Bảo Bảo nói:
- Bề mặt thì Hoàng thượng rất tin sủng hắn, thực chất là ham mê nam sắc. Mấy ngày đầu vừa đăng cơ thì còn có che giấu, nhưng bây giờ cơ bản là
không hề quan tâm, hầu như ngày nào cũng ở cùng với Cơ Phi Hoa, rất nghe lời Cơ Phi Hoa, tin sủng vô cùng. Quyền lực của Cơ Phi Hoa nhanh chóng
lớn mạnh, bây giờ đã trở thành người có quyền thế nhất trong Hoàng cung
này.
Đối với lời nói của Bảo Bảo, Hồ Tiểu Thiên nửa tin nửa nghi, không lâu
trước đó hắn đã tận mắt chứng kiến sự ngang ngược càn rỡ của Cơ Phi Hoa, ngay cả lão nhân từng phục vụ Hoàng thượng như Lưu Ngọc Chương y cũng
không xem ra gì. Hôm đó lúc trong hầm rượu, Cơ Phi Hoa dám nganh nhiên
đối đầu với Quyền Đức An. Hắn lại nghĩ tiếp đến mục đích chủ yếu mà
Quyền Đức An an bài hắn vào cung, với tình hình trước mắt, tám chín phần mười là vì đối phó với Cơ Phi Hoa. Nếu thật sự là như vậy, nhiệm vụ
thật quá gian khổ!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không phải Quyền công công mới là hoạn quan có quyền lực lớn nhất sao?
Bảo Bảo nói:
- Quyền công công tuy vì Hoàng thượng đăng cơ mà lập công hiển hách,
nhưng dù sao lão cũng đã già rồi. Sau khi đăng cơ, Hoàng thượng đã bắt
đầu xa cách lão rất nhiều.
Nàng lại tiến gần Hồ Tiểu Thiên thêm bước nữa:
- Mấy ngày trước, trong Hoàng cung từng đồn đại Thiếu giám “Nội Quan
Giám” Nguỵ Hoá Lâm sẽ đến Ti Uyển Cục này tiếp nhận vị trí của Lưu Ngọc
Chương công công. Nếu không phải Nguỵ Hoá Lâm đột nhiên mất tích, bây
giờ Ti Uyển Cục này đã là thiên hạ của hắn.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Kì lạ, tại sao tên Nguỵ Hoá Lâm này lại đột nhiên mất tích chứ?
Đôi mắt đẹp của Bảo Bảo nhìn hắn đầy thâm ý, trong lòng lại nghi ngờ
chuyện Nguỵ Hoá Lâm mất tích có liên quan tới Hồ Tiểu Thiên. Dù sao thì
nàng cũng từng tận mắt chứng kiến Hồ Tiểu Thiên trừ khử Vương Đức Thắng, có tiền lệ như vậy, hắn có giết thêm một Nguỵ Hoá Lâm nữa cũng có khả
năng. Nhưng Bảo Bảo cũng biết, Nguỵ Hoá Lâm là một trong những trợ thủ
đắc lực của Cơ Phi Hoa, võ công chắc chắn không tồi, với võ công hiện
thời của Hồ Tiểu Thiên muốn giết y cũng không phải dễ. Nàng nhẹ nhàng
nói:
- Ta có nghe đồn rằng Nguỵ Hoá Lâm mất tích có liên quan đến Quyền công
công. Từ khi Hoàng thượng tin sủng Cơ Phi Hoa, cuộc xung đột giữa các
thế lực mới và cũ trong cung diễn ra ngày càng ác liệt, trong đó tiêu
biểu nhất là Cơ Phi Hoa và Quyền Đức An.
Thật ra trong lòng Hồ Tiểu Thiên cũng có phát giác, bây giờ nghe Bảo Bảo nói ra toàn bộ sự việc, lập tức hiểu ra, hắn hạ thấp giọng:
- Quyền Đức An thống lĩnh “Ti Lễ Giám”, bây giờ hình như không có ý
tranh quyền, đã rút khỏi Hoàng cung, thường ngày cũng chỉ làm việc trong Thừa Ân Phủ.
Bảo Bảo nói:
- Tâm tư của mấy người đó làm sao mà bị người ta xem xét thấu đáo được?
Quyền Đức An bề mặt thì rút khỏi Hoàng cung, nhưng lão tuyệt đối không
cam tâm chịu thua thế này, mà là đang bí mật mở rộng thế lực ra khắp
kinh thành. Ngươi có nghe nói qua một tổ chức mới thành lập “Thần Sách
Phủ” không?
Hồ Tiểu Thiên gật đầu. Hắn đương nhiên là có nghe nói, lúc Thần Sách phủ vừa thành lập, thì Quyền Đức An đã kêu hắn thuyết phục Mộ Dung Phi Yên
và Triển Bằng gia nhập.
]Bảo Bảo nói:
- Bề ngoài thì Thần Sách Phủ thành lập là do Thái sư Văn Thừa Hoán đề
nghị, nhưng đằng sau thì là kế hoạch chung của hai người Quyền Đức An và Văn Thừa Hoán. Mục đích thành lập Thần Sách Phủ là để đối kháng với
Thiên Cơ Cục.
Hồ Tiểu Thiên đúng thật là không biết đằng sau lại có nhiều nội tình như vậy. Nếu Quyền Đức An đã là một trong những người sáng lập ra Thần Sách Phủ, thì tại sao lại để Mộ Dung Phi Yên và Triển Bằng gia nhập? Không
lẽ ông ta không tin Văn Thừa Hoán? Lảo già này đúng là đa nghi. Hồ Tiểu
Thiên nói:
- Nếu nói vậy thì Thiên Cơ Cục có liên quan tới Cơ Phi Hoa rồi?
Đôi mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại:
- Ta cũng không rõ. Ta tuy đệ thuộc Thiên Cơ Cục, nhưng ta chỉ liên lạc với nghĩa phụ, những chuyện khác hoàn toàn không biết.
- Nghĩa phụ cô là ai?
Câu hỏi này của Hồ Tiểu Thiên hiển nhiên là đánh trúng chỗ quan trọng.
Bảo Bảo có thể trả lời câu hỏi này một cách thành thực hay không sẽ là
mấu chốt quyết định hai người cò thể hợp tác hay không.
Bảo Bảo cắn cắn môi đỏ:
- Hồng tiên sinh!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hồng tiên sinh? Thiên Cơ Cục không phải trực thuộc Đô Sát Viện sao? Hồ tiên sinh lại là người nào?
Bảo Bảo nói:
- Ta chỉ biết là Hồng tiên sinh, ngay cả chân diện mục của ông ta còn chưa gặp qua.
Hồ Tiểu Thiên thấy vẻ mặt của Bảo Bảo không giống nói dối, chậm rãi gật đầu.
Bảo Bảo nói:
- Ta đã đem toàn bộ sự việc biết được nói cho ngươi nghe. Bây giờ chắc ngươi tin thành ý của ta rồi chứ?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Được, ta tạm thời không giết cô.
Bảo Bảo nói:
- Cho đào trả lý, không lẽ ngươi không định nói cho ta biết cái gì sao?
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười:
- Cô quả nhiên được voi đòi tiên.
Bảo Bảo nói:
- Ngươi không cần phải giấu ta. Trong hầm rượu này có một mật đạo, lần
trước tên thái giám họ Vương đó chính là nhờ mật đạo mà vào được trong
này.
Hồ Tiểu Thiên cũng không giấu diếm, gật gật đầu nói:
- Hôm nay thời gian không còn sớm, đợi lần sau cô tới, ta sẽ đưa cô đi xem mật đạo đó.
Bảo Bảo cũng biết hôm nay thời gian trì hoãn đích thực quá lâu, nếu tiếp tục ở lại đây, người khác nhất định sẽ sinh nghi trong lòng, vì vậy
nàng gật đầu nói:
- Nhất ngôn vi định.
Để ý thấy ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên lại nhìn đôi chân trần để lộ ra
ngoài áo choàng của nàng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, sẵng giọng nói:
- Ngươi còn cái áo nào nữa không, ta cũng không thể đi ra với bộ dạng này chứ?
Khi Bảo Bảo ra khỏi hầm rượu thì đã thay một bộ trang phục của thái
giám. Sử Học Đông nhìn mà không hiểu gì hết, tại sao cung nữ này lúc đến thì mặc váy dài, lúc đi thì lại thay đồ thái giám. Cô ta làm gì trong
hầm rượu với Hồ Tiểu Thiên? Mỗi lần đến đều phải thay đồ rồi mới đi.
Bảo Bảo đi rồi, Sử Học Đông không kiềm nổi kéo tay Hồ Tiểu Thiên lại, vô cùng hiếu kì hỏi:
- Đệ đệ, hai người làm chuyện tốt gì dưới đó thế?
Hồ Tiểu Thiên nhìn y cười một cách thần bí rồi nói:
- Có làm gì đâu, chỉ là uống rượu rồi làm ướt áo thôi.
Sử Học Đông đâu có tin, thở dài một cái rồi nói:
- Cũng là đệ lợi hại, tịnh thân rồi mà vẫn có thể làm cho tiểu cô nương mê đến thần hồn điên đảo.
Hồ Tiểu Thiên nghiêm mặt nói:
- Đông ca, chuyện này chỉ có ta biết huynh biết, thế nào cũng không được nói cho người thứ ba biết.
Sử Học Đông liên tục gật đầu nói:
- Đệ yên tâm, chúng ta là huynh đệ kết bái đồng sinh cộng tử, bất cứ lúc nào ta cũng tuyệt đối không bán đứng đệ đâu.
Nói xong, y lại thở dài:
- Cô Bảo Bảo đó đúng là một báu vật!
Hồ Tiểu Thiên nhìn bộ dạng háo sắc của y, không khỏi có chút kì quái:
- Huynh rốt cuộc có tịnh thân không vậy? Sao mà hứng thú nồng hậu với con gái như vậy?
Sử Học Đông nhìn nhìn xung quanh, thần thần bí bí nói:
- Nói cho đệ nghe một bí mật, trời sinh ta chỉ có một cái trứng, mà cũng đã từng đi xem đại phu, nói ta cũng có hai cái, chỉ là có một cái ở
trong bụng thôi, cho nên lúc tịnh thân mới thoát được.
Hồ Tiểu Thiên nghe y nói vậy không khỏi cười ra tiếng, hết nửa ngày hoá ra tên này là tên ẩn tinh hoàn à!
Sử Học Đông cười khổ nói:
- Đệ đừng cười ta, ta vốn tưởng may là còn lại một cái trứng, nhưng bây
giờ mới biết đây không phải chuyện tốt gì, suốt ngày trong đầu chỉ nghĩ
về con gái, nhưng cái đó thì bị cắt sạch sẽ rồi, cứ thế này, ta cũng sắp cấp hoả công tâm rồi.
Hồ Tiểu Thiên vỗ vỗ vai y nói:
- Đông ca, hôm khác ta kiếm cho huynh hai quyển kinh phật xem xem, có lẽ có thể tu tâm dưỡng tính.
Sử Học Đông nói:
- Ta cũng nên đi tắm nước lạnh thì tốt hơn.
Bất luận ở bất cứ nơi nào, muốn đứng vững thì phải xử lý tốt các mối
quan hệ. Hồ Tiểu Thiên là người “uống nước nhớ nguồn” , hắn không quên
chuyện Phàn Tông Hỉ giải vây cho mình, cố tình chuẩn bị hai hũ lớn rượu
ngon, lại chọn thêm ít trái cây tươi, kêu hai thái giám, đi với hắn đưa
đến “Ngự Mã Giám”.
Khi Hồ Tiểu Thiên đến Ngự Mã Giám, Phàn Tông Hỉ đang chuẩn bị xuất cung
tới Trại ngựa Hoàng Gia. Thấy Hồ Tiểu Thiên khách sáo như vậy, Phàn Tông Hỉ cũng tươi cười rạng rỡ. Y cười nói:
- Hồ công công đúng là khách sáo quá. Ngươi lần đầu đến đây, lẽ ra ta
phải tiếp đón tận tình, tiếc rằng ta còn nhiệm vụ quan trọng trên người, nhất định phải đến Trại ngựa Hồng Sơn.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Nếu Phàn công công đã bận việc, tiểu nhân cũng không quấy rầy. Lần này tôi đến là để tặng công công một chút rượu trái cây mà Ti Uyển Cục tự
ủ. Nếu Phàn công công thấy thích, sau này cứ phái người đến Ti Uyển Cục
tìm tôi.
Phàn Tông Hỉ mừng nói:
- Hồ công công nếu không bận việc gì, chi bằng đi với ta tới Trại ngựa Hồng Sơn xem sao.
Hồ Tiểu Thiên vốn có ý kết giao với Phàn Tông Hỉ, bây giờ đối phương chủ động đề nghị, hắn đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, mỉm cười gật đầu nói:
- Hay quá!
Hắn nói một tiếng với tiểu thái giám đi cùng, kêu họ về nói cho Lưu Ngọc Chương biết hắn đi đâu. Từ khi đảm nhiệm chức vụ Thái giám mua sắm của
Ti Uyển Cục, thì Hồ Tiểu Thiên đã có quyền tự do ra vào cung đình.
Đi đến chuồng ngựa Hoàng cung, Phàn Tông Hỉ sai người chuẩn bị một con
ngựa đen cho Hồ Tiểu Thiên. Một nhóm sáu người ra khỏi Hoàng cung, thẳng tiến đến Trại ngựa Hồng Sơn toạ lạc tại phía Tây Bắc Hoàng Thành.
Hôm nay Phàn Tông Hỉ ra ngoài nhưng không đem theo tiểu thái giám Phúc
Quý. Kĩ thuật cưỡi ngựa bây giờ của Hồ Tiểu Thiên có thể xem là tạm
được. Mặc dù hắn không thể làm động tác gì có độ khó cao trên lưng ngựa, nhưng tung hoành ngang dọc thì không thành vấn đề.
Phàn Tông Hỉ và Hồ Tiểu Thiên song hành ở phía trước nhất của hàng ngũ. Y hạ thấp giọng nói:
- Lưu công công đã cho người đến nói chuyện với ta. Bên phía Đường gia
ta cũng đã giúp ngươi nói một tiếng, sau này mấy huynh đệ bọn họ sẽ
không kiếm chuyện với ngươi nữa.
Sự chiếu cố của Lưu Ngọc Chương làm cho Hồ Tiểu Thiên cảm thấy ấm lòng. Hắn mỉn cười nói:
- Làm phiền Hồ công công rồi.
Phàn Tông Hỉ nói:
- Mấy đứa con của Đường gia thật sự là quá đáng một tí, cũng đều do Hồ
gia ngươi gặp nạn, nếu là ngày xưa, chỉ sợ bọn chúng ngay cả nhìn thẳng
vào ngươi cũng không dám.
Hồ Tiểu Thiên cười nhạt một cái, “hổ xuống đồng bằng bị chó khinh”, hoàn cảnh bây giờ của Hồ tiểu Thiên là minh chứng tốt nhất cho câu nói này.
Một loạt sự việc xảy ra gần đây, khiến hắn thật sự ý thức được tính quan trọng của võ công. Ngày xưa, lúc hắn còn là thiếu gia Thượng thư Phủ,
ra khỏi cửa nhà là kinh động nhiều người, lúc nào cũng có bảo vệ đi
theo. Lúc đi tới Thanh Vân làm quan, bên cạnh còn có Mộ Dung Phi Yên bảo hộ, còn bây giờ chuyện gì hắn cũng phải tự lo. Nếu không có đủ bản
lĩnh, thậm chí cả mạng sống cũng khó mà bảo toàn. Cũng giống như đại
soái rất ít khi đích thân xông pha lên trước, nhưng một khi rơi từ vị
trí đại soái xuống tốt thí, thì nhất định phải xông pha lên phía trước,
tự lực cánh sinh. Nếu không phải Quyền Đức An truyền cho hắn mười năm
công lực, chỉ sợ võ công của hắn cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy
được.
Chỉ là cách này thì cũng tồn tại ẩn hoạn. Quyền Đức An từng ám thị hắn,
nếu hắn thoát ly khống chế của ông ta, sau này có lẽ sẽ tẩu hoả nhập ma. Người không suy tính trước tất sẽ phải phiền não chuyện trước mắt.
Nhưng trước mắt hắn vẫn chưa có tình trạng dị thường nào, trước khi
Quyền Đức An lợi dụng hắn đạt được mục đích, cũng sẽ không dạy cho hắn
cách hoá giải hoàn toàn, giờ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước
thôi.