Những lời này của Quyền Đức An chẳng khác
nào một viên thuốc an thần cho Hồ Tiểu Thiên, trên thực tế cũng đích xác như vậy, Nguỵ Hoá Lâm đột nhiên không biết tung tích, Vị trí thái giám
Chưởng ấn Ti Uyển Cục vẫn chưa phái người mới đến kế nhiệm, Hoàng Thượng ra lệnh cho Lưu Ngọc Chương tiếp tục ở lại trong cung dưỡng thương,
cũng chính là nói Lưu Ngọc Chương tiếp tục quản lý Ti Uyển Cục. Đằng sau việc này rõ ràng tồn tại trận đánh kịch liệt giữa Quyền Đức An và Cơ
Phi Hoa, kết quả cuối cùng không nghi ngờ gì nữa, Quyền Đức An chiếm thế thượng phong.
Cảm thấy hài lòng với kết quả này nhất đương nhiên chính là đám Hồ Tiểu
Thiên. Lưu Ngọc Chương lại không hề có chút vui sướng đặc biệt nào, lão
không phải là người của Quyền Đức An, cũng không phải là người của Cơ
Phi Hoa, lần này Ti Uyển Cục không may trở thành đối tượng tranh đoạt
của hai phe, còn mình không cẩn thận liền rơi vào khe hẹp.
Sau khi trải qua chuyện này, con người Lưu Ngọc Chương thay đổi ngày
càng chán nản, lão dứt khoát giao cho Hồ Tiểu Thiên xử lý mọi việc. Hồ
Tiểu Thiên sau khi nắm quyền Ti Uyển Cục, tự nhiên trước tiên bắt đầu sử dụng người của mình. Giao việc bảo vệ Lâm Uyển Hoàng gia cho Tiểu Đặng
Tử, Tiểu Cao Tử phụ trách kho thuốc, Sử Học Đông phụ trách nhà kho, hầm
rượu.
Hồ Tiểu Thiên cho rằng vẫn còn một nguyên nhân khiến Cơ Phi Hoa có thể
nhanh chóng tìm đến, chính là Ti Uyển Cục rất có khả năng có tai mắt của gã, lợi dụng quyền lực trong tay, tiến hành điều khiển quy mô lớn tất
cả thái giám trong Ti Uyển Cục, điều tất cả những người khả nghi đi
trông coi lâm uyển cùng Tiểu Đặng Tử, những thái giám giữ lại Ti Uyển
Cục đều điều tra rõ lai lịch gia cảnh, phàm là những người trước đây đi
lại quá thân thiết với Vương Đức Thắng đều điều đến trung tâm quản lý.
Kinh nghiệm làm Huyện thừa Thanh Vân khiến quyền thuật của Hồ Tiểu Thiên trên quan trường đã có những lý giải bước đầu, dùng người không khách
quan tuy rằng không phải là việc tốt đẹp gì nhưng trước mắt lại là cách
khả thi nhất và cũng thực tế nhất.
]Lưu Ngọc Chương mặc kệ mọi hành động của Hồ Tiểu Thiên, già đúng là già rồi, tuy Quyền Đức An ra mặt lần này, khiến lão có thể tiếp tục ngồi
trên vị trí Thái giám Chưởng ấn Ti Uyển Cục, nhưng trong lòng Lưu Ngọc
Chương đã thấy mệt mỏi, quả thực là đã đến lúc nghỉ ngơi dưỡng sức rồi,
Ti Uyển Cục sau này giao cho đám trẻ tuổi Hồ Tiểu Thiên gánh vác, tuy
dưới tay lão vẫn còn đám phụ tá nhưng mỗi tên đều là dạng khúm núm,
không có tên nào có thể đưa ra chủ ý trong thời khắc mấu chốt, khách
quan mà nói, Hồ Tiểu Thiên tuy trẻ nhưng có cái nhìn đại cục, xử lý sự
việc quyết đoán, nhanh gọn, dứt khoát, khiến Lưu Ngọc Chương bớt lo
không ít. Trải qua vài việc càng phát hiện ra năng lực của tên tiểu tử
này, Lưu Ngọc Chương càng kiên định quyết tâm bồi dưỡng Hồ Tiểu Thiên.
Sử Học Đông thấy Hồ Tiểu Thiên nắm quyền, đại ca kết bái huynh đệ là
mình cũng cùng quang vinh, nhưng khiến y buồn bực chính là đến hôm nay
Hồ Tiểu Thiên vẫn chưa đưa y xuất cung mua bán. Dường như mỗi lần Hồ
Tiểu Thiên xuất cung, tên này đều nhõng nhẽo quấy rầy. Lần này Hồ Tiểu
Thiên cuối cùng cũng đồng ý dẫn y xuất cung, nhưng nói trước là y không
được tự tiện rời đi, càng không được liên lạc với cha mẹ y. Sử Học Đông
vô cùng chấp thuận, Hồ Tiểu Thiên vì cẩn thận để đạt được mục đích, vẫn
dẫn hai tên tiểu thái giám theo, phụ trách canh gác bên đường, đề phòng y có mưu mẹo gì trên đường đi.
Sự hợp tác giữa Hồ Tiểu Thiên và Tào Thiên Sơn của Phỉ Thuý Đường đã vô
cùng ăn ý, trong lúc Tào Thiên Sơn cũng đã từng nghe nói sự biến động
của Ti Uyển Cục. Đúng lúc đang nghĩ có cần thắp hương lần nữa mời Bồ tát không thì truyền tới tin tức, Lưu Ngọc Chương vẫn nắm giữ Ti Uyển Cục,
trách nhiệm mua bán do Hồ Tiểu Thiên phụ trách vẫn không thay đổi, Tào
Thiên Sơn thấy việc này vô cùng vui mừng, dù sao thay người cũng cần đầu tu thêm một khoản lớn, Hồ Tiểu Thiên tuy rằng khôn khéo, nhưng tên này
xem ra không tham lam, chắc là một người chuyên tâm làm tốt công việc.
Hồ Tiểu Thiên giao tất cả cho Tào Thiên Sơn xong quả thực cũng trút được không ít rắc rối. Mỗi lần xuất cung mua thức ăn chỉ cần giao đơn hàng
cho Tào Thiên Sơn, Tào Thiên Sơn sẽ xử lý thoả đáng, Hồ Tiểu Thiên phần
lớn thời gian đều có thể tự do sắp xếp.
Từ sau khi liên thủ với Thất Thất giết Nguỵ Hoá Lâm, Hồ Tiểu Thiên làm
việc cũng cẩn trọng hơn rất nhiều, mấy ngày gần đây Thất Thất có lẽ cũng lo lắng người khác nghi ngờ, cũng không đến tiếp tục quấy rầy hắn, mỗi
lần Hồ Tiểu Thiên ra vào cung cũng cẩn thận kỹ càng, sợ có người đi theo mình.
Quyền Đức An đại khái cũng tính đến việc này, cũng không có liên lạc gì
với hắn nữa. Việc Nguỵ Hoá Lâm mất tích tuy gợi lên chút sóng gió nhưng
theo thời gian trôi đi, việc này nhanh chóng bị mọi người quên lãng,
đúng như những gì lúc đầu Hồ Tiểu Thiên nói, hoàng cung mấy vạn thái
giám, thỉnh thoảng mất tích mấy tên như vậy căn bản không gây được quá
nhiều chú ý.
Tất cả xem ra lại khôi phục tình trạng ban đầu. Lần này xuất cung mua
thức ăn, Hồ Tiểu Thiên để Sử Học Đông và hai tên tiểu thái giám cũng đi
hỏi giá cả, tìm hiểu tình hình biến động mới nhất. Kỳ thực đây cũng
không phải là việc cần thiết, Tào Thiên Sơn khống chế giá cả thức ăn và
vật phẩm rất nghiêm ngặt, cung cấp thức ăn cho cung đình, không khác gì
đi trên đầu mũi dao, làm không tốt sẽ bị rơi đầu, Tào Thiên Sơn cũng
không dám sơ suất, nhưng tín nhiệm là tín nhiệm, hình thức vẫn cần phải
đi, càng huống hồ Hồ Tiểu Thiên muốn càng nhiều tự do tách đám người đi
theo này, hắn có không ít việc cần làm một mình.
Ví dụ như lần này hắn và Mộ Dung Phi Yên gặp mặt, Hồ Tiểu Thiên làm xong việc ở Phỉ Thuý Đường, đi ra ngoài, nhìn xung quanh, một chiếc xe ngựa
đã chậm rãi tiến về phía hắn, Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy rõ ràng, lái xe
đúng là Cao Viễn, một thời gian không gặp, đứa trẻ này dường như cao
thêm không ít, cũng đánh xe đến trước mặt Hồ Tiểu Thiên, vẫn không nói
gì, miệng đã toét ra, để lộ hai hàm răng trắng nõn chỉnh tề.
Hồ Tiểu Thiên cố ý cười nói:
- Tiểu ca, đi đâu đấy?
Cao Viễn đáp:
- Đà phố! Nhà hàng Tam Hỷ.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận không có người theo dõi, lúc này mới lên xe ngựa.
Hồ Tiểu Thiên không phải là lần đầu tiên tới Đà phố, lần trước khi hắn
đến đây với Mộ Dung Phi Yên vẫn còn là để tra án, ở đây còn gặp nguy
hiểm, nếu không phải là Mộ Dung Phi Yên bảo vệ tính mạng, hắn cũng rất
khó thoát khỏi độc thủ của sát thủ. Đà phố ở phía trước, cảnh ổn ào hỗn
loạn trong quá khứ hôm qua lại lần lượt hiện ra trước mắt, trong thoáng
chốc, mình dường như chưa từng rời khỏi kinh thành, nhưng mà hắn lại
tỉnh táo ý thức được, tất cả hôm nay sớm đã phát sinh sự thay đổi long
trời lở đất, hắn không bao giờ còn là công tử Hộ bộ thượng thư ngày xưa
nữa, nha nội mọi người hâm mộ đã trở thành một tên tiểu thái giám địa vị thấp kém trong hoàng cung rồi.
Cao Viễn đánh xe đến nhà hàng Tam Hỷ, trước tiên nhìn tình hình xung
quanh rồi mới vén rèm xe lên mời Hồ Tiểu Thiên xuống. Đứa nhỏ này tuy ít tuổi nhưng làm việc vô cùng cảnh giác, chín chắn hơn cả tuổi của mình.
Hồ Tiểu Thiên vốn cho rằng nó sẽ lên lầu cùng mình, Cao Viễn lại nhỏ giọng nói:
- Sảnh Tuấn Mã lầu 3!
Nó phải ở lại tiếp tục canh gác, nhìn xem có nhân vật nào khả nghi đi qua đây không.
Hồ Tiểu Thiên bướcvào nhà hàng Tam Hỷ. Trong kinh thành, đặc biệt là ở
nơi như Đà phố, thái giám không hiếm gặp. Triều đình có Nha mã giám,
trong Nha mã giám dường như mỗi ngày đều có thái giám lui tới chợ ngựa
trong kinh thành, Đà phố tuy là một nơi tương đối hỗn loạn nhưng các
thái giám của Nha mã giám thường xuyên lui tới nơi này, đều vì nơi này
ngẫu nhiên có thể gặp được ngựa tốt, vào dịp năm ngoái, Nha mã giám đã
từng tới đây chọn một loạt Tuyết Hoa Thông ngày đi nghìn dặm.
Cho nên thân làm thái giám như Hồ Tiểu Thiên cũng không gây ra quá nhiều sự chú ý, phần lớn thực khách đều cho rằng tên này là thái giám phụ
trách mua thức ăn trong cung.
Sự thực cũng chính là thế, chỉ là mục đích của Hồ Tiểu Thiên không hề
đơn giản như vậy. Lập tức di lên lầu hai của nhà hàng Tam Hỷ, tìm thấy
sảnh Tuấn Mã, cửa phòng khép hờ, Hồ Tiểu Thiên nhẹ đẩy hé cửa, thấy hai
người Mộ Dung Phi Yên và Triển Bằng đều ngồi bên trong. Hắn mỉm cười,
lúc này mới đẩy hẳn cửa phòng bước vào.
Qua cửa sổ, Mộ Dung Phi Yên và Triển Bằng kỳ thực sớm đã thấy Hồ Tiểu
Thiên đến, để che giấu tai mắt người khác, hai người không ra ngoài
nghênh đón, đến khi Hồ Tiểu Thiên bước vào trong phòng, Triển Bằng mới
đứng dậy, y cười nói:
- Tiểu Thiên huynh đệ, đã lâu không gặp!
Hồ Tiểu Thiên tiến lên nắm lấy hai tay của y, cười nói:
- Rất tốt, không thể tốt hơn!
Trong lúc nói không quên nhìn Mộ Dung Phi Yên một cái. Mộ Dung Phi Yên
nhìn thấy anh chàng này đi vào, không khỏi tim đập rộn ràng, lúc nhìn
thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn, khuôn mặt xinh đẹp lại không tự chủ được mà đỏ lên, nàng vội vàng cúi đầu, lo sợ bị Triển Bằng nhìn thấy vẻ khác thường. Cũng may sự chú ý của Triển Bằng đều tập trung vào trên người
Hồ Tiểu Thiên, không chú ý đến biểu hiện ngượng ngùng của Mộ Dung Phi
Yên.
Sau khi Hồ Tiểu Thiên ngồi xuống, Mộ Dung Phi Yên chủ động đứng lên rót rượu, nhẹ giọng nói:
- Ta và Triển đại ka đã đợi ở đây nửa canh giờ rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Gần đây hoàng cung xảy ra mấy việc, cho nên mọi việc đều phải thận trọng.
Triển Bằng thở dài nói:
- Tiểu Thiên, thật làm khó đệ rồi!
Y vô cùng thông cảm cho Hồ Tiểu Thiên, cho rằng Hồ Tiểu Thiên hiện giờ
đã là thân phận thái giám, chịu nỗi nhục lớn như vậy nhưng lại nhẫn nhục sống tạm bợ vì người nhà.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cũng coi như không làm khó, tình cảnh hiện giờ đã khá hơn nhiều rồi, ít nhất cũng có thể thường xuyên ra ngoài hóng mát.
Triển Bằng nói:
- Ta mới đây đã đi thăm Hồ đại nhân.
Hồ Tiểu Thiên nghe nói đến người nhà, gật gật đầu.
- Triều đình tuy rằng miễn chức quan của ông ấy, nhưng hiện nay vẫn để
ông ấy hỗ trợ Hộ Bộ, ông ấy và phu nhân tạm thời sống là Thuỷ cảnh hồ
đồng. Hồ đại nhân và phu nhân vẫn rất khoẻ, hai người bọn họ chỉ lo lắng cho sự an nguy của đệ.
Hồ Tiểu Thiên nhớ tới cha mẹ, trong lòng không khỏi đau xót, từ một nhân vật số một Hộ Bộ đột nhiên trở thành ở tầng lớp thấp nhất, tâm lý mất
mát có thể hiểu được. Bình thường mẹ mặc vàng đeo bạc, ung dung hoa quý, người hầu nhộn nhịp, bây giờ lại nhập vào với thường dân, mọi việc phải tự lo liệu, không biết những ngày tháng này bà có thể thích ứng không?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Triển đại ca có nói cho họ tình hình của đệ không?
Triển Bằng nói:
- Nói rồi, ta nói đệ rất tốt, trong cung có người chăm sóc, cơm áo không lo, chỉ là bây giờ vừa vào cung nên không thuận tiện ra ngoài, đợi một
thời gian nữa sẽ qua thăm họ.
Hồ Tiểu Thiên liên tục gật đầu.
Triển Bằng cũng không hoàn toàn nói thật, trên thực tế khi đi thăm vợ
chồng Hồ Bất Vi, Hồ phu nhân Từ Phụng Nghi khóc không thành tiếng, nhân
vật như Hồ Bất Vi cũng đau lòng, Hồ Tiểu Thiên là con trai duy nhất của
họ, bây giờ tịnh thân nhập cung, có nghĩa là chặt đứt hương hoả Hồ gia
bọn họ, nỗi đau và thất vọng trong lòng có thể tưởng tượng được. Hồ Bất
Vi lòng dạ rất sâu, tuy không dễ biểu lộ tình cảm của mình ra ngoài, Từ
Phụng Nghi thì lại không thể che đậy được, nếu có thể bảo vệ sự bình an
của con trai, hai người bọn họ cho dù chết mấy lần cũng không tiếc nuối. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ thiên hạ, Triển Bằng nhớ tới tình cảnh
lúc đó trong lòng cũng cảm thấy chua xót không nguôi. Những lời này y
đương nhiên không thể nói thật với Hồ Tiểu Thiên, nếu không nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của Hồ Tiểu Thiên.