Mộ Dung Phi Yên và Triển Bằng đã được chọn
vào Thần Sách phủ. Thời gian gần đây, họ đều vào Thần Sách phủ tiến hành huấn luyện người mới. Hồ Tiểu Thiên muốn gặp họ tạm thời cũng phải chờ.
Trở về Ti Uyển Cục, đầu tiên đến gian phòng của Lưu Ngọc Chương thám
thính, nhân tiện khi ra ngoài mua thuốc bổ biếu, đương nhiên những
chuyện này không cần Hồ Tiểu Thiên phung phí, chỉ cần tiết lộ một tiếng
với Tào Thiên Sơn, tên này sẽ đặc biệt chuẩn bị xong. Hồ Tiểu Thiên
đương nhiên không thể nói những món này là thành ý của đám thương nhân
rau quả. Vào trong tay hắn, tất cả đều biến thành thành ý của hắn, nhưng đáng tiếc những ngày tươi đẹp như thế xem ra không còn bao lâu. Ngày
mai Ngụy Hóa Lâm sẽ đến, một khi y tiếp quản Ti Uyển Cục, sợ rằng mình
sẽ không còn ung dung thế này nữa.
Trong phòng, có hai tên tiểu thái giám đang thu dọn đồ đạc. Lưu Ngọc
Chương đã quyết định xuất cung dưỡng thương, lão có nhà trong kinh
thành. Sự thật thái giám có quyền thế và quan chức trong cung đình đều
có phủ đệ của mình ngoài cung. Hoàng cung dù tốt, nhưng ở đây rốt cuộc
vẫn là nô tài, chỉ có trong phủ đệ của mình mới cảm thấy đổi đời để
xướng ca hạnh phúc.
Hồ Tiểu Thiên đem thuốc bổ đặt lên bàn gỗ cánh gà bên giường, cung kính hỏi:
- Lưu công công đang làm gì ạ?
Lưu Ngọc Chương nói:
- Tiểu Hồ Tử, Tạp gia đã cáo từ hoàng thượng, ngày mai ta sẽ xuất cung tĩnh dưỡng.
Hò Tiểu Thiên thực ra sớm đã biết tin này, nhưng vẫn cố ý giả bộ ngạc nhiên:
- Công công tại sao phải đi? Ngài ở Ti Uyển Cục cũng có người chăm sóc
mà, nếu công công lo lắng họ không làm chu đáo, Tiểu Thiên nguyện giao
việc thu mua cho người khác để tôi hầu hạ công công.
Nghe thấy Hồ Tiểu Thiên bày tỏ ý chân thành, Lưu Ngọc Chương cũng có cảm động, lão chậm rãi gật đầu nói:
- Tiểu Thiên à, thành ý của ngươi ta hiểu được, nhưng Tạp gia đã quyết ý rồi.
Lão thò tay ra nắm lấy cánh tay Hồ Tiểu Thiên, thở dài nói:
- Khi bệ hạ còn nhỏ tuổi, Tạp gia đã hầu hạ bên cạnh người, sau này bệ
hạ gặp nạn, Tạp gia ở trong cung ngày đêm mong mỏi, cuối cùng mây tan
nhìn thấy trăng sáng, đợi đến một ngày bệ hạ đăng cơ. Ta vốn cho rằng,
lão già này có thể giữ thêm một thời gian, có thể hầu hạ bệ hạ thêm vài
năm. Nhưng chuyện ngoài ý muốn hôm nay đã làm ta hiểu, lão đã già rồi,
lực bất tòng tâm!
Hồ Tiểu Thiên biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy, khi lúc nãy gặp
Quyền Đức An, Quyền Đức An đã để lộ ra chuyện Lưu Ngọc Chương cáo từ.
Thực tế sớm có người thèm muôns vị trí của lão, chuyện ngoài ý muốn chỉ
cho thêm những người đó mượn thêm cớ mà thôi.
Lưu Ngọc Chương nói:
- Ngày mai đến thay ta là Thiếu giám nội quan giám Ngụy Hóa Lâm, người này sống chung cũng không được tốt.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bất luận ai tới, Tiểu Thiên đều làm việc theo khuôn phép.
Lưu Ngọc Chương gật đầu, muốn nói gì đấy nhưng rồi lại thôi. Từ đáy lòng thở dài, lão ở trong hoàng cung đã hơn nửa đời người, đã hiểu rõ nhân
tình thế thái, dự liệu sau khi mình đi, những ngày của Hồ Tiểu Thiên
không còn tốt đẹp nữa. Trước đây lão đối xử Hồ Tiểu Thiên rất tốt, dù
xuất phát điểm chỉ là báo đáp Hồ Bất Vi đã từng giúp lão. Nhưng giờ
trong mắt nhiều người, không còn nghi ngờ Hồ Tiểu Thiên chính là tâm
phúc của lão. Ngụy Hóa Lâm sẽ không coi trọng Hồ Tiểu Thiên, đối với
tương lai của Hồ Tiểu Thiên, Lưu Ngọc Chương nảy ra cảm giác thương hại
mà không giúp được gì. Trong lòng lão nghĩ đến, đứa trẻ thông minh lanh
lợi này, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh làm chuyện tốt cho Ti Uyển Cục.
Hồ Tiểu Thiên có thể cảm nhận được thành ý của Lưu Ngọc Chương, hắn cung kính nói:
- Lưu công công, ngài hãy nghỉ trước, tôi đi xem việc hôm nay đã làm xong chưa.
Lưu Ngọc Chương gật đầu, khi Hồ Tiểu Thiên đến cửa, lão liền nghĩ đến một chuyện:
- Tìm thấy Vương Đức Thắng chưa?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đã cho người đi tìm, nhưng không biết tại sao đến giờ vẫn chưa thấy tung tích.
Lưu Ngọc Chương nói:
- Cho người tìm tiếp, đang yên lành sao đột nhiên không thấy đâu.
Hồ Tiểu Thiên đáp lại một tiếng, rồi đi ra ngoài.
Sử Học Đông thần thần bí bí đến bên Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tiểu Thiên, sự việc dường như có chút gì không đúng.
- Chỗ nào không đúng?
Sử Học Đông nói sát bên tai hắn:
- Ta nghe người ta nói Lưu công công ngày mai về quê dưỡng thương. Đệ
nói Ti Uyển Cục này sẽ phái người khác đến quản lý hay không?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đã định rồi, nói là Thiếu giám nội quan giám Ngụy Hóa Lâm đến thay Lưu công công.
Sử Học Đông hỏi:
- Đệ có quen Ngụy Hóa Lâm không?
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu, Sử Học Đông nóng nẩy, y đẩy tiểu Thiên sang một bên:
- Tiểu Thiên, Ngụy công công này có chăm sóc đệ giống Lưu công công không?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chuyện của tương lai ai mà biết được? Huynh chú tâm nhiều như vậy để làm gì?
Sử Học Đông nói:
- Chúng ta không phải là huynh đệ sao? Ta không chuyên tâm thay đệ, còn ai chuyên tâm thay đệ đây?
Y thật sự lo lắng một khi Hồ Tiểu Thiên mất quyền lực, bản thân cũng không còn những ngày tốt đẹp nữa.
Hồ Tiểu Thiên nghĩ đến chuyện Quyền Đức An đã dặn dò, hắn nói với Sử Học Đông:
- Ta có chút chuyện phải làm ở hầm rượu. Huynh giúp ta canh ở bên ngoài, bất cứ người nào cũng không được cho vào.
Sử Học Đông gật đầu, cùng Hồ Tiểu Thiên đến trước hầm rượu, Hồ Tiểu
Thiên lấy chìa khóa mở cánh cửa hầm rượu, đang chuẩn bị vào, thì nghe
thấy sau lưng một âm thanh như chuông bạc:
- Hồ công công!
Hồ Tiểu Thiên quay người lại nhìn, người gọi hắn là tiểu công chúa Thất
Thất, suýt nữa thì lớn chuyện rồi. Thất Thất này đúng là quỷ hồn, dám
đến đây tìm mình, hắn chậm rãi quay người lại, thấy Thất Thất mặc một bộ trang phục tiểu thái giám, nàng ta tuổi còn nhỏ, ngực chưa phát triển,
thoạt nhìn cứ ngỡ là một tiểu thái giám tuấn tú, không có chỗ sơ hở nào. Hồ Tiểu Thiên để ý sau lưng nàng ta không có kẻ nào đi theo cùng, lúc
này mới yên tâm, chỉ cần không phải là huy động nhiều người đến hỏi tội
hắn, vậy thì không sợ nữa.
Sử Học Đông chưa gặp Thất Thất bao giờ, y cảm thấy tiểu thái giám này rất xinh xắn, dường như chưa từng gặp ở Ti Uyển Cục.
Thất Thất nói:
- Chào Hồ công công.
Hồ Tiểu Thiên hỏi:
- Tìm ta có việc gì?
Thất Thất tiến lên nắm lấy cánh tay hắn nói:
- Vào rồi nói!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nói ở đây…
Cánh tay đã bị Thất Thất dùng tay bóp chặt, kéo lưng quần hắn vào hầm rượu.
Sử Học Đông cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, ở đâu xuất hiện ra một tên tiểu thái giám, dường như rất quen Hồ Tiểu Thiên, nhưng Hồ Tiểu Thiên vừa
rồi nói không để người khác vào sao? Lẽ nào là vì gặp gã? Từ bên trong
cửa hầm rượu đã khép lại, nghe thấy âm thanh của Hồ Tiểu Thiên:
- Không để người nào vào đây!
Thất Thất lôi Hồ Tiểu Thiên vào trong hầm rượu, Hồ Tiểu Thiên bị cô nàng túm lưng kéo nên rất đau, dùng hết sức hất tay cô nàng ra:
- Buông tay, cô bỏ tay ra, còn bóp ta thì ta sẽ trở mặt đấy!
Thất Thất lúng liếng mắt đen nhìn hắn nói:
- Trở mặt với ta? Trở đi, cần ta giúp ngươi trở không? Trở hết da mặt ngươi xem nào.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Công chúa điện hạ, cô là kim chỉ ngọc diệp, chấp nhặt tiểu thái giám
này làm gì. Trước đây tôi đã đắc tội với cô, nhưng hiện tại mọi chuyện
đã qua rồi, cô có thể buông tha cho tôi được không?
Thất Thất nghe hắn nói mắc tởm nên nhíu mày nói:
- Hồ Tiểu Thiên, ngươi nói thật là tởm, một chút kiềm chế cũng không có.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tôi đã thảm thế này còn kiềm chế được nỗi gì?
Thất Thất nói:
- Ngươi đừng nhìn ta như vậy, làm như ta thù sâu không bằng, ta sớm đã
không trách ngươi, nếu trách ngươi ta đã giết giết ngươi rồi.
- Chi bằng cô giết ta đi, cho ta nhập cung làm thái giám có phải là chủ ý của cô không?
Thất Thất nói:
- Ta không biết, lúc biết được ngươi đã vào cung rồi. Hồ Tiểu Thiên, hôm nay ta qua đây không phải tìm ngươi tính sổ, ta muốn thương lượng với
ngươi, bằng không ta tâu rõ với phụ hoàng, điều ngươi đến cung ta hầu
hạ, được không?
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, xin cô hãy tha cho ta, cô vốn là đứa trẻ hay thay đổi, vui giận thất thường, khi không vui thì hàn hạ ta,
đến chỗ cô hầu hạ, trừ phi ta ghét mạng mình quá dài.
Thất Thất thấy Hồ Tiểu Thiên không phản ứng lại, đôi mắt nhướng lên:
- Đừng tự cao tự đại với ta, ta niệm tình cũ trước đây của chúng ta, chứ ta không phải hạng người biết ân mà không báo đáp.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Thành ý của công chúa tôi xin nhận, nhưng ban đầu tôi cũng không có dự định cứu cô, nếu cô không dung Thất Nhật đoạt hồn châm bắn trộm tôi,
tôi khẳng định bỏ mặc cô ở Lan Nhược tự rồi, từ trước đến giờ tôi không
phải là người tốt, nên cô cũng không cần phải coi tôi là ân nhân, không
phải nợ tôi cái gì cả.
Thất Thất gật đầu, quay người di ra chỗ cầu thang.
Hồ Tiểu Thiên vội đi theo:
- Công chúa, dưới này tối lửa tắt đèn, hơn nữa rất dơ bẩn. Cô là kim chi ngọc diệp, đứng có làm bẩn quần áo.
Thất Thất thấy mắt hắn ngó quanh, nàng liền sinh nghi. Nếu Hồ Tiểu Thiên không ngăn cản nàng, chưa chắc nàng có hứng thú đi xuống, nhưng Hồ Tiểu Thiên nói như vậy nên đã khơi lòng hiếu kỳ của nàng, nàng tiếp tục đi
đến cầu thang.
Hồ Tiểu Thiên đành châm đèn lồng đi theo, Thất Thất đi thẳng đến tầng dưới, nhìn thấy một dãy thùng rượu, nàng lầm bẩm:
- Không ngờ trừ hầm rượu hoàng cung ra, còn có một nơi hầm rượu lớn như vậy. Chợt mũi nàng ngửi thấy:
- - Í, sao có mùi máu tanh vậy?
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên kinh ngạc, củ chuối thật, cô nàng này là chó
hay sao? Mũi sao mà thính thế? Hắn nhìn xung quanh, mình đã thu dọn hiện trường hung án rất sạch sẽ, theo lý không thể có sơ hở, nhưng để đề
phòng bát trắc vẫn là khuyên cô nàng sớm rời đi thì hơn.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Công chúa, chúng ta đi thôi, ở đây không khí ô nhiễm không thích hợp ở lâu. Để tránh ảnh hưởng đến người cô, cô là cành vàng lá ngọc, nếu có
sơ sót gì, ta đảm đương không nổi đâu.
Thất Thất khinh thường nói:
- Có cái gì kỳ lạ đâu, đi thì đi!
Nàng quay người chuẩn bị đi, thì nghe thấy phía trên truyền đến nhiều bước chân.
Hồ Tiểu Thiên bất giác có chút giật mình, rõ ràng dặn Sử Học Đông canh
cửa cho tốt, không để cho người khác vào, có vậy mà y cũng không làm
xong.