cũng không đứng được, vừa hay Sử Học
Đông gần đó, nên chạy qua cứu.
Một đám tiểu thái giám thấy Lưu Ngọc Chương ngã trên đất, tranh lên
trước muốn đỡ lão, lại bị Hồ Tiểu Thiên quát dừng lại. Trước mắt còn
chưa biết tình hình thương tích của Lưu Ngọc Chương, cho nên mù quáng
nâng dậy có thể làm vết thương lão nặng thêm.
Hồ Tiểu Thiên qua trước, cẩn thận kéo ống quần Lưu ngọc Chương lên, thấy chân trái của lão đã sưng như bánh mỳ vậy.
Lưu Ngọc Chương đau đến nỗi trán đầy mồ hôi, giọng run run:
- Ta thấy chắc là gẫy rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Công công không cần lo lắng, chúng tôi đều ở đây.
Hắn cho người đi tìm một tấm cửa, cẩn thận bế Lưu Ngọc Chương lên, rồi
để Tiểu Cao Tử cẩn thận bảo vệ chân gãy của lão, hết sức tránh di
chuyển.
Thái giám khác nghe tin đều chạy tới, đã có người đến Thái y viện mời thái y.
Hồ Tiểu Thiên nhớ lời nói của Quyền Đức An, thời gian đầu nhập cung,
nhất thiết không được biểu hiện y thuật của mình, nên hắn cũng không
nghĩ nhiều, sau khi kiểm tra sơ bộ cho Lưu ngọc Chương, phán đoán lão
chỉ là gãy xương bình thường, nhưng với tuổi tác của Lưu Ngọc chương,
chỉ sợ cần một khoảng thời gian để lành lại.
Lúc Lưu Ngọc Chương đau đến mức không nói được, thì có khách đến. Lại là thái giám bên cạnh Giản hoàng hậu Giản - Vương Đức Tài. Tình hình trước mắt thế này Lưu Ngọc Chương đương nhiên không thể đi gặp khách, lão
nhịn đau nói với Hồ Tiểu Thiên:
- Tiểu Thiên, ngươi giúp ta đi gặp gã…hỏi gã có chuyện gì…
Hồ Tiểu Thiên đáp lại một tiếng, quay người đi ra cửa, ra đến ngoài cửa, thấy đứng bên ngoài một thái giám mặc áo trường bào màu tím. Người thái giám đó không cao, quay sau lưng, hai tay bắt đằng sau, bên hông thắt
dây đai màu lam, hai mắt nhìn trời, biểu hiện rất kiêu ngạo.
Nghe thấy tiếng chân của Hồ Tiểu Thiên, Vương Đức Tài quay lại, gã soi Hồ Tiểu Thiên từ trên xuống dưới.
Hồ Tiểu Thiên chắp tay nói:
- Vị này hẳn là Vương công công rồi? Tại hạ Hồ Tiểu Thiên phụng mệnh Lưu công công đến nghênh đón.
Vương Đức Tài miễn cưỡng chắp tay hành lễ nói với hắn:
- Hữu lễ rồi, Lưu công công hiện tại ở chỗ nào?
Hồ Tiểu Thiên vẻ mặt tươi cười nói:
- Lưu công công người không khỏe, hiện tại không tiện gặp ngài, Vương công công có chuyện gì nói với tôi cũng được.
Vương Đức Tài nheo mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên, tỏ ý khinh thường, theo gã thấy tiểu thái giám này vẫn chưa đủ tư cách.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vương công công không muốn nói, vậy tại hạ chỉ còn cách cáo từ, đợi khi Lưu công công khỏe lại, ngài lại qua đây.
Hắn cũng không thèm coi đối phương ra gì.
Vương Đức Tài nói:
- Ngươi đứng lại!
Hồ Tiểu Thiên dừng bước, quay lưng nói với Vương Đức Tài:
- Vương công công còn có gì chỉ giáo?
Vương Đức Tài nói:
- Đệ đệ của ta đi đâu rồi?
Khóe môi Hồ Tiểu Thiên nhếch lên lạnh lùng nói:
- Không biết đệ đệ của Vương công công là vị nào?
Vương Đức Tài nói:
- Vương Đức Thắng!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Thì ra ngài ấy là đệ đệ của ngài, trước đây Lưu công công phái ngài ấy trông coi vườn, cụ thể ở đâu thì tôi cũng không rõ, chi bằng tôi gọi
bạn của ngài ấy đến, để Vương công công hỏi tỉ mỉ thế nào?
Lời hắn nói không chút sơ hở, thực ra không ai rõ tung tích Vương Đức
Thắng hơn Hồ Tiểu Thiên. Đêm qua Vương Đức Thắng bị Hồ Tiểu Thiên ngộ
sát, ngay cả xác bị hắn chôn sau dưới hầm đất. Nhưng Hồ Tiểu Thiên lại
nghĩ đến một vấn đề cực kỳ quan trọng, nếu Vương Đức Thắng biết bí mật
hầm, gã có nói bí mật này cho anh ruột gã không. Giả dụ Vương Đức Tài
cũng rõ việc này, vậy rắc rối sau này thật không nhỏ đâu.
Vương Đức Tài thấy trong ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên đầy vẻ hồ nghi, gã đến gần Hồ Tiểu Thiên một bước:
- Không biết ngươi có đức tài có bản lĩnh gì mà tiếp nhận vị trí của đệ đệ ta.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Lời của Vương công công xin thứ tôi nghe không hiểu, tại hạ không có
sở trường gì, ngoài chút đạo nghĩa công bằng, không có ý nghĩ tư lợi.
Không bỏ túi riêng, không tư lợi, nói thẳng ra là không có bản lĩnh nào.
Vương Đức Tài nghiến răng cười lạnh:
- Hay cho một tên lắm mồm lắm miệng, không hổ là con của lão cẩu Hồ Bất Vi.
Hồ Tiểu Thiên nghe thấy tên này nhục mạ cha mình là lão cẩu, tức giận điên cuồng, hắn cười lạnh nói:
- Vương khốn kiếp, ngươi dám nói lại xem.
Vương Đức Tài nói:
- Ta nói cha ngươi Hồ Bất Vi là lão cẩu…
Nói chưa dứt, đã thấy mắt hoa lên, Hồ Tiểu Thiên đã nện một quyền lên
sống mũi gã. Vương Đức Tài bị Hồ Tiểu Thiên đánh một quyền bay ra ngoài, ùm một tiếng rơi hai hai trượng trên mặt đất.
Lũ tiểu thái giám xung quanh không ít, thấy Hồ Tiểu Thiên ra quyền đánh người đều kinh hãi.
Sở dĩ Hồ Tiểu Thiên bộc phát đánh người, một là vì Vương Đức Tài nhục mạ cha hắn, còn có một nguyên nhân khác, hắn muốn thử Vương Đức Tài rốt
cuộc có võ công hay không. Đêm qua khi Vương Đức Thắng ra tay đánh lén
Bảo Bảo, có thể thấy võ công Vương Đức thắng không yếu, Hồ Tiểu Thiên ra tay không dùng toàn lực, chỉ dùng ba thành công lực. Nếu Vương Đức Tài
có võ công, chắc sẽ phản ứng lại, sẽ ngăn cản trận công kích này của
hắn. Nhưng Vương Đức Tài dường như không phản ứng, trước mặt Hồ Tiểu
Thiên không có năng lực chống cự nào.
Vương Đức Tài bị đánh ngã, gã lồm cồm bò dậy, chỗ sống mũi có chút máu đọng nhưng chưa chảy ra. Vương Đức Tài giận dữ rống lên:
- Tên nô tài khốn kiếp, ngươi dám đánh ta.
Gã định xông vào Hồ Tiểu Thiên, bị đám tâm phúc của Hồ Tiểu Thiên là Sử Học Đông, Tiểu Cao Tử, Tiểu Đặng Tử ngăn cản.
Hồ Tiểu Thiên uể oải nói:
- Các ngươi có thấy Vương công công ngã không?
Đám thái giám Ti Uyển Cục đồng thanh nói:
- Nhìn thấy rồi!
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói:
- Có đồng ý làm chứng cho ta không?
- Đồng ý
Vương Đức Tài sắc mặt xanh mét, gã đã lĩnh giáo đạo lý cái gì rồng mạnh
không đè được rắn địa phương. Ti Uyển Cục là địa bàn của Hồ Tiểu Thiên,
giở trò ở đây không dễ gì đi được, Vương Đức tài nuốt hận nói:
- Được, ta sẽ nhớ mặt ngươi!
Nói xong gã quay người đi ra ngoài cửa.
Sử Hoc Đông lĩnh đám thái giám cười vang lên.