Y Thống Giang Sơn

Chương 212: Q.1 - Chương 212: Chương 293: Hóa Giải Nguy Cơ (Hạ)




Hồ Tiểu Thiên đi theo Thất Thất ra khỏi cung Hinh Ninh. Quay đầu lại nhìn, khi hoàn toàn tin rằng không còn ai đi theo, lúc này mới giơ tay dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán.

Thất Thất dừng bước chân nói: - Này! Ngươi không bị chịu thiệt đấy chứ?

Hồ Tiểu Thiên nói: - Chỉ là bị Vương Đức Tài đạp cho một cái!

Thất Thất cười hì hì, gương mặt trắng không tỳ vết lộ ra vẻ mặt giản xảo khác hoàn toàn với tuổi của cô.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Ta nói này Công chúa điện hạ, cô có thể đừng cười nói như vậy được không? Ta thấy hơi sợ rồi đấy!

Thất Thất hạ giọng nói: - Vậy gã ta chẳng phải chết chắc rồi sao? Với tính tình nham hiểm, có thù tất báo của người thì chắc chắn có ý giết gã rồi!

Hồ Tiểu Thiên vội nhìn xung quanh, kéo tiểu Công chúa đến nơi yên tĩnh, vẻ mặt đau khổ nói: - Tiểu Công chúa của tôi ơi! Tiểu tổ tông của tôi! Cô có thể không nói lung tung được không?

- Ta nói sai sao? Hồ Tiểu Thiên ơi Hồ Tiểu Thiên, không cần ta nhắc Ngụy Hóa Lâm và...

Hồ Tiểu Thiên khẽ giơ tay che miệng cô nàng lại, Thất Thất giận đến mức nhấc chân đá dưới đũng quần hắn. Hồ Tiểu Thiện sớm đã dự đoán được chiêu này của cô ta nên chân phải nhấc lên chặn cú đá đến của cô lại, sau đó bỏ miệng của cô ra, lùi lại phía sau hai bước nói: - Tiêu Công chúa! Chuyện hôm nay thật sự đa tạ cô!

Thất Thất nhìn thấy bộ dạng giữ lễ quân tử của hắn, ngược lại cảm thấy không ổn, lắc đầu nói: - Không thú vị gì cả! Hồ Tiểu Thiên! Ngươi không muốn báo thù sao?

Hồ Tiểu Thiên nói: - Bà cô nhỏ ơi! Chúng ta có thể không nói mấy lời đó được không?

Thất Thất cười nói: - Vậy thì được! Ngươi đến cung Ninh Tú đi!

Hồ Tiểu Thiên nhớ tới tình cảnh trước đây Thất Thất ở cung Ninh Tú sắp xếp hình thức trừng phạt mình nên hắn do dự, hắn cười nói: - Ra ngoài lâu quá rồi! Ta cũng phải quay về rồi, hay là hôm khác nói tiếp!

Thất Thất nói: - Đồ nhát gan! Không phải lo ta tìm người đối phó với người đâu! Yên tâm đi! Cô cô của ta cũng ở đấy!

Hồ Tiểu Thiên nghe thấy cô nàng nói như vậy thì lập tức lấy lại tinh thần, cô cô của Thất Thất chẳng phải là An Bình Công chúa sao? Nghĩ lại mỹ nữ bé nhỏ Long Hi Nguyệt kia, trong lòng thật sự có chút ngưỡng mộ, không có lý do từ chối, không có lý do không đi!

Sau khi quyết định xong, hắn đi theo Thất Thất đến cung Ninh Tú. Đến bên ngoài cung Ninh Tú thì nhìn thấy Sử Học Đông vẫn đang đợi ở đó. Phải nói là vị huynh trưởng kết bài này từ sau khi làm thái giám thì khá nhiệt tình, thời khắc quan trọng đều làm việc rất nhiệt tình. Hồ Tiểu Thiên liếc mắt ra hiệu với y, nói: - Đông huynh! Huynh quay về trước đi!

Sử Học Đông nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên không sao thì cũng cảm thấy yên lòng, cười rồi xoay người bước đi.

Thất Thất nói: - Hắn ta là con trai của Sư Bất Xuy đúng không?

Hồ Tiểu Thiên biết Thất Thất mặc dù tuổi nhỏ, tính tình ngang ngược nhưng thông minh lanh lợi, chuyện gì cũng hiểu rõ, nhiều khi tính tình ngang ngược có lẽ cũng chỉ là ngụy trang bên ngoài thôi. Hắn gật đầu nói: - Đúng vậy! Giống ta, chuộc tội cho cha, vào cung làm thái giám!

Thất Thất nói: - Cũng không có gì không tốt cả! Những kiểu người như các ngươi trước đây cũng không làm được nhiều chuyện tốt gì!

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ “Sử Học Đông đúng người đúng tội, ông đây mới bị oan này!”

Vào trong cung Ninh Tú mới phát hiện An Bình công chúa không ở đây, Hồ Tiểu Thiên biết Thất Thất lại lừa mình. Nhưng người ta là Công chúa, mình không thể tức giận với cô ta, huống hồ ban nãy cô ta còn cứu mình từ chỗ Giản Hoàng hậu ra.

Thất Thất đuổi hết đám cung nữ thái giám ra, chỉ vào chiếc ghế rồi nói: - Ngồi đi!

Hồ Tiểu Thiên giả vờ, nói: - Trước mặt Công chúa, tiểu nhân không dám ngồi!

Thất Thất cười lạnh nói: - Giả vờ! Cho người giả vờ đấy! Ngươi là người như thế nào ta còn không rõ sao?

Hồ tiểu Thiên cười tủm tỉm không nói gì.

Thất Thất chỉ vào mũi hắn nói: - Tội phạm giết người! Đừng quên trong tay người có hai mạng người đấy!

Hồ Tiểu Thiên thầm giúp cô nàng nói sửa lại, là ba mạng mới đúng, “Vương Đức Thắng cũng là do ông đây giết, tiểu nha đầu, tốt nhất là cô đừng có chọc giận ta, nếu chọc tức thì ta cũng sẽ tiêu diệt cô giống như tên đó đó, có Hóa cốt thủy trong tay, đó gọi là thần không biết quỷ không hay”. Nhưng lúc này gương mặt đáng sợ của Quyền Đức An hiện ra trong đầu hắn, nhớ tới cảnh cáo của ông ta với mình mà Hồ Tiểu Thiên cảm thấy ớn lạnh. Thật ra hắn cũng ngẫm nghĩ rồi, thật sự bắt hắn phải ra tay với Thất Thất thì e là hắn không làm được.

Thất Thất lại nói: - Nụ cười xấu xa! Có phải người đang hận ta, chắc chắn là đang thầm mắng ta lừa ngươi đúng không?

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói: - Không dám!

Thất Thất nói: - Ta gọi người đến đây là muốn thương lượng với người một chuyện! Ta định điều người đến bên cạnh hầu hạ ta, ý người thế nào?

Hồ Tiểu Thiên nói: - Tiểu Công chúa! Cô đều nói là ta nham hiểm có thù tất báo, nếu thật sự để một người như ta ngày đêm bên cô, lẽ nào cô không sợ sao?

Thất Thất lắc đầu nói: - Không sợ mà ngược lại ta cảm thấy rất thú vị! Hồ Tiểu Thiên, ta muốn xem ngươi có bản lĩnh gì hại ta?

Hồ Tiểu Thiên thật sự là dở khóc dở cười.

Thất Thất nói: - Nếu như người ngoan ngoãn đồng ý, ta sẽ giúp người nghĩ cách giết chết tên Vương Đức Tài kia!

Hồ Tiểu Thiên vốn đã có ý nghĩ muốn giết chết Vương Đức Tài, nhưng Thất Thất lại nói lộ liễu như vậy nên hắn lại từ bỏ ý nghĩ đó. Hắn ho khan một tiếng nói: - Tiểu Công chúa hiểu nhầm rồi! Ta không có ý đó! Vương Đức Tài là người tâm phúc bên cạnh Hoàng hậu, ta không dám đắc tội với ông ta đâu!

Thất Thất cười lạnh nói: - Hoàng hậu thì sao? Cùng lắm là tiêu diệt cả bà ta là được!

Hồ Tiểu Thiên giật mình trợn mắt há hốc mồm, “Khỉ thật! Đúng là không phải con ruột có khác, giữa Thất Thất và Hoàng hậu có mối thù lớn thế nào mà những lời đại nghịch bất đạo này cô ta cũng nói ra được.” Hồ Tiểu Thiên nói: - Xin Công chúa nói năng cẩn thận! Những lời này ta nghe thấy thì không sao nhưng nếu để người khác nghe thấy thì chỉ e sẽ dẫn đến phiền phức không nhỏ đầu!

Thất Thất hừ một tiếng nói: - Ngươi đúng là tên dối trá cực độ! Ban nãy lúc ở cung Hinh Ninh, có phải trong lòng người cũng muốn giết chết bà ta rồi không?

Hồ Tiểu Thiên nói: - Trời đất chứng giám, ta tuyệt đối không có một chút tâm ý như vậy!

Thất Thất nói: - Ngươi đừng sợ! Nếu như người thật sự có ý nghĩ đó, ta cũng sẽ không bán đứng ngươi đâu!

Hồ Tiểu Thiên cảm thấy vị tiểu Công chúa này thật sự là phần tử nham hiểm, ở bên cạnh cô ta cũng có chút bị lây nhiễm rồi, khi nào làm không tốt sẽ bị cô ta liên lụy ngay. Cho dù không bị cô ta liên lụy thì cũng bị cô ta làm bị thương. Hắn cũng không có thời gian rảnh càn quấy cùng cô nàng nên khom người cao từ nói: - Ta phải đi rồi!

Thất Thất cũng không ngăn hắn lại, đợi sau khi hắn đi được hai bước liền nói: - Nếu như đêm nay ta giết chết Vương Đức Tài, người đoán người khác có đặt món nợ này lên đầu ngươi không?

Hồ Tiểu Thiên nghe thấy câu này không khỏi dừng bước lại. Tính tình Thất Thất vui buồn thất thường, nếu đổi lại người khác thì còn có thể là vui đùa một chút nhưng cô ta đã nói thì dám làm, nếu thật sự giết chết Vương Đức Tài thì món nợ này chắc chắn sẽ đổ lên đầu hắn. Hồ Tiểu Thiên nói: - Rốt cuộc Công chúa muốn ta làm thế nào?

Thất Thất nói: - Không muốn người làm thế nào cả, chỉ là thấy buồn chán nên muốn chơi cùng người thôi!

Hồ Tiểu Thiên nói: - Giết người không phải là dễ dàng, nhưng giết người mà làm đến mức thần không biết quỷ không hay mới thật sự là cao tay, đó mới thú vị! Hắn xoay người lại, nói.

Đôi mắt Thất Thất trở nên sáng bất thường: - Nói nghe xem, người muốn làm thế nào?

Hồ Tiểu Thiên thấy cô nàng nghe đến giết người không những không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn thấy hưng phấn khác thường thì trong lòng thầm mắng “Đúng là con nhỏ biến thái, nhưng đối phó với kiểu người như cô ta, nhất định phải cẩn thận mới được!”. Hồ Tiểu Thiên nói: - Lúc này không thể nóng vội, cô cho ta ba ngày, ta sẽ lập kế hoạch cho việc này. Tóm lại, chuyện giết người, chắc chắn ta sẽ gọi cô cùng làm.

Thất Thất nói:

- Nhất ngôn cửu đỉnh!

Hồ Tiểu Thiên giơ tay ra hướng cô ta, hai người vỗ hai cái.

Hồ Tiểu Thiên quyết định nhanh chóng điều tra rõ chân tướng mật đạo dưới đất. Hắn vốn không định đợi Bảo Bảo đi cùng, buổi tối từ cung Hinh Ninh quay về Ti Uyển Cục, Hồ Tiểu Thiên một mình vào trong một hầm rượu. Bởi vì chức quyền của hắn bây giờ nên không có ai nghi ngờ khi hắn ra vào hầm rượu. Buổi tối trong hầm rượu đó không có ai canh gác, chìa khóa lại nằm trong tay hắn, vì vậy ra vào rất thuận tiện.

Ba đường đi đã điều tra được hai, chỉ còn đường đi ở giữa thì vẫn chưa tìm ra. Hồ Tiểu Thiên men theo đường đi ở giữa, phát hiện đường này dài hơn hai đường còn lại rất nhiều, ước chừng đi ba dặm đường trên mặt đất, lúc này mới phát hiện phía trước hiện ra một cái cửa. Hắn thò đầu ra, phát hiện cửa đó ở trên một vách giếng đá, cách mặt nước dưới chỉ có một trường, cách miệng giếng không ngắn. Ánh trăng soi sáng nước trong giếng, ánh trăng phản chiếu làm trong giếng sáng lên một cách khác thường.

Hồ Tiểu Thiên để lại đèn lồng, dọc theo vách giếng ẩm ướt trèo lên trên. Nếu như trước đây, hắn không có bản lĩnh trèo lên nhưng có được nội lực mười năm của Quyền Đức An lại tu luyện được Huyền Minh âm phong trảo, thân thủ của hắn bất giác nâng lên được mấy lần. Mười ngón nhẹ tênh, hắn bám chắc vào kẽ hở trên vách giếng đá, nhẹ nhàng trèo đến miệng giếng.

Đến miệng giếng nhưng hắn không vội trèo lên trên mà nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Trong đêm tối hắn nghe thấy giọng nói của một cô gái: - Công chúa! Nghe nói Hoàng hậu nương nương đang lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của Người đấy ạ!

Chợt vang lên một tiếng thở dài, tiếng thở dài đó nghe bên tai thật sự rất quen thuộc, rất giống với tiếng của An Bình công chúa Long Hi Nguyệt. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thật sự vừa mừng vừa sợ, thật không ngờ lại chui vào chỗ của Long Hi Nguyệt. Đúng là duyên phận, quả là duyên phận! Nhưng chỉ dựa vào tiếng than này vẫn không thể kết luận được.

Đợi một lát mới nghe thấy giọng nói đó lại vang lên: - Tử Quyền! Em đừng nghe những lời nói không căn cứ ở bên ngoài như vậy! Lúc này Hồ Tiểu Thiên đã hoàn toàn có thể xác định được người nói những lời đó là Long Hi Nguyệt.

Tử Quyên nói: - Công chúa điện hạ! Đây không phải là những lời bóng gió đầu, nghe nói gần đây có không ít người đến cầu hôn với Công chúa!

Long Hi Nguyệt không nói gì.

Tử Quyên nói:

- Nô tì cảm thấy cũng không phải chuyện xấu gì. Năm đó Thái Thượng Hoàng từng có ý nghĩ gả người đến nơi xa Sa Già. Nếu như không phải Tây Xuyên phản loạn thì chỉ e chuyện này đã thành hiện thực rồi. Nếu như Công chúa bị gả đến nơi xa, nơi hoang sơ đó, chẳng phải nuối tiếc cả đời sao, cả đời này đều không có được hạnh phúc rồi!

Long Hi Nguyệt nói: - Gả đi đâu chẳng giống nhau!

Tử Quyên nói: - Không giống! Đại Khang ta địa linh nhân kiệt vật bảo thiên hoa, đương nhiên không giống với đám man di kia. Nô tì nghe nói người Sa Già cả đời đều hiếm khi tắm một lần, bẩn chết đi được!

Long Hi Nguyệt không kìm nổi mỉm cười: - Tử Quyên! Em nói bậy bạ gì vậy, chuyện gì chưa tận mắt chứng kiến thì chưa chắc là sự thật!

Tử Quyên nói: - Nô tì cả đời này chưa từng tận mắt chứng kiến người Sa Già tắm bao giờ. Nói đến đây, hai chủ tớ đồng thời cười ồ lên.

Lúc này chợt nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: - Hoàng hậu nương nương đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.